[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 373: Phục chế




Thở sâu, Đường Tam để mình dần bình tĩnh lại. Hiện tại hắn không có khả năng can thiệp vào những thứ này. Trước hết phải làm cho mình mạnh mẽ mới có tư cách chạm đến nó.
Hai lệnh bài đã đến tay, tiếp theo sẽ là các cung điện khác. Ngày mai sẽ đi Thuỷ Tinh cung. Sự tình của Cố Lý hôm nay làm Đường Tam rất hứng thú. Là đệ nhất cường giả ở Tổ đình, thậm chí là toàn bộ Yêu Tinh Đại Lục, vị Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng kia có thể mang lại những điều kỳ lạ gì?
Đường Tam cũng rất muốn xem, nếu như mình bị phục chế thì sẽ có năng lực gì? Tất cả năng lực hay chỉ là một bộ phận?
Cung điện của Vô Sở Bất Năng Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng có rất ít người leo núi, nhưng nếu chân chính leo lên đỉnh, đi vào toà Thuỷ Tinh cung kia thì sẽ có lệnh bài như thế nào?
Nghĩ tới đây, hắn đã quyết tâm, ngày mai phải đi núi Thuỷ Tinh một lần, chiếu rõ chính mình?
Tinh thần nội liễm rồi tiến vào trạng thái minh tưởng, lắng đọng thu hoạch hôm nay đạt được, cũng như khôi phục Tinh Thần Lực.
Vô luận là Kiếm Thánh cung hay Thiên Hồ cung, hai ngày leo núi có trợ giúp lớn nhất cho Tinh Thần Lực của hắn.
Tinh Thần Lực ôn dưỡng Thần Thức, đây mới là điểm trọng yếu nhất trong tu luyện của Đường Tam. Thần Thức thực sự lớn mạnh mới là lá bài tẩy của hắn. Lúc cần thiết sẽ dẫn động lực lượng kiếp trước thuộc về mình.
Mặc dù mới đến Tổ đình mấy ngày nhưng Đường Tam cảm thấy chuyến đi này quả thực không tệ. Những gì nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được đều làm hắn lý giải sâu hơn về thế giới này, từ đó thu được nhiều lợi ích. Lần này xem ra phải ở lại đây một thời gian mới được.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên len lỏi vào trong gian phòng, Đường Tam cũng tự nhiên mà tỉnh lại. Tinh thần hoà hợp, tựa hồ tất cả đều trở nên tươi đẹp hơn. Thần Thức trong tinh thần hạch tâm càng thêm cô đọng, toàn bộ Tinh Thần Lực càng thêm ngưng thực, vững chắc.
Nếu có cường giả có thể chứng kiến Tinh Thần Chi Hải của hắn sẽ phát hiện, Tinh Thần Lực trong đó đều ở trạng thái lỏng sền sệt, nồng đậm hơn mấy lần so với bình thường. Tinh Thần Chi Hải của hắn ngày càng lớn, còn thừa một khoảng không nhỏ để dung nạp thêm.
Xét về cường độ, Tinh Thần Lực của hắn vẫn có tu vi Cửu giai đỉnh phong, nhưng xét về sản lượng, Tinh Thần Lực của ba cường giả Cửu giai cộng lại cũng không bằng hắn. Tinh Thần Lực khổng lồ như vậy ôn dưỡng Thần Thức càng tốt. Mặc dù hiệu suất chuyển đổi là một vạn thành một, nhưng Đường Tam vẫn cảm thấy vui mừng.
Ăn điểm tâm, các đồng bạn đều có thần thái sáng láng, mấy ngày leo núi đều thật mỹ hảo. Chỉ là hơi tốn nhiều tiền một chút mà thôi.
Lần nữa xuất phát, Vũ Băng Kỷ cùng Trình Tử Chanh vẫn đi Kiếm Thánh cung, Độc Bạch tất nhiên vẫn đến Thiên Hồ cung, còn Đường Tam đã xuống xe ngựa trước Thuỷ Tinh cung cùng Cố Lý.
Xe ngựa tiếp tục đi mang Độc Bạch tiến về Thiên Hồ cung. Đường Tam ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đệ nhất cung điện trong toàn bộ Tổ đình.
Núi Thuỷ Tinh rất cao, tựa hồ còn cao hơn núi Thiên Hồ. Ngọn núi cao chót vót đâm thủng tầng mây, phía trên có mây mù che chắn nên không thể thật sự thấy được hình dáng Thuỷ Tinh cung.
Ngọn núi này mang lại một cảm giác mơ hồ, tựa hồ có một hào quang đặc thù đang toả ra quang mang nhàn nhạt. Mà phần quang mang kỳ dị này tản ra trong không khí, dù nhìn thế nào cũng không thấu, tràn đầy hương vị thần bí.
Cố Lý cũng đứng nhìn núi Thuỷ Tinh trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp.
Hôm qua hắn là người có thu hoạch ít nhất. Chưa hiểu thấu đã thua, thua xong bị đánh xuống dưới, cứ như vậy lãng phí mười nguyên tố tệ.
Chí ít hắn thấy là lãng phí, cho nên đêm qua hắn vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để chiến thắng gia hoả giống hệt mình.
Nếu như ngay cả chính mình cũng không thể chiến thắng, vậy làm sao có thể tiếp tục tiến lên?
"Đi." Bên tai truyền đến thanh âm của Đường Tam. Cố Lý vội vàng đuổi theo hắn.
Hai người đi tới chân núi, có thủ vệ ngăn lại thu tiền phí. Khi Đường Tam trả tiền có thể cảm thấy được ánh mắt có chút thương hại của tên thủ vệ kia.
Mà lúc này có một nam tử Yêu Quái bộ mặt ảo não đi tới. Từ vẻ mặt của nó có thể nhìn ra quá trình leo núi không vui vẻ chút nào.
Những điều này làm cho Đường Tam càng thêm tò mò. Hắn hỏi tên hộ vệ: "Nếu như là cường giả cấp bậc Yêu Vương leo núi cũng sẽ khó khăn như vậy sao?"
Thủ vệ lạnh nhạt nói: "Dựa theo quy củ, tất cả các cung điện đều như nhau, cấp bậc Yêu Vương trở lên không cho phép leo núi. Việc đó mà ngươi cũng không biết sao?"
Đường Tam đúng thật không biết, nghe vậy liền nói: "Thì ra là vậy, chúng ta từ nơi khác đến, cho nên không quá rõ ràng. Cảm tạ đã chỉ điểm."
"Đi vào đi." Thủ vệ cũng không nhiều lời, nhường đường cho bọn họ.
Đường Tam cùng Cố Lý nộp hai mươi nguyên tố tệ mới có thể vào đây. Lúc này Cố Lý đã cắn răng nghiến lợi, hiển nhiên là trong lòng đang âm thầm phân cao thấp, dù như thế nào cũng phải chiến thắng chính mình.
"Cố Lý sư huynh, ngươi buông lỏng một chút. Khi đối mặt với đối thủ, nếu năng lực của các ngươi giống nhau, vậy khuyết điểm tự nhiên cũng sẽ giống nhau. Ta cảm thấy ngươi có thể bắt đầu ra tay từ chỗ này, chỉ có mình mới hiểu rõ mình nhất. Ta nghĩ, người được phục chế kia tuy rằng có năng lực giống ngươi, thậm chí khả năng vận dụng năng lực tốt hơn ngươi nhưng rút cuộc, nó vẫn không phải là ngươi, không có khả năng suy nghĩ hơn ngươi."
Nghe Đường Tam nói, hai mắt Cố Lý sáng lên, "Ta dường như đã hiểu rõ hơn một chút. Tiểu Đường, ngươi leo núi trước đi, ta ở đây suy nghĩ một hồi. Để ta tự mình suy nghĩ đi, ta giống như đã nắm được điều gì đó."
Cố Lý là một người thông minh, nếu không cũng không có khả năng nắm giữ thời gian áo nghĩa. Sau khi được Đường Tam chỉ điểm, hắn đã bắt được điều gì đó rồi.
Đường Tam mỉm cười gật đầu, sau đó cất bước về phía trước, rất nhanh hắn đã đến chỗ bậc thang.
Đến gần ngọn núi hơn, cảm giác mơ hồ kia dần biến mất, hiện ra trước mắt là một cầu thang giống như được làm từ thuỷ tinh, vô cùng lộng lẫy, nguy nga tráng lệ. Thuỷ tinh phản xạ ánh sáng, vô số tinh quang làm người ta chói mắt.
Đường Tam tất nhiên không bị hào quang đó ảnh hưởng, tập trung tinh thần nội thủ, hắn sải bước leo lên bậc thang đầu tiên.
Trong chớp mắt này, thân thể hắn chấn động. Đường Tam cảm giác được tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình xâm nhập cơ thể hắn.
Không, nói là xâm nhập thì có chút không chính xác, bởi vì cỗ năng lượng này không mang lại cho hắn bất kỳ thống khổ nào. Nói là chúng quét qua mình thì hợp lý hơn.
Đường Tam mỉm cười, trong đan điền, lạc ấn Lam Ngân Hoàng toả sáng. Hắn cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ hào quang Lam Ngân Hoàng bao trùm toàn bộ đan điền, che lấp quang mang của toàn bộ các lạc ấn còn lại.
Sau đó hắn bước lên bậc thang thứ hai. Lần này, năng lượng vô hình từ trên trời giáng xuống, nhưng đó là Tinh Thần Lực, giống như muốn trực tiếp chui vào trong Tinh Thần Chi Hải của hắn.
Tinh thần nội thủ, Tinh Thần Chi Hải kịch liệt xoay tròn dưới sự khống chế của hắn, tản ra khí tức Cửu giai đỉnh phong, nhưng không cho cỗ năng lượng kia chui vào được Tinh Thần Chi Hải.
Sau đó hắn bước lên bậc thứ ba, leo lên bậc thang đã ngăn cản Cố Lý ngày hôm qua.
Trong chớp mắt hắn có cảm giác bị nhìn thấu toàn bộ, không có gì có thể che giấu được. Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh cũng biến hoá long trời lở đất.
Đường Tam phát hiện mình đã xuất hiện trong một không gian đặc thù. Dưới đất là thuỷ tinh sáng long lanh, nơi xa là một mảnh hư vô, giống như là một không gian vô cùng vô tận.
Cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất thuỷ tinh kia hắn thấy được cái bóng của mình. Ngay sau đó, một bóng dáng trượt ra xa, cách hắn mấy chục mét thì đứng lên, hiện ra trước mặt Đường Tam. Mà cái bóng dưới mặt đất đã biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.