Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 7:




“chắc chắn Vệ Tam muốn tới cửa đánh gã!!!”
Kết quả xếp hạng bài kiểm tra cuối kỳ dựa theo thứ tự đi ra, dù Vệ Tam chậm chút thời gian nhưng lúc đi ra vẫn là hạng nhất, vợ thầy sau khi biết tin đã làm một bữa tiệc lớn khao cô.
“Anh cũng vất vả trong thời gian dài như vậy đấy.” Lý Bì không khỏi ghen tị nói.
“Bao tuổi rồi.” Bà trừng mắt nhìn Lý Bì một cái, sau đó lại lộ ra nụ cười dịu dàng với Vệ Tam, “tiểu Vệ ăn nhiều một chút, dạo này em đang lớn đấy.”
Vệ Tam gật đầu: “Cám ơn cô.”
Sau khi ăn cơm xong, Vệ Tam chuyển một khoản tiền cho Lý Bì, nói là chi phí sinh hoạt.
Lý Bì không từ chối: “Kỳ nghỉ cũng không thể lười biếng, học kỳ tiếp theo mới là thời điểm quan trọng nhất.” “
“Em biết.”
Nghỉ hai tháng, Vệ Tam ngoại trừ phải hoàn thành công việc Lý Bì bố trí, thời gian còn lại đều dành cho việc sửa chữa tận nhà cho người ta. Lý Bì biết cô muốn kiếm tiền nên cũng không ngăn cản, ngược lại có lúc sẽ giới thiệu việc làm cho cô, ví dụ như nhà đồng nghiệp muốn sửa chữa cái gì thì ông liền giới thiệu Vệ Tam qua đấy.
Người khác có lúc sửa lúc không, còn Vệ Tam lại sửa tất. Một tới hai đi, người tìm cô càng ngày càng nhiều, mới một tháng mà cô đã kiếm được hơn sáu ngàn tinh tệ.
“Mới như thế mà sửa xong rồi á?” Một người nhà của giáo viên nọ nhìn vào thiết bị gia dụng của mình và hỏi.
“Vâng, bác nhìn xem.” Vệ Tam tháo găng tay ra.
Người kia thử tất cả các chức năng một lần nữa, đoạn ngạc nhiên hỏi: “Làm sao mà tôi cảm thấy còn tốt hơn so với mua mới.”
“Cháu đã điều chỉnh một số thứ.”
“Nếu cháu biết sửa cơ giáp thì tốt rồi.” Thân nhân nọ lẩm bẩm.
Trong lòng Vệ Tam khẽ động: “Cháu cũng biết sửa cơ giáp một chút.”
“Thật sao? Tôi có một người bạn, cơ giáp nhà cô ấy hỏng rồi nhưng cô nàng cứ muốn dùng gấp. Chủ tiệm nói chỉ có thể đưa đến sao lớn để sửa, cơ mà đi một chặng về một chặng e là thời gian không còn kịp nữa; còn mấy người thầy có năng lực sửa thì đã đi tới sao lớn giao lưu, khiến cho cô nàng mấy này nay phát sầu lắm.”
Vệ Tam gật đầu: “Cháu có thể thử xem.”
Người nhà giáo viên lập tức liên lạc với người bạn nhằm nói rõ chuyện này, hiển nhiên đối phương cũng không ngờ có người có thể sửa, thế là đồng ý chẳng ngừng.
“Đây là địa chỉ nhà cô ấy.”
Vệ Tam nhìn lướt qua, quả là không xa lạ gì vì trước kia Kim Kha cũng ở đó, là khu nhà giàu trên Sao 3212.
Bắt xe chạy tới nhà người nọ, Vệ Tam nhìn biển số nhà, đoạn dừng lại ngay cửa nhà, bấm chuông cửa.
“Tới ngay.”
Cửa vừa mở ra, người trong người ngoài đều ngây ngẩn cả người, sau đó người bên trong đóng cửa lại “rầm” một tiếng.
Vệ Tam: “... Ngô Đức, là nhà cậu muốn sửa cơ giáp à?”
Năng lượng Thái Ngô Đức tràn đầy mười phần khi ở nhà mình: “Mắc mớ gì tới cậu!”
Vệ Tam: “Tôi đến sửa cơ giáp.”
Thái Ngô Đức: “Đánh rắm à! “
Vệ Tam: “Cậu không mở cửa vậy tôi đi đây.” “
Thái Ngô Đức do dự một hồi, kế đó gọi mẹ ở bên trong, bảo bà liên lạc với dì lúc nãy, hỏi rõ người tới nhà sửa chữa tên là gì.
“Dì con nói là Vệ Tam.” Giọng nói của mẹ Thái Ngô Đức loáng thoáng truyền tới.
Thái Ngô Đức: Gã không tin!!! Vệ Tam chắc chắn muốn tới cửa đánh gã!!!
Vệ Tam giơ tay gõ cửa: “Này, mở hay không mở, bằng không mở tôi đi thật đấy.”
Thái Ngô Đức cách cửa hô: “Một người chiến sĩ cơ giáp độc lập như cậu làm sao biết sửa cơ giáp, toàn bộ Sao 3212 cũng không có người nào biết.”
Vệ Tam thở dài: “Cuộc sống không dễ đành phải đa tài.”
Thái Ngô Đức do dự: “Cậu thật sự biết sửa sao? “
Vệ Tam: “Biết.”
Cuối cùng Thái Ngô Đức hé ra một khe hở nhỏ từ cửa: “Cậu thật không đến trước cửa đánh tôi chứ? “
“Vì sao tôi lại muốn tới tận đây để đánh một kẻ bại tướng?”
Thái Ngô Đức: Thật hợp lý, gã đúng là không còn gì để phản bác.
“Vào đi.”
Vệ Tam đi theo Thái Ngô Đức đến phòng huấn luyện của gã, có một chiếc cơ giáp được đặt ở trung tâm.
“Thì ra cái cơ giáp kia đã được nhà cậu mua đi.” Vệ Tam nhướng mày, lúc trước ở chợ vật liệu có một cửa hàng bán cơ giáp, mà bảy năm qua đi chỉ bán được một chiếc.
Thái Ngô Đức kiêu ngạo đáp: “Tương lai tôi muốn tới năm trường quân sự lớn, đương nhiên phải dùng cơ giáp trước.”
Vệ Tam trèo lên cơ giáp, tiến vào buồng lái, có một chút rung rinh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thật sự những gì bên trong cơ giáp, mặc dù chỉ là cơ giáp trang trí.
“Vệ Tam, cậu làm được không đó?” Thái Ngô Đức hét lên bên dưới.
“Lần đầu tiên sửa cơ giáp mà, cho tôi chút thời gian.” Vệ Tam thò đầu ra trả lời.
Thái Ngô Đức: “!!! “
“Tôi biết cậu sẽ không sửa được đâu! Vệ Tam, cậu xuống đây cho tôi!!!”
Vệ Tam không động đậy, thăm dò bằng cách nhấn tất cả các phím bấm một lần.
“A a a a a a! Vệ Tam, cậu xuống đây! “Thái Ngô Đức nhìn cơ giáp thỉnh thoảng run rẩy, nước mắt đau lòng trào ra tựa bão tố, “Nó muốn đổ rồi!!! “
Cảm nhận được cơ giáp một lần này xong, Vệ Tam mở cửa khoang nhảy xuống, cầm cờ lê chỉ vào Thái Ngô Đức: “Ồn quá đi, câm miệng lại mau.”
Thái Ngô Đức nghẹn ngào một tiếng, uất ức ngậm miệng: “...”
Cô dạo một vòng ở phía dưới, tìm được chỗ động cơ và gõ gõ: “Đây là loại cơ giáp kiểu dò cảnh, phỏng chừng vẫn là loại kém nhất, bình thường khi cậu dùng đã làm vượt quá sức chịu đựng của nó. Nó có thể kiên trì đến bây giờ mới hỏng cũng coi như cậu có may mắn.”
Thái Ngô Đức nghe vậy bèn thăm dò: “Cậu... Cậu biết thật á?”
Vệ Tam lười trả lời gã câu này: “Ngân sách sửa chữa là bao nhiêu? “
“Ba mươi vạn tinh tệ.”
Vệ Tam: “... Gia đình cậu thật giàu.”
Thái Ngô Đức vội vàng nói: “Ba mươi vạn là của cơ giáp, nếu cậu có thể sửa được thật ấy thì phí sửa chữa sẽ tính khác.”
“Không cần, toàn bộ tiền đều dùng cho cơ giáp.” Vệ Tam nhảy xuống từ trên phần che động cơ, “Phí sửa chữa thì thôi, lần trước cậu mời tôi ăn xiên nướng rồi.”
“Ơ?”
Vệ Tam liếc về phía Thái Ngô Đức: “Trên người cậu có tiền không? “
“Có.”
“Theo tôi đến chợ vật liệu một chuyến.”
Hai người đi chợ vật liệu mua một đống nguyên liệu mang về, trong đó du kim tốn nhiều nhất, nhưng cũng chỉ có mấy gram mà thôi, bọn họ trước sau tiêu đại khái bảy mươi vạn tinh tệ, Thái Ngô Đức còn phải xin thêm tiền từ mẹ mình.
“Cậu thật sự sửa được không?” Trong lòng Thái Ngô Đức trống rỗng, bảy mươi vạn tinh tệ đối với gã mà nói cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.
“Có thể sửa xong hay không thì tài liệu đều đã mua cả rồi.”
Thái Ngô Đức: “...” Mẹ nó, gã bị ma quỷ dẫn lối nên mới có thể tin lời quỷ lời ma của Vệ Tam.
“Yên tâm đi, trước khi khai giảng nhất định sẽ giúp cậu sửa.”
Tuy rằng tiếp nhận công việc sửa cơ giáp, cơ mà những chuyện khác Vệ Tam cũng không bỏ sót, mỗi ngày đều dành thời gian đến nhà Thái Ngô Đức.
Thái Ngô Đức run sợ nhìn cơ giáp của mình bị dỡ ra thành nhiều mảnh vụn như muốn nát, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều hối hận vì sao lại tin lời Vệ Tam.
Cơ giáp kiểu dò cảnh không có yêu cầu về cấp bậc cảm giác, bởi vậy lực tấn công bằng 0, bảy mươi vạn tinh tệ nghe thì thấy rất nhiều song kỳ thật cũng chỉ có thể cải tạo độ cứng cùng với động cơ của vỏ ngoài cơ giáp, chưa kể đây là do Vệ Tam giảm bớt vật liệu cho động cơ, nên mới chỉ tốn bảy mươi vạn.
Chuyện cải tạo vỏ ngoài cơ giáp được Vệ Tam đặt ở cuối cùng, đầu tiên cô sửa chữa động cơ bị hỏng, gia tăng nguồn năng lượng.
“Két-----"
Vệ Tam lắp động cơ xong, đứng dậy nói với Thái Ngô Đức đang cắn móng tay: “Thử xem.”
Thái Ngô Đức chỉ vào cơ giáp: “Ngay cả vỏ còn chưa được cậu lắp vào!”
“Yên tâm, sẽ không tan thành từng mảnh đâu, cứ thử trước xem được không.”
Thái Ngô Đức nơm nớp lo sợ trèo lên buồng cơ giáp, di chuyển ngập ngừng như thăm dò. “Ế?”, thật có thể động đậy này.
Gã điều khiển cơ giáp đi một vòng trong phòng huấn luyện, vui mừng khôn xiết: “Nó ngon rồi!” Còn linh hoạt hơn cả trước kia.
“Được rồi, xuống trước đi, tôi sửa vỏ ngoài cơ giáp thêm đã, sau đó sẽ lắp lên.” Vệ Tam đối với loại cơ giáp này đã không còn cảm giác mới mẻ gì quá lớn, mấy chỗ ngón tay điều khiển đơn sơ trong phòng điều khiển hoàn toàn không thể tạo ra sự tấn công, lỡ mà đi vào để điều khiển cơ giáp này thì cũng chẳng khác gì đi dạo.
Thái Ngô Đức đi ra từ bên trong, hưng phấn bảo: “Cậu từ đâu học được kỹ thuật này thế, lợi hại thật.”
Vệ Tam đã đeo xong găng tay nhằm hòa tan du kim. Loại tài liệu này quá đắt, cô tính thêm du kim ở khớp nối cơ giáp, những nơi khác coi như thôi vậy.
Đợi đến một ngày trước khi khai giảng, Vệ Tam rốt cục cải tạo xong cơ giáp của Thái Ngô Đức. Gã điều khiển cơ giáp đi dạo bên ngoài một vòng, ánh mắt nhìn Vệ Tam lúc đó cũng khác hẳn.
“Vệ Tam, sau này tôi che…” Sau khi ánh mắt cô quét qua, Thái Ngô Đức lập tức đổi giọng, “Tôi, chúng ta là anh em!“
Vệ Tam không để ở trong lòng, có thể cầm cơ giáp luyện tập đã là một chuyện đáng mừng.
......
“Híttt——”
Trời còn chưa sáng mà đầu Vệ Tam đã đầy mồ hôi, cô cuộn mình trên giường, ôm chân hít một hơi khí lạnh.
Lại bị chuột rút.
Chịu đựng hồi lâu, Vệ Tam mới bình tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt, cô nửa tựa vào tường.
Ở thế giới ban cũ, thời kỳ phát triển của cô chưa bao giờ đau đớn như vậy, còn bây giờ thỉnh thoảng lại bị chuột rút.
Vệ Tam trổ mã rất nhanh, thịt không đuổi kịp, cả người gầy như cây gai, dẫu cho mỗi ngày đều được vợ thầy bồi bổ bằng thịt cá
Lau mồ hôi trên trán, Vệ Tam từ trong phòng đi ra vừa lúc đụng phải Lý Bì.
“Ngày đầu tiên khai giảng mà không có tinh thần như vậy.” Lý Bì nhìn Vệ Tam, “Lại bị chuột rút?“
“Không sao đâu thầy.”
Lý Bì nhíu mày: “Bình thường ăn nhiều một chút, đợi lát nữa tôi bảo cô làm nhiều đồ ăn ngon.”
Sau khi ăn sáng xong, Lý Bì cùng Vệ Tam đến trường.
Bắt đầu học kỳ mới, bầu không khí ngày đầu tiên không giống như trước đây.
“Mấy cậu chưa nghe nói sao? Chúng ta có cơ hội đụng vào cơ giáp năm nay đấy.”
“Cơ giáp?! Là cái mà tớ đang nghĩ tới sao?”
“Đương nhiên rồi, học viện chúng ta có một chiếc cơ giáp, sẽ được sẽ được sử dụng mỗi tuần nhằm chuyên môn luyện tập cho sinh viên tốt nghiệp khóa này.”
Vệ Tam nghe học sinh nghị luận sôi nổi, cô còn không biết chuyện này, Lý Bì chưa từng nhắc tới với cô.
Chờ đến trước tiết học đầu tiên, sau khi thời khóa biểu được đưa ra thì tất cả mọi người đều phấn chấn.
Có lớp thực hành cơ giáp thật kìa!
Sau một buổi sáng trôi qua, tất cả các lớp ban B đều trao đổi tin tức bèn biết lớp nào là lớp học cơ giáp đầu tiên. Hâm mộ trong lòng cũng sắp tràn ra ngoài, bọn họ cũng muốn sớm nhìn thấy cơ giáp chân chính.
Vệ Tam kích động khôn cùng theo, bởi vì nghe nói cơ giáp của trường là cơ giáp chiến đấu.
Buổi trưa trở về ăn cơm, Vệ Tam không nhịn được hỏi thăm Lý Bì về chuyện này.
Lý Bì nhướng mắt nhìn cô một hồi: “Đúng là cơ giáp chiến đấu.”
Vệ Tam không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.
Một giây sau Lý Bì tiếp lời: “Là cơ giáp cấp B rất nhiều năm trước, hiện tại về cơ bản mà nói thì đã bị đào thải.”
Vệ Tam thầm nghĩ quả nhiên là như thế, khi nghe thấy mỗi lớp đều có một chiếc cơ giáp có thể luyện tập, cô đã cảm thấy có chút không đúng, từ khi nào trường học lại có tiền như vậy.
Lý Bì nghiêm mặt sắc nhìn Vệ Tam: “Nếu... Em có thể tiến vào năm trường đại học quân sự lớn thì cơ giáp này đối với em mà nói không có trợ giúp gì quá lớn. Cấp A và cấp B có sự khác biệt một trời một vực, người như vậy, cơ giáp cũng như thế.”
“Có thể quen thuộc với cơ giáp trước chung quy là chuyện tốt.” Vệ Tam cười cười nói.
Lý Bì gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tôi nghe nói em giúp nhà họ Thái sửa xong cơ giáp? “
“Vâng.”
“Tiểu Vệ học được sửa cơ giáp khi nào?” Vợ thầy bưng thức ăn lên bàn, hiếu kì hỏi.
Vệ Tam có chút ngượng ngùng trả lời: “Thật ra... Trước kia em muốn báo danh vào Cơ giáp sư dự bị, nhưng lại hám rẻ mà báo danh nhầm chuyên ngành.”
Lý Bì: “...” Khó trách mấy năm trước vẫn mãi đội sổ, vừa đạt đủ điểm các loại huấn luyện là dừng, làm cho có lệ.
“Thật khó cho em.” Lý Bì hừ lạnh một tiếng.
......
Lớp bên cạnh được học thực hành cơ giáp đầu tiên. Vừa đến nghỉ giữa giờ, có không ít người có quan hệ tốt với lớp bên cạnh đã chạy đi hỏi cảm thụ.
Lớp Vệ Tam và lớp bên cạnh từ trước đến nay bất hòa, cũng không có ai đi qua, song không ngăn được lớp cách vách đi tới đi lui khoe khoang, đứng ở cửa lớn tiếng cùng những người khác thảo luận và miêu tả cơ giáp.
“Mẹ kiếp, Thái Ngô Đức cách vách lại tới đây.”
“Chắc chắn cũng là tới khoe khoang, ráng đi, sớm muộn gì chúng ta cũng được tiếp xúc với cơ giáp, bọn họ đắc ý cái gì?”
Tay trái Thái Ngô Đức là một cái xiên nướng, tay phải là một hộp hoa quả cắt miếng. Nghênh ngang đi vào, gã nhìn quanh một vòng, thành công khiến người trong lớp trợn mắt.
“Vệ Tam! Thái Ngô Đức lao tới trước mặt Vệ Tam, đặt hoa quả lên bàn của cô, đưa xiên nướng qua, “Ăn không?“
“Có việc gì?” Vệ Tam ngửi mùi, cái xiên này có mùi còn thơm hơn cái trước.
Thái Ngô Đức hô này một tiếng, lấy lòng bảo: “Tất cả mọi người đều là bạn bè, cậu giúp tôi giải quyết cái thứ tội nghiệt sâu nặng này đi, thế nào? “
“Có việc thì nói ra.” Vệ Tam nhận lấy cắn một cái xiên nướng, đoạn lắc đầu, “Thứ này tội nghiệt quá sâu nặng.”
Thái Ngô Đức ho một tiếng: “Là như vầy, về sau chúng ta không phải đều học thực hành cơ giáp sao, tôi nghĩ mọi người cùng nhau trao đổi kỹ xảo, mạnh mẽ liên thủ.”
Gã nghĩ đến việc ngay cả cơ giáp mà Vệ Tam còn biết sửa, thế thì thực hành cơ giáp nhất định sẽ không kém.
Vệ Tam cắn xiên nướng, giương mắt nhìn gã: “Trao đổi với nhau thì được, mạnh mẽ hợp tác thì thôi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Thứ tội nghiệt sâu nặng gì đó cứ để tôi giải quyết!
Hahahaha, bổ sung thêm! Thuận tiện thay Vệ Tam xin dịch dinh dưỡng! Đừng cho cô ấy loại hết hạn!!! ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.