Dịch: VBI
Đường Tam toàn thân sởn hết gai ốc:
"Thôi, ngươi mau ăn đi. Cũng không có thủ pháp gì đặc thù gì, sau khi nhai thì nuốt đi. Sẽ có một mùi thơm ngát và ngọt. Cũng giống như Đái lão đại, ngươi cũng phải đề tụ hồn lực phụ trợ cho dược hiệu dung nhập hết vào bên trong cơ thể. Sau này thì từ từ mà hấp thụ. "
Ngay từ trước khi trở về thì Đường Tam cũng đã nghiên cứu từng loại dược thảo phù hợp nhất với từng người.
Mặc dù tiên phẩm số lượng có hạn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cấp cho Sử lai khắc thất quái mỗi người một cây. Cũng không phải là hắn không nghĩ đến việc cấp tiên phẩm cho các vị sư phụ dùng, chỉ là tiên phẩm dược thảo này phải dùng khi tuổi càng nhỏ thì hiệu quả hấp thụ mới cao. Còn nếu không thì không có nhiều ý nghĩa.
Áo tư tạp mừng khấp khởi chạy đến phòng bên cạnh, không chút chần chừ, nhét ngay nhành tiên lan tám cánh vào miệng, lập tức tập trung tu luyện.
Mã Hồng Tuấn chứng kiến Đường Tam là theo thứ tự tuổi tác mà lần lượt cấp dược thảo cho mọi người thì không thể đợi đến lượt mà tự động tiến lên:
"Tam ca, của ta đâu, của ta đâu. "
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của mập mạp, Đường Tam cười nói:
"Yên tâm đi, không quên ngươi đâu. Mập mạp, ta cũng đã cẩn thận cân nhắc về một thân tà hỏa của ngươi. Biến dị tà hỏa tuy rằng uy lực là rất lớn, nhưng đối với thân thể ngươi thì cũng có tác dụng phụ là không ngừng ăn mòn. Lý do chủ yếu là là bởi vì phượng hoàng hoả diễm của ngươi không đủ tinh khiết. Lần này ta cố ý tìm cho ngươi một gốc đại bổ thuần dương dược thảo. "
Trữ Vinh Vinh cười phốc một tiếng, đoạn:
"Hắn vẫn cần bổ trợ? Trong khoảng thời gian qua, tên mập mạp này cũng không ít lần đi ra ngoài làm chuyện xấu đâu. Bất quá, hắn nói là Thiên đấu thành tuy rằng là rất đắt tiền xa hoa, nhưng cũng rất đáng đồng tiền bát gạo. Để hắn đi bổ trợ, chỉ sợ cũng càng muốn đi thường xuyên. "
Đường Tam cười nói:
"Sẽ không như vậy nữa. Ta nói là hắn tà hỏa không tinh khiết cho nên mới dẫn đến việc cắn trả tự thân, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng một ngày nào đó sẽ khiến cho tà hỏa tự thiêu. Chỉ có thể đem tạp chất của phượng hoàng hoả diễm mà loại bỏ đi thì hắn mới có thể thật sự là một gã phượng hoàng hồn sư. Mập mạp, cái này cho ngươi. "
Đó là một gốc tiên thảo mềm mại rung động mầu hồng, nhìn qua thì rất đơn giản, chỉ là một gốc thảo diệp do màu đỏ tạo thành mà thôi, đỉnh của cây thảo diệp trông như cái mào gà, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra điểm khác thường, đó là diệp mạch ( gân lá) lại có màu xích kim
( vàng đỏ). Tiên thảo này vừa xuất ra, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên gia tăng một cách đột ngột.
"Cái này tên gọi là phượng hoàng kê quan ( mào phượng hoàng), không thể nhai mà chỉ nuốt thôi. Bây giời đề tụ hồn lực, bất luận thống khổ cở nào thì ngươi đều phải nhẫn nại chịu đựng, nếu không thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Vật này hiệu quả phi thường mãnh liệt, chắc chắn là sẽ gia tăng hồn lực và hoả diễm của ngươi trên diện rộng. Nhưng nếu ngươi bỏ dở nữa chừng, dược hiệu sẽ giảm đi. " Đường Tam đem dưa tiên thảo cho Mã Hồng Tuấn, mập mạp cũng lập tức chạy đi.
Chứng kiến Đường Tam lấy ra ba loại tiên thảo cho ba người, ngay cả đại sư cũng không tránh khỏi cảm thấy động dung, dược thảo này đừng nói là nhìn thấy, cho dù chỉ là nghe cũng chưa bao giờ nghe qua.
Người thứ tư thì lại không phải dựa theo thứ tự tuổi tác là tiểu vũ mà là Trữ Vinh Vinh.
"Tam ca, thế còn của ta thì là cái gì? "
Không đợi Đường Tam mở miệng, Trữ Vinh Vinh đã chạy tới kéo cánh tay hắn. Nhìn Tiểu vũ ở phía sau đang cau mày không nói gì, Đường Tam mỉm cười thò tay vào trong túi Như ý bách bảo. Kim quang chợt lóe lên rồi một gốc kỳ dị tiên thảo liền xuất hiện.
Đây là một gốc tiên thảo rất kỳ lạ. Các nhành rễ cây phía dưới, lá cây đều cuốn chặt, đan chặt vào nhau, còn ở trên đỉnh thì là một đóa hoàng sắc Úc kim hương sáng rực rỡ, hương thơm nồng đậm của Úc kim hương ( hoa tuy líp) lập tức lấn át, thay thế hương khí từ bát biện tiên lan của Áo tư tạp. Hương thơm nồng đậm lan toả khiến cho người ta có một loại cảm giác hưng phấn mãnh liệt.
"Vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly tháp của ngươi hết sức đặc thù, ta đã phải cân nhắc rất nhiều rồi mới quyết định chọn cho ngươi chu tiên thảo này. Cái này có tên là Khỉ La Úc Kim Hương ( Hoa tuy líp tinh tế, mềm mại tao nhã). Phục dụng nó thì sẽ có thể hấp thụ tinh hoa của thiên địa, quang huy của nhật nguyệt. Thất Bảo Lưu Ly tháp của ngươi thì bản thể vốn thuộc về loại vũ hồn bảo vật, có thêm Úc kim hương này trợ giúp thì sẽ có tác dụng bổ trợ lẫn nhau. Tuy nhiên thì không thể nuốt chững, mà phải cần nhẹ nhàng hấp thụ nhụy hoa, từ từ mà đem tinh hoa hấp thụ vào bên trong cơ thể, sau đó chậm rãi mà tái tu luyện hồn lực khiến cho dược hiệu trải rộng tứ chi xương cốt. "
Trữ Vinh Vinh tiếp nhận Khỉ La Úc Kim Hương, cười hì hì nói:
"Tam ca, ta thật là muốn thân cận ngươi một chút. Bất quá để tránh Tiểu vũ thành cái bình dấm chua, thôi quên đi vậy. Bất quá là hoa này của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không lấy không đâu, sau này tiểu muội này chắc chắn sẽ hồi báo. "
Sử lai khắc thất quái thì bốn người đã được tiên thảo, cuối cùng cũng chỉ còn lại Tiểu vũ và Chu Trúc Thanh.
Tiểu vũ bình tĩnh đứng một cách tự nhiên ở một chỗ, không hề sốt ruột, Đường Tam đều cho người khác tiên thảo tốt như vậy, như thế nào lại có thể bạc đãi nàng chứ?
Chu Trúc Thanh thiên sanh bản tánh trầm lặng, lại hay ngượng, trong lòng mặc dù cũng tràn ngập chờ mong, nhưng cũng không thể mặt dầy không biết xấu hổ như Trữ Vinh Vinh mà chủ động đi hỏi.
Đường Tam tới trước mặt Chu Trúc Thanh:
"Trúc thanh, ta chọn cho ngươi chu tiên thảo là một loại có thể dễ dàng hấp thu chuyển hóa nhất trong tất cả các loại tiên thảo. Hơn nữa công hiệu thậm chí muốn so với của bọn họ thì còn tốt hơn, phụ giúp tăng lên toàn diện. Chỉ là nếu ăn chu tiên thảo này thì ngươi phải nỗ lực rất lớn. Ta nói để ngươi chuẩn bị tâm lý trước. "
Nếu như những lời này là người khác nói thì Chu Trúc Thanh nhất định sẽ cho rằng đối phương có mục đích riêng, nhưng những lời này xuất phát từ miệng của Đường Tam thì nàng lại có một cảm giác áp lực, mọi người ở chung đã lâu như vậy, mặc dù Chu Trúc Thanh ít khi nói chuyện, nhưng Đường Tam là người như thế nào nàng làm sao không hiểu?
Nàng lập tức gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Cám ơn Tam ca. "
Đây là lần đầu tiên Chu Trúc Thanh gọi Đường Tam là tam ca. Đường Tam không khỏi mỉm cười, một lần nữa từ túi như ý bách bảo lấy ra một gốc tiên thảo.
Đó là một đóa hoa màu trắng nhìn thoáng qua thì thấy cũng bình thường, kích cỡ lớn chừng bàn tay người, trông giống như đoá mẫu đơn. Cũng không có thảo diệp, ở phía dưới rể cây có một tảng đá lớn, tảng đá toàn thân đen xì, nhìn bộ dáng Đường Tam mang nó là có thể cảm nhận được sức nặng kinh người của tảng đá.
Đóa hoa mầu trắng ở phía trên còn được hoà phối với vài vết huyết sắc kinh người, đỏ tươi như máu. Nhìn qua khiến cho người ta cảm giác vài phần kinh tâm động phách.
Đường Tam nghiêm mặt nói:
" Thảo danh viết rằng tương tư đoạn trường hồng chính là thần phẩm chí bảo trong các loại tiên phẩm dược thảo. Nó còn có một câu chuyện trong truyền thuyết xa xưa, rằng đã rừ rất lâu trước kia, có một thiếu niên, thiên sanh bản tánh điềm đạm, tập trung toàn bộ tinh lực của hắn vào một khu vườn hoa bằng gỗ, khu vườn viên mãn tràn ngập các loài hoa với hàng vạn mầu sắc khác nhau. Hắn bình thường hay ngắm hoa mà ngâm thơ, nâng chén mà thưởng nguyệt, chỉ cần một nhánh hồng tàn mà rơi rụng là hắn liền đau thương vô hạn, lệ mãi tuôn rơi, thu gom các cánh hoa lại mà đào địa mai táng. Thường ngôn truyền rằng tình hắn ái hoa đến đã khiến cho thiên địa cảm động, tiên hoa trên trời đã cảm động mà lén xuống phàm trần mà sống cùng hắn như phu thê gắn bó như cá với nước không lìa. Ai ngờ rằng là mỹ cảnh không kéo dài, thiên thần phát hiện ra, liền rất là tức giận, cho rằng tiên phàm không xứng đôi, bèn ra lệnh đem Tiên hoa tái hồi thần giới. Thiếu niên nọ từ khi mất đi tình lữ, cả ngày thở ngắn. than dài, buồn bã u sầu mà sinh bệnh, vì vậy mà khuôn viên sụp đổ, hoa mộc rã rời, viên trung bỗng chốc trở thành một mảnh thê lương. Một ngày bỗng có một vị bạch phát lão nhân tới và nói cho hắn biết là cây hoa mẫu đơn mầu trắng trong hoa viên mà hắn yêu mến kia chính là hóa thân của ái thê hắn, chỉ cần đem hoa hủy đi thì hoa tiên sẽ mất đi tiên thể mà giáng hạ phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng, nhưng ngàn vạn lần không thể hủy đi khí hoa. Nói xong liền hóa thành một trận thanh phong bay đi. Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, thầm hối tiếc là chính mình đã đối xử lạnh nhạt với vườn hoa, liền bắt đầu chăm sóc vườn hoa trở lại, hắn mặc dù yêu mến ái thê, nhưng cũng không có nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt đi mà trái lại, lại càng trân trọng hơn, ngày đêm nhìn hoa mà lệ rơi ròng ròng, lệ khô tan nát cõi lòng, tương tư đoạn trường mà chết, lúc hắn lâm chung thì máu của hắn đã rơi trên cánh hoa, các ngươi nhìn cái huyết tí mầu đỏ sẫm kia chính là tâm huyết của gã thiếu niên nọ. "
Lẳng lặng nghe Đường Tam nói, bất luận là Chu Trúc Thanh hay là Tiểu vũ, đều có chút ngây dại. Ngay cả đại sư, cũng là tâm lý nặng nề, không tự kiềm chế được.
Đường Tam trịnh trọng nói:
"Hoa vật phi phàm rất kén chọn chủ nhân, lúc hái cần thật tâm nghĩ tới tình nhân yêu mến, tình ý chân thành, phun một búng máu tươi vào cánh hoa, nếu như hơi có chần chừ thì ngay cả hộc máu mà chết, cũng đừng mơ tưởng gì đến việc hái hạ nữa. Hoa sau khi gỡ xuống, chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân thì sẽ vĩnh viễn không phai tàn. Hoa cắm trên Ô tuyệt thạch nếu như mạnh mẽ mà dứt ra thì dược lực của tương tư đoạn trường hồng này cũng đồng dạng hoàn toàn biến mất. Phục dụng thảo dược này chính là được phần thưởng của thiên địa ban tặng. Ta phỏng chừng, ít nhất có thể tăng hồn lực tới hơn mười cấp, còn có thể cải tạo thân thể một cách toàn diện. Trúc thanh, mặc dù ta không biết rõ chuyện gữa ngươi và Mộc Bạch, nhưng tại trong bảy người chúng ta, các ngươi cũng xác định là một đôi tình lữ, cho nên ta hái nó cho ngươi, hy vọng ngươi có thể trở thành người hữu duyên. "
Chu Trúc Thanh ngơ ngác nhìn huyết mẫu đơn tương tư đoạn trường hồng động lòng người đang ở trước mặt này, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hướng Đái Mộc Bạch đang tu luyện ở cách đó không xa:
"Ta thử xem sao. "
Trong cơ thể hồn lực vận chuyển, khí huyết vận hành, Chu Trúc Thanh môi anh đào khẽ mở, một tia máu tươi bắn lên cánh hoa.
Ngay trong tích tắc lúc nàng phun huyết thì trong đầu cũng nghĩ về Đái Mộc Bạch, cũng không hiểu là tại sao mà lại nhớ tới chuyện phong lưu trước đây của Đái Mộc Bạch, tâm thần nàng khẽ rung động, thần tư không khỏi có chút phiêu hốt.
Máu rơi vào cánh hoa, tương tư đoạn trường hồng nhẹ nhàng run rẩy một chút, Đường Tam, tiểu vũ, Chu Trúc Thanh cùng đại sư ánh mắt đều tập trung vào này trên cây hoa này, cùng lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng là Đường Tam liền rất nhanh chóng trở nên thất vọng, tương tư đoạn trường hồng chỉ lắc lư rồi dần dần đình chỉ, cũng không có rơi khỏi chi thế.
Chu Trúc Thanh buồn bả nói: "Xin lỗi, tam ca, trong lòng ta có ngoại sự, không thể hái hoa thành công. "
Đường Tam thầm than một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Trúc thanh, ngươi không nên như thế. Ta còn dự bị một dược thảo khác cho ngươi. Chờ một chút. "
Vừa nói, Đường Tam vừa cầm tương tư đoạn trường hồng đi tới trước mặt đại sư, "Sư phụ, ngài cùng nhị long a di tình thâm ý trọng, không bằng ngài đến thử xem. Nói không chừng, tương tư đoạn trường hồng này có thể thay đổi võ hồn biến dị của ngài. "
Đại sư thở dài một tiếng, nói:
"Đây là thần phẩm, ta ăn thì thế nào chứ? Ta hiện tại đã sớm đã qua tuổi tu luyện rồi. Nếu như thật sự hữu duyên, ta cũng chỉ vĩnh viễn lưu nó bên người. "
Nhìn vết máu trên tương tư đoạn trường hồng thượng, đại sư không khỏi nhớ tới đủ loại phát sinh qua lại giữa chính mình cùng liễu nhị long, trong lòng một trận khổ sở, cũng không vận chuyển hồn lực, trực tiếp nâng thủ mà phách một chưởng về phía ngực của chính mình. Trong tiếng kinh hô của Đường Tam thì một cái nghịch huyết từ miệng đại sư xuất ra, vừa lúc phun vào trên cánh hoa.
Trong tích tắc lúc phun huyết thì đại sư đồng dạng tinh thần chấn động, tại trong đầu hắn xuất hiện hai chữ làm hắn thống khổ cả đời: muội muội.
Lúc này đây, tương tư đoạn trường hồng rung động càng thêm kịch liệt, mắt thấy nó sắp từ trên Ô tuyệt thạch rơi xuống, nhưng cuối cùng lại kém một tia khí lực, lắc lư lắc lư một lần cuối rồi lại trở về vị trí nguyên bổn, bất luận là máu tươi từ đại sư hay là từ Chu Trúc Thanh phun ra đều dần dần biến mất.
Đại sư khổ sở nói:
"Ta thủy chung không có cách nào gỡ bỏ những lớp bao bọc trong lòng thì còn có tư cách gì mà đòi hái hạ dược thảo này. " Thần sức buồn bả chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ lại nhớ tới sự tình thương tâm trước đây của hắn.
Khi Đường Tam đang chuẩn bị thu hồi tương tư đoạn trường hồng mà lấy ra dược thảo dự bị cấp cho Chu Trúc Thanh thì đột nhiên:
" Phốc "
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, Đường Tam quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái tia máu tươi đã rơi vào trên tương tư đoạn trường hồng, không đợi hắn phản ứng, tương tư đoạn trường hồng lúc này thậm chí còn không có nửa phần lay động nhưng đã lặng yên rơi ra khỏi Ô tuyệt thạch, rơi vào một cái ngọc thủ nhỏ nhắn thon dài.
Tiểu vũ lau vết máu trên miệng, khuôn mặt toát ra vẻ tươi cười, ánh mắt có chút mê ly đích nhìn đóa hoa động lòng người trong tay:
"Không nghĩ tới, ta mới là người hữu duyên. "
Đường Tam thâm tâm rung động, Chu Trúc Thanh đứng bên cạnh cũng đồng dạng rung động. Bọn họ bất kỳ ai cũng không ngờ tới chủ nhân của tương tư đoạn trường hồng này cuối cùng lại biến thành Tiểu vũ.
Chỉ là trong nháy mắt, lúc đó Đường Tam căn bản đang chú ý đến đại sư cho nên cũng không có kịp chứng kiến, nhưng Chu Trúc Thanh thì lại thấy rất rõ ràng lúc Tiểu vũ tại miệng phun máu tươi, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi Đường Tam dù chỉ là chốc lát, ánh mắt như vậy, Chu Trúc Thanh vĩnh viễn cũng không bao giờ quên.
Từ trước tới nay. Nàng đều cho là Đường Tam đối với Tiểu vũ hảo, lúc này mới thật sự hiểu được vị trí của Đường Tam trong lòng tiểu vũ lớn đến thế nào.
Chu Trúc Thanh nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt của Tiểu vũ nhìn Đường Tam vô cùng tinh khiết, có lẽ, ngay cả chính bọn họ cũng không hiểu là trong lúc đó có tình yêu nam nữ hay không, nhưng tình cảm của bọn họ cũng tuyệt đối là thuần khiết chí thành, không có bất cứ gì tỳ vết nào.
Còn tương tư đoạn trường hồng đã là một nhân chứng hoàn hảo.
Đường Tam ngơ ngác nhìn Tiểu vũ, một hồi lâu nói không ra lời. Tiểu vũ cúi đầu, đầu ngón tay khẽ vuốt trên cánh hoa:
"Tiểu tam, cái câu chuyện xưa nhất định là có thật, đúng không? "
Đường Tam nói:
"Ta cũng không biết. Cứ ăn nó đi, nó sẽ là sự trợ giúp rất tốt cho ngươi. "
Tiểu vũ lắc đầu: "Không, đại sư nói rất đúng, một gốc cây tiên thảo như vậy, như thế nào có thể bỏ đi mà đem nó phục dụng đây? Ngươi không phải đã nói là chỉ cần khi nó nhận chủ thì vĩnh viễn sẽ không phai tàn còn gì? Ta muốn cho nó ở cùng ta. Ta luyến nó, ái nó. "
"Nhưng là......" Đường Tam có chút do dự định nói cái gì liền bị Tiểu vũ chặn mất.
"Yên tâm đi ca, ta sẽ không bị mọi người bỏ xa đâu. Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện. " Tiểu vũ tự nhiên hiểu được Đường Tam lo lắng về chuyện gì.
Chính là việc nàng không ăn tương tư đoạn trường hồng để thực lực có thể tiến thêm một bước. Tuy nhiên nàng lúc này trong lòng cũng rất thỏa mãn, giống như Chu Trúc Thanh suy tư lúc nãy, từ trước tới nay, nàng vẫn không hiểu chính mình đối với Đường Tam rốt cuộc là cảm tình như thế nào. Nhưng lúc này thì tương tư đoạn trường hồng cũng đã nói cho nàng.
Đối với nàng mà nói thì không có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện này.
Đường Tam cũng chưa bao giờ miễn cưỡng Tiểu vũ làm cái gì, khẽ xoa đầu nàng một chút, mỉm cười đoạn:
"Vậy ngươi hảo bảo vệ nó đi, nó sẽ là hộ vệ cho ngươi. "
Lại thò tay vào túi như ý bách bảo, Đường Tam lấy ra đệ lục tiên thảo.
Đó là một gốc hoa dược màu trắng tinh tế, nhìn qua tựa như một đoá hoa thạch bích không nhiễm một hạt bụi. Đường Tam đem tới trước mặt Chu Trúc Thanh, mỉm cười nói: "Hoa này tên là thủy tiên ngọc cơ cốt, công năng nhuận cơ bổ cốt, lưu thông thất kinh bát mạch. Vốn ta là định cấp cho Tiểu vũ, nhưng nàng đã có tương tư đoạn trường hồng, tiên thảo này cũng thích hợp với ngươi, ngươi hãy ăn vào đi. "
Có lẽ là bởi vì vi không được tương tư đoạn trường hồng ủng hộ cho nên Chu Trúc Thanh thần sắc có chút buồn bã, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nếu là ngươi định cấp cho Tiểu vũ, vậy cứ cấp cho nàng đi. "
Đường Tam lắc đầu nói: "Không, làm người không thể giữ lòng tham. Tiên phẩm dược thảo, mỗi một loại đều là chí bảo mà thượng thiên ban tặng, dùng nhiều cũng không có ích, ngược lại còn có hại. mặc dù Tiểu vũ không có ăn tương tư đoạn trường hồng, nhưng có hơi thở của tương tư đoạn trường hồng tồn tại, nàng tái phục dụng tiên phẩm dược thảo khác thì cũng sẽ không có cách nào hoàn toàn hấp thu, thủy tiên ngọc cơ cốt này chuyển qua cho ngươi. Tác dụng của nó cũng không khác gì kì nhung thông thiên của Mộc bạch. Vũ hồn của ngươi và của Mộc bạch là giống nhau, dùng nó tuyệt đối không có vấn đề gì. Cách dùng là chích cánh hoa ra ăn trước, cuối cùng mới mút vào nhụy hoa. Nhưng để hấp thu hiệu quả cũng như muốn gia tăng hồn lực thì Trúc thanh, ngươi phải nhớ kỹ là cần phải bình tâm tĩnh khí thì mới có thể hấp thụ tinh hoa. "