Đấu La Đại Lục

Chương 251: Vũ trụ thiên không lưu




Mặc dù thanh âm của Cổ Dong không lớn, nhưng mọi người đều nghe được. Nghe thấy bốn chữ "lấy điểm phá mặt", Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư nhất thời hiểu được.
Bảy người Tượng Giáp tông liên hợp lại một chỗ thì đừng nói là Sử Lai Khắc học viện, mà ngay cả như tất cả các đội ngũ hồn sư tham gia thi đấu cơ hồ cũng không ai có thể công phá được. Một trận thế phòng ngự mạnh mẽ như vậy thế nào mà phá được đây? Đường Tam đã cho ra đáp án.
Bảy người của Sử Lai Khắc học viện dưới sự điều khiển của Đường Tam, trước hết đem cả đội bay lên không để mang đến áp lực khổng lồ cho đối thủ, ngay sau đó Đường Tam thi triển ra ba loại kĩ năng khống chế làm Tượng Giáp tông hoàn toàn lâm vào tình thế phòng ngự bị động. Dưới tình huống này, bảy đội viên của Sử Lai Khắc học viện đồng thời hướng tới Hô Duyên Lực phát động công kích cực mạnh. Điểm mạnh nhất cũng thường là điểm yếu nhất, vì vậy nhược điểm chính là ảnh hưởng của Hô Duyên Lực tới các đội viên khác
Một khi Hô Duyên Lực bị kích bại, như vậy trận hình của Tượng Giáp học viện sẽ bị phá hoàn toàn, một khi không có nòng cốt điều khiển thì phòng ngự của bọn họ cũng không hề hoàn mỹ được nữa. Ngay lúc này, thân là linh hồn của chiến đội Đường Tam liền khống chế đội viên phát động tấn công một cách thích hợp nhất. Võ hồn dung hợp kĩ U Minh Bạch Hổ mặc dù mạnh mẽ, nhưng nếu không có chỉ huy chính xác của Đường Tam, để cho bọn họ ra tay đúng thời điểm thích hợp nhất thì cũng tuyệt đối không có tác dụng lớn như vậy.
Bảy đội viên của Tượng Giáp tông vất vả lắm mới có thể tụ tập lại cùng một chỗ. Không thể không nói, Hô Duyên Lực có một khối hồn cốt khiến cho lực phòng ngự của hắn càng thật sự quá biến thái. Hắn mặc dù bị U Minh Bạch Hổ tát một cái găm vào nền võ đài, nhưng lúc bò dậy, ngoài chút mệt mỏi uể oải thì có cảm tưởng hắn cũng không có bị tí chấn thương nào, chỉ là đầu có chút choáng váng mà thôi.
Song phương một lần nữa hướng đối phương hành lễ, Hô Duyên Lực hai mắt sáng quắc nhìn chăm chú Đường Tam:"Ngươi rất lợi hại, không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ gặp lại." Hắn mặc dù "tứ chi phát triển" nhưng đầu óc không hề ngu si tí nào. Mặc dù đánh bại hắn là U Minh Bạch Hổ, nhưng hắn lại hoàn toàn rõ ràng ai mới là người thực sự khiến họ bị thua trận này.
Đường Tam lạnh nhạt cười, nói:"Tùy thời hoan nghênh".
Song phương đồng thời hướng đối thủ hành lễ, bất đồng là, trong mắt bảy người Sử Lai Khắc học viện đều hưng phấn vì chiến thắng cường địch, mà bảy người Tượng Giáp tông thì ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng. Từ khi bắt đầu trận đấu đến khi kết thúc, bọn họ hoàn toàn bị vây trong một cảm giác có lực mà không có chỗ dùng, gặp phải được đúng đối thủ như vậy thì khó chịu đến thế nào chứ. Bọn họ mặc dù thua trận đấu này, nhưng ý nghĩ của họ cũng giống như Hô Duyên Chấn, cho rằng thực lực của mình trên hẳn của Sử Lai Khắc học viện, cũng giống lúc trước khi Sử Lai Khắc Thất Quái chiến thắng Hoàng Đấu chiến đội. Nhưng bọn họ lại quên một thứ, trí tuệ cũng đồng dạng là một bộ phận của thực lực. Hồn lực, hồn kĩ mạnh hay yếu, cũng không phải là đại biểu cho hết thảy.
Sau khi chấm dứt trận đấu khán giả đã bắt đầu hoàn toàn sôi trào. Ban đầu chỉ có một số ít kêu gào tên của Sử Lai Khắc học viện, tựa như được châm ngòi, ngay lập tức số người hô to càng lúc càng nhiều thêm. Ngay cả lúc bảy người của Sử Lai Khắc học viện đi xuống khỏi võ đài, khán giả dường như quên cả trận đấu đã kết thúc, toàn bộ hô to tên của Sử Lai Khắc.
Tuyệt đại đa số người xem không phải là hồn sư, chính vì họ là dân thường, bảy người của Sử Lai Khắc lại mang đến cho họ một trận đấu vô cùng huyễn lệ. Bất luận là cảnh lúc đầu Đường Tam thi hành chiến thuật Lưu Tinh Nhân Chùy, hay sau đó là cảnh xuất hiện của U Minh Bạch Hổ khổng lồ kinh người kia, còn cả số lượng hồn hoàn xuất hiện quá nhiều như vậy cũng khiến khán giả có ấn tượng cực kỳ sâu sắc ( 7 người trên 40 cấp nên số lượng hồn hoàn nhiều hơn các trận khác nhiều).
Thể hình của song phương chênh lệch thật sự quá lớn, làm cho khán giả đối với bảy người Sử Lai Khắc học viện đều có cảm giác là phe yếu hơn, mà phe yếu hơn thường được người thường có hảo cảm hơn nhiều. Vì vậy khi Sử Lai Khắc học viện chiến thắng, đã khiến họ cho đây là một trường chiến đấu kinh điển của việc lấy yếu thắng mạnh.
"Tiểu Vũ, dìu ta một chút." Đường Tam dùng loại thanh âm mà chỉ có những người ở bên cạnh nghe được nói.
Tiểu Vũ trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện, đồng phục trên người Đường Tam lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Sắc mặt so với Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch còn tái nhợt hơn vài phần.
Vội vã đỡ lấy cánh tay của Đường Tam, dùng sức của mình chống đỡ sức nặng của hắn.
Mặc dù Đường Tam đã ăn khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp, nhưng tiêu hao của hắn quá lớn. Hồn lực tiêu hao làm xuất hiện các cảm giác suy yếu không ngừng đánh vào đại não. Nếu như không phải sợ đối thủ cùng khán giả nhìn ra, hắn đã sớm không kiên trì mà ngã xuống rồi.
Trận này nhìn qua như từ đầu đến cuối đều là Sử Lai Khắc học viện chiếm ưu thế, nhưng để có thắng lợi này, Đường Tam đã phải nỗ lực nhiều lắm.
Bằng vào ma cô tràng để bay lượn trên không trung, vì không để sức nặng liên lụy, hắn phải toàn lực đề tụ Huyền Thiên Công của mình, đồng thời phải tập trung tinh thần chú ý đến mỗi biến hóa của trận đấu. Lấy Khống Hạc Cầm Long dẫn dắt đội viên công kích, chiếu cố mỗi một góc của toàn bộ chiến trường. Như vậy khiến hắn không chỉ hao tổn hồn lực, mà ngay cả tinh thần lực cũng bị tiêu hao cực lớn.
Sau đó, Đường Tam đồng thời phóng thích đệ nhất, đệ nhị, đệ tứ ba loại hồn kĩ khống chế, mà lại không ngừng phóng ra trong một lần, hồn lực đã bị tiêu hao trên đến mức kinh khủng. Khôi phục đại hương tràng mặc dù có thể giúp hắn khôi phục một ít, nhưng cũng không phải là toàn bộ.
Nhất là thời khắc cuối cùng, mặc dù đối thủ chỉ còn hai người mà khi phe mình còn bảy người, nhưng lúc này thực lực thực tế chênh lệch cũng không quá lớn. Phe mình có bốn người trên bốn mươi cấp, trừ bỏ Áo Tư Tạp không thể công kích, ba người còn lại cũng chỉ có Đường Tam còn lại một chút hồn lực, mà Kinh Linh, Hoàng Viễn cùng Tiểu Vũ ba người rất khó phá vỡ phòng ngự của hai đối thủ đang ở trạng thái mạnh nhất.
Vì thắng lợi cuối cùng, Đường Tam trước hết lấy Khống Hạc Cầm Long thừa nhận áp lực cực lớn của đối thủ, rồi thi triển ra Chu Võng trói buộc khiến hao tổn hồn lực rất nhiều. Như vậy, nội lực của Huyền Thiên Công cũng tiêu hao rất lớn. Nếu như thân thể hắn không có Bát Giác Huyền Băng Thảo cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ hai loại tiên phẩm không ngừng rèn luyện thân thể, sợ rằng hắn đã hộc máu hôn mê ngay rồi. Lúc này chiến đấu đã chấm dứt, Đường Tam ngay cả bước đi cũng có chút khó khăn, không thể không cầu trợ Tiểu Vũ.
Bảy người vừa ra khỏi sàn đấu, ba đạo quang mang nhu hòa đã lặng yên rơi trên người Đường Tam, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh. Ba người chỉ thấy có một dòng khí nóng dung nhập vào cơ thể, nhất thời tinh thần rung lên, trên mặt cũng thêm vài phần hồng nhuận.
Ba đạo lưu quang đó, đúng là từ phía sau thân thể mập mạp của Mã Hồng Tuấn phóng xuất ra. Trữ Vinh Vinh từ sau lưng Mã Hồng Tuấn lộ cái đầu, hướng mấy người mỉm cười.
Dù sao vẫn là Sử Lai Khắc thất quái ăn ý nhất. Dưới đài vừa trông thấy tình trạng của mấy người, Trữ Vinh Vinh liền phát động Cửu Bảo Lưu Ly tháp tăng phúc hồn lực, mặc dù chỉ là tăng phúc tạm thời, nhưng ít nhất có thể trợ giúp ba người ngưng tụ một ít hồn lực. Dưới tình huống này, loại tăng phúc này có thể đền bù một lượng nhỏ tiêu hao. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trữ Vinh Vinh phải tiêu hao một lượng lớn hồn lực của mình. Lúc này trận đấu đã kết thúc, nàng cũng không sợ tiêu hao.
Tổng cộng mười một người vây quanh nhau. Đái Mộc Bạch vươn tay phải của mình, sau đó là Đường Tam, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Áo Tư Tạp, Hoàng Viễn, Kinh Linh, Giáng Châu, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh rồi Thái Long.
Mười một ánh mắt giao nhau tại một điểm,
Nụ cười trên mặt đã được giải phóng hoàn toàn, hô to một tiếng:"Sử Lai Khắc tất thắng."
Trải qua một trận chiến này, bốn đội viên dự bị rốt cuộc đã cảm giác mình chính thức dung nhập với cái chiến đội này, đồng thời bọn họ cũng nhận thức được sự cường đại của Sử Lai Khắc thất quái. Hơn nữa bọn họ đã biết tuổi tác của Sử Lai Khắc thất quái, đối với bảy người học đệ học muội này thì bội phục hoàn toàn được phát ra từ nội tâm.
Tức cười nhất là Thái Long, hắn không ngừng hối hận, tại sao lúc đầu chính mình lại đi khiêu chiến Đường Tam, như vậy không phải là tự chuốc khổ sao?
Từ hai trận đấu này, hắn đã hoàn toàn nhìn ra, Đường Tam đối với chính mình lúc đó đã hạ thủ lưu tình.
Còn nghĩ đến chuyện ngay cả phụ thân thực lực hơn năm mươi cấp cũng không thể thắng được hắn, Thái Long đối với vị thiếu chủ này lại càng bội phục.
Lúc đầu, khi Thái Thản cho Thái Long đi theo bảo vệ cho Đường Tam, trong lòng Thái Long vẫn cực kỳ sự không muốn. Khi đó hắn vẫn đối đãi với Đường Tam như tình địch, nhưng hiện tại hắn đối với an bài của gia gia lại cực kì hài lòng.
Cho dù là thằng khờ cũng nhìn ra được sự xuất sắc của Đường Tam đến thế nào, đi theo một vị thiếu chủ như vậy, tương lai của chính mình căn bản không cần lo lắng.
Rất nhanh đổi lại một bộ quần áo khác, mười một người của Sử Lai Khắc học viện thừa lúc khán giả còn chưa giải tán thì nhanh chóng rời khỏi Thiên Đấu đại đấu hồn trận, chạy một hơi về học viện.
Nhưng là Thiên Đấu đại đấu hồn tràng không vì bọn họ rời đi mà bình tĩnh lại, không khí đã trở nên vô cùng hào hứng, tiếng hô Sử Lai Khắc vẫn tiếp tục duy trì đến khi cả bốn trận đấu đều kết thúc mới ngừng được một chút.
Thắng hai trận liên tiếp đương nhiên không chỉ có Sử Lai Khắc học viện. Nhưng hai đối thủ lần lượt bại dưới tay họ lại là đội hình hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện, đội tượng trưng cho Thiên Đấu đế quốc cùng Tượng Giáp học viện dưới quyền của một trong bảy đại tông môn.
Đối thủ cường đại cùng đồng phục khác người, Sử Lai Khắc không hề nghi ngờ trở thành tiêu điểm cho tất cả người xem.
Trên đài Phất Lan Đức cũng không nghĩ tới tự nhiên lại tạo ra oanh động lớn như vậy, bất quá trong tâm tư của hắn, đã bắt đầu âm thầm tính kế xem như thế nào có thể từ chấn động lớn lần này mà thu được ích lợi lớn nhất.
Trên bàn khách quý, lúc này thiên tượng Hô Duyên Chấn tâm tình đã bình tĩnh trở lại, ngồi ở đó tĩnh lặng như nước. Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư bên người hắn lại có vẻ đăm chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.