Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 195: Cam chịu?




Hiện trường từ vốn tương đối yên tĩnh nháy mắt biến thành tuyệt đối yên tĩnh, rất nhiều người đều há hốc mồm, trận thứ hai thế mà là Colby lên?!
Không có ý tứ khinh thường Colby, nhưng hiện tại cho dù là để bất luận kẻ nào trong học viện đến lựa chọn, đều tuyệt đối sẽ không lựa chọn Colby.
Đầu tiên nói nghề nghiệp, nghề nghiệp thích khách đơn đấu là rất mạnh không sai, nhưng cũng quá dễ bị khắc chế, nếu gặp phải loại trọng trang hơi thiên về phòng ngự một chút, đứng nơi đó bất động cho ngươi đánh, cũng sẽ cho ngươi một loại cảm giác nghẹn khuất, nếu ở trong địa hình tương đối âm u phức tạp, thích khách còn có thể ỷ vào ưu thế ẩn nấp chế tạo cho bản thân một ít cơ hội, nhưng nơi này là lôi đài thi đấu thể thao đó, thích khách là nghề nghiệp công nhận ở trên đài thi đấu thể thao dễ vỡ trận nhất!
Được rồi, cho dù những cái này ngươi đều không cân nhắc, chỉ thực lực, Colby từng ở hơn ba tháng trước thua Emily, ngươi đừng nói cái gì đó là bởi vì thiên thời địa lợi nhân hoà, thua chính là thua, không có lý do khác. Hơn nữa Colby là lão sinh năm thứ ba đó, kỹ thuật cũng tốt, hồn lực cũng tốt các phương diện đều đã định hình, cho dù đứng ở trên điểm khởi đầu tương tự với Emily, ba tháng sau cũng khẳng định là Emily tiến bộ lớn hơn!
Hơn nữa Colby từng tham gia thi đấu phân khu năm trước, tư liệu thực lực đều bị đối thủ mò rõ ràng, loại thời điểm này, ngươi cho dù muốn lên thích khách cũng có thể lên Emily mới đúng. Đương nhiên, lựa chọn tốt nhất vẫn là Scarlett, hoặc là Glory.
Nhưng sao có thể! Làm sao có thể! Sao có thể lựa chọn Colby?!
Cái này là đầu bị lừa đá sao?
Trong lòng toàn bộ người Thiên Kinh đều nhịn không được nổi lên một cỗ bi phẫn, lúc trước phái Reilly xung phong còn có thể nói là quy củ, nhưng hiện tại phái Colby, thế này tuyệt đối là não tàn!
“Kháo, Vương Trọng ngươi hiểu bài binh bố trận hay không chứ? Ngươi có phân tích hẳn hoi một phen chiến lực địch ta hai bên hay không đó?”
“Ngươi thật sự hiểu biết đối với mỗi đội viên chiến đội sao?”
“Đúng thế, như thế nào cũng không nên để Colby lên chứ! Ngươi nha sẽ không là gián điệp hình người của Adolf chứ?”
Cũng không cần xem đối phương lựa chọn ai ra sân, trên khán đài đã có người nhịn không được mở mồm mắng, mục tiêu không phải Thiên Kinh chiến đội, mà là đội trưởng ngu ngốc kia! Còn lâm trận đổi soái, ngươi là hầu tử phái tới làm trò sao?
Đối diện, Cecil cũng nhịn không được lắc lắc đầu.
Lại là một lão sinh năm thứ ba.
Đội trưởng năm thứ hai kia của Thiên Kinh chiến đội rốt cuộc kính già yêu trẻ bao nhiêu? Hoặc là nói hắn căn bản chỉ là cái bài trí?
Ngày hôm qua nhìn hắn ở trước mặt Bradley hiệu trưởng bày ra sự cường thế cùng tự tin, còn tưởng là nhân vật, nhưng an bài liên tiếp hai trận thế này, thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt, thậm chí có thể nói, khiến hắn cảm thấy rất thất vọng, vốn tưởng rằng sẽ có một trận đấu rất phấn khích.
“Elena.” Cecil thản nhiên nói: “Tốc chiến tốc thắng.”
Nhằm vào mỗi một đội viên của Học viện Thiên Kinh, Cecil đêm qua đều đã làm nghiên cứu và tìm hiểu chi tiết, sư tử vồ thỏ cũng cần dùng hết toàn lực, hắn từ trước tới giờ sẽ không bởi vì đối thủ yếu liền có lòng xem thường, huống chi còn liên lụy tiền đặt cược lớn như vậy.
Toàn bộ danh sách đối chiến đều là hắn đêm qua đã dự định sẵn, chỉ cần lấy được khởi đầu tốt đẹp, có được tư cách ra sân sau, vô luận đối phương đưa người nào lên, căn bản đều không cần suy nghĩ trên sân, bên này sớm có an bài sẵn nhân tuyển tương ứng tiếp chiến.
Một cái bóng màu tím từ bên cạnh Cecil chợt lóe mà biến mất, như một u linh như đứng vững ở trên lôi đài.
Quần áo là màu tím, vũ khí là màu tím, tóc là màu tím, mắt là màu tím, thậm chí ngay cả màu son trên môi đều là màu tím, nữ nhân này rốt cuộc thích màu tím bao nhiêu chứ?
Màu tím vốn nên đại biểu cho lãng mạn ở trên người cô gái này lại không có một chút sắc thái lãng mạn nào, lại bởi vì đôi mắt kia sau khi nhìn chằm chằm Colby, thì hầu như không chuyển động nữa, cho người ta một loại cảm giác đẹp mà lạnh lùng vô cùng.
Sở dĩ chưa an bài trọng trang khắc chế thích khách ra sân, đó là bởi vì trọng trang của Adolf còn có đối tượng càng cần phòng bị hơn nữa, đối phó Colby sao, còn chưa cần nghề nghiệp chuyên môn nhằm vào, Elena đã là đủ rồi.
Cô là thích khách tốt nhất học viện Adolf, đêm qua lúc Cecil đem Colby làm đối thủ ghép cho cô, cô cũng đã đem toàn bộ clip chiến đấu thi đấu phân khu của Colby năm trước đều nghiên cứu thông thấu.
Nói thật, không cần phiền toái như vậy, khác với Reilly vừa nãy, thích khách không giống nghề nghiệp khác dễ chuyển hình phong cách, trừ học tập một số đại chiêu nào đó, cũng chỉ có thể ở trên lực lượng, tốc độ các năng lực cơ sở này đi đề cao, loại đề cao này tuy ổn định nhưng cũng rất chậm, cũng càng chú ý thiên phú... Trận này, sẽ càng thoải mái hơn một trận trước.
Elena khẽ nhíu mày, ở trong tiếng chuông bắt đầu trận đấu sải bước bộ pháp mau lẹ kia của cô.
Lúc này hội quán là yên tĩnh, mọi người tựa như đều đã qua giai đoạn nhiệt huyết xúc động lòng đầy hy vọng lúc vừa mới vào sân, đặc biệt ở sau khi Elena ra tay.
Cô cũng chưa sử dụng quá nhiều kỹ xảo hoa lệ, di động, công kích, di động, công kích... Bóng người như một cơn lốc màu tím ở trên đài không ngừng trôi đi.
Keng keng keng keng keng!
Công kích liên thanh vang liền mạch, thực lực Colby so với trong chờ mong của mọi người quả thật càng mạnh hơn một chút, rõ ràng có thể nhìn thấy được thân pháp và ra tay của hắn đều bắt đầu xuất hiện một tia tàn ảnh, nhanh hơn, mạnh hơn so với lần trước giao thủ cùng Emily.
Bộ pháp của Elena thì giống như bước nhảy làm người ta vui mắt, rất dễ dàng khiến người ta nhìn mà say mê, giống như đang thưởng thức nhất bộ ca múa kịch của thời đại trước.
Cô giống như là một vũ giả lạnh như băng không nói một lời, ở trên đài tận tình phóng thích năng lượng thân thể của mình, không thể không nói lúc này Elena làm người ta cảm thấy rất đẹp, mê hoặc đôi mắt người ngoài, làm người ta rất dễ dàng xem nhẹ sát khí ẩn tàng dưới sự xinh đẹp của cô.
Chỉ có Colby thân ở trong đó mới có thể cảm giác được loại áp lực khủng bố kia.
Đối thủ của hắn, so với hắn nhanh hơn, mạnh hơn, chuẩn hơn, ác hơn!
Bước nhảy mau lẹ gần như tàn ảnh ở trong mắt người ngoài là mỹ cảm, đối với Colby mà nói lại không thể nghi ngờ là ác mộng, vận đủ thị lực, tập trung toàn bộ tâm thần, cũng suýt nữa đánh mất bóng dáng đối phương.
Nhìn như tiếng va chạm lẫn nhau ‘Keng keng keng keng keng’ mười phần kịch liệt, nhưng mỗi một lần công kích đều không phải va chạm mình vốn mong muốn, mà là đối thủ ở sau khi dự đoán được trước, chủ động ra tay đem dao găm của hắn đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.