Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 213: Tôn nghiêm cuối cùng




“Vương Trọng?”
Có thanh âm gọi hắn, tựa như không quá xác định, hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy Scarlett đi tới, hơn nửa đêm, không thấy rõ cũng bình thường. Cô sau khi xác định thì cười nói: “Xem bóng lưng đã đoán được là bạn.”
“A, đi ra thở chút, bên trong mùi quá ngột ngạt, bạn thì sao?”
“Mình cũng vậy, nán lại tiếp sáng mai cũng ăn không vô.” Scarlett cười cười, chủ động mời: “Cùng nhau đi một chút đi.”
Ban đêm, học viện Thiên Kinh rất đẹp, sau khi rời xa sân thi đấu thể thao đang cuồng hoan kia càng tỏ ra yên tĩnh vô cùng.
Vương Trọng và Scarlett bình thường thời điểm nói chuyện phiếm rất nhiều, giữa hai người đã sớm thành lập ra sự ăn ý.
Bình thường nói chuyện phiếm, thảo luận các loại đề tài mang tính kỹ thuật là nhiều nhất, ngẫu nhiên cũng sẽ nói đến một số chuyện thú vị mấy ngày nay mình nghe được, hoặc kéo một chút tin đồn trong học viện, phi thường tùy ý, nhưng đêm nay, không biết bởi uống rượu, hay vì bóng đêm yên tĩnh, hai người trong lúc nhất thời thế mà đều không tìm được đề tài nào có thể kéo dài.
Vương Trọng nói mấy mẩu chuyện cười từ chỗ Mã Đông nghe tới, đương nhiên khẳng định là loại không tục tĩu, nhưng chỉ là chọc Scarlett cười hi hi một chút rồi không có vế sau nữa.
Hai người từ đường nhỏ học viện đi đến đường lớn, sau đó vòng vèo, trong bất tri bất giác đã đi ra khỏi cổng trường, cũng không biết đi đâu, vòng một vòng lớn.
Scarlett hôm nay tựa như có tâm sự gì đó.
Bạn học Vương Trọng trì độn cho tới bây giờ mới rốt cuộc có cái nhận biết thứ nhất, là vì sau khi thắng học viện Adolf còn chưa phục hồi tinh thần sao?
Lúc Vương Trọng đang nghĩ, Scarlett rốt cuộc chủ động mở miệng, thanh âm rất khẽ: “Mình vẫn luôn cho rằng bạn rất ưu tú...”
“Hả?”
Scarlett dừng một chút, tựa như tổ chức tình cảm, một lần nữa cười nói: “Mình vẫn luôn cho rằng bạn rất ưu tú, nhưng bạn so với mình tưởng tượng còn ưu tú hơn.”
“Bởi vì trận đấu này hôm nay à?” Vương Trọng hỏi.
“Có một bộ phận, nhưng càng nhiều vẫn là bình thường, mình vẫn luôn có loại cảm giác này, chỉ là hiện tại đột nhiên đặc biệt mãnh liệt mà thôi.” Scarlett chớp chớp mắt nhìn: “Mình chính là người đầu tiên mời bạn gia nhập Hoa Hồng Đen đó.”
“Ha ha, đại khái cũng chỉ có bạn mới để mắt mình như vậy.” Vương Trọng cười to nói: “Thật ra lúc trước bạn tìm mình, mình cũng rất kinh ngạc kích động.”
“Thật sự? Vì sao?” Scarlett tò mò hỏi.
“Đổi là bạn, một sự sỉ nhục của hệ chỉ huy không có tiếng tăm gì, đột nhiên có hoa hậu giảng đường tìm bạn nói chuyện phiếm, bạn chẳng lẽ không kinh ngạc?” Vương Trọng cười nói.
“Có sao?” Scarlett ‘phốc’ một chút bật cười thành tiếng: “Mình sao lại không cảm giác ra nhỉ, mình còn tưởng bạn chán ghét mình, mỗi lần ngay cả nói chuyện cũng lười nói!”
“Sao có thể, trời đất chứng giám!” Vương Trọng khoa trương mở lớn miệng cười nói, “Đó là khẩn trương!”
“Thật sự?” Scarlett chuyên chú nhìn Vương Trọng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng vén tóc bị gió thổi rối, “Đây là lời ca ngợi vui nhất mình từ bé tới giờ được nghe!”
Bầu không khí vừa mới tốt, có một loại rung động không hiểu sinh ra ở giữa hai người, cùng nhau cố gắng tín nhiệm lẫn nhau lấy được đại thắng, lại một chút men giúp sức, đêm mỹ lệ, thưởng thức lẫn nhau, tựa như một loại bầu không khí kỳ diệu sắp hình thành, lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở phía trước hai người.
“Xin lỗi, phải quấy rầy hai vị rồi.” Bóng đen đứng lại ở trước mặt bọn họ.
Nương ánh sáng mỏng manh ban đêm, Vương Trọng và Scarlett thấy rõ người tới.
Cecil?
“Cecil?” Scarlett có chút kinh ngạc, ở hơn nửa đêm, gặp gỡ như vậy cũng rất khó nói là loại trùng hợp.
Cecil chưa trả lời, thậm chí cũng lười nhìn Scarlett thêm dù chỉ một cái, hắn biết mình xuất hiện thật sự đột ngột, nhưng không có tâm tình đi giải thích nhiều.
Học viện Adolf hôm nay hầu như thua mất tất cả, không chỉ là hai cái danh ngạch bảo tống cùng tài nguyên phân phối cho học viện, thảm hại hơn là, bọn họ thua mất lòng tin!
Khi từ học viện Thiên Kinh đi ra, Cecil có thể cảm giác được loại áp lực cùng trầm mặc kia trong đội ngũ.
Về tới phòng nghỉ, Elena khóc, Kỳ Liên Sơn cúi đầu, thậm chí ngay cả Simon, Burlean, Rosenberg những kẻ bình thường hi hi ha ha kia đều tràn ngập uể oải, Yadnis cả ngày kêu ‘ta là thiên tài’ cũng hoàn toàn nghẹn phát hỏa. Cecil thà rằng hy vọng Yadnis tiếp tục kiêu ngạo tự tin như vậy, cũng không hy vọng hắn biến thành một người nhu nhược không ngẩng nổi đầu.
Adolf từng thua, thời điểm từng thua Capofer, vô luận là Simon hoặc là Elena bọn họ, trên mặt có đều chỉ là máu tươi và tự cường, muốn khổ luyện năm sau tái chiến, mà tuyệt đối không có nước mắt uể oải!
Nhưng hiện tại, lại là một loại cảm giác đoàn đội đang sụp đổ! Tựa như một tòa thành lũy chắc chắn, từng đối mặt kẻ địch điên cuồng oanh tạc vô số cũng sừng sững đứng thẳng, mà nay lại bị người ta phá hủy nền móng, bắt đầu sụp đổ từ bên trong!
Tất cả điều này đều do hắn, lúc đơn đấu bài binh bố trận sai lầm, thậm chí lúc đoàn chiến cuối cùng quyết sách sai lầm, đều là trách nhiệm của hắn gã đội trưởng này, nhưng hiện tại không phải lúc tổng kết.
Adolf năm nay còn có con đường rất dài phải đi, còn có CHF cần đánh, cho nên hắn phải ở trước đó nghĩ mọi biện pháp, cho dù không biết xấu hổ một chút, hắn cũng phải vãn hồi chút mặt mũi cho chiến đội! Vãn hồi chút lòng tin mất mát cho chiến đội!
Cho nên hắn tìm đến Vương Trọng. Đại đa số người hôm nay đều chỉ nhìn thấy Barron dũng mãnh và Glory cường thế, nhưng chỉ có người đặt mình trong đó mới rõ, Vương Trọng mới là bàn tay thật sự chủ đạo Thiên Kinh thắng lợi, vô luận là hắn an bài chiến thuật cùng tính kế không lộ chút sơ hở, hay là trong đoàn chiến hắn vô số lần khống chế đoàn chiến thắng bại, cung tên giống như nhỏ bé, không chút bắt mắt!
Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không dùng phương thức như vậy để ‘bắt nạt’ một viễn trình cung thủ, nhưng bây giờ...
“Ta muốn đơn đấu với người.” Trong mắt Cecil bình tĩnh không gợn sóng, nhìn không ra phẫn nộ cũng nhìn không ra buồn vui, có chỉ là ngữ khí bình thản, lại không thể nghi ngờ: “Chỉ cần ngươi tiếp nhận, điều kiện tùy ngươi đưa ra.”
Scarlett cười, “Đội trưởng Cecil là đang nói giỡn sao? Chiến đấu đã kết thúc, chúng ta đã thắng. Nếu ngươi còn muốn luận bàn, có thể tìm hiệu trưởng Green, ta nhớ hiệu trưởng Bradley từng nói luận bàn là việc rất nghiêm túc.”
Mặt Cecil nhịn không được hơi đỏ lên, nhưng ở dưới bóng đêm yểm hộ, không ai có thể nhìn ra được.
Nếu hôm nay thua chỉ là mình, Cecil sẽ rất dứt khoát quay đầu bước đi, nhưng hiện tại hắn muốn lại không phải chút vinh dự đáng thương đó. Hắn cố ý mặc kệ Scarlett, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Trọng: “Vương Trọng đội trưởng, ngươi nói như thế nào?”
Scarlett có thể nhìn thấy ý cười như có như không kia trên mặt Vương Trọng, cho dù nam hài tử thông minh nữa, ở trước mặt nữ nhân, ở trước mặt cái gọi là khiêu chiến đều luôn không chịu dễ dàng yếu thế. Cô là thật sự sợ Vương Trọng đáp ứng yêu cầu gần như vô lý này của đối phương, đang muốn nói chút gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.