Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 51: Solomon Rothschild




“Liên bang quá giàu có, tự nhiên an tâm hưởng thụ, hệ thống OP cùng lúc mang đến lực lượng cho bọn họ, cũng làm bọn họ mất đi sự cảnh giác, đám người nhu nhược đó cả ngày cân nhắc đều là như thế nào từ trên người chúng ta vắt cạn tài nguyên!”
Ở trước mặt người trẻ tuổi là năm chiến sĩ mặc quân trang, tuổi tác không đồng nhất, có nhìn hơn 50 tuổi, cũng có hơn 30 tuổi, trẻ tuổi nhất thì chỉ hơn mười tuổi.
Solomon mỉm cười, không có quá nhiều oán khí: “Lần này bọn họ lại muốn từ chỗ chúng ta đạt được cái gì?”
“Một kg duy độ tinh thạch, mà có thể cho chỉ là một đống phù văn vũ khí phế liệu, còn có năm mươi tấn thịt để ăn, mà kỹ thuật phù văn pháo chúng ta khát vọng bọn họ trực tiếp từ chối!”
“Bọn họ muốn thì cho bọn họ.” Solomon mỉm cười, “Kế hoạch giao lưu nhân viên, bọn họ nói như thế nào?”
“Điện hạ, ở trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là một đám dã man nhân bị vứt bỏ, bọn họ...”
Solomon khoát tay, “Ta biết bọn họ sẽ đưa ra yêu cầu, đáp ứng bọn họ, dựa theo kế hoạch ban đầu đẩy mạnh, mấy người các ngươi đi ra ngoài đi, nội bộ lưu lại.”
Bị lưu lại là thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất, “Enoch, ngươi có muốn đi liên bang xem một chút hay không.”
“Điện hạ, ta vẫn thích chỗ chúng ta hơn, khắp nơi đều có cái ăn.” Enoch mỉm cười, ken két ăn “đồ ăn vặt” của mình, như là ngón tay thứ nào đó...
Solomon cười cười, gia tộc năm đó lựa chọn, nhìn từ hiện tại quả thật là một lần cơ hội. Thế kỷ 19 thời đại cũ, gia tộc từng đạt tới đỉnh phong thế giới, thống trị nửa Địa Cầu, nhưng ở thời điểm chiến tranh thế giới lần thứ hai phạm vào sai lầm khổng lồ, từ đó về sau không gượng dậy nổi, nhưng nằm gai nếm mật gia tộc rốt cuộc đợi được một lần cơ hội khác, làm nhân loại gia tộc có được trí tuệ cao nhất thế giới, khi toàn bộ mọi người lựa chọn chạy khỏi Bắc Mĩ, bọn họ lựa chọn lưu lại, khi người khác liều mạng sưu tập cái gọi là đồ vật đại biểu nền văn minh cũ huy hoàng, bọn họ bán hết toàn bộ gia sản đổi lấy vũ khí và vật tư cũng xây dựng pháo đài cấp độ phòng thủ hạt nhân, tất cả tất cả đều là vì một giấc mộng.
Đây là giấc mộng mỗi một thế hệ gia tộc vì đó mà trả giá sinh mệnh, một giấc mộng một lần nữa đứng ở đỉnh Địa Cầu.
Hắn là Solomon Rothschild.
Cảnh trong mơ không có thanh âm líu ríu của Simba đẹp trai nhất kia, tuy thường xuyên có thể ngủ một giấc thẳng tới lúc trời sáng, nhưng luôn làm Vương Trọng cảm giác trong cuộc sống thiếu đi chút gì đó.
Mơ mơ màng màng cảm thấy cái mũi có chút ngứa, sau đó vừa mở mắt đã nhìn đến một đôi mắt gian xảo lấp lánh, cũng sắp dán đến trên mặt mình: “Hu!”
“Vương Trọng ca, dáng ngủ của anh thật đáng yêu!” Mắt Emily đang tỏa sáng: “Còn chảy nước miếng!”
Vương Trọng cũng say rồi, sáng sớm tinh mơ, đây chính là phòng ngủ của nam sinh: “Em vào bằng cách nào?”
“Đương nhiên là quang minh chính đại đi vào. Em từ chỗ Mã Đông lấy được mật mã, em là đến gọi các anh dậy tập luyện, nhưng tướng ngủ của Vương Trọng ca ca quá đáng yêu.” Emily bướng bỉnh cười nói, chiến đấu với Thánh-Tài Quyết, hưng phấn nhất chính là Emily.
Hôm qua, vẫn là Mã Đông ý chí chiến đấu sục sôi nói cần tập huấn, bồi dưỡng ý chí Kỳ Ba, phá hủy Thánh-Tài Quyết.
Bên kia Mã Đông đang ngủ dang hết chân tay ra, tiếng ngáy như sấm, mơ mơ màng màng mộng đẹp: “Chậc chậc, Mimi em thế này cũng thật sự quá chủ động rồi, anh ngại lắm, hì hì hì hì...”
Sau đó Vương Trọng liền thấy Emily thật cẩn thận ghé đến trên tai Mã Đông.
Thế này cũng quá hắc ám rồi...
Vương Trọng nhịn không được có chút đồng tình Mã Đông, tự bịt tai lại.
“Dậy! Mau! Lên!”
Ký túc xá nam sinh cao mười mấy tầng nháy mắt gà bay trứng vỡ tập thể, về phần Mã Đông càng thảm hại hơn, ở trên giường trợn mắt, trong miệng hộc bọt mép, tứ chi đều đang run rẩy: “Mi, Mi, Mi...”
Thời điểm bị kéo tới phòng trọng lực tập luyện, Mã Đông vẫn đang vò vò tai. Gã này thế mà chưa trực tiếp điếc, Vương Trọng cũng bội phục.
“Vương Trọng ca ca, bắt đầu bắt đầu!” Emily tương đối hưng phấn, đối với tập luyện buổi sáng tập thể tích cực nhất chính là cô.
Vương Trọng cũng cảm thấy luyện tập như vậy thật ra rất trợ giúp ngưng tụ bầu không khí đoàn đội.
Mã Đông làm xã đoàn là làm chơi, nhưng Vương Trọng thì khác, xã đoàn này đã làm, chung quy phải có chút ý nghĩa, hơn nữa lần này chiến một trận với Thánh-Tài Quyết, Vương Trọng còn là có chút ý tưởng là cần toàn bộ đoàn đội cùng nhau cố gắng.
Sự tình liên quan danh ngạch CHF, Vương Trọng cũng không tính toán muốn thua.
Nhìn nhìn xung quanh, còn thiếu Glory chưa tới.
Gã này mỗi ngày xuất quỷ nhập thần, ngày hôm qua gọi điện thoại cho hắn, lại còn nói phải đi dạo Tịnh Thảo đường. Đó là một chỗ danh thắng cổ tích vùng ngoại thành Thiên Kinh, không có hai ba ngày căn bản không về được.
Đối với gã này, không chỉ Vương Trọng, ngay cả phương diện học viện cũng có chút say. Đặc chiêu sinh khai giảng không đến một tháng, đã trực tiếp trốn học nửa tháng, đây tuyệt đối là người đầu tiên của Học viện Thiên Kinh Anh Hồn, nói cho hay là thí luyện, thật ra chỉ là vì đi ngắm phong cảnh!
Hiển nhiên lúc trước vì đem Glory đào tới, phương diện trường học hẳn là đã hứa hẹn các loại hiệp ước không bình đẳng.
“Được rồi, điểm danh trước đi.” Emily tuyệt đối là tích cực nhất, một tiểu loly ham muốn chiến đấu phi thường mạnh.
“Một!” Emily hô đầu tiên.
“Hai!” Tiếng vang như chuông, thanh xuân trào dâng, Barron nhiệt tình hầu như tương xứng với tiểu loly.
“Ba!” Vương Trọng cười nói, thật ra có Emily thật sự rất náo nhiệt, nha đầu này thực sự không quá giống gia tộc thích khách huấn luyện ra.
“Cần vậy sao?” Chỉ có Mã Đông vò tai ngáp, vẻ mặt oán giận: “Cuộc sống êm đẹp không qua, đột nhiên làm xã đoàn tập huấn cái gì... Còn điểm danh, ngốc không vậy.”
“Mã Đông Đông!” Emily trừng đôi mắt nhỏ: “Hiện tại là thời khắc mấu chốt chuẩn bị chiến tranh, chúng ta phải toàn lực ứng phó!”
Biểu muội này thật sự đủ rồi, Mã Đông nhẫn nhịn: “Tiểu tổ tông của ta, ngươi còn chuẩn bị chiến tranh? Ngươi sẽ không thực cho rằng mấy người chúng ta có thể xử Thánh-Tài Quyết chứ?”
“Đương nhiên!” Emily khẽ nhíu mày: “Mã Đông Đông, buổi tối hôm đó lúc Vương Trọng ca nói muốn ước chiến với Thánh-Tài Quyết, có thể đếm được ngươi nhảy nhót vui vẻ nhất, hiện tại sao lại nhát gan như vậy!”
“Hắc! Cái gì gọi là nhát, nói khó nghe như vậy, cái này ngươi không hiểu đâu!” Mã Đông lười biếng nói: “Ngươi không nghĩ xem Thánh-Tài Quyết là xã đoàn lớn bao nhiêu? Từ khi người ta xây dựng đến bây giờ, cũng chỉ Hoa Hồng Đen dám gọi nhịp với bọn họ, nhưng hiện tại lại thêm Kỳ Ba xã chúng ta!”
“Trận chiến đấu này, từ một khắc đáp ứng trở đi, chúng ta đã kiếm lớn rồi! Danh tiếng! Danh tiếng đó! Đây mới là điều quan trọng nhất đối với xã đoàn phát triển! Ngươi đi xem hiện tại học viện có bao nhiêu người đang hát vang tên Kỳ Ba xã đoàn chúng ta?” Trên mặt Mã Đông tràn đầy là tính kế và đắc ý: “Về phần thắng thua cái gì, không cần cứng đầu như vậy đâu, đến lúc đó tùy tiện đánh một chút kiếm cái tuy bại mà vinh là được rồi... Ôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.