Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 75:




Trương Tịch Nhan ở nhà tổ gần mười ngày, lúc nàng quay trở lại Côn Minh, Liễu Vũ cũng đã từ bộ lạc Hoa Tế ra tới.
Nàng vừa đến cổng ra ở sân bay liền nhìn thấy Liễu Vũ đứng chờ bên ngoài, bên cạnh còn có La Cự tới đón nàng.
Nửa tháng không gặp, Liễu Vũ so với lúc trước càng thêm yêu diễm, môi không son mà đỏ, da thịt tinh tế vô cùng mịn màng, đôi mắt sáng ngời giống như sao trời, hai tay đút trong túi áo gió mỏng manh, tóc ngắn vừa mới được cắt tỉa có vẻ gọn gàng tiêu sái, hai bên tai là khuyên tai kim cương ánh sáng lộng lẫy, chứng tỏ bản thân giàu có thành đạt.
Cô thấy Trương Tịch Nhan đi ra, trên mặt tươi cười nở rộ, nét mặt càng thêm tươi đẹp liễm diễm động lòng người, khiến cho không ít người đều phải quay lại nhìn cô chằm chằm.
Trương Tịch Nhan thật không biết nên nói Liễu Vũ như thế nào mới tốt.
Tu luyện Hoa Thần Cổ cùng với những loại cổ khác có điểm bất đồng, các loại cổ khác có kịch độc, càng lợi hại càng dễ dàng biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, mà tu luyện Hoa Thần Cổ thì chỉ cần không lọt vào phản phệ, nó sẽ làm cho người luyện sinh mệnh lực tràn đầy đến phảng phất có thể sống thêm cả ngàn năm. Đặc biệt là Liễu Vũ lại đi tu luyện cổ thân nhưng không hề biết thu liễm, sống thoát thoát chạy như điên trên con đường tu luyện biến thành yêu nữ, đầu cũng không muốn quay lại cái loại này. Cô nóng lòng cầu thành đi lối tắt, còn mê đẹp mê xinh, chỉ biết ngại chính mình không đủ xinh đẹp, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ chính mình quá xinh đẹp. Đến nỗi có thể hay không quá rêu rao, có thể hay không quá yêu diễm, có thể hay không là tà thuật, đẹp là được, nghĩ nhiều mấy chuyện khác làm cái gì.
Liễu Vũ đợi Trương Tịch Nhan ra tới, quen cửa quen nẻo khoác tay Trương Tịch Nhan: "Trưa nay mời chị ăn cơm, buổi chiều chúng ta đi xem hàng."
Trương Tịch Nhan cúi đầu nhìn cánh tay bị ôm cứng ngắc của mình.
Liễu Vũ ôm đến càng chặt, khẽ hất cằm nhìn Trương Tịch Nhan, bộ dáng như thể tôi muốn ôm vậy đó chị làm gì tôi.
Trương Tịch Nhan âm thầm lắc đầu, thầm nói: "Càng ngày càng không biết xấu hổ." Nàng nhận mệnh tùy ý Liễu Vũ ôm tay, kêu La Cự về trước. Nàng ngồi lên xe, nhịn không được nói với Liễu Vũ: "Hay quá hóa dở."
Liễu Vũ khó hiểu hỏi: "Gì cơ??
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt nhìn Liễu Vũ, đáp: "Chưa gặp qua người nào tu luyện cổ thuật mà dám giống trống khua chiêng đem kỹ năng dồn hết lên trên mặt như vậy." Đại lão như Lê Vị còn điệu thấp đến nỗi không cho người nhớ được khuôn mặt, khứa này thì tốt rồi, e sợ người khác không nhớ được mặt mình. Thân ái, cổ thuật bị xem như là đường ngang ngõ tắt, điệu thấp một chút đi.
Liễu Vũ nghe vậy nhanh chóng lật gương trên xe ra xem, xú mỹ sờ sờ mặt của mình: "Làn da càng đẹp, giá trị nhan sắc tăng lên thật nhiều. Tịch Nhan bảo bảo, có phải chị bị em mê đến chịu không nổi nữa hay không nha?"
Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Tôi biết ngay mà." Nàng thắt dây an toàn vào, nói: "Tài xế Liễu, phiền toái lái xe đi."
Liễu Vũ chớp chớp mắt, tài xế lái xe* hình như có nghĩa khác nữa nhen! Suy nghĩ của cô suýt nữa bay xa, vội vàng nói với bản thân: "Trong sáng lên trong sáng lên."
*Lái xe còn có nghĩa là làm chuyện ấy ấy.:)))
Trương Tịch Nhan: "..." Thật muốn cho khứa này vô sổ đen ghê.
Liễu Vũ mời Trương Tịch Nhan ăn cơm, trong lòng mang tâm tư hẹn hò yêu đương, chọn nhà hàng cũng có chút không khí này nọ. Cấp bậc xem như cũng sang trọng, nhưng không phải thực xa hoa lãng phí, rốt cuộc Trương Tịch Nhan không phải là loại người theo đuổi vật chất, ngẫu nhiên xa xỉ một lần còn được, nhưng nếu nhiều quá, cô sợ cô lại vô sổ đen nằm.
Cô ngồi vào ghế, vừa mới tiếp nhận thực đơn, liền thấy Trương Tịch Nhan đầy mặt khiếp sợ nhìn về phía sau lưng của cô. Cô nghĩ thầm: "Sau lưng mình có quỷ à?" Vừa quay đầu nhìn lại, biểu tình của cô tức khắc dại ra. Lê Vị!
Lê đại lão luôn luôn mặc đồ công sở phong cách nữ cường nhân mười phần giống như biến thành một người khác, ăn mặc vô cùng dịu dàng, sống thoát thoát biến thành tiểu mỹ nhân thanh tú từ trong mưa bụi Giang Nam bước ra, làm người nhìn thấy liền nhịn không được tiến lên câu lấy cằm miết hai cái cái loại này. Cổ tay trắng nõn non mịn của nàng ấy không hề mang đồng hồ kim loại lạnh băng, cũng không mang lắc kim cươ.ng cứng ngắc, mà là vòng ngọc trắng như mỡ dê, làm cho cổ tay càng thêm tinh tế, giống như nhẹ nhàng gập một cái liền sẽ gãy, thật sự mảnh mai. Mái tóc dài đen nhánh mượt mà như tơ lụa, một bên vén lên sau tai, bên còn lại rũ xuống vài sợi nhìn có chút bướng bỉnh, nhưng người thì ngược lại, nhu thuận ngoan ngoãn vô cùng. Nàng ấy giống như hoàn toàn không cảm nhận được hai người các nàng, chuyên chú cúi đầu chơi đi dộng của mình.
Liễu Vũ nói khẽ với Trương Tịch Nhan: "Người giống người thôi, nàng ấy nếu thật là Lê Vị thì đã sớm phát hiện ra chúng ta." Cô nói xong, mở thực đơn ra, hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị muốn ăn gì?"
Trương Tịch Nhan lòng còn tràn đầy sợ hãi, nghĩ thầm: "Em cũng thật là biết chọn chỗ." Càng làm cho nàng cạn lời chính là Liễu Vu tu luyện cổ thuật có bao nhiêu kỹ năng hình như đều dồn hết lên trên mặt tu bổ nhan sắc, nhãn lực không hề tăng thêm chút nào. Thần của bộ lạc Hoa Tế chính là thần hộ pháp cho Vu Thần Lê Vị, Liễu Vũ làm thần của bộ lạc Hoa Tế cư nhiên lại không nhận ra bà chủ của mình, cũng thiệt là lợi hại!
Liễu Vũ không nghe Trương Tịch Nhan trả lời, nhìn theo tầm mắt của Trương Tịch Nhan nhìn người ngồi sau lưng mình, còn lén lút ngó di động của nàng ấy, thấy vị kia thế nhưng đang lướt tin tức trong vòng bạn bè, hoàn toàn yên tâm, nhỏ giọng nói với Trương Tịch Nhan: "Yên tâm đi, không phải Lê Vị, Lê Vị làm gì có bạn bè." Cô thấy Trương Tịch Nhan có điểm tâm thần không yên, cho rằng Trương Tịch Nhan té cắm mỏ trước mặt Lê Vị mấy lần, lưu lại bóng ma tâm lý, phỏng chừng lúc này cũng không có tâm tình gọi món, vì thế liền thay Trương Tịch Nhan gọi mấy món mà nàng thích.
Tiếng giày da đạp lên trên mặt sàn vang lên.
Lê Vị ngẩng đầu, cười đến mi mắt cong cong, giữa mày tất cả đều là dịu dàng, ánh mắt tràn ngập nhu tình quyến luyến, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đang đi tới.
Lạc Linh - đồ đệ phượng hoàng của Hoài Dương Lão Long đi đến ngồi xuống phía đối diện với Lê Vị, nói: "Chờ lâu rồi hả, trên đường bị kẹt xe một chút."
Lê Vị đáp: "Không có, tôi vừa mới đến."
Liễu Vũ chỉ cảm thấy người mới đến kia trên người có một cỗ nhiệt khí nóng rực, Hoa Thần Cổ của cô giống như gặp phải thiên địch cuộn tròn lại. Khí thế của người nọ cực cường, cảm giác bỏng cháy giống như lửa đốt dường như muốn hỏa thiêu cả cô lẫn Hoa Thần Cổ thành tro, thật là đáng sợ. Cô nghĩ thầm: "Hẹn hò đối tượng như vậy, nàng ấy nếu là Lê Vị, cô liền ăn luôn cái bàn cho coi." Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy người phụ nữ rất giống Lê Vị kia nói: "Chuyện chú hai của em trúng huyết cổ, tôi thực sự xin lỗi."
Liễu Vũ: "..."
Lạc Linh cười như không cười nhìn Lê Vị: "Nếu lời xin lỗi dùng được, thì cần cảnh sát làm cái gì."
Lê Vị nói: "Tôi mặc cho em xử trí, có được không?" Giọng nói kia dịu dàng tới nỗi muốn chảy cả nước, còn mang theo nhè nhẹ ý vị câu người.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ nhìn ra đồng dạng ý tưởng trong mắt nhau: Đổi chỗ khác.
Hai người các nàng không chờ đồ ăn mang lên liền lập tức tính tiền, bỏ của chạy lấy người.
Lạc Linh quay đầu lại nhìn hai người các nàng, rất là kinh ngạc: "Nhà hàng của nhà tôi đồ ăn không ngon sao?"
Trương Tịch Nhan thiệt muốn bạo đấm Liễu Vũ: Chọn cái chỗ gì không biết.
Nàng đi ra khỏi nhà hàng, không muốn ăn uống gì nữa, nói: "Đi thôi, đi xem hàng đi." Bị dọa đủ no rồi.
Liễu Vũ đau lòng buổi hẹn hò của mình, đau lòng bữa cơm tình nhân, nhưng nhìn sắc mặt của Trương Tịch Nhan thực sự không tốt, không dám nhắc lại, cả người đều héo.
Trương Tịch Nhan trong lòng bất an, không dám trì hoãn, thanh toán tiền hàng xong liền kêu Lão Lỗ mang theo người của văn phòng chuyển cổ sống lên xe tải. Nàng đứng bên cạnh xe nhìn chằm chằm.
Liễu Vũ đứng bên cạnh Trương Tịch Nhan, bộ dáng lưu luyến: "Em chở chị về nhà tổ nha."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ, tặng cho cô một cái ánh mắt "nằm mơ đi".
Liễu Vũ lui mà cầu: "Số máy bàn ở nhà tổ là gì vậy?"
Trương Tịch Nhan biết Liễu Vũ muốn số điện thoại khẳng định không phải chuyện gì tốt, không nghĩ cho.
Liễu Vũ nhướng mày, hất cằm về phía xe tải: "Em có thể leo lên xe ngồi ăn vạ. Mặt mũi gì đó, em phỏng chừng bản thân đã sớm không có rồi...nha."
Trương Tịch Nhan: "..." Người mà không cần mặt mũi, tôi chịu thua. Nàng nhận mệnh đọc số điện thoại bàn của nhà tổ.
Liễu Vũ nói: "Đổi mật khẩu wifi và địa chỉ MAC cũng đơn giản lắm." Cô gửi cách thực hiện đã sớm chuẩn bị tốt cho Trương Tịch Nhan: "Chị hiểu chưa." Cô lại vồ vập hỏi Trương Tịch Nhan: "Lúc nào thì chị có thời gian rảnh nghe điện thoại vậy?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Không xác định." Nàng thấy hàng hóa đã chuyển vào thùng hàng xong xuôi, dùng bùa đuổi cổ và bùa ảo cảnh phong ấn xe tải, một xe chở cổ sống đầy nhóc lập tức biến thành một chiếc xe trống như ảo thuật.
Liễu Vũ: "..." Lợi hại a Trương Thập Tam, chị biết làm ảo thuật từ khi nào vậy? Bây giờ cô đã hiểu rõ làm cách nào mà Trương Tịch Nhan có thể mang kiếm đi qua được trạm kiểm tra an ninh rồi.
Trương Tịch Nhan ngồi lên xe, dặn dò Liễu Vũ: "Gần nhất nếu không có chuyện gì thì không cần ở lại Côn Minh. Người hôm nay chúng ta gặp được là đồ đệ của Hoài Dương Lão Long, tên Lạc Linh. Trên người cô ấy có phượng hoàng chân hỏa, Hoa Thần Cổ của em không đủ để cô ấy đốt một cái đâu."
Liễu Vũ tức khắc cười rộ lên: "Lo lắng cho em hả?"
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt đáp: "Chỉ là có chút bất an." Nàng nói xong liền đóng cửa sổ xe lại.
Xe vừa chạy đi không lâu, nàng nhận được tin nhắn của Liễu Vũ: "Tịch Nhan bảo bảo, em nhớ chị."
Trương Tịch Nhan nhìn đồng hồ, mới vừa tách ra chưa tới mười phút.
Một lúc sau, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng còi xe.
Lão Lỗ ngồi bên ghế phụ quay đầu lại: "Cô chủ, là Liễu tổng." Anh ta chỉ chỉ chiếc xe vừa bấm còi.
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn sang, người lái xe đúng là Liễu Vũ. Nàng nói thầm: "Liễu tổng, em rảnh rỗi lắm hả? Không cần đi làm sao?" Ngay sau đó nàng mới nhớ ra, Liễu đại tiểu thư vừa mới kiếm lời một khoản lớn. Nàng vừa chuyển tiền hàng qua lúc nãy.
Liễu Vũ vẫn luôn lái xe đi theo bọn họ tới trạm dừng chân.
Trương Tịch Nhan xuống xe, Liễu Vũ cũng xuống xe.
Liễu Vũ cười tủm tỉm nói: "Em suy nghĩ rồi, chuyện làm ăn lớn như vậy, em cảm thấy mình phải đảm bảo cho khách hàng, giúp khách hàng đem dược liệu đưa đến tận cửa. Khách hàng chính là thượng đế nha!"
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt nhìn Liễu Vũ, đi đến cửa hàng tiện lợi mua nước.
Tiếp tục lên đường, Trương Tịch Nhan kéo cửa xe của Liễu Vũ ra, ngồi xuống ghế phụ.
Liễu Vũ đầu tiên là ngạc nhiên, đợi đến khi nhìn thấy Trương Tịch Nhan thắt dây an toàn, khóa kỹ cửa xe, lúc này cô mới không giấu được kinh hỉ trong ánh mắt.
Trương Tịch Nhan hỏi: "Em không chê mệt sao?"
Liễu Vũ đáp: "Không mệt." Cô vui muốn chết lái xe ra khỏi trạm dừng chân, đi theo phía sau xe tải. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Em có dự cảm, mùa xuân của em sắp tới rồi."
Trương Tịch Nhan không để ý tới cô, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Liễu Vũ mở nhạc, phát bài "Ngày lành".
Trương Tịch Nhan: "..." Lại điên nữa!
Liễu Vũ đưa Trương Tịch Nhan đến cửa hàng nhang đèn ở trấn trên, đợi đến khi người ở Trương gia thôn dỡ hàng hóa xuống hết, Trương Tịch Nhan chuẩn bị vào núi, cô mới quay trở về.
Trương Tịch Nhan vừa về đến nhà tổ liền nhận được điện thoại của Liễu Vũ, cũng không có việc gì, chỉ là hỏi nàng đã về đến nhà chưa, trên đường có thuận lợi hay không, có mệt hay không, có nhớ cô không, lại nói bản thân cô đang làm gì, nói một hồi toàn ba cái chuyện trên trời dưới đất không dinh dưỡng, chờ đến khi nàng tắt điện thoại mới phát hiện hai người nói chuyện với nhau gần cả tiếng đồng hồ.
Trương Tịch Nhan: "..." Liễu Vũ thật sự có thể nói!
Lần này vận chuyển về toàn là cổ sống, cho dù một số trong đó là thực vật giống như huyết kiệt cũng sẽ có chứa trứng cổ hoặc là ấu cổ cộng sinh, mỗi một rương đều cần nàng tự mình đi xử lý. Dược liệu cho ba nàng đã gom đủ, mỗi ngày uống thuốc, ngâm thuốc tắm, hoạt động gân cốt, vội vàng chữa bệnh, chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà cũng giao hết cho nàng, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất.
Buổi tối nàng sẽ có một chút thời gian rảnh rỗi, Liễu Vũ canh giờ gọi điện thoại đến.
Ban đầu Liễu Vũ đều gọi vào điện thoại bàn, mỗi lần trò chuyện từ ba mươi phút đến ba tiếng, nghiêm trọng chiếm dụng thời gian làm việc buổi tối của nàng, sau lại Liễu Vũ ra sáng kiến, gọi video call vừa làm vừa tám chuyện, cuối cùng phát triển thành mỗi ngày chỉ cần hai người đều dùng máy tính thì video call luôn mở suốt. Đầu bên kia, Liễu Vũ mỗi ngày đều biểu diễn như thế nào làm một bà chủ đa nhiệm.
Một giây trước cô còn là tên vô lại hở hang trêu chọc gái nhà lành, tiếng gõ cửa vừa vang lên, nguyên bản Liễu đại tiểu thư vai áo tuột xuống dùng chưa đến 1/1000 giây sửa sang tốt quần áo, dùng giọng nói lạnh nhạt không chút cảm tình lên tiếng: "Vào đi", nháy mắt hóa thân thành nữ tổng tài cao lãnh - tàn bạo - lãnh khốc vô tình - chuyên tâm vào sự nghiệp, liều mạng phóng thích áp lực cho công nhân, sau đó sẽ nhắn tin báo với Trương Tịch Nhan rằng: "Tịch Nhan bảo bảo, em bận một chút nha, chụt chụt."
"Tịch Nhan bảo bảo, em không phải làm mặt lạnh với chị đâu nha. Em yêu chị nhất."
"Tịch Nhan bảo bảo, em thiệt là giận quá đi à, chị chờ em trút giận cái nha."
Trương Tịch Nhan mỗi ngày đều phải dành thời gian đi đau lòng cho công nhân của Liễu Vũ và bản thân mình.
Thời gian bận rộn trôi qua nhanh vô cùng, thực mau đã tới cuối tháng 4, cổ sống và cổ tài vận chuyển trở về rốt cuộc cũng xử lý xong, chuyện lớn nhỏ trong nhà tổ cũng đã được an bài. Trương Tịch Nhan thu thập hành lý, chuẩn bị ngày mai quay trở về Côn Minh.
Liễu Vũ nghe nói Trương Tịch Nhan muốn xuống núi, nóng lòng quay trở lại, nhưng vì kẹt sinh nhật của ba nên ít nhất cũng phải mấy ngày nữa mới có thể về Côn Minh, vì thế, bảo bảo không vui, bảo bảo muốn được Tịch Nhan bảo bảo dỗ dành.
Trương Tịch Nhan liền nói bản thân không biết dỗ dành người khác, cho nên chỉ có thể cùng Liễu Vũ nấu cháo điện thoại lâu hơn một chút.
Đột nhiên, trái tim của nàng truyền đến cơn đau kịch liệt. Liễu Vũ ở đầu bên kia càng là kêu thảm thiết từ trên giường lăn xuống đất.
Trương Tịch Nhan đau đến nỗi kêu không thành tiếng, trước mắt biến thành màu đen, giống như có một cái xoáy nước thật lớn rút đi ý thức của nàng kéo vào trong bóng tối.
Ý thức của nàng nháy mắt thoát ly thân thể, có thứ gì đó ùa vào trong não của nàng, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng bất chấp đi để ý xem đó là cái gì.
Lạc Linh - đồ đệ phượng hoàng của Hoài Dương Lão Long và Lê Vị xuất hiện trước mặt nàng.
Lê Vị quỳ bò trên mặt đất, trước ngực nàng ấy có một lỗ thủng thật lớn, bản mạng linh cổ nơi trái tim bị phượng hoàng chân hỏa đốt thành tro tàn. Tay nàng ấy gắt gao bám lấy vạt áo của Lạc Linh, cả người không khống chế được run rẩy, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Lạc Linh ngồi quỳ trước mặt Lê Vị, hai mắt đỏ bừng, cô ấy nhìn chằm chằm Lê Vị không chớp mắt, thống hận đến cùng cực. Ánh mắt của cô ấy vừa thê lương vừa đau đớn, rống lên: "Vì cái gì? Vì cái gì mà cô lại giết hết cả nhà tôi?"
Lê Vị nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không phải tôi, nhưng chỉ có em mới có khả năng giế.t chết tôi. Bất Chu Sơn sụp, trụ trời gãy, không còn đường, em sẽ không thể tìm thấy đường về nhà, Canh Thần cũng giống như em, lưu lại địa giới nhân gian. Lực lượng của Vu tộc chúng tôi đều nằm trong máu, dùng máu của tộc chúng tôi mới có thể mở ra con đường để về nhà cho các người, vì vậy mà chúng tôi bị đuổi giết hơn 5000 năm." Nàng ấy si ngốc nhìn Lạc Linh, giơ tay vỗ về khuôn mặt, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy. Nàng ấy quyến luyến nhìn Ô Huyền: "Tôi luyến tiếc em."
Lạc Linh nước mắt rơi như mưa, cười nói mang theo trào phúng: "Nhưng chị lại giết tôi, giết cả nhà tôi?"
Lê Vị dịu dàng đáp: "Tôi không giết người nhà của em, cũng chưa từng hy sinh em. Chân thân của em sinh cơ chưa tuyệt, nằm ở bên trong mắt trận của Phục Hy đại trận, đó là trận trong trận, là phượng hoàng niết bàn trận, tôi phong ấn thần hồn của em ở trong ba giọt tinh huyết phượng hoàng có thể dẫn phát đại trận trợ giúp em niết bàn trọng sinh." Nàng ấy dựa sát vào, trán tựa vào trán của Lạc Linh, dùng phượng hoàng chân hỏa thiêu đốt chính mình, nàng ấy lẩm bẩm nói: "Đứa ngốc, cả đời của tôi đều lang bạt kỳ hồ bên trong chiến loạn, em là ánh sáng và hạnh phúc duy nhất của tôi, tôi sao có thể bỏ được. Máu của em, chí cương chí dương, là dùng để phòng ngừa cổ vật chạy ra ngoài. Năm đó tôi dùng chính mình để hiến tế, nhưng tôi không rời bỏ em được, dùng Vu Cổ chi thuật cường lưu chính mình tại thế gian này, lại không nghĩ rằng, đã hơn 5000 năm... đều toàn dùng để đi tìm em. Đừng lại luân hồi, đừng lại hận tôi, quay trở về chân thân đi thôi, cầu xin em, trái tim của tôi đã khô héo rồi, Phục Hy đại trận không chịu nổi nữa. Trở về đi, được không? Mang theo Cổ Thần Thụ, về cố hương của em, về Kim Ô Thần Cung."
Lạc Linh lạnh giọng chất vấn: "Cô cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng cô sao? Lê Vị, tôi có thể tin cô sao? Chính mắt tôi nhìn thấy cô giết hại ba mẹ tôi, thi thể của bọn họ còn ở đây —" Cô ấy còn chưa nói xong, Lê Vị ở trước mặt đột nhiên tan rã, biến thành vô số cánh hoa bay lả tả. Cô ấy duỗi tay bắt lấy, nhưng chỉ bắt được Hoa Thần Cổ hình dạng cánh hoa, Hoa Thần Cổ rơi vào tay cô ấy liền bị đốt thành tro tàn, những cái khác không bị cô ấy bắt lấy cũng ở không trung hóa thành bụi, hầu như phần lớn Hoa Thần Cổ đều bị đốt trụi, chỉ có một số rất ít bay trở về chìm vào trong Cổ Thần Thụ.
Sắc mặt Lạc Linh đại biến, kêu lên: "Lê Vị, Lê Vị —"
Vào lúc Hoa Thần Cổ của Lê Vị bị thiêu đốt, Trương Tịch Nhan bị một cỗ lực lượng nhu hòa bao bọc lấy, tiếp đó nàng giống như bị ném vào trong máy giặt xoay tròn đến trời đất quay cuồng, cái cảm giác ý thức bị tróc tra lại lần nữa đánh úp lại. Nàng cắn răng kiên trì, không ngừng niệm định thần chú để khách cự cỗ lực hút kia, nàng biết nó là muốn cho nàng tỉnh lại, nhưng nàng cần phải biết nhiều hơn, nàng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh tượng xung quanh Lạc Linh đột nhiên thay đổi, biến thành một căn nhà đầy máu tươi và người chết, một gã đàn ông cầm thanh đao đầu rồng bổ ra cửa lớn vọt vào, gã nhìn thấy chỉ có một mình Lạc Linh ngồi quỳ trên mặt đất, gấp gáp hỏi: "Lê Vị đâu?"
Phía sau gã cũng có nhiều người ùa vào theo, bọn chúng hô to: "Đừng để cho phượng hoàng chạy thoát!"
Ý thức của Trương Tịch Nhan nhanh chóng rút đi, nàng tựa hồ nghe được giọng nói của Lê Vị, lại tựa như không có. Nàng tức khắc minh bạch, kia không phải là ý thức của nàng bị rút ra, mà là do Lê Vị trước khi chết thông qua Hoa Thần Cổ cảm ứng lẫn nhau liên hệ, ở một nơi cực kỳ xa xôi xâm lấn ký ức của nàng, truyền lại tin tức.
Nàng nào chịu nổi thủ đoạn của Lê đại lão, khi suy nghĩ của nàng quay trở lại hiện thực, đầu đau như sắp nổ tung, Hoa Thần Cổ càng chịu kíc.h thích lớn hơn nữa giảo đến tim nàng đau nhói không thôi, nàng "phốc" một tiếng phun ra máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Editor có điều muốn nói: "Mưa gió đến rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.