Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 220: Mã Đông dị thường (2)




Reilly và Hyman không kỳ quái một chút nào. Phải biết rằng Barron va chạm là ngay cả cao thủ của Adolf cũng có thể bị thương nặng, Croft loại trình độ này thế mà còn chủ động công kích, đây thật sự là tự mình muốn chết.
Đạo sư chung quanh lần lượt gật đầu, vậy mới gọi là trọng trang, lúc bình tĩnh khí tức giấu mà không lộ, chỉ có nháy mắt công kích mới giống mãnh thú, phân viện chiến sĩ có ngày nở mày nở mặt rồi, Barron này nhất định phải trọng điểm bồi dưỡng. Triệu Cương đảo qua người khác, phát hiện ánh mắt toàn bộ mọi người đều bắt đầu nhìn mặt đất, nhìn thấy bộ dáng Croft, thực không có ai muốn thử nữa, trên chiến trường là xem náo nhiệt, nhưng tự thể nghiệm, hoàn toàn là một câu chuyện khác.
Chương trình học như cũ, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Barron đã hoàn toàn khác với trước đây, nhưng Barron lại chưa bởi vì người chung quanh biến hóa mà thay đổi bản thân. Hắn muốn mạnh lên, bởi vì hắn biết hắn còn hoàn toàn chưa đạt tới tiêu chuẩn của học trưởng.
Vừa tan học, Hyman hướng về phía Barron liên tục vẫy tay, Barron vội vàng chạy bước nhỏ tới.
“Trong lớp các ngươi dáng người cũng không tệ nha!” Hyman cười như đóa hoa nở rộ: “Đáng tiếc, nếu không mặc quần áo thì tốt rồi.”
Barron xấu hổ gãi gãi đầu: “A?”
“Xem bộ dạng ngốc nghếch của ngươi!” Hyman cười lấy ra tờ báo đưa cho hắn: “Nhìn xem, chuyện tốt!”
“Đây là cái gì?” Barron nhận lấy, khi lật tới đầu đề trang nhất kia, nháy mắt bị bức ảnh đó của mình chấn động có chút choáng váng.
“Được đó Barron, trang nhất đặc tả.” Reilly cũng bắt đầu trêu chọc hắn: “Đem sự nổi bật của toàn đội chúng ta đều cướp sạch, phải mời khách nha!”
“A! Được!” Barron theo bản năng đáp ứng, sau đó phục hồi tinh thần lại, trên mặt nhất thời xấu hổ: “Reilly học tỷ, ta, ta không có tiền...”
“Xem ngươi chút tiền đồ này, không có tiền ta cho ngươi mượn!” Hyman thuận tay ôm lấy bả vai Barron, cười hì hì nói: “Ngươi mời khách, ta trả tiền, học tỷ đủ ý tứ rồi chứ?”
Đột nhiên bị Hyman mỹ nữ thành thục như vậy tiếp xúc gần gũi, một mùi thơm của nữ tử nháy mắt thấm đẫm phổi, vành tai Barron cũng đỏ bừng: “Ta, ta...”
“Cái gì ngươi ngươi ta ta!” Hyman trừng mắt nhìn hắn một cái, ở bên tai hắn hạ giọng nói: “Điều kiện kèm theo, giúp ta gọi Glory! Ok?”
“Được rồi, Hyman, đừng bắt nạt Barron nữa.” Vẫn là Reilly ở một bên không nhịn được giúp Barron giải vây, Hyman cái gì cũng tốt, chỉ là thích đùa giỡn nam sinh.
Barron vội vàng gật đầu, cái này, hắn quả thật có chút chịu không nổi loại bầu không khí này.
Thời điểm Barron muốn mời khách, Glory vui vẻ tham dự, người khác đều là một mực từ chối, bao gồm Hyman, hiển nhiên Hyman học tỷ là ý không ở trong lời, tìm Mã Đông? Gã này ra giá quá cao, Scarlett... Đều là nữ hài tử không tiện, Vương Trọng sao... Nói như thế nào nhỉ, trải qua chuyện trong khoảng thời gian này, ngay cả Hyman cũng cảm thấy có chút áp lực, dù sao người ta là đội trưởng, so sánh, Barron chính là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa cô tin tưởng, Glory nhất định sẽ mắc câu.
Chỗ ăn cơm là Hyman đặt, một tiệm ăn không tệ của Thiên Kinh thị, Hyman tuy không tính là hào môn gì, nhưng tình huống gia đình quả thật không tệ, ở Thiên Kinh thị hiện tại cũng thuộc về giai cấp tinh anh, cộng thêm năng lực của bản thân cô, quả thật có tiền vốn để tùy tính.
Thức ăn không đắt, đồ nướng kiểu Hoa, cộng thêm bia, bầu không khí phi thường tốt. Không thể không nói, một nam nhân hào sảng có thể rất kéo không khí, huống chi là một đại mỹ nữ hào sảng.
Reilly cũng tốt, Barron cũng tốt hoặc là Hyman cũng tốt, ba người này đều là người không bắt bẻ cho lắm, ăn trong chốc lát ba người đều nhìn chằm chằm Glory.
“Glory, ngươi ở loại địa phương này ăn cơm cũng có thể ăn tao nhã như vậy?” Reilly cũng nhịn không được. Làm nữ hài tử, cô và Hyman ở trước mặt Glory cũng thua chị kém em, thế này quả thực là quý tộc.
Glory mỉm cười, “A, ta ăn tương đối chậm, Barron, tấm ảnh chụp đó của ngươi rất tuấn tú.”
Nghe Glory nói như vậy, Barron lại xấu hổ: “Thật ra nên chụp ảnh Vương Trọng học trưởng mới đúng...”
“Học trưởng tâm rất lớn, cũng không quá để ý những hư danh này đâu.” Glory nói, uống ngụm bia.
Hyman nhìn không nổi nữa, “Glory, ngươi là đàn ông, dám uống ngụm lớn một chút không. Đến, cạn trước một ly!”
Glory không dao động, “Thể chất của ta không quá thích ứng đối với cồn, học tỷ tận hứng, có thể để Barron bồi ngươi thêm chút. Barron, đoạn thời gian ngươi bị thương, học tỷ là mỗi ngày đều đi chiếu cố ngươi, có phải nên hầu học tỷ một ly hay không.”
Barron lập tức đứng dậy, “Học tỷ, ta... không biết nói, uống trước mười ly!”
Sau đó một ly tiếp một ly... ọc ọc ọc... Cứ như vậy mười bát lớn uống vào, Glory cũng ngẩn ngơ, Barron cũng quá thật thà rồi nhỉ, người thường nhiều lắm ba ly là đủ rồi.
Hyman không đáp ứng, thân là nữ trung hào kiệt, cô làm sao có thể nhút nhát, “Barron, thế này không thể được, lúc trước nếu không phải ngươi dũng mãnh nào còn có ta hiện tại, tỷ tỷ uống mười ly với ngươi!”
Còn lại Reilly và Glory nhìn nhau, không khí hoàn toàn bị hai người điều động hẳn lên, chỉ là Glory cũng ở trong bất tri bất giác đem đề tài chuyển hướng.
Không phải mỗi người uống rượu đều uống cao hứng như vậy.
So với Hyman bên kia hoan hô cười nói, Vương Trọng nhìn thấy một màn khiến người ta có chút nhíu mày. Quán bar, Vương Trọng là tới đây tìm Mã Đông, đã vồ hụt vài chỗ Mã Đông bình thường thích đi, thật không dễ gì mới ở nơi này bắt được hắn.
Trong quán bar vang tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn ảm đạm mê ly, Mã Đông đang ngồi ở trong góc uống rượu buồn.
Trên bàn trước người đã ngã ngổn ngang hai ba cái chai rỗng, đều là rượu mạnh độ cao.
Mã đại xã trưởng tóc rối, dây đeo đồ tây cũng không biết kéo đi đâu rồi, hắn chống hai khuỷu tay trên bàn, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm ly rượu kia trong tay, trong ly rượu còn có nửa ly chất lỏng màu vàng, tản ra mùi rượu nồng đậm, ở dưới năm ngón tay hắn chuyển động nhẹ nhàng tới lui.
Hắn tựa như nghĩ đến chuyện gì, cách hồi lâu mới cười cười như tự giễu, sau đó đem ly rượu ghé đến bên miệng.
Một cái tay vươn ngang tới, túm chặt ly rượu kia kéo qua, đập mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng vang ‘Bốp’.
Mã Đông bị dọa giật mình, hơi tỉnh táo một chút, ngẩng đầu nhìn thấy là Vương Trọng, hắn lại cười lên, đưa tay đi bắt ly rượu: “Ha ha, vẫn là hai huynh đệ ta thân. Đến đến đến, vừa lúc bồi bạn hữu uống vài ly! Người đâu, cho thêm cái ly nữa!”
Vương Trọng cũng không nói gì, liên tục uống ba chén, sau đó nhìn Mã Đông, “Rượu uống rồi, nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”
“Cái gì là chuyện gì?” Mã Đông cười nói, “Tao không sao cả, chỉ là muốn uống rượu, uống có chút nhiều, hức...”
“Phải không, vậy tao uống tiếp với mày.” Vương Trọng lại rót đầy một ly liền hướng trong mồm trút vào.
“Kháo, mày không muốn sống nữa?” Mã Đông cuối cùng bị dọa tỉnh táo hơn chút, vội đem cái ly trong tay Vương Trọng đoạt lấy: “Mày không có tửu lượng, có thể đừng làm bộ hay không.”
Vương Trọng cũng cảm thấy yết hầu nóng rát, “Có thể nói chuyện chứ, có cái gì khó nói ra, cho dù không thể giúp được gì, ít nhất cũng dễ chịu một chút, đừng nghẹn một mình, đương nhiên nếu là vì tán gái bất thành, vậy mày có thể uống chết luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.