Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 67:




Nếu có thể, Trương Tịch Nhan là thật muốn cho cái khứa không biết xấu hổ này vào trong sổ đen không bao giờ lui tới nữa, nhưng hiện tại những việc mà Liễu Vũ làm lại vừa lúc giải cứu nàng khỏi tình huống lửa sém lông mày.
Dưỡng cổ này nọ, vốn dĩ liền không thể đưa ra ngoài ánh sáng, cần phải che giấu đến kín mít, mặc dù có bán, cũng là giống như nhà nàng như vậy nhiều lần gia công chế thành bí dược độc môn mới có thể bán ra. Hiện tại nhà nàng dùng tất cả đều là hàng dự trữ, hàng trong kho cũng không còn căng được bao lâu. Bà nội ba bế sinh tử quan bên trong ngục tối nên nhu cầu sử dụng cổ trùng cực kỳ lớn, không có chuyện vạn bất đắc dĩ thì không nên đi vào quấy rầy, với lại bản thân nàng cũng không dám đi xuống ngục tối.
Nàng có thể mua được nguyên vật liệu từ chỗ của Liễu Vũ thật là việc vui không ngờ tới, Liễu Vũ không có quá nhiều khách hàng để lựa chọn, cũng không biết xử lý những loại cổ trùng như thế nào, việc này tạo cho nàng lợi thế rất lớn để ép giá, lợi nhuận cũng vô cùng khả quan. Nàng biết rõ tính tình Liễu Vũ là như thế nào, tự nhiên sẽ không thể để Liễu Vũ nhìn ra mánh khóe của nàng, tránh cho cô lại giở yêu sách. Nàng giật tay mình ra khỏi cái móng heo của Liễu Vũ, lạnh giọng nói: "Liễu tổng tuổi không lớn, nhưng tật xấu của mấy thằng cha già dê thì có đủ." Quay đầu bỏ đi ra ngoài.
Tiếng chuông báo tin nhắn của Liễu Vũ vang lên, cô tùy tay click mở nhìn thử, tức khắc sửng sốt, đây là tin nhắn thông báo chuyển khoản của Trương Tịch Nhan, bảy con số, còn được làm tròn.
Này hẳn là tiền của số cổ trùng dược liệu lúc trước, với tính tình của Trương Tịch Nhan, nhất định là dựa theo giá thị trường chi trả. Có hàng có tổng giá trị, muốn tính ra giá cả đại khái cũng không khó, tin nhắn chuyển khoản này vừa lúc đề tỉnh Liễu Vũ.
Liễu Vũ bước nhanh đuổi kịp Trương Tịch Nhan vừa đi ra khỏi tòa nhà, đưa tin nhắn nhận được cho Trương Tịch Nhan nhìn, vui vẻ đến không khép miệng lại được, cười khanh khách hỏi: "Giảm giá bao nhiêu phần trăm thì chị mới động tâm vậy? Có thể làm cho chị mạo hiểm cực lớn để đi vào Cổ Sơn tìm dược liệu, hẳn là nhà chị thiếu dược đi? Chắc chắn thiếu." Phần lớn dược liệu ở nhà tổ của Trương Tịch Nhan có được là do năm đó tiêu diệt đám người đại tư tế làm loạn kia, chủng loại không được đầy đủ, hiện giờ nhu cầu sử dụng quá cao, hàng dự trữ hẳn là gần hết, cho nên mới có việc Trương Tịch Nhan muốn mạo hiểm đi vào Cổ Sơn tìm kiếm.
Trương Tịch Nhan sửng sốt một lúc, đợi suy nghĩ hiểu rõ chuyện gì xảy ra sau mới chán nản, vừa bực Liễu Vũ vừa bực chính mình. Nàng thật đúng là tự đào hố đem chôn bản thân mình.
Liễu Vũ nói: "Những dược liệu và cổ trùng đó đều có sẵn trong núi nên không mất tiền vốn, muốn chăn thả bao lâu cũng được, nhưng chị chờ được sao? Dược liệu lần trước là cho Trương Hi Minh đúng không, còn ba chị thì sao? Trương Hi Đường cũng là một cái ấm thuốc thiêu tiền nhà giàu, còn chị nữa kìa, tôi thấy chị vẫn chỉ là một đoàn nho nhỏ không có chút tiến bộ nào hết trơn, chị cũng là thiếu dược liệu đi? Hiện tại ba chị đứng ra làm đương gia, kia bà nội ba đâu rồi?"
Trương Tịch Nhan: "..." Vì cái gì lúc trước lại mời Liễu Vũ đi nhà tổ cơ chứ?
Mặt mày Liễu Vũ hớn hở nói: "Tịch Nhan bảo bảo, tôi chờ chị tới theo đuổi tôi a." Cô vui vẻ vẫy vẫy tay với Trương Tịch Nhan, còn nhắc nhở nàng: "Chị đây tuân thủ kỷ pháp, phía sau còn có đại lão chống lưng cho, chị không thể dùng biện pháp đối phó với Cổ Thai để đối phó với tôi đâu nha."
Trương Tịch Nhan thiếu chút nữa bị Liễu Vũ làm cho tức chết, nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Vũ một cái, ngồi vào trong xe, kêu La Cự lái xe đi, bỏ chạy lấy người.
Nhà nàng có được Cổ Thai, còn thành công lấy ra Cổ Kén bên trong, chỉ cần thêm một ít dược liệu phụ trợ để ngao chế Cổ Kén thành thuốc, là có thể làm cho thân thể của ba nàng khỏe mạnh trở lại, khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, muốn khôi phục hoàn toàn công lực cũng dễ như trở bàn tay. Lúc nãy ở trên kệ bày hàng mẫu nàng nhìn thấy có ba mẫu dược liệu mà nhà nàng cần, nhưng do gia công không đúng cho nên dược tính đã bị phá hủy không thể dùng, nhưng nếu lúc trước Liễu Vũ có thể gom đủ một đợt dược liệu, thì lần sau hẳn là cũng có thể gom được, rốt cuộc hai đợt dược liệu này đều là đơn thuốc xuất từ quyển "Vu Y điển tịch".
Nhưng hôm nay gốc gác của nàng đều bị rớt sạch sành sanh trước mặt Liễu Vũ rồi, không những thế, cái khứa kia lại bắt đầu giở yêu sách.
Liễu Vũ kêu nàng theo đuổi cô, nhìn không giống nói giỡn chút nào. Vừa rồi lúc cô cho nàng xem tin nhắn chuyển khoản, có dòng hiển thị số dư trong tài khoản vô cùng lớn, chứng tỏ tài chính sung túc không thiếu tiền. Ích lợi trao đổi? Nàng đem công pháp tặng không cho Liễu Vũ, Liễu Vũ còn ngại tốc độ tu luyện chậm không vui đi luyện nữa kìa.
Trương Tịch Nhan tức giận tới nghiến răng ken két, mặt mũi trắng bệch: Cái đồ trứng thúi! Hừ!
Dù sao dược liệu ở nhà nàng vẫn còn có thể căng thêm một đoạn thời gian! Ba nàng cũng không cần dùng gấp, nếu nàng thật sự vì tìm dược liệu cho ba mà đi tìm Liễu Vũ làm cái gì đó đó, ba nàng biết chắc có mà hộc máu, nàng cũng sẽ tự ghê tởm bản thân tới chết. Trương Tịch Nhan tức tới mức đau gan, đem tất cả phương thức liên hệ với Liễu Vũ đều kéo hết vào sổ đen.
Nàng là thiếu dược liệu, Cổ Sơn xác thật là nơi có đầy đủ nhất, nhưng này không đại biểu những nơi khác ngoài Cổ Sơn sẽ không có thứ nàng cần, cũng không đại biểu không thể dùng những dược liệu khác thay thế.
Trương Tịch Nhan bình tĩnh lại, đem Liễu Vũ trứng thúi kia ném ra sau đầu, tiếp tục bận rộn công việc của mình. Nàng không tính toán kéo dài tới sang năm mới đi cải thiện hệ thống quản lý của chuỗi nhà thuốc, vì thế bắt đầu đi hỏi thăm xem hệ thống hiện hành nào được ưa chuộng nhất, sau đó liên hệ với mấy công ty quản lý hệ thống tương đối tốt, trải qua quá trình trao đổi, nhanh chóng quyết định xong việc này.
Những loại cổ tài (là các loại cổ trùng dùng để làm thuốc) nàng cần, nàng cũng kêu Lão Lỗ lưu ý hỏi thăm.
Trên thị trường không có bán cổ tài, nhưng không hẳn là bên ngoài sẽ không có, chẳng qua là phải tùy cơ duyên.
Cổ tính âm tà, nơi có cổ thường sẽ xảy ra sự kiện thần quái hoặc nháo quỷ này nọ, chủ của những nơi đó khi gặp chuyện thì sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ. Bên trong những ngôi mộ cổ có niên đại xa xăm cũng xuất hiện không ít kỳ kỳ quái quái đồ vật do người thời xưa nuôi dưỡng để thủ mộ, có mấy tay trộm mộ cũng thường xuyên tìm đến văn phòng cầu cứu. Gần đến cuối năm, dịp này rất nhiều nhà sẽ tìm người đi tu sửa phần mộ của tổ tiên hoặc là dời mộ, dựa theo tục lệ chôn cất của người xưa, không cần phải cố ý dưỡng cổ làm gì, chỉ riêng chất bảo quản thi thể và một ít thủ đoạn đề phòng trộm mộ thôi cũng có thể làm ra một ít hiếm lạ cổ quái đồ vật. Dời mồ khai quan đào ra một ít xà trùng thiềm thừ là bình thường, một ít cổ dược sống cộng sinh với chúng cũng hoàn toàn không hề hiếm thấy.
Hai mươi mấy tháng Chạp, Trương Tịch Nhan đang chuẩn bị quay về nhà tổ ăn Tết thì văn phòng đột nhiên có một người bị cương thi cổ cắn, được đồng bạn đưa đến.
Người này cánh tay phải đã bị chặt đứt tới khuỷu tay, nhưng vẫn trúng độc như cũ, môi biến thành màu tím đen, đồng tử giãn rộng, một lớp lông trắng như kim sắt mọc lên từ bên dưới làn da, cực kỳ sợ ánh sáng, bị một miếng vải đen trùm lên nâng tới, một thân pháp khí đeo trước ngực đều đã bị độc khí thẩm thấu, cũng may là có kiện pháp khí như vậy bảo hộ cơ quan nội tạng bên trong, cho nên vẫn còn có thể cứu được.
Trương Tịch Nhan nhìn cách ăn mặc và ngửi mùi vị trên người bọn họ liền biết bọn họ làm nghề gì, đối với những người này, nàng tự nhiên sẽ không làm từ thiện, báo giá, làm cho bọn họ trả tiền trước rồi mới cứu người, chấp nhận thì chữa, không chấp nhận thì khiêng người về.
Đối phương cũng không phải lần đầu tiên tới đây, biết quy củ, chỉ là kinh ngạc không rõ tại sao giá cả lại tăng nhiều như vậy, bất quá cứu người quan trọng, bọn họ thập phần dứt khoát thanh toán tiền.
Trương Tịch Nhan kêu bọn họ nâng người bị thương vào bên trong văn phòng của nàng, đóng cửa lại, chặn tất cả mọi người ở bên ngoài.
Nhà nàng hiện tại chi tiêu vô cùng lớn, tự nhiên có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm cái đó, thuốc giải độc cũng luyến tiếc sử dụng, vì thế nàng thả Hoa Thần Cổ ra cắn nuốt hết độc trùng và cổ trứng bên trong cơ thể người trúng độc.
Cổ độc bên trong cơ thể người nọ có thể sẽ cướp đi mạng sống của người bình thường, nhưng đối với Hoa Thần Cổ mà nói chỉ đủ một ngụm nếm cái hương vị thôi. Hoa Thần Cổ khó có dịp ăn chút đồ ăn vặt, vòng quanh người nọ khập khiễng vài vòng, tới một xíu tàn lưu độc tố cũng không lưu lại, sau đó mới chưa đã thèm mà bay về trái tim của Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan có thói ở sạch, hơi có chút ghét bỏ đem Hoa Thần Cổ ấn vào bên trong vòi nước rửa rửa mấy cái, lúc này mới thả nó bay trở về trái tim của mình.
Nàng tiến lên sờ mạch đập của người nọ, đếm nhịp tim, thấy đã quay trở về chỉ số bình thường mới đi ra ngoài mở cửa, nói cho đồng bạn của người nọ rằng đã xong việc.
Không chỉ có đồng bạn của người nọ, ngay cả Lão Lỗ đang chờ bên ngoài cũng thực ngạc nhiên: Mới đi vào có mấy phút thôi mà, cứu sống rồi?
Trúng độc thành như vậy, cho dù là có Trương gia ở thì cũng phải phí một phen công phu, còn chưa chắc có thể cứu được.
Một đám người nửa tin nửa ngờ bước vào văn phòng, nhìn thấy người nọ lúc nãy đã suy yếu tới nỗi bước một chân vào quỷ môn quan, bây giờ đang giãy giụa muốn đứng dậy. Người cầm đầu tên gọi là Hổ gia tiến lên bắt mạch cho người nọ, cẩn thận kiểm tra tròng mắt, xem xét biểu tình phản ứng, hỏi thêm mấy câu hỏi, thấy đối phương đều có thể đáp được, ý thức rất rõ ràng, tức khắc yên tâm. Hổ gia chắp tay nói với Trương Tịch Nhan: "Thật là hậu sinh khả úy, Trương đạo trưởng thật sự có bản lĩnh."
Biểu tình của Trương Tịch Nhan nhàn nhàn, nói: "Huyết tuyến cổ ký sinh bên trong thành mạch máu, lấy máu của người làm chất dinh dưỡng, mới vừa trúng cổ thì sẽ không cảm thấy gì, nhưng lúc sau sẽ bị nó dần dần lấp đầy mạch máu, người trúng cổ ở thời kỳ cuối toàn thân đỏ như máu, phát cuồng, nhìn thấy vật còn sống sẽ nhào tới tấn công. Anh đã từng ăn qua Bách Độc Đan của nhà tôi, nhưng nó cũng chỉ có thể giảm bớt một chút." Nàng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Huyết tuyến cổ có bên trong cổ mộ, thông thường sống cộng sinh với loại dây đằng đỏ như máu, loại dây đằng này sinh trưởng và quấn kín mít quanh quan tài, dùng để hộ quan. Đột nhiên xuất hiện biến cố, các người lui ra kịp thời, bởi vậy chỉ có người đứng gần nhất và đã từng ăn qua Bách Độc Đan là bị trúng huyết tuyến cổ thôi, may mắn tránh được một kiếp." Nàng còn tổng kết thêm một câu: "Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tuột một khúc máu."
Lão Lỗ thật sự rất muốn chạy lên che miệng cô chủ lại: Ngài thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Đám người Hổ gia hoàn toàn đen mặt, có một ít người còn lộ ra ánh mắt không tốt.
Hổ gia cười ha ha nói: "Trương đạo trưởng có hứng thú phân một chén canh không? Chỉ cần vào được, mọi người cùng nhau phát tài."
Trương Tịch Nhan đáp: "Chúng ta không cùng một nghề, cũng không cùng chí hướng, chuyện của các người tôi sẽ không nói ra, cũng không muốn dính líu, nhưng tôi rất hứng thú với dây đằng cộng sinh cùng huyết tuyến cổ. Nói cho tôi chỗ đó, tôi tự mình đi đào." Nàng còn bổ sung thêm một câu: "Không ai quy định rằng lấy đi thực vật mọc trên quan tài là phạm pháp hết."
Khóe miệng Lão Lỗ nhếch tới mang tai, này thật đúng là cô chủ mà.
Hổ gia tháo xuống bao tay, lộ ra bàn tay đỏ như máu, hỏi: "Cái này Trương đạo trưởng có thể giải không?"
Trương Tịch Nhan ngồi trên ghế liền động cũng lười động, chỉ vẫy vẫy tay.
Hổ gia mỉm cười đi qua, nói: "Vậy phiền toái Trương đạo trưởng."
Trương Tịch Nhan nhìn quanh một vòng bốn phía thuận tay cầm lấy một miếng vải vàng thường dùng để lót dưới giá cắm nến, phủ lên tay của Hổ gia nhằm ngăn trở tầm mắt của mọi người, vói tay của mình vào, thả ra Hoa Thần Cổ, nhanh chóng quét sạch huyết tuyến cổ bên trong cơ thể của Hổ gia, sau đó nắm chặt đoàn Hoa Thần Cổ vừa ăn cơm uống nước xong nhưng chưa tắm rửa nương theo động tác kéo miếng vải vàng thu hồi tay, ra hiệu kêu bọn họ nhìn xem bàn tay đã được chữa khỏi.
Hổ gia khiếp sợ nhìn bàn tay đã biến trở lại bình thường của mình, lại vén tay áo xem toàn bộ cánh tay, vạch áo ra xem ngực, phát hiện huyết tuyến cổ hoàn toàn biến mất, cả kinh tới nỗi liên tục chắp tay: "Trương đạo trưởng thật sự bản lĩnh, thật sự bản lĩnh."
Lão Lỗ đương trường há hốc mồm, anh ta rất muốn hỏi, cô chủ, Trương gia của chúng tôi có phải hay không là nhặt ngoài đường về? Anh em cùng một nhà, như thế nào bản lĩnh học được lại khác biệt lớn như vậy? Nếu không phải anh ta đã làm việc ở văn phòng mười mấy năm, thì chắc cũng sẽ hoài nghi đám người kia là do cô chủ mời đến để diễn kịch.
Trương Tịch Nhan nói: "Địa điểm."
Hổ gia cười ha hả: "Được được." Cúi đầu dựa sát, tưởng nói nhỏ.
Trương Tịch Nhan không quen cùng người lạ dựa gần như vậy, kéo ra khoảng cách với hắn ta, nói: "Lão Lỗ, anh đi ra ngoài trước đi."
Lão Lỗ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trương Tịch Nhan nói: "Có thể nói."
Một người khác hô to: "Hổ gia."
Hổ gia cười nói: "Trương đạo trưởng có ân cứu giúp đối với chúng ta." Hắn ta thống khoái nói vị trí cho Trương Tịch Nhan.
Chỗ này không xa, không cần đi ra khỏi tỉnh, chỉ là vị trí hơi hẻo lánh, ở khu núi non trùng điệp, cái này làm cho Trương Tịch Nhan thực kinh ngạc, chỗ hẻo lánh như vậy mà bọn họ cũng có thể tìm được. Bất quá nghĩ lại thì nghề nào cũng có phương pháp riêng, thực ra cũng bình thường.
Nàng tiễn đám người Hổ gia rời đi, lập tức tìm Lão Lỗ chuẩn bị lương khô cho nàng để vào núi, buổi chiều liền xuất phát.
Lão Lỗ nói: "Này cũng gấp quá, rất nhiều tiểu nhị còn làm việc bên ngoài, sợ là không về kịp."
Trương Tịch Nhan đáp: "Tôi đi một mình." Nàng mở bản đồ tìm vị trí gần núi nhất rồi nói: "Kêu La Cự lái xe đưa tôi tới chỗ này, rồi ở đó chờ tôi là được."
Lão Lỗ muốn điên, anh ta nghẹn cả buổi mới thở ra một hơi: "Được rồi, ngài là chủ." Sau đó lại hỏi: "Cô chủ, cô thật sự muốn đi một mình sao?"
Trương Tịch Nhan không muốn nói nhiều với anh ta: "Anh đi chuẩn bị đi."
Lão Lỗ nói: "Đám người kia nói ra vị trí một cách thống khoái như vậy, nhất định là muốn cho ngài đi trước dò đường, bọn chúng thì đi theo phía sau nhặt của hời, ngài đi một mình..." Anh ta nhìn thấy ánh mắt của Trương Tịch Nhan quét qua, đành phải nhận mệnh gật đầu: "Được rồi, nghe theo ngài." Nàng là chủ, anh ta chỉ là công nhân, anh ta có thể làm gì bây giờ?
Tiếng bước chân quen thuộc từ thang máy vọng tới, một đường hướng thẳng về phía văn phòng của Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: "Đừng để cho Liễu Vũ biết hướng đi của tôi." Nàng lạnh lùng liếc ra cửa, nhìn thấy Liễu Vũ hai tay đút trong túi áo khoác, thảnh thảnh thơi thơi lượn vào.
Liễu Vũ cười tủm tỉm nói: "Nha, Trương đạo trưởng, đã lâu không gặp có khỏe không nha." Cô ngồi xuống ghế phía đối diện bàn làm việc của Trương Tịch Nhan: "Lại cho tôi vào sổ đen, chị muốn tuyệt giao với tôi à?"
Trương Tịch Nhan lạnh giọng đáp: "Chúc mừng cô, đoán đúng rồi." Sau đó cảnh cáo nhìn về phía Lão Lỗ, ánh mặt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
Lão Lỗ có thể làm sao a? Anh ta mỉm cười làm động tác "mời" với Liễu Vũ: "Liễu tổng, mời về."
Liễu Vũ uy hiếp Trương Tịch Nhan: "Tôi sẽ cắt nguồn cung dược liệu."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt đáp lại: "Tùy cô." Đứng dậy, nhanh nhẹn thu thập sạch sẽ bàn làm việc, chuẩn bị chạy lấy người.
Liễu Vũ bất động thanh sắc hít sâu cẩn thận ngửi hương vị còn tàn lưu trong không khí, hoài nghi liếc nhìn Trương Tịch Nhan, nhớ đến khí vị lúc nãy cô ngửi được trong sảnh chờ thang máy, vì thế khi bị Lão Lỗ tiễn ra ngoài cô liền nhanh chóng đuổi theo đám người kia. Khi nãy vừa nhìn đám người kia là cô liền biết bọn họ làm nghề gì, lỡ như Trương Tịch Nhan thật sự tìm được con đường cung ứng hàng hóa khác thì sao, cô có muốn ngồi khóc cũng không có chỗ mà ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.