Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 247: Duy độ phù du




“Ba cánh cửa, mỗi người một cái đi.” Aieluosi nhìn nhìn Vương Trọng. Bạn của Mộc Tử, hắn tin được, chỉ là không biết có bản lãnh gì, ở thế giới duy độ thứ năm, rất khó thông qua bề ngoài linh hồn ý thức thể trực tiếp đi phán đoán một người mạnh yếu, nhưng tốt xấu là người có thể dùng linh hồn ý thức thể trực tiếp định vị tiến vào, mặc dù là người liên bang, thực lực hẳn cũng không kém, hiện tại chỉ xem hắn có dám mạo hiểm như vậy hay không, người liên bang nói dễ nghe chút gọi là cẩn thận, nói khó nghe chút chính là lo lắng, không có tinh thần mạo hiểm.
“Không có vấn đề!” Vương Trọng gật gật đầu, sự quyết đoán của hắn thắng được hảo cảm của Aieluosi và Mộc Tử, đó là biến hóa tâm lý trong nháy mắt.
“Ta đi bên trái!” Mộc Tử đã sốt ruột không chờ nổi lao đầu vào, sóng nước kia nhộn nhạo ra một vòng gợn sóng, đem cả người hắn vô thanh vô tức nuốt vào.
“Vậy xuất phát đi, “ Aieluosi hướng Vương Trọng cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn: “Gặp ở bên kia, bằng hữu!”
Cảm giác trong nháy mắt bước vào Phù Sinh Môn là rất kỳ quái, nhưng chỉ là một bước ngắn ngủn mà thôi, lại làm người ta cảm giác một bước này bước thời gian thật dài.
Bên kia cửa là một mảng bóng tối hoàn toàn, đưa tay không thấy năm ngón, thậm chí ở sau khi Vương Trọng bước vào, ngay cả cánh cửa phía sau cũng nháy mắt biến mất.
“Cảm giác thật quỷ dị... Vương Trọng...” Simba gắt gao túm chặt tóc mai Vương Trọng, cả thân thể đều ghé vào bên tai hắn, muốn nói chút gì đó, nhưng do dự chưa mở miệng.
Vương Trọng có thể cảm giác được thân thể nó đang khẽ phát run, hắn cười đưa tay vỗ nhẹ nhẹ ở trên người Simba: “Không có việc gì, có ta đây!”
Simba hơi trấn định một chút.
Trong lòng Vương Trọng biết, Simba vì hắn trả giá quá nhiều.
Simba năm đó ở trong hồn hải dạy dỗ tiểu Vương Trọng cường đại và hăng hái cỡ nào, không phải là bộ dáng nhát gan hiện nay, nhưng một cước kia vì thay đổi vận mệnh của mình, khiến hắn từ một kẻ lớn tương tự Vương Trọng, biến thành to bằng bàn tay hiện nay, mất đi còn có lực lượng cường đại của hắn, đây là trả giá để thay đổi vận mệnh, hiện tại ngay cả sức véo mũi Vương Trọng cũng không có.
Hiện tại đến lượt hắn bảo hộ Simba.
Lúc này bóng tối xung quanh có chút quỷ dị, Vương Trọng có thể cảm giác được xung quanh có cái gì đó, lại nhìn không thấy sờ không tới.
Như là thanh âm nào đó, như là bức họa nào đó, như là loại cảm giác nào đó, hoặc như là một loại cảm xúc thương xót nói không rõ, không lỗ nào không vào từ bốn phương tám hướng ùn ùn đạp tới, tựa như là muốn ùa vào trong thân thể, trong đầu Vương Trọng, dốc sức muốn đem hắn lấp đầy, nhưng trong đầu Vương Trọng lại như cái phễu thông thấu bốn phía, vô luận có bao nhiêu ‘thứ’ tiến vào, luôn là nguyên phong bất động lại từ một mặt khác xuyên ra ngoài, để lại cho Vương Trọng chỉ là một chút ấn tượng nhàn nhạt, thậm chí cũng không rõ ràng.
Vương Trọng có thể cảm giác được đây là một loại tinh thần công kích, hoặc nói là một loại ảo giác.
Đáng tiếc, chế tạo ảo giác là thứ trước kia Simba sở trường nhất, có thể ở trong mộng cảnh hồn hải trống không một vật làm ra đủ loại đồ vật để huấn luyện tiểu Vương Trọng, rốt cuộc là duy độ sinh vật cao hơn so với duy độ thứ năm này. Phương diện này Simba xưng mình thứ hai, chỉ sợ tuyệt đối không có ai dám xưng là thứ nhất, mình bắt đầu từ lúc năm tuổi, thứ so với những ảo cảnh này càng thêm chân thật hơn, đã bị hắn cùng Simba chơi chán rồi, Vương Trọng giống như trời sinh đã miễn dịch đối với thứ này, từ nhỏ có thể trực tiếp không nhìn, hiện tại trình độ như vậy, có thể khiến hắn xác thực cảm giác được ảo cảnh tồn tại, cấp độ ảo cảnh thật ra đã khá cao rồi.
Lúc này không nhúc nhích, nhưng chung quy không thể đi lung tung khắp nơi trong khu vực bóng đêm này.
Hắn nhắm mắt lại tinh tế cảm thụ, cảnh tượng huyền ảo đã không thể mê hoặc Vương Trọng, còn lại chỉ là cảm giác đối với hiện thực, cảm giác hắc ám xung quanh không phải tự nhiên hình thành, khi tĩnh tâm hồn lực hướng bốn phía khuếch tán ra, tất cả chung quanh bắt đầu mơ mơ hồ hồ thành hình ở trong đầu.
Hắn ‘nhìn’ thấy rồi.
Xung quanh, những thứ mang đến cho mình cảm giác ảo cảnh kia, là vô số “duy độ phù du” nhỏ bé lơ lửng ở giữa không trung, trong suốt, giống như nòng nọc, đây là định nghĩa khoa học của bản thân Vương Trọng, không ai có thể nói cho hắn đây là cái gì, tri thức liên bang không giải thích được, tri thức đế quốc quá mức bản năng nguyên thủy, hắn phải thành lập hệ thống nhận biết của bản thân.
Chúng nó như những cỗ máy năng lượng loại nhỏ, không ngừng khuếch tán từng gợn sóng có thể ảnh hưởng tư duy ý thức, chỉ cần tiếp xúc đến, sẽ ở dưới các gợn sóng này quấy nhiễu lâm vào tư duy hỗn loạn, các cảnh tượng mang theo thương cảm trong trí nhớ sẽ như hoa tuyết đoạn ngắn từ trong đầu ngươi hiện lên, làm ngươi trầm luân, thống khổ. Chúng nó có lẽ là vô ý thức, chủ đạo ảo cảnh này bản thân ngươi, là tâm ma của ngươi, chúng nó chỉ đảm đương một kẻ dẫn đường.
Nhưng lúc này các gợn sóng cảm xúc đó lại không cách nào ảnh hưởng đến Vương Trọng. Ngươi có thể nói hắn ở chỗ Simba đã kiến thức quá nhiều, cũng có thể nói hắn từ nhỏ trải qua quá nhiều đã sớm chết lặng đối với thống khổ thứ này, hoặc là nói, linh hồn ý thức của hắn, ở trong loại chết lặng kia từ nhỏ đã sớm chiếm được thiên chuy bách luyện khác thường, bền bỉ như sắt thép!
Mặc gợn sóng phát tán hỗn loạn, cũng không thể dao động bản tâm một chút nào.
Ngược lại là Vương Trọng chịu đám duy độ phù du này dẫn dắt, quan sát phương thức chúng nó đem tinh thần ý thức khuếch tán ra...
Từng vầng sáng so với đám duy độ phù du kia lớn hơn sáng hơn vô số lần từ trên người Vương Trọng phát tán ra!
Lực lượng tinh thần là thứ huyền diệu khó giải thích, không nhiều người có thể nắm giữ. Loại chuyện này, có được trụ cột linh hồn ý thức cực mạnh, càng quan trọng hơn là thiên phú cùng lĩnh ngộ, kẹt ở chỗ ngưỡng cửa cả đời không lĩnh ngộ được là bình thường, đối với cường giả mà nói, loại thí luyện tâm ma này là vừa yêu vừa hận, đột phá sẽ được nâng cao rất nhiều, nhưng một khi không đột phá được, nhẹ thì lưu lại mệnh môn tâm ma, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Vương Trọng lúc này cảm giác cực kỳ diệu, phương pháp nắm giữ có lẽ rất nguyên thủy, vận dụng đối với tinh thần lực cũng rất thô ráp, chỉ có thể đem loại cảm xúc lạc quan trời sinh kia của hắn kèm theo ở trong tinh thần khuếch tán ra, nhưng lại khiến đám duy độ phù du kia như gặp phải nước lũ mãnh thú, sợ hãi vô cùng lui tản ra.
Sương mù tan đi, một cánh cửa bí mật huyền ảo xuất hiện ở trước mắt, đó là lối ra, chỉ có thật sự phá vỡ mê chướng, lối ra mới có thể xuất hiện, Vương Trọng chỉ là nhẹ nhàng cất bước chân, đã sải bước ra ngoài.
Lúc này tất cả mê chướng đều đã tan vỡ, Vương Trọng phát hiện mình đang đứng ở trong một cung điện rộng lớn, bốn phía trừ mấy trăm cây cột khổng lồ chống đỡ cung điện thì trống trơn không có một vật nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.