Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 188: Khí thế bức người




Đương nhiên, quá khứ huy hoàng cũng không thể che chở ngươi cả đời, học viện Thiên Kinh mấy năm nay phần lớn cũng là dựa vào nhân tình cũ trước kia chống đỡ, duy trì mặt mũi của trường danh giá.
Nhưng bất luận là như danh ngạch bảo tống bộ đội vương bài, hay là liên bang ở phương diện phân phối tài nguyên chiếu cố, nghe nói bên trên đã có tin tức truyền ra, nếu năm nay Học viện Thiên Kinh vẫn chưa chuyển biến tốt, vậy những nhân tình cũ này, không sai biệt lắm cũng nên đến lúc dùng hết rồi.
Green nhịn không được âm thầm thở dài, ông đã hiểu ý tứ Bradley, vòng đi vòng lại, bao gồm tới đánh trận gọi là thi đấu giao lưu lãng phí thời gian này, thật ra chính là muốn vài cái danh ngạch bảo tống vương bài bộ đội kia của Học viện Thiên Kinh năm nay.
Quả thật, lấy tiêu chuẩn học sinh năm ba của năm nay đến xem, ngay cả Reeves cũng đi rồi, người có thể thông qua bộ đội cơ động vương bài tầng tầng sàng chọn khảo hạch hầu như không có.
Reilly sao? Colby sao? Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ không sai biệt lắm với bốn người bảo tống đi lên năm trước, thậm chí còn hơi kém một chút, dù sao một người là nữ nhân, mà một người khác là thích khách quân đội không quá hoan nghênh, điều kiện như vậy muốn tiến vào bộ đội vương bài, phải so với tiêu chuẩn ưu tú càng ưu tú hơn nữa mới được. Hyman làm nhân tài đặc thù có lẽ có chút hy vọng, nhưng cũng chỉ có một chút hy vọng như vậy mà thôi.
Tựa như Bradley nói, học viện Thiên Kinh năm nay chiếm bốn danh ngạch này, mặc kệ cho ai hầu như cũng tương đương lãng phí, cho dù thực cho Bradley, tựa như cũng không có gì tổn thất.
Nhưng, mặc dù thực bị lãng phí, cái đó cũng là thuộc về bọn nhỏ của Học viện Thiên Kinh Anh Hồn, bọn họ vì thế đã hy vọng ba năm, mặc dù mình làm hiệu trưởng, cũng không có quyền lợi đi cướp đoạt! Huống chi nếu không thử, ai biết tiềm lực cuối cùng của bọn họ ở nơi nào? Bradley nếu là muốn tiền tài, điểm tín dụng, chỗ mình đều dễ nói, nhưng muốn dùng cái này để làm điều kiện lần thi đấu giao lưu này, chỉ sợ hắn tính toán sai lầm rồi.
“Không cần cứng đầu như vậy đâu bạn học già.” Bradley cười vỗ vỗ bả vai Green: “Chúng ta là quan hệ bạn học cũ, lại là học viện huynh đệ, láng giềng, ngươi xem ngươi một cú điện thoại, cần đối thủ thi đấu giao lưu, ta không nói hai lời mang theo bọn nhỏ lập tức tới! Hơn nữa, còn không phải đều là vì chuyển vận càng nhiều nhân tài ưu tú hơn cho liên bang, cần gì học viện học viện ngươi ta phân chia rõ ràng như vậy chứ?”
Green lấy lại bình tĩnh, thong dong lạnh nhạt nói: “Không còn Reeves, chúng ta còn có trò Hyman, trò Reilly, trò Colby, cùng với rất nhiều học sinh ưu tú khác của năm thứ ba. Ha ha, ta tin tưởng bọn họ chỉ cần đủ cố gắng, thì nhất định có cơ hội tiến vào bộ đội cơ động vương bài.”
Bradley cười lên, nghiền ngẫm nhìn lão Green: “Bạn học cũ, những học sinh năm ba ưu tú của ngươi, ngay cả cạnh tranh với các học sinh năm nhất năm hai cũng không thắng, bị bài trừ ở ngoài cửa lớn CHF, ngươi còn tính lừa mình dối người tới khi nào nữa?”
“Điều đó chỉ bởi vì các học sinh năm nhất năm hai của chúng ta càng thêm ưu tú.” Green hiệu trưởng trả lời lưu loát: “Nhưng điều này cũng không có nghĩa các học sinh năm ba thì rất kém.”
“Ha ha, bạn học cũ, ta tin tưởng ngươi là một người thành thật.” Giọng điệu của Bradley càng lúc càng sắc bén, danh ngạch bảo tống vương bài của học viện chính là mục đích chuyến này của hắn, hắn nhất định phải lấy được: “Nhưng không thể chỉ dựa vào miệng nói, nếu đám nhỏ năm nhất năm hai ngày mai ở trên thi đấu giao lưu bị Adolf học viện chúng ta đánh bại thì sao? Vậy chỉ có thể nói rõ bọn họ không đủ ưu tú, học sinh năm ba so với bọn họ còn không bằng cũng sẽ càng kém hơn. Đến lúc đó, ông bạn học già hẳn là không còn gì để nói chứ?”
“Thi đấu là thi đấu, nguyên tắc là nguyên tắc.” Green hiệu trưởng quả quyết từ chối: “Ta sẽ không lấy thứ bọn nhỏ nên có được đánh cược với ngươi, mặc dù Bradley ngươi muốn lập tức hủy bỏ lần thi đấu giao lưu này, ta cũng sẽ không bởi vậy mà thỏa hiệp.”
“Ài, không ngờ được đó bạn học cũ, ngươi lại là một người vì tư lợi như vậy.” Bradley lắc đầu: “Vì ánh mắt hạn hẹp cùng mặt mũi của ngươi, thà rằng đem danh ngạch quý giá lãng phí ở trong học viện các ngươi, cũng không nỡ tặng cho người thật sự cần, ta thật sự quá thất vọng rồi.”
“Ha ha, hiệu trưởng Bradley, bọn họ chính là biết rõ thất bại, cho nên không dám đánh mà thôi, lại cứ muốn nói mình ưu tú bao nhiêu, thật sự cười chết người.” Các học sinh học viện Adolf bắt đầu lên tiếng ủng hộ, không ai là kẻ ngốc, hiệu trưởng tranh danh ngạch này chính là đi tranh cho bọn họ, đương nhiên phải lên tiếng ra sức ủng hộ, lúc nên hỗ trợ thì hỗ trợ.
“Không phải thế sao, thời điểm mời chúng ta đến ăn nói khép nép, thật sự tới rồi, lại ngay cả vài danh ngạch nho nhỏ cũng tiếc.” Có người cười lạnh: “Học viện kiểu này, còn trường tiếng tăm chứ!”
Hiệu trưởng Green thất thần. Bradley nói chuyện đâm chọc còn chưa tính, không ngờ ngay cả mấy học sinh choai choai kia của hắn, thế mà cũng dám ở đây nói năng lỗ mãng.
A, Học viện Thiên Kinh Anh Hồn đã xuống dốc đến mức như vậy?
Các học sinh khác của học viện Thiên Kinh ở xung quanh thì càng đầy căm phẫn, mỗi người siết chặt nắm tay. Hiệu trưởng Green ở trong học viện là trưởng giả hiền lành, ở trong học sinh uy vọng rất cao, lại bị người ta châm chọc như thế, thậm chí còn trực tiếp châm chọc học viện Thiên Kinh như mẫu thân của mọi người! Nếu không phải vì đối phương là khách ở xa tới, sớm đã có người mắng thành tiếng rồi.
“Hiệu trưởng Green,” Vương Trọng đứng dậy, hắn khẽ mỉm cười, chưa có bộ dáng bị những lời nói vô lễ kia chọc giận: “Tôi có thể nói đôi câu không?”
Toàn bộ mọi người nhất thời đều nhìn về phía hắn, Bradley cũng nheo mắt đánh giá thiếu niên thoạt nhìn còn rất trẻ này. Vừa rồi hắn nói những lời đó mục đích chính là muốn chọc giận Green cùng các học sinh này, làm bọn họ ở dưới sự xúc động đáp ứng yêu cầu của mình, trên thực tế hắn đã sắp thành công, chung quanh trừ Moore phó viện trưởng bọn mấy người lão thành có hạn, đại bộ phận người khác của Học viện Thiên Kinh đều đã có chút bộ dáng sắp nổi giận, nhưng chỉ có nam sinh này, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn duy trì mỉm cười tự nhiên nhất, thế mà lại khiến hắn có loại cảm giác nhìn không thấu.
Nam sinh này là ai?
Green gật gật đầu, hắn cũng muốn nghe xem Vương Trọng muốn nói gì.
“Bradley hiệu trưởng chào ngài, tôi tên Vương Trọng, là đội trưởng chiến đội Thiên Kinh.” Vương Trọng thế mà còn hướng Bradley tự giới thiệu trước, sau đó xoay người mới nói: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, danh ngạch bảo tống đã thuộc về các học tỷ học trưởng năm thứ ba, vậy đánh cược hay không, chỉ cần nghe một phen ý kiến của đương sự là được.”
Hắn vừa dứt lời, Hyman đã là người đầu tiên lên tiếng chi viện: “Tôi nguyện ý đánh bạc cái danh ngạch kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.