Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 10:




“cô cũng là người đi xuyên qua không gian”
Sau khi đi qua lối đi tạm thời, Vệ Tam vừa vào cửa đã nhìn thấy bốn giáo viên đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc, hai người còn lại ở bên cạnh máy móc lại trông lạ mặt, hẳn là giáo viên đến giám sát từ sao lớn.
“Đứng lên đây.”
Vệ Tam còn đang quan sát cỗ máy có thể đo lường cảm giác kia, chợt thầy giáo bên cạnh hơi không kiên nhẫn hô.
Phần lớn giáo viên trong trường đều biết Vệ Tam, một người thầy đứng ở bên ngoài máy trấn an nói: “Vệ Tam, em đứng lên đó luôn đi, đừng suy nghĩ quá nhiều. “
Vệ Tam gật gật đầu rồi đến gần cái máy và đứng trên bục. Nhìn màn hình màu đen trước mặt, cô thấy ở giữa có cái hình giống như nhiệt kế cỡ lớn, có vạch chỉ mức độ đánh dấu các cấp bậc, xung quanh đều là điểm sáng màu cam.
Sau khi cô đứng lên, trên trần lập tức hạ xuống một thứ như mũ bảo hiểm đặt lên đầu Vệ Tam.
Nếu như không có thứ này cùng máy móc đối diện, cô đứng ở đây trông như người trên thế giới mình chụp x-quang phổi, Vệ Tam suy nghũ vu vơ.
Cô một bên thoải mái, hai giáo viên của học viện 3212 lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy, khuôn mặt thì trắng ệch ra.
Những điểm sáng màu cam kia có phản ứng dù chỉ một chút.
Giáo viên giám sát cau mày: “Em đi xuống và đứng lên một lần nữa.”
Vệ Tam chẳng hiểu làm sao lại đi xuống rồi lại leo lên, trên màn hình vẫn lặng im như cũ, giáo viên trường ở bên cạnh gấp đến độ nhỏ giọng nhắc nhở: “Chú ý tập trung lên những điểm sáng kia!”
Sau khi giáo viên giám sát nghe được thì không khỏi nhìn cảnh cáo thoáng qua người thầy nọ.
Vệ Tam nhìn chằm chằm điểm sáng trên màn hình trước mặt, nghĩ thầm chẳng lẽ muốn điều khiển những điểm sáng này vào hình cái nhiệt kế kia?
Dưới sự điều khiển của suy nghĩ, những điểm sáng kia quả nhiên bắt đầu dời về phía nhiệt kế. Cô nhìn giáo viên của trường, phát hiện sắc mặt đối phương dễ nhìn hơn một chút.
Vệ Tam tiếp tục điều khiển những điểm sáng màu cam nọ, màu sắc bên trong nhiệt kế càng ngày càng tăng lên, mãi cho đến đỉnh thì dừng ở trên thang đo chữ A.
“Được rồi, xuống đây.” Giáo viên giám sát giáo mở máy để Vệ Tam xuống.
Vệ Tam: “Ủa.” Chỉ có vậy thôi sao?
“Vệ Tam, chúc mừng em.” Hai người thầy của trường đều cười nói.
“Cám ơn mấy thầy.”
Vệ Tam vừa đi ra còn chưa đi tới đội ngũ, sau lưng đã truyền đến một thanh âm: “Cấp A.”
Thái Ngô Đức ở xa xa xoay người hướng Vệ Tam phất tay như điên, bộ dáng rất vui mừng.
Hôm nay là kiểm tra cảm giác, cũng là ngày tốt nghiệp, sau này không cần phải trở lại trường học nữa. Cấp bậc vừa có thì sau này điền vào đơn nguyện vọng ở trên mạng là được.
Mười lớp kiểm tra xong cảm giác cũng đã đến chạng vạng, phần lớn trong lòng hiểu rõ đẳng cấp của mình, một bộ phận khác lại tương đối khó tiếp nhận sự thật, cả sân thể dục có đủ buồn vui khóc cười. Lần này số học sinh cấp A của học viện 3212 chỉ có sáu người, song đây đã là nhiều hơn hẳn một khóa, ban giám hiệu nhà trường cũng thế nên vui mừng đến mức mất cả hình tượng.
Đội ngũ vừa tan rã, Thái Ngô Đức liền chạy tới: “Vệ Tam, chúc mừng nha! “
“Chúc mừng.” Vệ Tam cũng nói lại một câu y vậy.
“Hôm nay thật phấn khích, tôi mời cậu ăn một bữa to!” Thái Ngô Đức khoe khoang số dư còn lại của mình trên quang não.
Có một bữa ăn lớn miễn phí, đương nhiên Vệ Tam sẽ không từ chối, nhưng mà cô còn có một chuyện hỏi Thái Ngô Đức: “Cảm nhận qua hai lần kiểm tra cảm giác của cậu là gì?”
“Cảm giác?” Thái Ngô Đức nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Giam cầm.”
“Bị che đầu thì không phải là có cảm giác giam cầm rồi à?” Vệ Tam thấy Thái Ngô Đức nói nhảm.
“Không phải là nghĩa vật lý của đầu bị giam cầm.” Thái Ngô Đức giải thích, “Lúc trước tôi đi kiểm tra trên sao lớn, người bên kia nói tuổi của chúng ta sẽ không điều khiển được cảm giác, cảm giác sẽ tản ra, máy kiểm tra sẽ bắt những cảm giác tràn ra này để kiểm tra, cho nên lúc đó sẽ cảm thấy có một loại cảm giác giam cầm không được tự nhiên.”
Vệ Tam hoàn toàn không có những cảm giác này: “...”
“Đúng rồi, cậu muốn học trường quân sự nào? Tôi sẽ đến trường Quân sự Đế quốc. Thái Ngô Đức ao ước nói, “Trường Quân sự Đế quốc là nơi mạnh nhất trong năm trường quân sự lớn.”
Vệ Tam do dự hỏi: “Năm trường quân sự lớn có năm trường nào?”
Thái Ngô Đức: “...”
Nói cho cùng Vệ Tam vẫn giữ nguyên tác phong của nhà nghiên cứu thế giới cũ, chuyện muốn hiểu sẽ liều mạng thu thập tư liệu, ví dụ như cơ giáp. Đáng tiếc trên Tinh Võng cũng không có bao nhiêu tư liệu, hai năm trước cô xem không được bao nhiêu; về phần những chuyện khác chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống thì cô hoàn toàn xem nhẹ.
Sau khi Thái Ngô Đức xác định Vệ Tam không chơi mình, gã mới nói: “Năm trường quân sự lớn bao gồm trường Quân sự Đế quốc ở Sao Đế Đô, trường Quân sự Samuel ở Sao Bạch Ải, viện Bình Thông ở Sao Phàm Hàn, trường Quân sự South Pasadena ở Sao South Pasadena và trường Quân sự Damocles ở Sao Sa Đô.”
“Viện Bình Thông?”
“Đúng, trường Quân sự này tương đối đặc biệt, bên trong có người phương Đông thuần huyết rất nhiều. Nghe đâu từ nhỏ mấy người phương Đông thuần huyết này đã luyện tập một loại hô hấp đặc biệt, cho nên cảm giác không giống những người khác.” Thái Ngô Đức tám tới chuyện này thì lên tinh thần cả mười phần, “South Pasadena có con gái nhiều lắm, nghe nói hiệu trưởng trường bọn họ và quân khu Đệ Nhất sau lưng trường Quân sự Đế quốc là vợ chồng bất hòa nhiều năm.”
Vệ Tam không có hứng thú với loại tin bên lề này: “Thực lực của trường Quân sự South Pasadena thế nào?”
Thái Ngô Đức cẩn thận suy nghĩ một chút: “Có thể được xưng là một trong năm trường đại học lớn thì thực lực sinh viên bên trong đương nhiên không yếu, nhưng xếp hạng trong năm trường Quân sự thì chỉ xem như dạng bình thường. Mạnh nhất là trường Quân sự Đế quốc, tiếp theo là viện Bình Thông, những nơi khác... mỗi nơi đều có những lợi thế riêng.”
Hai người đi vào phòng ăn, Vệ Tam không chút khách sáo mà gọi một đống.
“Không bằng cậu và tôi cùng đi trường Quân sự Đế quốc?” Thái Ngô Đức chờ mong nói, rốt cuộc gã cũng chỉ là một thiếu niên, nay rời khỏi quê hương đi học ở trường quân sự xa lạ, nếu trong đó có thêm người bạn thì xem như có chút an ủi.
“Nói sau đi.” Vệ Tam dự định trước tiên tìm hiểu năm trường quân sự lớn rồi mới quyết định.
“Được, ăn trước đã.”
......
Vừa trở về, Vệ Tam đã trông thấy Lý Bì đang chờ ở phòng khách.
“Thầy.”
Lý Bì kêu Vệ Tam ngồi xuống: “Bây giờ sau khi tốt nghiệp, giáo viên sẽ không can thiệp nên chọn trường nào, em tự mình hiểu thêm năm trường quân sự lớn, xem thích trường nào.”
“Vâng.” Vệ Tam gật đầu.
Lý Bì nở nụ cười: “Cô đã hâm nóng chút canh, đợi lát nữa đói bụng thì tự mình đi phòng bếp lấy.”
Vệ Tam nhìn Lý Bì đi vào phòng ngủ, cô cũng trở về phòng. Cô lên mạng Tinh Võng, bắt đầu điều tra năm trường quân sự.
Nơi đầu tiên tra được chính là trường Quân sự Đế quốc, trên mạng Tinh Võng có không ít ảnh chụp trong trường, Vệ Tam liên tục xem mấy tấm ảnh đã trực tiếp loại trường Quân sự đế quốc từ trong lòng.
Bởi vì cô không có tiền, mà cuộc sống xa hoa của trường Quân sự Đế quốc có thể nhìn thấy từ hình ảnh, chưa kể đến chuyện ở sao thủ đô nữa. Dù ở thế giới nào thì chi phí ở thủ đô sẽ không thấp, ngay cả trang beb chính thức Vệ Tam cũng lười mở ra.
Vệ Tam lại có chút tò mò đối với viện Bình Thông, nơi có rất nhiều người phương Đông thuần huyết. Người hỗn huyết ở thế giới này chiếm đa số, ngay cả một ngôi sao vô danh như 3212, khi đi trên đường cũng dễ dàng thấy người có màu tóc và màu mắt khác nhau rất nhiều, như Thái Ngô Đức và Lý Bì, bọn họ đều có hốc mắt sâu.
Mở trang beb chính thức của vện Bình Thông, Vệ Tam trượt xuống nhìn học phí: “??? “
Mười vạn tinh tệ một năm? Đây là cướp tiền hả, hơn nữa Sao Phàm Hàn cách Sao 3212 vô cùng xa.
Qua mấy lần so sánh, Vệ Tam chọn trường Quân sự Damocles, trường này một năm chỉ cần năm vạn tinh tệ, hơn nữa còn cung cấp khoản vay miễn lãi, mấu chốt nhất chính là trường Quân sự Damocles ở Sao Sa Đô nên gần Sao 3212 nhất, chi phí dùng tàu vũ trụ qua lại cũng thấp nhất.
......
Ngày báo danh, Vệ Tam vừa gửi đơn nguyện vọng cho trường Quân sự Damocles xong thì cuộc gọi của Thái Ngô Đức đã tới.
“Vệ Tam, cậu nộp đơn vào trường quân sự nào?”
“Tôi chuẩn bị đi Sao Sa Đô.”
Thái Ngô Đức ngẩn người nhìn Vệ Tam trên màn ánh sáng: “Sao Sa Đô... Trường Quân sự Damocles? Làm sao mà cậu chọn chỗ này, đây là trường quân sự kém nhất đấy.”
“Lần trước cậu còn nói các trường quân sự khác đều có ưu thế riêng.” Vệ Tam tỏ vẻ không có vấn đề gì, “Đơn nguyện vọng đã gửi rồi.”
Thái Ngô Đức lắc đầu: “Nói là nói như vậy, trường Quân sự Damocles trước kia tài giỏi thật, nhưng gần trăm năm nay vẫn luôn suy yếu, không có nhân vật lợi hại nào đi ra, hơn nữa môi trường ác liệt. Sao Sa Đô có một nửa diện tích đều là sa mạc, hoàn toàn không phải là nơi người ở được.”
“Thật sao?”
“Tôi nhớ trên mục lưu ý có viết sẽ có một cơ hội rút lại đơn nguyện vọng, Vệ Tam, cậu có hối hận thì còn kịp đấy.”
Vệ Tam chống cằm: “Không rút, Damocles trong trăm năm không có nhân vật lợi hại xuất hiện, đại khái là đang chờ tôi đây mà.”
Thái Ngô Đức: “...” Vệ Tam, người không biết xấu hổ như mi quả là hiếm thấy.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng Vệ Tam cũng không có ý định thay đổi đơn nguyện vọng, đơn xin vay tiền của cô cũng đã nộp, không có khả năng rút lui.
Trừ phi cô giàu qua đêm, có tiền để trả học phí.
Trên thực tế, Vệ Tam thật đúng là một đêm bỗng giàu.
Cơm nước xong Lý Bì bảo Vệ Tam ở lại, sau đó chuyển một khoản tiền cho cô.
“Thầy giáo không có nhiều tiền như vậy, cơ mà học phí năm đầu tiên còn có thể trả được, sau này phát đạt nhớ rõ thầy đấy, người đầu tư từ sớm.” Lý Bì thoải mái nói.
Vệ Tam không muốn bèn đẩy trở lại: “Học phí có thể dùng tiền vay, em không cần nhiều tiền như vậy, thầy giữ lại đi, sau này cùng cô đến bên đó thăm em.” “
Lý Bì biết Vệ Tam nhiều năm như vậy, không có chuyện không biết tính nết của cô. Ông chỉ có thể bỏ qua, “Vậy em đến trường quân sự làm sao cho giỏi một chút, về sau tôi với cô đi qua thăm em cũng có mặt mũi.”
“Em biết mà, em nhất định sẽ là người chói mắt nhất trong trường quân sự.” Vệ Tam cười đáp.
“Em không làm người gây chuyện khắp nơi là tôi đã cảm ơn trời đất.”
Ai nào ngờ hai câu này đều ứng nghiệm vào ngày sau.
......
Trường Quân sự Damocles vô cùng có tình người, khoản vay không chỉ bao gồm học phí, còn có chi phí dùng tàu vũ trụ qua lại.
Vệ Tam kiếm được chút tiền trong kỳ nghỉ, chuẩn bị giữ lại dùng làm tiền sinh hoạt trong trường quân sự
Cổng cảng sao.
“Vệ Tam, bên này.” Thái Ngô Đức kéo túi lớn túi nhỏ vẫy tay chào cô.
“Mấy giờ cậu đi?” Vệ Tam chỉ có một cái rương nhỏ, không mang theo bao nhiêu đồ, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo thì tất cả đều là đồ ăn vợ thầy làm cho.
“Còn nửa giờ nữa là bay.” Thái Ngô Đức nhìn Vệ Tam, “Không biết sau này khi nào chúng ta có thể gặp nhau.”
Vệ Tam liếc gã một cái: “Nghe như quan hệ của chúng ta tốt lắm ấy.”
Lời tình cảm của Thái Ngô Đức bị chặn mất: “...”
Lúc này màn hình cảng sao đã thông báo tàu vũ trụ đi đến sao thủ đô, Vệ Tam và Thái Ngô Đức nói lời tạm biệt, sau đó xoay người qua cổng an ninh, chờ tàu đến.
Lúc Vệ Tam đi lên, cô nhìn khắp nơi, sờ khắp chỗ, vô cùng mất hình tượng.
Đây chính là tàu vũ trụ có thể xuyên qua tinh cầu! Thế giới cũ của cô không có kỹ thuật này. Nhưng mà có thể nhìn ra tàu đã được vận hành rất nhiều năm, có một số chỗ ố vàng.
Vệ Tam ngồi ở vị trí của mình còn có thể nhìn thấy vũ trụ bên ngoài. Lúc ngẫu nhiên nhảy qua tinh vân gần một ngôi sao lớn nào đó, cô dán mình lên tấm kính, trong mắt không che dấu được sững sờ.
Đi tới thế giới này cũng không phải không có chỗ tốt, cô cũng là người đi xuyên qua không gian.
Sao Sa Đô tuy rằng cách Sao 3212 gần nhất, nhưng mặc dù ngồi tàu vũ trụ đến cũng phải mất cả ngày, trên đường còn đổi sang tàu khác một lần, cuối cùng đến khuya Vệ Tam mới đến cảng Số 2 ở Sao Sa Đô.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Bay rồi, sung sướng!
Chính thức mở ra con đường chinh phục biển sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.