Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 37: Nhất tiện chủng tình




Buổi chiều ở dưới sự kêu gọi của xã trưởng Mã Đông Đông, xã viên Kỳ Ba xã rốt cuộc tụ tập, tổ chức lần xã đoàn hội nghị đầu tiên của Kỳ Ba xã, xã trưởng Mã Đông Đông phát biểu diễn thuyết kích tình dâng trào.
Phía dưới có ba người ngồi, Vương Trọng, Emily, Barron xem Mã Đông biểu diễn, Grace có việc xin nghỉ, càng làm nổi bật hơn sự trống trải của Kỳ Ba xã.
Không bao lâu Emily đã không kiên nhẫn nữa, “Mã Đông Đông nói xong chưa, chỉ vài người như vậy, đừng lải nhải nữa được không.”
Hình tượng quang huy của xã trưởng đại nhân bị khựng lại, nhưng cũng bất đắc dĩ, “Khụ khụ, xã đoàn hoạt động chính thức bắt đầu, mọi người tự do huấn luyện.”
Mã Đông cũng cảm thấy quá ít người, thật sự không có khí thế, Kỳ Ba xã chiêu sinh xem như triệt để xong rồi, tân sinh đều biết Thánh-Tài Quyết và Hoa Hồng Đen không thích Kỳ Ba xã, trừ Grace loại bất cần này, tân sinh khác hiển nhiên phải cân nhắc nhiều hơn.
Là được đặc tuyển, Emily vẫn rất bận rộn, không nán lại bao lâu đã chuồn đi, mà làm tân sinh phân viện chiến sĩ nhiệm vụ huấn luyện của Barron cũng rất nặng, hơn nữa đảm nhiệm không ít việc vặt trong lớp, khiến Mã Đông hoàn toàn chưa đã ghiền khi làm xã trưởng.
“Vương Trọng, ngươi cảm thấy ta có phải nên đóng cửa Kỳ Ba xã hay không?” Mã Đông đáng thương nói.
“Nên.” Vương Trọng gật gật đầu, đối với ý tưởng kỳ quái đó của gã, ngay từ đầu Vương Trọng đã cảm thấy không quá đáng tin.
“Làm huynh đệ, ngươi sao có thể đả kích ta như vậy chứ, ngươi phải bồi thường ta!” Mã Đông thật ra ngay từ đầu đã không quá để ý xã đoàn thành bại, mặc dù có chút tiếc hận, nhưng trong mấy ngày nay bận rộn, hắn quả thật đã cảm nhận được lực bất tòng tâm, bất cứ một xã đoàn nào cũng có mục tiêu và nội tình nhất định, mà hắn vừa lên đã ôm tâm tư chơi đùa hiển nhiên là không làm nổi.
“Câu này phía sau mới là trọng điểm nhỉ!” Vương Trọng rất hiểu Mã Đông, mỗi lần giả bộ đáng thương khẳng định có hậu thủ.
“Hắc hắc, hai ta là quan hệ ngủ với nhau, phân biệt ra làm gì chứ!”
“Chúng ta chỉ chung một ký túc xá mà thôi!”
“Ha ha, cũng không khác lắm đâu, ngày mai cuối tuần, ngươi thấy ta cũng nhàn rỗi, nếu không theo ngươi cùng đi tụ hội thế nào, ngươi cũng không cần quá cảm tạ ta.” Mã Đông cười tủm tỉm nói. Scarlett tổ chức loại tụ hội này khẳng định sẽ không kém, vận khí tốt mà nói, kiếm được một em, vậy cuộc sống sẽ không tịch mịch nữa.
“Được.” Vương Trọng nói, dù sao chỉ là bạn học tụ hội, hắn vốn không để bụng lắm.
“Ok, cứ quyết định như thế!” Mã Đông trực tiếp nhảy dựng lên, đối với Scarlett hắn không có ý tưởng, dù sao vợ của huynh đệ không thể quan tâm, còn cả đống mỹ nữ khác đang chờ hắn.
Lúc này Vương Trọng lại có chút thất thần, hắn nhớ là Caroline, cô bé đó làm hắn vừa gặp đã thương, vốn tưởng Caroline sẽ liên hệ hắn, nhưng đến bây giờ lại bặt vô âm tín.
Chẳng lẽ nói chỉ là tự mình đa tình?
Bỗng nhiên, Vương Trọng vang lên một vấn đề phi thường nghiêm trọng,... Đó là hắn cũng chưa để số điện thoại cho đối phương...
Khó được cùng nhau về ký túc xá với Vương Trọng, “Vương Trọng, dứt khoát dọn ra đi, chỉ số thông minh của ngươi tài lực của ta, bạn hữu ta có thể ở Thiên Kinh lăn lộn rất khá.”
“Phải không, ngươi hiện tại phải bù bao nhiêu rồi?”
“Đệch, ta đây là rèn luyện năng lực được không, hiện tại bù một chút là vì tương lai kiếm nhiều hơn.” Mã Đông bĩu môi, hắn nhìn rất thoáng, người ta sống trên đời chỉ là một câu chuyện như vậy, có thể sướng thì phải sướng, “Ồ, có người tới?”
Nghĩ đến Caroline, trên mặt Vương Trọng lộ ra một tia mỉm cười, “Một cô bé ta thích.”
Mã Đông giống như phát hiện đại lục mới, “Kháo, huynh đệ, không phải chứ, ngươi giấu Scarlett có người bên ngoài!!!”
Vương Trọng thiếu chút nữa hộc máu, “Ngươi không nói có thể chết sao, cái gì gọi là bên ngoài có người, ta nói rồi chỉ là quan hệ bạn học với Scarlett.”
Mã Đông đối với Vương Trọng “lấy cớ” hoàn toàn không tin, nhìn đơn tuyên truyền CHF trên bàn, vừa muốn ném xuống, Vương Trọng ở bên vội vàng chộp lấy.
“Cái thứ vớ vẩn đó xem nó làm gì, không lẽ ngươi muốn tham gia?” Mã Đông nói.
“Năm nay, có ý tưởng thử chút.” Vương Trọng cười nói.
Học viện Anh Hồn của liên bang Tự Do dựa theo vị trí địa lý chia làm bốn đại chiến khu đông tây nam bắc, hàng năm giữa học viện các chiến khu đều có thi đấu, căn cứ thành tích quyết định xếp hạng của các học viện, xếp hạng học viện cũng quan hệ đến liên bang ủng hộ tài nguyên tương quan với an bài tương lai, mà bốn năm thì có một lần giải đấu lớn toàn liên bang, là bữa tiệc lớn toàn dân mỗi năm một lần, năm nay vừa lúc là lần thứ hai mươi lăm, bởi vì vừa lúc là trăm buổi lễ long trọng năm của CHF, hơn nữa thế cục quốc tế mẫn cảm, liên bang quyết định làm lớn, đánh ra uy danh của liên bang Tự Do, cho đế quốc và dị tộc một ít áp lực, cũng nghiệm chứng một phen hệ thống OP thi hành tới nay tinh anh một thế hệ trẻ tuổi của liên bang rốt cuộc trình độ thế nào.
Tình huống sôi nổi chưa bao giờ có là nhất định, cái này cũng dẫn tới năm trước thi đấu phân khu đánh hừng hực khí thế, đương nhiên điều này có quan hệ cái lông với Vương Trọng và Mã Đông, mỗi học viện chỉ có mười danh ngạch, năm chủ lực năm dự bị, có thể nói là danh ngạch quý giá, chỉ cần trúng cử, mặc kệ thành tích thế nào, tương lai đều là một nét đẹp trên lý lịch.
“Huynh đệ, bạn hữu ủng hộ ngươi trên tinh thần!” Mã Đông bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn biết sự kiên trì của Vương Trọng, chẳng qua rất nhiều chuyện dựa vào kiên trì là vô dụng, quả thật cần thiên phú. Giống hắn, tuy có quan hệ huyết thống với Emily, nhưng chi thứ chính là chi thứ, Emily có được dị năng, là đối tượng gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, hắn cái lông cũng không có, may mà Mã Đông nghĩ thông, chết đuối cũng biết bơi.
“Đúng rồi, cô bé ngươi thích là phân viện nào?” Mã Đông thuận miệng hỏi.
“Hình như không phải Thiên Kinh.” Vương Trọng nói, “Ta nhất kiến chung tình.”
Mã Đông ngẩn ngơ, “Ngất thôi, cái đó của ngươi gọi là nhất tiện chủng tình. Nghe ta một câu, khoảng cách sinh ra không phải vẻ đẹp, mà là tiểu tam, không phải ngươi biến thành tiểu tam, thì là một đống tiểu tam ở trong đó.” Làm người lớn trong tình yêu, Mã Đông là tuyệt đối lý trí đối với loại tình yêu thuần khiết không đáng tin này.
Vương Trọng cười cười, không bình luận, quan điểm của hai người ở một số phương diện nào đó vẫn rất khác nhau.
“Đừng cười, nói chuyện nghiêm túc với ngươi, có câu là hữu hoa kham chiết trực tu chiết, ta thực cảm thấy ngươi nên nắm chắc trước mắt, đừng chờ tương lai hối hận, với ngươi mà nói, buổi tối ngày mai chính là một khắc quyết định vận mệnh, chờ đợi ngươi chỉ có hai kết quả.” Vẻ mặt Mã Đông nghiêm túc đứng đắn nói.
Vương Trọng dở khóc dở cười, “Không phải một buổi party sao, cứ làm như thẩm phán vậy.”
Mã Đông nhíu nhíu mày, “Loại party này ta tham gia nhiều rồi, bỗng nhiên mời người ngoài, không ngoại trừ Scarlett quả thật có ý tứ đối với ngươi, hoặc chính là... Chú hề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.