Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 123: DylanDahl ma cung




“Một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bởi vì tình báo sai lầm, tiểu đội bọn họ gặp một kẻ địch cường đại khó có thể tưởng tượng, sào huyệt ong chúa Tháp Lợi Ma! Tốc độ siêu nhanh cùng cái ngòi không đâu không phá, cùng với hình thể nhỏ nhắn linh hoạt, khiến toàn bộ trung đội của Dahl toàn quân bị diệt, bản thân Dahl cũng bị chọc mù hai mắt.” Khi Moore nói tới nơi này, toàn bộ mọi người đều đã im lặng, Vương Trọng cũng nhìn không chớp mắt, bởi vì tư liệu hắn ở thư viện tra được rất có hạn, căn bản không có chi tiết như vậy, ở Tự Do liên bang rất nhiều tư liệu đều là phân cấp, chỉ có quyền hạn cao hơn mới có thể hiểu biết được càng nhiều bí mật hơn.
“Nếu không phải Dylan ngăn cản, Dahl có thể sớm đã chết, không phải cái giá một đôi mắt, tốc độ bắn của hắn hoàn toàn theo không kịp tốc độ của Ma Phong Vương (vua ong ma), mà thời gian Dylan triệu hồi là có hạn, nếu nó biến mất, vậy Dahl hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thời khắc vạn phần nguy cấp này, Dylan làm một quyết định khiến vô số nhà khoa học đến nay cũng không thể giải thích, nó dung hợp với cung phù văn, vĩnh cửu ở lại thế giới chúng ta, mà Dylan chỉ cần cầm cung phù văn, liền như có được một đôi mắt thêm vào, phải nói là tâm nhãn, tất cả động tĩnh nhỏ bé của toàn bộ thế giới chung quanh đều trốn không thoát hắn cảm giác, không chỉ có thế còn kế thừa năng lực của Dylan, một người một cung, giết hết toàn bộ ong ma, thành tựu uy danh cung tiễn thủ số một Tự Do liên bang.”
Thậm chí đến bây giờ ong ma vẫn là tồn tại khủng bố liên bang phải đi đường vòng, trường hợp đó đồ sộ cỡ nào uy vũ cỡ nào, chỉ có thể tồn tại ở trong tưởng tượng của mọi người, một đám người trẻ tuổi bị Moore làm cho nhiệt huyết sôi trào, hận bản thân không thể trở thành anh hùng như vậy.
“Mọi người đều biết, sinh mệnh chiều không gian ở thế giới này của chúng ta chỉ là một đoạn hình chiếu, năng lượng thể, thậm chí cái gọi là ý thức cũng là mô phỏng như vẹt học nói, nhưng Dylan đã để lại cho chúng ta vô hạn mơ màng, chúng ta không thể tưởng tượng Dylan rốt cuộc phải vì điều này trả giá đắt thế nào, duy nhất biết được, chính là Dahl từ đó về sau không thể triệu hồi ra Dylan nữa, chuyện này cũng dẫn phát vô số học giả của giới học thuật tranh luận và nghiên cứu, tuy chỉ là tiền lệ, nhưng cũng là công kích mạnh mẽ nhất đối với những ai kiên trì nói sinh vật chiều không gian không có cảm tình, không có trí tuệ.”
Vương Trọng nghe có chút nhập thần, chuyện xưa DylanDahl khiến hắn không thể tránh khỏi nghĩ tới chú hề Simba, hắn không biết Simba có phải sinh mệnh chiều không gian hay không, hẳn là vậy, có lẽ chỉ có sinh mệnh chiều không gian mới có lực lượng như vậy, nhưng trí tuệ của Simba đã xa xa vượt qua các tiền lệ thú chiều không gian đã biết, Simba tuyệt đối không phải mô phỏng như vẹt học nói.
Nói đến truyện ký mười đại thần binh, giáo sư Moore hiển nhiên cảm khái rất nhiều, đây là một binh si chân chính nhiệt tình yêu thương phù văn binh khí, có thể được ông bầu thành mười đại thần binh, không chỉ cần bản thân thần binh đủ cường đại, hơn nữa ở phía sau mỗi một thanh đều phải có một truyền thuyết vĩ đại hoặc con người vĩ đại, nếu chỉ lấy năng lực luận mà nói, vậy trong mắt ông đã không khỏi không đủ thành phần.
“Vì kỷ niệm hữu tình của Dylan và Dahl, hậu nhân đem cây ma cung đó xưng là DylanDahl ma cung, phàm là người sử dụng đều đạt được đạt được năng lực tâm nhãn tạm thời.” Moore nói, nhất thời viễn trình chiến sĩ ở đây đều không bình tĩnh nổi nữa, cái này con mẹ nó là muốn nghịch thiên sao, đây mới là thần binh!
Moore hơi tạm dừng: “Đại biểu hồn hóa điển hình là Vĩnh Hằng Thánh Thương, được xưng là vĩnh động hồn lực cơ, được xưng vua của vạn binh, nhưng ở lúc nó vừa sinh ra, thì chỉ là một thanh phù văn thương rất bình thường, ngay từ đầu nó không chút bắt mắt, chẳng những không có bất cứ năng lực đặc thù nào, hơn nữa ở trên truyền hồn lực cùng hồn lực tăng phúc, mặc dù ở trong phù văn binh khí đời đầu ngay lúc đó cũng chỉ bình thường, nó vốn thuộc về một chiến sĩ bình thường của liên bang, sau khi xuất ngũ, hắn đem cây phù văn thương cùng nhau xuất ngũ với hắn mang trở về quê nhà, vị lão binh này ở trong ba mươi năm đánh trận cho liên bang đã vết thương chồng chất, để lại một thân thương bệnh, sau khi về quê nhà không được mấy năm liền qua đời, nhưng truyền kỳ lại từ lúc này thật sự bắt đầu.”
Vĩnh Hằng Thánh Thương, đây là phù văn thần binh danh chấn thiên hạ cỡ nào, được xưng một thương trong tay, thiên hạ có ta.
“Vị lão binh này không có tiếng tăm gì có một đứa con đại danh đỉnh đỉnh, đó là Vĩnh Hằng Thương Thần Gungnell, khi phụ thân qua đời, Gungnell mới chỉ ba tuổi, hắn rất sùng bái phụ thân là một quân nhân bình thường, cây phù văn thương này là thứ duy nhất phụ thân lưu lại, cũng là tượng trưng quân công cùng vinh dự của phụ thân, điều này làm Gungnell đối với cây phù văn thương đó sinh ra cảm tình không giống bình thường, như cây thương đó chính là phụ thân hắn, loại cảm tình kỳ lạ đó ký thác khiến Gungnell từ nhỏ đã thương không rời tay, không những luyện được một thân thương kỹ siêu phàm nhập thánh, hơn nữa sinh ra một ít sự ăn ý nói không rõ với cây phù văn thương đó.”
Giáo sư Moore ở thời điểm giảng giải tri thức học thuật chuyên nghiệp sẽ hơi tỏ ra đông cứng, tri thức chuyên nghiệp cấp cao luôn tương đối trúc trắc, không thể tránh khỏi, nhưng ở lúc miêu tả các nhân vật truyền kỳ hoặc là truyện ký vũ khí truyền kỳ, lại là vô cùng sinh động và đầu nhập, bao gồm Vương Trọng cùng Mã Đông không thích nghe giảng nhất ở trong, hầu như toàn bộ học sinh đều nghe như mê như say, như bị lão Moore dẫn vào thời đại chiến hỏa tán loạn, anh hùng xuất hiện lớp lớp kia.
“Sau đó Gungnell được mộ binh nhập ngũ bắt đầu lịch trình truyền kỳ của hắn, ở lúc vừa mới bắt đầu Gungnell biểu hiện phi thường bình thường, không có bối cảnh gia tộc, không có thiên phú, bình thường như phụ thân hắn, nhưng hắn chuyên chú và nhiệt tình cùng với tự tin không cách nào hình dung, lại là bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh, có thể xưng là cuồng nhiệt, sau mười năm không có tiếng tăm gì, đã sinh ra chiến dịch vĩ đại nhất trên lịch sử nhân loại trận chiến phong hạp cốc một ngày!”
Nói tới đây, mỗi người đều đã biết, trong chuyện xưa anh hùng ở lúc còn rất nhỏ nghe được tất nhiên có trận chiến này, ở thời điểm toàn bộ quân đội đều đã chết trận, toàn bộ mọi người tuyệt vọng, chuẩn bị từ bỏ thành thị, một người một thương, chắn hạp cốc, đủ chín ngày chín đêm, một người ngăn vạn người khó qua, một tiểu binh thành tựu truyền kỳ bất hủ, có được danh xưng “danh tướng”.
Ở trong truyện ký của Gungnell từng nói đến: “Khi đó ta cảm giác thương của ta có được sinh mệnh, như là tình yêu của phụ thân đối với ta, tuy ông một mực không ở bên người, nhưng linh hồn ông vẫn luôn theo ta.”
Đây là điềm báo thần binh hồn hóa, có được ý thức tiềm tàng, nhưng hiện tại vẫn không thể dùng thủ đoạn khoa học giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.