Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 334: chỉ huy không biết xấu hổ”




Ngoại truyện 4: “pháo hoa bí mật: chỉ huy không biết xấu hổ”
Vệ Tam kéo Ứng Tinh Quyết đi về phía cửa phụ nhưng vẫn quay đầu nhìn trên sân khấu: “Những thứ kia trên trang ωeb cũng có mà cứ phải để người ta nói lại một lần.”
Ứng Tinh Quyết dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Vệ Tam: “Thật ra bọn họ muốn nghe em nói về quá trình.”
“Không nói, có thời gian không bằng chúng ta ở lại lâu hơn một chút.” Vệ Tam nói thẳng luôn.
Ứng Tinh Quyết hạ mắt xuống, đầu ngón tay đang được nắm chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, anh nói nhẹ: “Được.”
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, bên ngoài cửa bên là khu vườn hoa, đi qua một con đường nhỏ và tới xa hơn nữa là mấy cây cao lớn, gần đó đó hòn non bộ đứng ngang.
Vệ Tam siết chặt tay cầm ngón tay anh: “EM đã đặt vé đi Sao 3212, có muốn đi cùng không?”
Ứng Tinh Quyết thấy cô đứng nghiêm cũng bèn dừng lại, anh đứng ở phía sau Vệ Tam: “Vé bay lúc nào, anh muốn mua chút đồ cho thầy và vợ.”
Vệ Tam xoay người: “Không cần mang theo đồ đạc, ngày mai sẽ đi ngay.”
Cả hai đều có sức ảnh hưởng lớn trong toàn bộ Liên bang nhưng lại cung cấp cho mọi người các giác quan khác nhau. Nhắc tới Vệ Tam thì ai nấy cũng rõ rành, cô là thợ kiêm luôn chiến sĩ trâu bò nhất Liên bang, mỗi người đều có thể xoay quanh tất cả tác phẩm của hoặc là trận chiến đấu của Vệ Tam để thảo luận bảy miệng tám lưỡi vài câu. Nghe đâu có phương tiện truyền thông làm một cuộc điều tra, kết luận rằng Vệ Tam là chủ đề tốt nhất để kéo gần mối quan hệ giữa mọi người hơn. Nhưng đối phó với Ứng Tinh Quyết, ngược lại ai ai cũng thấy có khoảng cách, tương tự như những người nổi tiếng không liên quan đến cuộc sống của mình.
Tâm lý của Lý Bì và Giang Văn Anh về Ứng Tinh Quyết chính là loại này, họ cứ có cảm giác khoảng cách và thấy ngưỡng mộ, dù sao bất kể từ phương diện nào thì Ứng Tinh Quyết chẳng giống người bình thường, anh là chỉ huy mạnh nhất Liên bang. Mặc dù bọn Hoắc Tuyên Sơn, Ứng Thành Hà cũng không phải người bình thường giống thế, song, vẫn có sự khác biệt tinh tế.
“Đêm anh sẽ về…” Ứng Tinh Quyết rất chú trọng cơ hội mỗi lần tới Sao 3212, còn muốn đi lấy đồ vào buổi tối.
Vệ Tam lại đẩy người ta lên hòn non bộ, cầm lên một sợi tóc dài trước vai anh và ngước mắt lên nói: “Lần này chúng mình chỉ nghỉ có 10 ngày.”
Hai người thuộc hai quân khu khác nhau, đội ngũ cũng khác nhau, ngoại trừ hợp tác trong biển tinh thú thì bình thường phần lớn thời gian chỉ ở trong quân khu của mình. Thế nên cơ hội nghỉ ngơi chung rất ít, hiếm khi đi ra ngoài, Vệ Tam không muốn lãng phí thời gian ở một số nơi không đáng kể.
Ứng Tinh Quyết đưa tay nắm lấy tay Vệ Tam, anh nhẹ cúi đầu hôn ngón tay cô rồi giương mắt nhìn người đối diện.
Vệ Tam cho rằng đây không phải chỉ cứ nhìn mà lại là một loại dụ dỗ bí mật khác. Mí mắt anh dài lại hơi rũ xuống nhẹ nhàng, nếu nhìn qua trông hệt con bướm vỗ cánh muốn bay, cô thua bộ dạng này của anh nhất.
Bất giác tiến lên một bước, giữa hai người gần như không có một chút khe hở nào, Vệ Tam rút tay ra sờ vào cổ anh, chạm vào cổ họng, cuối cùng hai tay cô ôm mặt Ứng Tinh Quyết và hôn lên.
Thật ra Ứng Tinh Quyết mang theo ý tứ lạnh lùng trời sinh, dù có ai gặp được thì cảm giác đầu tiên chính là có khoảng cách. Song, ngay thời khắc thế này, anh hơi cúi đầu và chồm người lên người đối diện, trao cho nhau hơi thở, sự lạnh lùng đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một đường cong như ánh trăng dưới đuôi mắt.
Ứng Tinh Quyết rũ mí mắt, nhẹ nhàng cọ vào mũi Vệ Tam, từ khoảng cách môi và răng khàn giọng nghe được giọng anh: “Lễ vật...”
Còn muốn mang lễ vật cho thầy và vợ thầy, Vệ Tam không điều khiển tốt lực lượng bèn cắn nát môi dưới của anh. Cô lui về phía sau một bước: “Em giúp anh chuẩn bị.”
Môi dưới của anh tươm một giọt máu, theo thường lệ Vệ Tam sẽ hôn anh thêm nữa nhưng bây giờ cô đưa tay giữ Ứng Tinh Quyết và đi ra khỏi phía sau hòn non bộ, chỗ đó có người tới.
Vệ Tam lôi kéo Ứng Tinh Quyết trở về lại thấy đó là Shaω Eli, cậu ta cứ nhớn nhác chẳng biết đang mang theo thứ gì.
“Cậu làm gì thế?” Vệ Tam hỏi.
Shaω Eli giật nảy mình, đến khi thấy Vệ Tam thì thở phào nhẹ nhõm: “Chả làm gì cả, tối nay thời tiết không tệ.”
Vệ Tam: “...”
“Nơi này cấm lửa.” Ứng Tinh Quyết nhìn thứ Shaω Eli giấu sau lưng và cho hay.
Nơi họ mở đại hội quân khu là một hòn đảo có hệ sinh thái tuyệt vời nên cấm đốt lửa, nhưng gần đây không biết từ đâu có tin tức ngầm nói rằng ai đó nhìn thấy một câu trong cuốn sách: Chỉ cần bắn pháo hoa trên tầng cao nhất của khu vườn, bạn có thể biết được bí mật lớn nhất của hòn đảo.
“Tất nhiên tôi biết cấm lửa rồi.” Shaω Eli đứng thẳng lưng, “Tôi chỉ đi dạo, hai người ra ngoài làm gì?”
Đúng là thuật đánh trống lảng điển hình, Ứng Tinh Quyết có vô số phương pháp đánh trả, hết lần này tới lần khác Vệ Tam lại gọn gàng dứt khoát: “Đêm hôm khuya khoắt, một nam một nữ, cậu cảm thấy chúng tôi ra ngoài làm gì?”
“Hẹn hò!” Shaω Eli cứ thế tạo bầu không khí gấp gáp trả lời.
Vệ Tam liếc gã một cái, mỉm cười: “Phiền cậu nhường đường trước.”
Vừa thấy Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết muốn đi và không truy cứu chuyện mình muốn làm, Shaω Eli nhảy ngay qua bên cạnh để cho họ đi qua trước, còn mình thì chạy đi như một làn khói.
Đêm đó mấy người trong đại hội đã thành công trong việc nhìn thấy pháo hoa trên đảo, thật lộng lẫy sáng chói. Về phần vị nào đó bắn pháo hoa cũng cầu được ước thấy, thành công biết bí mật lớn nhất của hòn đảo: người bắn pháo hoa sẽ bị giam giữ trong 10 ngày, phạt tiền 5 ức* tinh tệ.
*5 ức gần bằng 500 triệu
Tiền nói với Shaω Eli mà nói không phải là một vấn đề, vấn đề lớn nhất là bị giam giữ 10 ngày, chờ gã được thả ra thì kỳ nghỉ đã kết thúc!
Shaω Eli ngồi xổm một mình trong phòng giam trên đảo hối hận biết vậy chẳng làm.
“Đã nói là đừng tin rồi.” Jill Gil Wood đến thăm gã, “Tin tức này đến đúng là khó hiểu, rõ ràng là ai đó cố tình tung ra.”
“Tại sao lại đưa tin tức như vậy, rốt cuộc là người nào ác độc như vậy?”Shaω Eli đau buồn gần chết, kỳ nghỉ 10 ngày cứ hết toi rồi!
Jill Gil Wood kéo một chiếc ghế và ngồi bên ngoài: “Tháng trước trong nhóm chat, ai đó đã đề cập đến chuyện pháo hoa.”
“Nhóm nào?” Shaω Eli suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ lại nhóm chat lớn bọn họ lập ra năm đó. Gã mở quang não, lật lại tin tức, đúng thật đã thấy được manh mối.
Vệ Debut: [Họp cái gì mà phải chạy xa như vậy? Hòn đảo đó trông rất phù hợp để bắn pháo hoa.]
Cơ Sơ Vũ: [... Cậu đang nghĩ tới chuyện đốt hòn đảo à.]
Vệ Debut: [Tôi chỉ thích pháo hoa.]
“Cho nên là Vệ Tam cố ý thả ra ra tin tức!” Shaω Eli phẫn nộ, “Đêm qua chắc chắn cậu ấy và Ứng Tinh Quyết cố ý chờ ở đó!”
Jill Gil Wood hơi đau đầu, cô nàng ấn huyệt thái dương: “Với tính cách của Vệ Tam, cậu muốn thả là thả ngay, sẽ không làm như vậy, là một người khác.”
Bộ não cứng nhắc của Shaω Eli xoay chuyển hồi lâu, cuối cùng cứng cả họng: “… Chỉ huy vừa không biết xấu hổ lại còn gian trá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.