Dịch: A Tù
Biên tập: A Nèo
Quang mang màu vàng kim dày đặc trong nháy mắt chảy vào quang mang màu đỏ xung quanh thân thể Tiểu Vũ, làm song phương đồng thời giật mình là từng điểm kim quang vừa tiến vào trong hộ thể quang mang của Tiểu Vũ thì như thiêu thân lao vào lửa biến mất không có dấu vết.
Chẳng những không có nửa điểm tác dụng, ngược lại lại làm quang mang màu đỏ xung quanh thân thể Tiểu Vũ bùng cháy càng thêm mạnh, từ ba tấc mở rộng ra hơn một thước.
Trong nháy mắt đem toàn bộ quang mang công kích đến nàng hủy diệt đi.
Cùng lúc đó, một cỗ hơi thở từ người Tiểu Vũ phóng thích ra ngoài, quang mang màu đỏ đột nhiên tăng vọt, đem đối thủ hoàn toàn bao phủ trong đó.
Trọng tài trận đấu cũng bị quang mang màu đỏ đó bao phủ, nhưng hắn không thấy có bất kì cảm giác gì khác thường cả. Nhưng đối thủ của Tiểu Vũ thì không như vậy, tại nơi mà quang mang màu đỏ bao vây, hắn cảm giác thấy mình như đang đối mặt với một vị Phong Hào Đấu La vậy.
Hồn lực toàn thân trong nháy mắt mất đi tác dụng, hoa Thái Dương trên tay đã lặng yên héo tàn héo rũ.
Tiểu Vũ cũng ngây cả người, với những chuyện đã xảy ra, nàng nhánh bản là không hề ra tay, vậy mà hoa Thái Dương trong tay đối thủ đột nhiên héo tàn, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể cũng chậm rãi biến mất, quang mang màu đỏ từ từ nhạt dần.
Trận đấu bắt đầu bình thường, kết thúc lại quỷ dị. So sánh với trận đấu bạo lực lúc nãy, trận này làm người ta có cảm giác khó tin. Tiểu Vũ chỉ là một hồn tôn, nhưng lại liên tiếp đánh bại hai gã hồn tông, chấn nhiếp toàn trường. Lúc này ngay cả Tiểu Vũ cũng có chút mờ mịt, đột nhiên thanh âm Đường Tam vang lên bên tai nàng:"Bất luận là ai hỏi ngươi cũng không được nói gì về quang mang màu đỏ này. Bảo trì vẻ trầm mặc cùng cảm giác thần bí, chuyện khác giao cho ta xử lí."
Cùng lúc đó, tại vị trí khách quý cũng đang diễn ra một hồi nghị luận, Tuyết Dại đại đế nhìn Trữ Phong Trí, Trữ Phong Trí lại hướng hắn lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết quang mang màu đỏ đó là cái gì.
Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư lại mở miệng nói:"Không nghĩ tới, Sử Lai Khắc học viện lại có một người sở hữu hồn cốt. Đây chắc là do bọn họ ẩn dấu thực lực."
Hồn cốt?
Tuyết Dại đại đế cùng Trữ Phong Trí tỏ ra thần sắc đồng tình. Đối với bọn họ mà nói thì đây hiển nhiên là giải thích tốt nhất. Tiểu Vũ không hề lấy ra bất kì hồn đạo khí gì để sử dụng, vậy nên quang mang màu đỏ hiển nhiên không phải năng lực của hồn đạo khí. Dùng kĩ năng của hồn cốt để giải thích không nghi ngờ gì là hợp lí nhất.
Tuyết Dạ đại đế hít sâu một hơi khẩu khí:"Chỉ là kĩ năng của hồn cốt này không khỏi có chút quá mạnh mẽ, không tưởng lại có thể làm cho võ hồn của đối thủ héo tàn. "
Trữ Phong Trí mỉm cười nói:"Bệ hạ có điều không biết, nếu như ta đoán không sai, hồn kĩ của Tiểu Vũ chắc là không phải với bất kì võ hồn gì cũng có hiệu quả. Có lẽ chỉ có võ hồn thực vật hệ mới bị năng lực hồn cốt của nàng khắc chế." Làm tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly tông, lại là phụ trợ hồn sư đệ nhất Thiên hạ, kiến thức của Trữ Phong Trí sao có thể không phong phú. Nếu như quang mang màu đỏ của Tiểu Vũ có hiệu quả với bất kỳ vũ hồn nào,vậy chẳng phải là thiên hạ vô địch sao?
Tát Lạp Tư khẽ gật đầu nhìn Trữ Phong Trí, vuốt cằm nói:"Ta cùng Trữ tông chủ có cách nhìn giống nhau. Đây chỉ là một khối hồn cốt bình thường, chỉ là do gặp điều kiện thích hợp mới phát huy tác dụng, cũng không đại biểu cho cái gì."
Trong sân thi đấu trọng tài đối với quang mang màu đỏ của Tiểu Vũ cũng tự nhiên tràn đầy nghi hoặc, tiến đến hỏi nhưng Tiểu Vũ không chịu nói gì. Bất đắc dĩ, trọng tài cũng chỉ còn cách đem quyền phán xét hỏi lên những người thẩm tịch.
Mà lúc này ba người Tuyết Dạ đại đế đã đưa ra phán đoán, bọn họ xem ra Tiểu Vũ không chịu nói cũng rất bình thường. Dù sao ai lại nguyện ý thừa nhận trên người mình có một khối hồn cốt cơ chứ? Thắng lợi của trận đấu này, dĩ nhiên phán cho Sử Lai Khắc học viện. Tiểu Vũ hai trận thắng liên tiếp.
Trận đấu tiếp tục, làm cho mọi người trong Sử Lai Khắc dở khóc dở cười chính là, thực lực của những đệ tử Ba Lạp Khắc học viện sau đó không cách nào so sánh với hai người trước. Tiểu Vũ lại liên tiếp đánh bại ba người, sau đó mới hao hết hồn lực rồi xuống đài.
Những đội viên ra trận sau đó của Ba Lạp Khắc học viện không còn xuất hiện một hồn tôn trên bốn mươi cấp nào nữa.
Biểu hiện hoàn mỹ của Tiểu Vũ trong hai trận đấu đầu tiên, lại có thành tích năm trận thắng liên tiếp, đem nàng lên vị trí có thành tích cao nhất trong toàn đội.
Sau kết quả của Tiểu Vũ, Đường Tam bước vào sân thi đấu. Mà Ba Lạp Khắc học viện vừa vì Tiểu Vũ rời khỏi sân thi đấu mà ổn định tâm tình chút thì lại vì Đường Tam tung võ hồn của mình ra mà sững hết cả người.
Vàng, Vàng, Tím, Đen. Bốn cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện, dù hồn hoàn màu đen khó thấy hơn, nhưng quang mang thâm thúy lại làm hai gã đội viên cuối cùng của Ba Lạp Khắc học viện hoàn toàn mất đi ý chí thi đấu.
Đường Tam thậm chí không cần động thủ, Ba Lạp Khắc học viện đã chủ động nhận thua. Dù sao trận đấu vừa mới bắt đầu, mùi vị hỏa dược xung đột đã khiến quan hệ của hai học viện trở nên nhánhg thẳng, sư phụ của Ba Lạp Khắc học viện không hi vọng sẽ lại phải cáng đệ tử của mình rời khỏi sân thi đấu.
Sử Lai Khắc học viện dùng hai người để giải quyết trận đấu, nhưng từ thực tế mà nói, so với Sí Hỏa học viện lại tốt hơn. Cũng bởi vì như thế, ánh mắt của Hỏa Vũ nhìn Đường Tam càng trở nên sắc bén.
Ăn hai cây Khôi phục đại hương tràng, hồn lực của Tiểu Vũ đã từ từ khôi phục, nàng lập tức kéo Đường Tam lại hỏi:"Ca, quang mang vừa rồi vì sao lại xuất hiện vậy? Ngươi biết đúng không?" Nếu như Đường Tam không biết, sao lúc đó lại nhắc nhở nàng chứ?
Đường Tam gật đầu mỉm cười, ở bên tai nàng nói phán đoán của mình một lần nữa, lúc này Tiểu Vũ mới bừng tỉnh, lấy tay sờ sờ vào vị trí cất giấu Tương Tư Đoạn Trường Hồng, quả thật, cỗ khí lưu hồi nãy cũng là từ vị trí này truyền vào trong cơ thể.
Vòng thứ nhất thăng cấp đối với Sử Lai Khắc học viện là hoàn mỹ, chính thức biểu lộ thực lực chỉ có một mình Tiểu Vũ, nhưng đã giải quyết hoàn toàn trận đấu.
Ngoài những đội viên của tứ nguyên tố học viện, các học viện khác cũng chỉ biết Sử Lai Khắc học viện có một đệ tử quái vật trang bị hồn hoàn vạn năm mà thôi.
Sau lượt đầu, ba đội ngũ khác từ Thiên Đấu thành xuất ra cũng giành được thắng lợi. Năm học viện đại biểu cho Thiên Đấu đế quốc đều giành chiến thắng khiến Tuyết Dạ đại đế rất hài lòng, ngay tại đương tràng tưởng thưởng cho tất cả học viện chiến thắng mỗi đơn vị một ngàn kim hồn tệ, học viện thua cuộc cũng được thưởng năm trăm kim hồn tệ.
Sau khi các trận đấu của ngày thứ nhất kết thúc, các viện trưởng học viện lên đài rút thăm, Sử Lai Khắc học viện vận khí không tốt lắm, ngay ngày thứ hai đã phải đụng đến đối thủ đã náo loạn trong trận đấu đầu tiên là Sí Hỏa học viện.
Mặc dù tuần hoàn thi đấu, các học viện đều sẽ phải đụng độ nhau, nhưng sớm như vậy đã gặp phải Sí Hỏa học viện, khiến tâm lý hai bên đều sinh ra một chút ba động.
Trở lại nơi ở, Tiểu Vũ về gian phòng của mình nghỉ ngơi trước, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai. Hôm nay nàng tiêu hao không ít hồn lực, phải nhanh chóng phục hồi lại. Giáng Châu cùng đi với nàng, bằng vào võ hồn của Giáng Châu, có thể làm tăng tốc độ hồi phục hồn lực của nàng.
Đại sư đem tất cả đội viên Sử Lai Khắc học viện tập trung lại, đi thẳng vào vấn đề:"Đối thủ ngày mai là Sí Hỏa học viện, theo các ngươi ta nên ứng chiến như thế nào?"
Làm đội trưởng, Đái Mộc Bạch là người nói đầu tiên:"Đại sư, Sí Hỏa học viện thực lực mặc dù không tầm thường, nhưng trong tứ nguyên tố học viện lại là đội yếu nhất, chỉ có Hỏa Vô Song cùng Hỏa Vũ hai người tương đối mạnh, còn lại những người khác khó tạo ra uy hiếp với chúng ta. Dựa theo tình huống của trận đấu ngày hôm nay, Hỏa Vô Song cùng Hỏa Vũ sẽ có ít nhất một người xếp phía trước, là hai át chủ bài, những người còn lại chỉ dùng để tiêu hao hồn lực của chúng ta. Không bằng để ta là người đầu tiên xuất chiến, tiểu Tam kết thúc công việc, như vậy có thể hoàn toàn chắc thắng.
Đại sư nói:"Mộc Bạch nói không sai. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, vòng dự tuyển này dù sao vẫn chỉ là vòng dự tuyển, hiện tại tuy đã là thăng cấp, các chiến đội khác không nhất định đã dùng toàn lực. Không phải chỉ chúng ta mới ẩn giấu thực lực, người khác cũng có thể làm như vậy. Rèn luyện thực lực cùng tâm tính, các ngươi có thể nghĩ ra thì đối phương cũng vậy. Điều hôm nay ta muốn nói cho các ngươi, chính là xuất kì bất ý, không dùng theo lẽ thường đánh vỡ tiết tấu của đối phương. Cho nên, trận ngày mai, tiểu Tam là người đầu tiên xuất trận, kế tiếp là Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ cùng Đái Mộc Bạch.
Hôm qua hắn đọc ra ba cái tên, hiện tại lại là năm cái, hiển nhiên cho rằng với từng này người đã có thể chắc thắng.
Trong năm người, chỉ có Mã Hồng Tuấn chưa từng xuất trận, lần này phái hắn xuất trận đại sư tất có mục đích. Dự tuyển tái vẫn chưa từng xuất trận, nên nhiệm vụ ngày mai đại sư giao cho hắn là khổ luyện. Bắt đầu thực chiến từ bây giờ, cho hắn nắm bắt lấy tiết tấu của trận đấu, như vậy khi tiến vào vòng chung kết mới có trạng thái tốt được.
Về phần Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, hai người là phụ trợ hệ hồn sư, chỉ cần cùng đồng đội phối hợp ăn ý là được, tiếp tục che giấu, hơn nữa thăng cấp tái không phải là nơi họ có thể thi đấu.
Một đêm yên tĩnh.
Tiết tấu của thăng cấp tái so với dự tuyển tái nhanh hơn nhiều, tiếng người reo hò ầm ĩ, phần nào đó khiến cho hồn sư càng dễ phát ra thực lực của bản thân.
Trận đấu của Sử Lai Khắc học viện cùng Sí Hỏa học viện là trận đấu thứ năm. Còn chưa bắt đầu, Đường Tam đã cảm giác được cách đó không xa có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn mình.
Đường Tam không có nhìn lại Hỏa Vũ. Hắn không nghĩ biểu hiện này là kiêu ngạo, chỉ bình tĩnh quan sát các trận đấu trước đó, nhất là Thần Phong học viện cùng Lôi Đình học viện, hai học viện bọn hắn chưa từng đụng tới. Để chuẩn bị cho cuộc chạm trán sắp tới, hắn phải cẩn thận quan sát.
Thông qua quan sát, Đường Tam phát hiện, ngoài tứ nguyên tố học viện ra, còn có hai học viện khác thực lực cũng khá mạnh là Tây Tạp Tư học viện cùng Thực Vật học viện.
Thực lực của Tây Lạp Tư học viện cùng tứ nguyên tố học viện không sai biệt lắm, có được ba đệ tử trên bốn mươi cấp, mà Đường Tam xem Thực Vật học viện lại có chút hiếu kì. Tất cả đội viên của Thực Vật học viện có võ hồn đều là thực vật, hơn nữa lại là những thực vật rất kì quái. Từ lúc bắt đầu đến nay, bọn họ cũng chỉ xuất trận có ba gã đội viên mà thôi.
Đương nhiên, cũng bởi là vì họ không gặp phải đối thủ cường đại. Đội viên xuất trận của bọn họ đều là hơn ba mươi cấp, nhưng Đường Tam nhìn ra, những người này đều là khống chế hệ hồn sư. Dưới tình huống này, dù gặp phải đối thủ hơn bốn mươi cấp, chỉ bằng ba gã hồn tôn hơn ba mươi cấp đã có thể chấm dứt trận đấu, đạt được thành tích tốt là hai trận thắng liên tiếp.
Biểu hiện của Thực Vật học viện không nổi trội, hồn kĩ cũng không huyễn lệ, nhưng càng là như vậy, Đường Tam lại càng cảm thấy họ không đơn giản.
Rốt cuộc đến phiên của Sử Lai Khắc học viện cùng Sí Hỏa học viện xuất trận.
Lúc Đường Tam là người thứ nhất của Sử Lai Khắc học viện bước vào sân, đội viên của Sí Hỏa học viện bên kia đều tỏ ra ngạc nhiên.
Người thứ nhất xuất trận bên Sí Hỏa học viện là Hỏa Vô Song, đúng như Đái Mộc Bạch từng dự đoán, còn người xuất trận cuối cùng là Hỏa Vũ.
Mắt thấy Đường Tam là người thứ nhất lên sân đấu, Hỏa Vũ bật mạnh khỏi chỗ ngồi, bộ ngực không ngừng phập phồng, quang mang trong mắt như bắn cả ra ngoài. Nếu như không phải trận đấu quy định không được thay đổi thứ tự xuất trận, nàng nhất định không do dự là người thứ nhất xuất trận.
Tại sao? Tại sao ngươi lại là người thứ nhất xuất trận?
Trong lòng Hỏa Vũ lớn tiếng la lên.
Trong vòng một tháng kể từ khi vòng dự tuyển kết thúc, nàng dường như là hành hạ chính bản thân mình, rốt cuộc cũng có đột phá, chẳng những hồn lực tăng lên một bậc, tại hồn kĩ cùng các phương diện khác đều có tiến bộ, mà hết thảy đều là vì muốn tìm Đường Tam rửa nhục.
Nhưng lúc này, Đường Tam lại là đội viên thứ nhất của Sử Lai Khắc học viện xuất trận, cho dù hắn rất mạnh, Hỏa Vũ cũng không cho rằng hắn có thể kiên trì đến cuối cùng để đánh một trận với mình. Cơ hội rửa nhục chẳng lẽ cứ như vậy mất đi sao? Nàng không cam lòng.
Nhưng là, quy tắc đã như vậy, nàng cũng chỉ đành chấp nhận thôi. Giả sử Đường Tam có thể đánh tới tận trận cuối cùng, nàng cũng không hi vọng chuyện đó xảy ra. Dù sao, nàng cũng phải suy nghĩ cho cả đội.
Hỏa Vô Song đứng đối mặt với Đường Tam, khuôn mặt ngưng trọng. Hắn vốn tưởng rằng Tiểu Vũ sau năm trận thắng ngày hôm qua thì hôm nay sẽ là người đầu tiên xuất trận nên đã chuẩn bị đấu pháp dành riêng cho Tiểu Vũ rồi.
Nhưng trước mắt hắn bây giờ lại là người đã khắc sâu ấn tượng trong lòng hắn, làm cho sự tự tin của Hỏa Vô Song xuất hiện một vết rách.
Hắn biết, với năng lực khống chế cùng đặc tính miễn dịch với lửa của võ hồn Đường Tam, mình rất khó giành được thắng lợi. Khả năng miễn dịch với lửa khiến thực lực của hắn bị hạn chế rất lớn.
Vẻ mặt Đường Tam vẫn bình tĩnh như cũ, đối với bất kì đối thủ nào cũng như vậy. Sau khi trọng tài hô một tiếng bắt đầu, hắn hướng Hỏa Vô Song làm ra thủ thế xin mời.
Cơ hồ trong cùng thời gian, hai người đã hoàn thành quá trình phóng thích võ hồn của mình. Đường Tam giơ tay phải lên trước người, Lam Ngân Thảo từ trong bàn tay sinh trưởng ra dài khoảng chừng năm tấc, chập chờn nhẹ nhàng. Nếu như không phải trên người hắn có bốn hồn hoàn chứng minh thực lực, khó ai có thể tin chỉ là Lam Ngân Thảo dài có năm tấc kia, uy lực lại kinh người như vậy.
Không chỉ Sí Hỏa học viện, tất cả các học viện tới từ vương quốc, công quốc, chỉ cần không phải đang tham gia trận đấu, ánh mắt cơ hồ đều rơi vào trận đấu của Hỏa Vô Song với Đường Tam.
Một người thuộc đội mạnh truyền thống, một người có hồn hoàn thứ tư là vạn năm, trận chiến nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc. Đồng thời qua đó các học viện cũng muốn cẩn thận quan sát một chút xem thực lực Đường Tam mạnh đến mức nào.
Lân phiến hiện ra trên da tay, hỏa diễm nóng chảy trong nháy mắt bùng lên rồi lại phụt tắt, cả người Hỏa Vô Song đều được bao phủ bởi một tầng đỏ sậm, trên đỉnh đầu mọc lên một cái sừng ngắn, ước chừng khoảng ba tấc, hiện ra võ hồn chính là Hỏa Bạo Long Một Sừng.
Chứng kiến Hỏa Vô Song phóng thích võ hồn, ánh mắt Đường Tam không khỏi ngưng trọng. Phóng thích hỏa diễm là bình thường, nhưng sau đó lại thu lại rõ ràng không giống với lần gặp gỡ nhau trước đây. Xem bộ dáng định thần thản nhiên của Hỏa Vô Song, chắc là đã có phương pháp đối phó với mình.
Không như những trường hợp khác khi mà cường công hệ hồn sư đối đầu với khống chế hệ hồn sư, lần này người phát động thế công trước lại là Đường Tam.
Dưới chân Đường Tam vừa động, người đã nhẹ nhàng lướt đi, nhìn qua động tác của hắn tuy không nhanh, nhưng bước chân hư ảo sau nháy mắt đã đến gần Hỏa Vô Song.
Khống chế hệ hồn sư chủ công? Trong đầu mọi người đều hiện ra ý nghĩ khó tin.
Hồn hoàn thứ nhất trên người Hỏa Vô Song đã sáng lên, lân phiến màu đỏ sậm bên ngoài cơ thể nhất thời biến thành trong suốt, giống như một cái áo giáp bình thường. Thân thể hắn vẫn bất động, chỉ có ánh mắt gắt gao nhìn Đường Tam đang tiến đến rất nhanh.
Làm Hỏa Vô Song ngoài ý muốn là Lam Ngân Thảo không rơi trên người hắn. Đường Tam sau khi tiến đến gần dường như không có ý thi triển hồn kĩ.
Hỏa Vô Song không nhẫn nại được, hai tay hợp lại trước ngực, từ trong lòng bàn tay, quang mang màu đỏ sậm ồ ạt tuôn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một quang cầu nhỏ.
Vẫn như trước không có hỏa diễm bốc lên, thậm chí không phát ra một tia nóng rực nào, ánh mắt hắn tập trung trên thân thể của Đường Tam, quang cầu đỏ sậm trong chớp mắt bắn nhanh tới Đường Tam.
Mắt thấy sắp va chạm vào quang cầu, dưới chân Đường Tam đột nhiên trượt một cái, hiểm hóc né được quang cầu, lúc này khoảng cách với Hỏa Vô Song đã chỉ còn không tới năm thước.
Tất nhiên, công kích của Hỏa Vô Song không dễ dàng tránh né như vậy, mặc dù lần công kích đầu bị tránh được, nhưng quang cầu này liền thay đổi phương hướng, lại lao đến chỗ Đường Tam.
Khóe miệng thản nhiên cười nhạt, Lam Ngân Thảo trong tay Đường Tam liền tăng vọt, chỉ từ một cây nho nhỏ như tay trẻ con, trong chớp mắt đã lan tràn ra đến dài ba thước, không phải quấn quanh mà là bay đến nhằm quất mạnh vào thân thể Hỏa Vô Song. Một cành Lam Ngân Thảo từ sau lưng Đường Tam mọc ra tạo thành một cái lưới lớn đem quang cầu ngăn trở phía sau người.
Trong nháy mắt sau đó, vẻ kinh ngạc đồng thời hiện ra từ ánh mắt hai người.
Một tiếng nổ vang lên, quang cầu đỏ sậm biến mất, nhưng cái lưới giữ nó lại cũng bị nghiền nát, mà Lam Ngân Thảo trong tay Đường Tam cũng chém tới người Hỏa Vô Song.
Thân thể Hỏa Vô Song rốt cuộc cũng động, không quản Lam Ngân Thảo đang quất đến mà lao nhanh đến chỗ Đường Tam.
Lam Ngân Thảo chuẩn xác đập lên vai Hỏa Vô Song, một tiếng oanh minh bạo liệt vang lên, cành Lam Ngân Thảo đó trực tiếp bị chấn nát, đồng thời khoảng cách của Hỏa Vô Song với Đường Tam chỉ còn trong gang tấc.
Với kinh nghiệm thực chiến phong phú của Đường Tam, sao không nhận ra được vấn đề cơ chứ.
Không sai, Lam Ngân Thảo của chính mình tuy có thể miễn dịch được thủy-hỏa, nhưng cũng không thể chịu được năng lượng đánh sâu vào. Sí Hỏa học viện nghĩ ra biện pháp đối phó với mình rất đơn giản, thu liễm hỏa thuộc tính công kích, đem nó chuyển hóa thành một loại công kích khác.
Đặc tính của hỏa diễm không chỉ là nóng rực, mà còn có bạo liệt.
Hỏa Vô Song đem hồn lực hỏa thuộc tính toàn thân áp súc lại, sau đó chờ khi song phương tiếp xúc liền phóng xuất ra, hình thành một vụ nổ mạnh.
Cứ như vậy, mặc dù hỏa thuộc tính không cách nào sinh ra tác dụng đối với mình, nhưng lực nổ mạnh này cũng vô cùng đáng sợ.
Sí Hỏa học viện không hổ danh là một trong năm ngũ nguyên tố học viện, bất luận là sư phụ hay một đệ tử xuất sắc nào đó, chỉ trong một thời gian ngắn đã nghĩ ra phương pháp đối phó với mình, đúng là không tầm thường.
Nhưng như vậy là đủ để chiến thắng ta sao? Các ngươi tiến bộ, ta sao lại không chứ?
Nụ cười trên khóe miệng Đường Tam cũng không biến mất.
Đối mặt với tiến công của Hỏa Vô Song, Đường Tam biết chỉ cần mình tiếp xúc với thân thể đối phương, lân giáp màu đỏ sậm bên ngoài sẽ liên tiếp nổ mạnh tạo thành thương tổn. Loại áp súc hồn lực này, hiện tại Lam Ngân Thảo còn chưa chống đỡ được.
Dù sao, hai người đều là hồn sư bốn mươi hai cấp, từ lúc bắt đầu trận đấu đến nay, hồn lực của Hỏa Vô Song tiêu hao lớn hơn nhiều so với Đường Tam, lại thêm hơi thở của võ hồn Bạo Long Một Sừng tràn ngập sự dương cương, quả thật khiến thế cục trận đấu không đẹp cho lắm.
Lấy bạo liệt đối lại khống chế, lựa chọn này không nghi ngờ gì là chính xác nhất. Đáng tiếc, khả năng khống chế của Đường Tam trong một tháng này đã thăng hoa lên một cảnh giới mới.
Đối mặt với Hỏa Vô Song, Đường Tam không lùi lại mà vẫn lao lên như trước, mắt thấy hai người sắp va chạm, Hỏa Vô Song giơ hai đấm oanh đến, hướng tới hai bên của Đường Tam, tận lực không cho hắn tránh né.
Hắn tin tưởng, chỉ cần mình tiếp xúc thân thể với Đường Tam, như vậy sẽ chiếm được ưu thế. Với Bạo Long Một Sừng thì Lam Ngân Thảo sao có thể so sánh?
Trong nháy mắt, thân thể Đường Tam đang lao nhanh đến đột nhiên dừng lại, sau đó giơ hai tay lên, cũng không phóng xuất Lam Ngân Thảo mà dùng tay không nắm lấy song chưởng của Hỏa Vô Song, cổ tay khẽ uốn, song chưởng liền bị đẩy ra tạo thành một đường cong kì diệu.
Hỏa Vô Song lập tức cảm thấy không ổn, lực đánh của mình tựa hồ gặp phải một tầng chắn mềm mại, hấp thụ phần lớn lực đánh vào. Càng khiến hắn giật mình là, tại vị trí tay mình tiếp xúc với Đường Tam cũng không nổ mạnh như dự kiến, mà là bị kéo sang một bên, khiến thân thể nhất thời lảo đảo.
Ngay lúc Hỏa Vô Song đang mất thăng bằng, Đường Tam đột nhiên biến mất.
Sau một khắc, Hỏa Vô Song chỉ cảm thấy sau lưng có một cỗ lực mạnh đẩy tới, không đợi hắn phản ứng, cả người liền bị bắn lên, thân thể trên không trung liền phát ra một tiếng ầm, đúng là do hắn phát động lân giáp ẩn chứa hỏa nguyên tố bạo liệt tạo ra.
Đáng tiếc là phản ứng cuối cùng đó của hắn đã chậm rồi. Lực nổ tuy mạnh nhưng không ảnh hưởng đến Đường Tam tí nào.
Đây là hiệu quả do Quỷ Ảnh Mê Tung phối hợp Khống Hạc Cầm Long tạo thành.
Mấy ngày nay, Đường Tam suy nghĩ đến rất nhiều thứ, hắn đột nhiên phát hiện, từ lúc có được hồn kĩ, chính mình tựa hồ đã quên một năng lực hết sức cường đại. Tuy hồn kĩ dùng rất tốt, lại đơn giản, nhưng, tuyệt kĩ Đường Môn sao có thể thua kém mấy thứ đó được.
Dùng kiến thức của thế giới này mà nói, tuyệt học trong Huyền Thiên Bảo Lục chính là một kho kĩ năng! Tử Cực Ma Đồng, Quỷ Ảnh Mê Tung, Khống Hạc Cầm Long, Huyền Ngọc Thủ,…những cái đó không tốt sao? Cho dù thứ Đường Môn am hiểu nhất là ám khí không thể sử dụng, nhưng còn những thứ khác sao có thể bỏ qua được?
Nếu như quay chậm lại quá trình đó, ta có thể thấy rõ từng động tác của Đường Tam. Đầu tiên dùng Khống Hạc Cầm Long hóa giải công kích của đối phương, sau đó Quỷ Ảnh Mê Tung mang theo hắn đi đến sau lưng Hỏa Vô Song, rồi cuối cùng Huyền Ngọc Thủ đẩy Hỏa Vô Song văng đi.
Lực nổ mạnh tuy có ảnh hưởng một tí, nhưng với độ cứng cỏi của Huyền Ngọc Thủ, nhánh bản là không có thương tổn. Mà thân thể của Hỏa Vô Song lại bị bay nhanh ra ngoài.
Bảy đạo Lam Ngân Thảo, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tựa như bảy dải lụa hồng từ trên trời giáng xuống.
Lúc này, Hỏa Vô Song hoàn toàn đưa lưng hướng về phía Đường Tam. Hắn chỉ có thể cảm nhận được áp lực từ không trung truyền tới, nhưng lại không nhìn rõ được công kích như thế nào. Mà thời gian Đường Tam dùng Lam Ngân Thảo công kích, cũng là thời gian lân phiến trên người vừa nổ mạnh, hồn lực vẫn đang ngưng tụ, chưa thể phát ra hồn kĩ tiếp theo.
Khống chế, vẫn như trước là khống chế, chỉ có quá trình khống chế tinh chuẩn vô cùng. Chỉ trong một khắc, bằng vào khả năng khống chế, Đường Tam đã dành được ưu thế rất lớn cho mình.
Lam Ngân Thảo không ngần ngại đập mạnh vào lưng Hỏa Vô Song. Bảy nhánh Lam Ngân Thảo cùng đập vào một vị trí, đem Hỏa Vô Song đang ở trên không trung nện mạnh xuống đất, làm hắn phải chịu đựng sự đau đớn kịch liệt từ toàn thân truyền đến, cả người tê dại, co quắp. Điều hắn có thể làm chỉ là nhanh chóng xoay người bay lên, nhưng phía sau lưng cũng đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Chớ quên, Lam Ngân Thảo còn mang kịch độc đến từ nhân diện chu ma, cùng với gai nhọn của quỷ đằng. Hỏa Vô Song mất đi lân phiến bảo vệ liền bị độc tố xâm nhập, hơn nữa đau đớn kịch liệt làm ảnh hưởng đến quá trình ngưng tụ hồn lực cùng tập trung tinh thần.
Sắc mặt Đường Tam vẫn bình tĩnh như trước, nhưng hắn cũng không cấp cho đối phương cơ hội hòa hoãn. Lúc thân thể Hỏa Vô Song bay lên, quay mặt về phía Đường Tam, dưới chân hắn đột nhiên mọc ra một cây Lam Ngân Thảo quấn quanh cổ chân làm hắn lần nữa lại mất đi thăng bằng.
Vì để phòng ngự cùng phản kích, Hỏa Vô Song cơ hồ ngưng tụ toàn bộ hồn lực ở nửa thân trên, lúc này muốn dùng lực nổ mạnh hóa giải Lam Ngân Thảo dưới chân, chắc chắn phải cần thêm một thời gian nữa để áp súc.
Nhưng, cả thân thể hắn lại bị Lam Ngân Thảo xách ngược lên không, sau đó bị vứt ra xa, mà Đường Tam ở trên mặt đất cũng nhanh chóng lao theo, mười hai nhánh Lam Ngân Thảo dưới sự huy động của tay phải, lại công kích vào cùng một vị trí.
Thanh âm bạo liệt vang lên, sau tiếng nổ, mười hai nhánh Lam Ngân Thảo bị nghiền nát, nhưng quất mạnh khiến đau đớn thấu xương cùng chấn động do hỏa nguyên tố nổ mạnh cũng khiến Hỏa Vô Song thống khổ vô cùng, cuối cùng không nín được phun ra một ngụm máu trên không trung.
Chặn được nhánh Lam Ngân Thảo sau cùng, Hỏa Vô Song mới khống chế thân thể mình đáp nhẹ xuống đất, đồng thời gần như lập tức di chuyển vị trí, sợ mấy nhánh Lam Ngân Thảo kinh khủng kia lại tiếp tục đánh tới.
"Ngươi thua rồi!" Công kích của Đường Tam không xuất hiện nữa, chỉ có thanh âm bình tĩnh truyền đến.
Hỏa Vô Song lúc này mới khôi phục tinh thần, trên mặt trắng bệch, phát hiện ra mình đã rời khỏi sân thi đấu, chỗ rơi hồi nãy đã ở ngoài biên một thước.
Hắn giờ mới hiểu, sở dĩ Đường Tam đem mười hai nhánh Lam Ngân Thảo quất mạnh vào người mình, không phải là để công kích mà là lợi dụng lực đánh của nó cùng lực phản chấn của vụ nổ đẩy thân thể mình ra ngoài.
Ra khỏi sân, dù thế nào đi nữa thì cũng đã thua rồi.
Hỏa Vô Song nhìn Đường Tam chằm chằm, hắn không phải không phục, ngược lại đột nhiên phát hiện, cảm giác thất bại không ngờ lại mãnh liệt trong lòng như vậy.
Đối mặt với Đường Tam, nghênh đón hắn không phải khống chế, mà là cường công. Khống chế hệ hồn sư tinh chuẩn, kết hợp với lực lượng cùng tốc độ của cường công hệ và mẫn công hệ.
Từ lúc song phương bắt đầu chạm mặt đến khi kết thúc, chính mình ngay cả cơ hội phóng thích hồn kĩ cũng không có, mà Đường Tam nhiều nhất cũng chỉ thi triển ra đệ nhất hồn kĩ, thậm chí cũng không hoàn toàn là đệ nhất hồn kĩ.
Chỉ là huy động vài cái Lam Ngân Thảo, có thể lãng phí bao nhiêu hồn lực chứ?
Ám khí, không chỉ bao gồm những loại dùng để ném, còn có một số loại khác. Đường Tam chính là dùng phương thức của ám khí để sử dụng trên Lam Ngân Thảo.
Trước kia hắn cũng dùng qua loại chùy có dây xích, sau vài ngày suy nghĩ, lại làm hắn nhận ra được có thể kết hợp tuyệt học Đường Môn với hồn kĩ để tạo ra một loại chùy xích ( loại vũ khí gồm một khối chùy phía đầu, được nối bằng xích và dùng tay điều khiển động tác đập, quăng)– Lam Ngân Thảo dùng đối địch cực kì hiệu quả.
Bốn mươi hai cấp đối mặt với bốn mươi hai cấp, dành chiến thắng nhưng chỉ tiêu hao một lượng hồn lực rất nhỏ, chính là hiệu quả có được sau nhiều ngày khổ tu. Trong thực chiến hắn đã chứng minh được thực lực của mình, làm Hỏa Vô Song vốn định liều mạng không có cơ hội phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí cả việc tiêu hao hồn lực của Đường Tam cũng không làm được.
"Ngươi đối mặt với ta mà thiếu sự tin tưởng. Một gã hồn sư nếu không còn sự tự tin vào chính mình, sao có thể chiến thắng cơ chứ?"
Thanh âm của Đường Tam vang lên bên tai Hỏa Vô Song. Nhìn cặp mắt bình tĩnh kia, Hỏa Vô Song chợt nhận ra, tiểu tử trước mặt bỗng trở nên như sư phụ của mình.
Hỏa Vũ lúc này đã chạy đến, nắm lấy cánh tay của Hỏa Vô Song ân cần hỏi:"Ca, ngươi thế nào rồi?"
Hỏa Vô Song lắc đầu:"Ta không có việc gì. Ta thua, thua nhưng tâm phục khẩu phục."
Hỏa Vũ ngẩng đầu, hai mắt như phún lửa, nhìn chằm chằm Đường Tam trước mặt.
Ánh mắt Đường Tam vẫn bình tĩnh nhìn Hỏa Vũ, không có tâm tình gì.
Trận đầu cứ như vậy kết thúc. Tràng diện có vẻ hơi nhẹ nhàng nên cũng không có nhiều tiếng vỗ tay cùng hoan hô.
Nhưng biểu hiện của Đường Tam lại chinh phục toàn trường. Cho dù là tông chủ Trữ Phong Trí Thất Bảo Lưu Ly tông cũng chợt nhận ra, hài tử này càng ngày mình càng nhìn không thấu. Tuổi còn nhỏ, không ngờ lại rất có phong phạm của người lớn.
Khóe mắt liếc qua Bạch Kim giáo chủ Tát Lạp Tư bên cạnh, Trữ Phong Trí kinh ngạc phát hiện sắc mặt của Tát Lạp Tư lại rất bình tĩnh, không vì biểu hiện của Đường Tam mà tâm tình sinh ra bất kì ba động gì, tựa hồ như đang nhìn một trận đấu bình thường.
Các trận đấu kế tiếp đối với Đường Tam dường như đơn giản hơn, hắn thủy chung cứ thong dong đánh bại liên tiếp năm đội viên của Sí Hỏa học viện phái ra, trong đó có cả huynh đệ song bào thai Hỏa Vân, Hỏa Vũ (Vũ "mưa", chứ không phải Vũ "múa" như con bé kia) đã từ ba chín cấp đột phá bốn mươi cấp.
Cả năm người cũng không có người nào khiến Đường Tam phải phóng xuất ra đệ tam hồn kĩ.
Sí Hỏa học viện đã có được bốn gã trên bốn mươi cấp hồn sư, nhưng dù xuất trận sáu người cũng không ngăn cản được bước tiến của Đường Tam. Hồn lực vẫn tràn đầy như trước, từ mặt hắn thậm chí không có lấy một tia uể oải.
Dưới tình huống này, đội viên cuối cùng của Sí Hỏa học viện, phó đội trưởng Hỏa Vũ, trầm trọng tiến vào sân thi đấu.
Một xuyên sáu, đây là chỉ số tốt nhất từ khi thăng cấp tái xuất hiện, hơn nữa bị xuyên sáu người lại là Sí Hỏa học viện thực lực cực mạnh, tình cảnh này trước khi trận đấu bắt đầu không ai có thể tưởng tượng được, nhưng nó thật sự đã xảy ra.