Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 88:




Tâm tình Liễu Vũ tốt tới nỗi muốn bay lên trời. Cô tu tập Cổ thuật, là yêu nữ chuẩn gốc bàng môn tả đạo, bên trong Đạo môn chính là thứ gợi đòn nhất, Trương Tịch Nhan thế nhưng lại dám đưa cô đến tổ đình cho biết chỗ, này không phải trong lòng nàng có cô thì là cái gì. Cô không khống chế được nhếch lên khóe miệng, thần thần bí bí nói với Trương Tịch Nhan: "Em cũng mang chị đi một nơi."
Trương Tịch Nhan cảm thấy Liễu Vũ tự nhiên không biết ra sao tinh thần phấn khởi tâm tình vô cùng tốt, ở trong lòng hừ lạnh: "Đồ tâm thần." Nàng nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Liễu Vũ, liền vội vàng dời đi ánh mắt, tự nhiên có chút hoảng loạn. Nàng nghiêm trang giải thích: "Cô đừng có hiểu lầm, đưa cô tới nơi này cho biết chỗ là để tương lai bắt cô làm chân chạy vặt thôi, không có ý gì khác."
Liễu Vũ đầy mặt đứng đắn gật đầu "ừm ừm", tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ còn có ý gì khác sao?"
Trương Tịch Nhan: "..." Mặt nàng không cảm xúc đáp: "Không có." Nàng đã đăng ký tên cho Liễu Vũ ở chỗ chưởng giáo chân nhân rồi, tránh cho tương lai lúc hành động lỡ tay làm bị thương đồng đội. Chỉ bằng cái ý chí không hề cầu tiến, cộng thêm bản lĩnh mèo ba chân và hai con mắt bị bù lệch ăn của Liễu Vũ, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị người khác "ken két". Liễu Vũ muốn bàn chuyện làm ăn với Du Thanh Vi, nhưng tới lai lịch của Lộ Vô Quy cũng xem không rõ, trong mắt tràn đầy ghét bỏ. Người khác không thèm so đo với cô, chỉ là do cảm thấy không đáng mà thôi.
Nàng bước vào ánh chiều hôm, cùng Liễu Vũ đi xuống núi, nhẹ giọng nói: "Thời thượng cổ Càn Khôn thai thuộc về bất tử linh tộc, được dựng dục từ tinh hoa của sơn xuyên đại địa và linh khí của trời đất. Có một câu khẩu quyết dùng để hình dung Càn Khôn thai, đó là: "Chân đạp Thái Cực khởi bát quái, thân phụ âm dương định Càn Khôn, chưởng tụ sơn hà thiên tinh lực, hồn tán thiên địa tụ hoàn sinh."
Liễu Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Tịch Nhan: Chị đang nói cái gì vậy, sao em nghe không hiểu gì hết trơn?
Trương Tịch Nhan thấy bộ dáng này của Liễu Vũ liền biết Liễu Vũ nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia chạy mất.
Đêm Lê Vị xảy ra chuyện đã truyền tin cho nàng và Liễu Vũ, đem cả đời tu hành lĩnh ngộ và hiểu biết lịch duyệt ghi khắc vào trong đầu nàng. Vì thế mà nàng hôn mê hết mấy ngày mấy đêm, thức tỉnh được lực lượng trong huyết mạch Vu tộc, đại não của nàng có một đoạn thời gian hỗn loạn rất dài, thẳng đến hôm nay mới được chưởng giáo chân nhân đánh thức, chải vuốt suy nghĩ cho rõ ràng. Nàng nói với Liễu Vũ: "Khí cảm và khí tràng phát ra từ trên người Lộ Vô Quy vô cùng phù hợp với đặc thù của Càn Khôn thai, lấy công lực của cô đại khái không tiếp nổi một chưởng của cô ấy."
Liễu Vũ: "..." Cô có phải hay không đã bỏ lỡ cái gì?
Cô thật cẩn thận lặng lẽ đi quan sát biểu tình và phản ứng của Trương Tịch Nhan, nhưng không nhìn ra được gì từ cái mặt băng vạn năm kia, ấy vậy mà cô lại có cảm giác bản thân mình hình như bị Trương Tịch Nhan ghét bỏ. Cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ lúc trước mình làm mất mặt mũi sao ta?
Nhưng mà mất mặt nhất chính là đã mất hết sĩ diện mà còn không tự biết.
Liễu Vũ tự mình an ủi: Mình là giữa chừng thay đổi, không hiểu này đó cũng thực bình thường.
Sau khi hai người xuống núi, Liễu Vũ lôi kéo Trương Tịch Nhan ở lại trong nội thành nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới lái xe về Côn Minh.
Trương Tịch Nhan quay trở lại Côn Minh, không có khả năng không đi xem hiệu thuốc và văn phòng Hi Minh.
Nàng kêu Liễu Vũ chở nàng đi về nhà của Trương Hi Minh trước.
Sân biệt thự chồng chất lá rụng và cỏ dại, cảnh tượng một mảnh hoang phế.
Bồn hoa trong phòng khách do không người chăm sóc nên đã chết héo, nơi nơi đều là tro bụi. Nàng lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ của chị dâu, hai vết tro tàn hình người một lớn một nhỏ còn nằm trên giường, dấu đao chém thật sâu in lại trên đó, từ phần cổ của chị dâu kéo dài đến phần eo của cháu gái. Hai mẹ con trong lúc ngủ, bị một đao xẹt qua, cướp đi sinh mạng.
Liễu Vũ nói: "Cái này xem như chứng cứ, Canh Thần nhất định sẽ lại ra tay, bọn họ tưởng lấy một cái xác bị gã bám vào để qua loa kết án, nằm mơ đi!"
Trương Tịch Nhan nói: "Anh hai của tôi cũng đã chết, anh ấy và anh cả vì thay tôi tranh thủ thêm chút thời gian chạy trốn nên đứng ra chắn giữa đường ngăn trở Canh Thần. Ông cố của tôi, ông nội của tôi vì bảo hộ tôi mà chết. Ba tôi bị trọng thương rất nặng, miệng mũi đổ máu, ông vẫn luôn cõng tôi chạy trốn, cuối cùng một câu di ngôn cũng không kịp nói liền ngã xuống đất bỏ mình. Canh Thần đuổi theo tôi, tôi ném xuống thi thể của ba, một mình chạy trốn. Đao của Canh Thần chém qua xác của ba tôi, đem ông hút khô thành tro tàn. Trong thôn có hơn 300 người, chỉ một mình tôi sống sót. Vạn Quan Trận, nhà tôi hơn 2000 năm lịch sử, truyền qua 104 đời, hơn 9000 xác chết của tổ tiên, toàn bộ bị hủy bởi vì thay tôi cản phía sau. Tôi vì mạng sống, khởi động cơ quan của đoạn long thạch, đem toàn bộ thôn lẫn tổ lăng đều chôn vùi." Nàng nói xong tất cả liền cảm thấy tim như bị cắt thành ngàn mảnh chảy đầm đìa máu tươi, nhưng nước mắt một giọt cũng không rơi ra được, cũng không cảm giác được thương tâm, chỉ cảm thấy ngực có chút đau, đau như bị dao nhỏ lăng trì. Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: "Có phải tôi thực ích kỷ không?" Vì mạng sống, tới thi thể của ba mình cũng vứt bỏ. Ba nàng thương nàng như vậy, che chở nàng như vậy.
Liễu Vũ biết Trương Tịch Nhan không phải hỏi để biết đáp án, nàng chỉ là áy náy và thống khổ. Cô nói: "Thôn Hoa Tập không có nổi một người sống sót chạy ra tới, Trương Tịch Nhan, chị có biết em nghĩ gì không?"
Trương Tịch Nhan hỏi: "Nghĩ gì?"
Liễu Vũ đáp: "Em không để bụng bọn họ sử dụng biện pháp gì để sống sót chạy ra ngoài, em cũng không để bụng bọn họ có vứt bỏ lại người nhà để một mình chạy trốn ra tới hay không..." Cô ngẩng đầu lên, nỗ lực đem nước mắt ép trở về: "Chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi, cho dù chỉ sống sót mỗi một người thôi cũng được. Em để cho thiếu tư tế và Lê Thần chạy trốn, kêu bọn họ đừng liên lạc với em, em không cần bọn họ đi tìm Canh Thần báo huyết hải thâm thù, em chỉ muốn cho bọn họ sống sót, bọn họ còn sống, em mới có thể nói với chính mình rằng bộ lạc Hoa Tế vẫn chưa tử tuyệt, em là thần của bộ lạc Hoa Tế, em sẽ bảo hộ hai rễ mầm còn sót lại. Bọn họ còn sống thì em vẫn sẽ nhìn thấy được hy vọng!" Cô quay sang nhìn Trương Tịch Nhan: "Chị chính là hy vọng của bọn họ. Là hy vọng của Trương gia. Bọn họ không đối phó được Canh Thần, việc họ có thể làm chính là dốc hết toàn lực bảo hộ chị, lưu lại một hy vọng. Nếu chị không trốn đi, một tia hy vọng cuối cùng cho họ cũng không còn." Cô nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng, đứng trong sân nhìn về phương hướng của bộ lạc Hoa Tế.
Kỳ thật, ai cũng đau lòng.
Bọn họ xem cô là tín ngưỡng, tín nhiệm cô như vậy, nhưng cô lại không thể bảo vệ bọn họ.
Động đất lớn như thế, biến cố lớn như vậy, Cổ Sơn lẫn tế đàn của bộ lạc Hoa Tế đều sụp đổ, cô cũng không quay trở về nhìn xem một cái. Nếu như tâm của cô có thể rộng lớn hơn một chút, nếu như cô có thể nhìn ra dù chỉ là manh mối nhỏ xíu, nếu như lúc Canh Thần đánh tới trong thôn cô có mặt ở đó, thì cả thôn sẽ không bị diệt. Cô tu luyện cổ thân, liều mạng trọng thương vẫn có thể bám trụ được Canh Thần, tranh thủ thời gian cho thôn dân chạy trốn vào rừng. Núi rừng to lớn như vậy, bọn họ tản ra trốn, Canh Thần chỉ có một người, muốn đuổi theo cũng không có cách.
Nhưng tự trách có tác dụng gì sao? Nếu tâm của cô rộng lớn, thì tới cơ hội trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế cũng không có liền đã bị cổ ăn mất. Áy náy có tác dụng gì sao? Bọn họ cũng sẽ không bởi vì cô áy náy mà sống lại được, Canh Thần cũng sẽ không bởi vì cô áy náy mà chết đi.
Cô biết Trương Tịch Nhan đau lòng khi mất đi cha mẹ và người nhà, nhưng lúc cô đau lòng khó chịu, cô cũng không có biện pháp giả vờ kiên cường để đi an ủi người khác.
Mỗi lần cô cho rằng bản thân đã bước lên đỉnh cao của nhân sinh, hiện thực liền sẽ tát vào mặt đánh rớt cô trở lại vực sâu. Cho dù cô phóng khoáng rộng rãi, có thể tự an ủi bản thân, có thể tự xây dựng lại tâm lý, nhưng cũng không cách nào chịu nổi ông trời trêu đùa. Trương Tịch Nhan không còn người nhà, nhưng vẫn còn có tổ đình để dựa vào, còn cô thì sao? Cái gì cũng phải tự bản thân khiêng lấy, nếu ngày nào đó cô không còn nữa, thì tới một người thừa kế di sản hay nhặt xác cho cô cũng không có.
Cô đã từng hung tợn mà nghĩ sẽ lập Trương Tịch Nhan làm người thừa hưởng tài sản thừa kế từ cô, nghĩ nếu như một ngày nào đó cô không còn nữa, Trương Tịch Nhan nhận được tài sản cô để lại thì sẽ có suy nghĩ gì, có thể hay không lúc này mới muộn màng nhận ra rằng nàng rất thích cô. Nhưng cô suy đi nghĩ lại, cô không còn nữa, muốn Trương Tịch Nhan thích cô để làm cái gì chứ, không phải sẽ làm cho Trương Tịch Nhan càng cảm thấy khó chịu hơn hay sao, làm vậy còn không bằng trở thành người qua đường ất ơ nào đó bị Trương Tịch Nhan cho vào sổ đen a.
Trương Tịch Nhan đứng yên trong phòng của chị dâu thật lâu, sau đó mới đi nhà kho tìm một cái bình, tỉ mỉ thu dọn tro cốt của hai mẹ con.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ: "Ủa, sao cửa lại mở ra thế này? Nhanh, vào xem thử coi." Theo sát tiếng bước chân là giọng nói bén nhọn của phụ nữ: "Được lắm, Liễu Vũ, cái đứa không biết xấu hổ này, cư nhiên dám chạy tới nhà của bà đây, cô muốn làm gì hả? Bà đây nói cho cô biết, căn nhà này không có phần của cô đâu, nằm mơ đi, mơ tưởng đi, cô là cái con yêu nữ, sớm hay muộn gì cũng bị thiên lôi đánh bị đạo sĩ thu..."
Tiếng mắng thao thao bất tuyệt cùng với khí thế kiêu căng ngạo mạn và giọng nói xa lạ kia, làm cho Trương Tịch Nhan ngây hết cả người, tự nhiên tức giận bùng nổ. Nàng đi xuống lầu liền nhìn thấy mấy nhân viên vệ sinh đi theo một người đàn bà trung niên chừng 40 tuổi và một người đàn ông cầm hộp đồ nghề chuyên dùng để mở khóa cửa. Người đàn bà kia nhìn thấy Trương Tịch Nhan xuất hiện ở cầu thang, hùng hổ chất vấn: "Còn cô là ai? Tại sao lại chạy vô nhà của tôi hả? Được lắm, các người dám canh tôi không ở đây liền vào trong nhà trộm đồ, báo cảnh sát, tôi nhất định phải báo cảnh sát bắt các người."
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan khó có dịp lộ ra biểu tình ngây ngốc như vậy, vừa buồn vười vừa tức giận giải thích: "Đây là chị dâu của Quách Yên, em đã điều tra qua, anh trai của Quách Yên không ít lần lừa gạt chị ấy, khiến cho Quách Yên đoạn tuyệt lui tới với nhà bọn hắn từ khi ba mẹ của cả hai qua đời."
Người đàn bà kia kiêu ngạo nói: "Vậy thì làm sao? Tôi nói cho các người biết, giấy tờ nhà đất của căn biệt thự này là do em gái và em rể của chồng tôi đứng tên, bây giờ nhà của nó chết hết rồi, dựa theo trình tự thừa kế, chúng tôi chính là hàng thừa kế thứ nhất."
Câu nói "cả nhà của nó đều chết hết rồi" chọc thẳng vào tim Trương Tịch Nhan.
Người đàn bà kia tự tin mười phần la lớn: "Tôi nói cho các người biết, chúng tôi đã soạn đủ tài liệu trình lên tòa án, căn biệt thự này rất nhanh sẽ được tòa phán giao cho chúng tôi xử lý."
Liễu Vũ dùng ánh mắt xem đứa ngu nhìn người đàn bà kia. Căn biệt thự này bị Trương Tịch Nhan và Trương Hi Minh cất chứa không biết bao nhiêu đồ vật muốn mạng người, lại vì chuyện Canh Thần gây ra mà Dân Tông Hiệp đã đánh dấu nơi này, tòa án muốn phán quyết cũng phải đợi bọn họ đủ quyền để phán đã. Không chừng bản án còn chưa phán, giấy niêm phong đã đến trước rồi.
Trương Tịch Nhan nắm cổ áo của người đàn bà kia kéo ra tới cổng lớn rồi ném thẳng ra ngoài. Nghề nghiệp của nhà nàng có mức độ nguy hiểm cực cao, tùy thời sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một khi tiếp xúc đến sản nghiệp trong gia đình thì phải lập sẵn di chúc, mặc kệ là sau này ai đến tiếp quản sản nghiệp, thì cũng không bao giờ tới phiên một cái người ngoài. Cho dù chị dâu nàng còn sống thì chị dâu nàng cũng không có tư cách xử lý căn biệt thự này, nếu muốn bán, cũng chỉ có thể dựa theo giá thị trường bán lại cho người trong gia đình, hoặc là người gia đình sẽ an bài một chỗ ở khác cho chị dâu. Bởi vì rất nhiều đồ vật trong căn biệt thự này cũng không phải là tài sản riêng. Biệt thự không bị trộm qua, trong nhà kho vẫn còn nhiều dược liệu quý báu và pháp khí, thư tịch cùng một số đồ vật tổ tiên truyền lại.
Người đàn bà kia té ngã xuống đường, lăn mấy vòng rồi gào to: "Cướp nhà kìa, giết người, giết người a, cứu mạng với..."
Trương Tịch Nhan xoay người đi vào nhà, nói với thợ mở khóa và nhân viên vệ sinh: "Đi ra ngoài."
Rõ ràng là một người rất xinh đẹp, nhưng khí thế lại lạnh như băng vô cùng đáng sợ, thợ mở khoá và nhân viên vệ sinh không muốn gây chuyện, càng không muốn chọc tới nàng, vì thế vội vàng chạy ra ngoài.
Người đàn bà kia ngồi dậy, nói với thợ mở khoá và nhân viên vệ sinh: "Các người ở lại giúp tôi làm chứng, tôi sẽ không bạc đãi các người, các người thấy cô ta đánh người đúng không, các người thấy rõ a." Sau đó chỉ vào camera an ninh gần đó: "Ở đó còn có camera kìa." Bà ta lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cảnh sát nói có người muốn giết mình, rồi gọi cho chồng nói rằng Liễu Vũ đem người tới đánh bà ta.
Liễu Vũ: "..." Gặp qua càn quấy, nhưng chưa thấy qua như vậy càn quấy.
Trương Tịch Nhan một trận sốt ruột, mất đi người thân vốn dĩ đã khó chịu đau lòng, còn gặp phải việc này. Nàng xoay người ngăn lại thợ mở khóa đang muốn đi, nói: "Các người vào nhà người khác trộm cướp, là người mở khóa, anh không thể đi." Cô lạnh giọng hỏi thợ mở khóa: "Lúc tới nơi này, bà ta có cung cấp giấy tờ gì chứng minh bà ta là chủ nhà cho anh xem hay không?"
Thợ mở khóa sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Tôi chỉ lấy có 200 tệ thôi mà."
Trương Tịch Nhan một tay đè lại thợ mở khóa, tay còn lại nắm lấy người đàn bà đang lăn lộn ăn vạ trên đường, một tay một người, trực tiếp nắm hai người trở vào trong nhà.
Mấy nhân viên vệ sinh thấy thế, vội không ngừng mà nói: "Chúng tôi chỉ đến quét dọn vệ sinh thôi, không liên quan gì đến chúng tôi hết..." Vội vàng bỏ chạy.
Đồn công an cách nơi này không xa, cảnh sát tới rất nhanh, vừa bước vào cửa đã bị sự nhốn nháo bên trong làm cho ngây ngốc.
Một bên thì nói bên kia vào nhà trộm cướp, bên kia thì lại nói đối phương chiếm phòng ở hành hung người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.