Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 62:




Trương Tịch Nhan cũng không biết bản thân mình là như thế nào ngâm xong thuốc tắm, nàng chỉ biết đau, cơn đau như thiên đao vạn quả.
Kia không phải là huấn luyện để gia tăng sức chịu đựng đau đớn, mà là phạm vào tộc quy phải chịu cơn đau phệ cốt xuyên tim trừng phạt. Chuyện nàng đã làm, nàng có thể không thừa nhận, bà nội ba và ông nội cũng thay nàng giấu đi, nhưng trong lòng bọn họ mọi việc đều như gương sáng, nàng làm trái với tộc quy, nhất định phải chịu phạt.
Nàng chỉ có thể cắn chặt răng đi chịu đựng, không ngừng nói với bản thân rằng ngâm thêm hai tiếng nữa là xong rồi, nàng đã từng chịu quá ba năm huấn luyện, có thể chịu được.
Nhưng mà, đau đớn làm hao hết sức lực của nàng, cũng làm ý thức của nàng trở nên mơ hồ, đau đến làm nàng mơ mơ màng màng, cảm giác duy nhất chính là cơn đau như lửa đốt dao cắt kim châm.
Nàng nghĩ, bà nội ba hẳn là đã hạ thủ lưu tình, không có để cho nàng phải chịu đựng đau đớn trong khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ cần bỏ thêm một loại dược liệu hoặc là dùng ngân châm đâm nhẹ nhàng vào huyệt vị, nàng có thể tận tình hưởng thụ cảm giác đau đớn này ngay trong lúc ý thức cực độ rõ ràng.
Trương Tịch Nhan còn mê mải suy nghĩ bà nội ba đã hạ thủ lưu tình như thế nào, nhưng bản thân lại không hề biết rằng nàng chỉ vừa mới ngâm chưa đến một giờ đồng hồ thì đã có máu chảy dọc theo mũi miệng ra ngoài, thân mình mềm mại trượt xuống đáy thau tắm, bị bà nội ba vớt lên ẵm ra ngoài trong khi ý thức đã mơ hồ.
Bà nội ba đặt ngón tay lên mạch đập của Trương Tịch Nhan, cả kinh hai mắt trừng to, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như điện bắn về phía Liễu Vũ.
Liễu Vũ sợ tới mức giật mình thon thót, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, hỏi: "Ngâm đến hôn mê rồi sao?" Cô nhìn Trương Tịch Nhan, chỉ thấy nàng bị ngâm thuốc đến cả người đỏ bừng, tay, chân, thân mình đến ngay cả môi cũng đều đang run rẩy, đôi mắt khép hờ, chỉ chừa lại khe hở nhỏ, ánh mắt không hề có tiêu cự. Cho dù cô chỉ là nửa xô nước cũng có thể nhìn ra được, đây là đã xảy ra chuyện, tức khắc nóng nảy, vội vàng nói: "Để con đi gọi người, nhà của ngài ai là người có y thuật tốt nhất vậy?" Cô không đợi bà nội ba trả lời, lập tức chạy đi gõ cửa phòng của Trương lão quan chủ. Thời điểm mấu chốt, ông nội hẳn là đáng tin cậy hơn so với bà nội ba vừa đem Trương Tịch Nhan lăn lộn đến nỗi xảy ra chuyện.
Cô vừa kêu cửa, hai vị bô lão lớn tuổi ngủ không sâu đều bị đánh thức, tới chị dâu cũng không ngừng chạy vội đến xem xét tình huống.
Bà nội ba kêu chị dâu múc nước tắm rửa cho Trương Tịch Nhan, rửa sạch sẽ nước thuốc còn dính trên người nàng, thi châm ổn định tình trạng, sau đó Trương lão quan chủ kê đơn thuốc cho chị dâu đi nấu.
Liễu Vũ đặc biệt lưu ý Hoa Thần Cổ trước ngực của Trương Tịch Nhan, cô vốn dĩ nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì thì vẫn còn có Hoa Thần Cổ để bảo mệnh, sau đó phát hiện ra Hoa Thần Cổ nguyên bản chiếm cứ toàn bộ vị trí trái tim ở trên ngực nay đã co lại thành một đoàn cỡ ngón tay cái im re không nhúc nhích.
Bà nội ba dùng kim châm độ huyệt thủ pháp, đem cả người Trương Tịch Nhan châm thành con nhím.
Trương Tịch Nhan vốn dĩ bị ngâm thuốc tắm cả người đỏ bừng, đến cả gương mặt cũng đỏ, chờ đến khi được ôm ra ngoài nhiệt khí rút đi, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc nào, hơi thở yếu đến cơ hồ không cảm nhận được.
Liễu Vũ lo lắng đến khó chịu, rất sợ Trương Tịch Nhan xảy ra chuyện, càng sợ chính mình hoảng quá sẽ làm ra sai lầm, mạnh mẽ bắt bản thân trấn tĩnh lại, canh giữ ở bên cạnh xem có thể hỗ trợ chuyện gì không.
Bà nội ba thu châm, bàn tay khô gầy nhưng hữu lực bắt lấy Liễu Vũ, trầm giọng nói: "Con mau đem chuyện trước và sau khi con bé trúng Hoa Thần Cổ kể ra kỹ càng tỉ mỉ không được bỏ sót cái gì cho bà nghe, một chi tiết cũng không được sót."
Liễu Vũ nhanh chóng thanh lọc suy nghĩ, tận lực kể một cách đơn giản rõ ràng việc Trương Tịch Nhan bị trúng cổ sau đó nàng tự mình diệt cổ đến chuyện hai người các nàng rời khỏi hội quán Cửu Lê, nhưng những gì cô nhớ được một cách rõ ràng lại không nhiều, bởi vì ký ức của cô bị đứt quãng. Cô không thể nhớ rõ được lần đầu tiên Trương Tịch Nhan bị trúng cổ là như thế nào, thậm chí không rõ tại sao bản thân lại có thể mang theo Trương Tịch Nhan tìm được Lê Vị. Cô chỉ nhớ rõ mình và người trong thôn Hoa Tập mang theo Trương Tịch Nhan suốt đêm rời núi, sau đó Lê Vị ôm Trương Tịch Nhan nhảy vào cổ trì, cô nhìn thấy một cái cây cùng với rất nhiều Hoa Thần Cổ, cô không nhớ rõ cái cây đó ra làm sao, chỉ nhớ rõ xung quanh có rất nhiều Hoa Thần Cổ, lúc sau tỉnh lại thì thấy Trương Tịch Nhan đã nằm trên giường bên trong hội quán, còn cô ngồi trên ghế sofa, cô nhớ rõ mình đã thủ hộ bên cạnh Trương Tịch Nhan hơn một tháng, nhưng cảm giác lại giống như chỉ mới có hai, ba ngày.
"À, đúng rồi, sau đó tụi con còn gặp đại sư Trương Trường Thọ, Trương Tịch Nhan và ba của nàng ở trong thư phòng đóng cửa lại nói chuyện rất lâu, Trương Tịch Nhan còn nói ba nàng đã kiểm tra cho nàng, chẩn đoán nàng hoàn toàn không bị bệnh tâm thần.
Bà nội ba lập tức đứng dậy đi gọi điện thoại cho ông Trương Trường Thọ, dò hỏi tình huống của Trương Tịch Nhan.
Ông Trương Trường Thọ cũng chỉ biết đại khái chuyện Trương Tịch Nhan trúng cổ, còn chi tiết thì không rõ ràng cho lắm, bất quá ông hiểu biết trạng huống thân thể của con gái mình. Ông nói với bà nội ba: "Không có gì trở ngại, trạng thái tinh thần và tâm chí chưa bị cổ ảnh hưởng, chỉ là khí huyết có chút thiếu hụt, dưỡng dưỡng một chút thì tốt rồi. Cô ba, xảy ra chuyện gì à?"
Bà nội ba đáp: "Thân thể quá hư nhược, dược hiệu quá mạnh, không chịu nổi, hơn nữa bị xuyên tâm thấu cốt thảo lăn lộn có chút lợi hại, dậu đổ bìm leo, hơn nữa trong cơ thể con bé độc tố tích tụ rất nhiều, lập tức toàn bộ bị kích phát ra tới. Lúc này ngất đi rồi, cô ba đoán chừng lúc sau sẽ bị sốt cao một trận, nhưng mà đây cũng là hiện tượng bài độc bình thường thôi." Bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trường Thọ, con suy nghĩ cẩn thận lại xem, con bé có từng nói cho con rằng nó bị bạo gầy một đợt, gầy đến giống như cô ba hay không?"
Ông Trương Trường Thọ đáp: "Này con cũng không rõ lắm, con bé nói rằng trong lúc hôn mê có "nhìn" được ngàn năm thời gian trôi qua nhanh như một cái búng tay, cái gì cũng quá nhanh chỉ nhìn thoáng qua, rất khó xem kỹ. Cô ba, vừa lúc con có một đợt dược liệu muốn đích thân đưa về nhà tổ, sáng mai con sẽ xuất phát. Con tắt máy đây. À, đúng rồi, không phải con bé vừa đưa cổ thai về sao, nếu có gì nguy hiểm hoặc sơ xuất, nhớ lấy cho con bé dùng."
Bà nội ba "ừm" một tiếng, ngắt điện thoại.
Tình huống của Trương Tịch Nhan nghiêm trọng như vậy, hiện tại bà có chút lo lắng, bởi vì trầm tích ở trong cơ thể Trương Tịch Nhan vốn không phải là độc tố.
Bà nội ba trở lại phòng ngủ của Trương Tịch Nhan, hỏi Liễu Vũ: "Trong khoảng thời gian con đưa con bé đi tìm Lê Vị, con bé vẫn luôn hôn mê sao?"
Liễu Vũ gật đầu, đáp: "Dạ, vẫn luôn không tỉnh."
Bà nội ba hỏi: "Con có đút cho con bé ăn cái gì không? Cái này rất quan trọng, nhất định phải nói đúng thực tế, không được bỏ sót."
Liễu Vũ đáp: "Có đút ạ."
Bà nội ba truy vấn: "Đút cái gì?" Bà không chớp mắt nhìn chằm chằm Liễu Vũ, e sợ bỏ sót dù chỉ là một chút xíu. Từ thôn Hoa Tập đi ra ngoài, mất hai ngày leo núi, hơn nữa muốn tìm được Lê Vị cũng không hề dễ dàng, nói cách khác thì ít nhất cũng trì hoãn ba ngày. Ba ngày, con bé từ bộ dáng xinh xinh đẹp đẹp biến thành bộ dáng giống như quỷ chỉ trong ba ngày. Sau khi Trương Tịch Nhan bị gieo cổ, phải kịp thời dùng các loại cổ khác ăn vào mới có thể giữ được. Liễu Vũ không thiếu cổ dược, cũng không thiếu các loại cổ khác, sẽ cho con bé ăn đi? Bà nói: "Con cho con bé ăn cái gì, con cứ kể ra hết cho bà nghe, đừng bỏ sót bất kỳ cái gì."
Liễu Vũ đáp: "Con đút cháo cho nàng ăn, nhưng không đút vào được, toàn chảy ra ngoài."
Bà nội ba hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"
Liễu Vũ đáp: "Cái gì cũng không đút cho nàng được." Cô nghĩ tới một chuyện, nói: "Con nhớ rõ lúc Lê Vị ôm nàng nhảy vào cổ trì, nàng gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, đại khái nhiều hơn bà mấy ký thịt thôi, có phải vì như vậy mà tình huống của nàng mới nghiêm trọng như hiện giờ không..." Cô còn chưa nói xong thì thấy bà nội ba lảo đảo một cái, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà.
Bà nội ba không thể nhịn được nữa kêu lên: "Con là một người dưỡng cổ, còn đã từng trúng Hoa Thần Cổ, ở lúc con bé yêu cầu dùng cổ để bồi bổ thì con lại cho con bé uống cháo!"
Liễu Vũ có loại cảm giác quái dị, giống như cũng từng có người trào phúng cô như vậy, là Lê Vị sao? Cô nghĩ không ra, mà bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ chuyện này, vì vậy lập tức kéo về suy nghĩ, nói: "Bà nội ba, ngài nói cho con nghe hiện tại tình huống của Trương Tịch Nhan là như thế nào, có việc gì con có thể làm, ngài cứ phân phó."
Bà nội ba tức giận đến mức hoàn toàn không nghĩ phản ứng Liễu Vũ. Đi cho Hoa Thần Cổ ăn cháo, ha hả! Ha hả! Hoa Thần Cổ là độc trùng, nó ăn cổ, ăn người sống, ăn thi thể, con nhóc con này lại cho nó ăn cháo! Hoa Thần Cổ không có gì ăn, nó sẽ ăn ngược lại ký chủ, ăn cổ chủ!
Trương lão quan chủ hỏi: "Chị ba, rốt cuộc tình huống hiện tại của Tịch Nhan là như thế nào?" Tay của ông đặt lên mạch tượng trên cổ tay của Trương Tịch Nhan, ngón tay có chút run rẩy, nếu không phải thấy ngực của cháu gái còn có chút mỏng manh hơi thở, còn có chút hô hấp, ông sẽ cho rằng... Người sống làm sao có thể không sờ được mạch đập cơ chứ. Người sống mà không sờ được mạch đập là chị ba của ông kìa.
Bà nội ba ngồi trở lại bên mép giường, nói: "Chỉ là một chút dược tính, vượt qua được là tốt rồi."
Trương lão quan chủ trầm giọng hỏi từng câu từng chữ: "Chị ba, Tịch Nhan rốt cuộc làm sao vậy?"
Bà nội ba đáp: "Hoa Thần Cổ, hoạt tử nhân, sinh bạch cốt. Tịch Nhan lúc trước hẳn là giống chị bây giờ, huyết nhục khô tẫn, hiện tại huyết nhục của con bé là do cổ thuật giục sinh, cho nên mới khí huyết không đủ quá hư thoát không thể nào dùng thuốc bổ." Bà ngừng lại một lúc, thở dài: "Cổ vốn dĩ là thứ âm tà chi vật, cổ càng lợi hại thì càng tà tính, nơi nào có thể dễ dàng như vậy... Thôi, không đề cập tới cũng thế." Bà quay sang nói với Liễu Vũ: "Hừng đông bà sẽ sai người đưa con xuống núi."
Liễu Vũ cầu xin: "Bà nội ba, có thể để cho con lưu lại đến khi Trương Tịch Nhan tỉnh lại không?" Cô nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía bà nội ba: "Nói không chừng con có thể giúp được gì đó thì sao."
Bà nội ba không dao động, thúc giục: "Con đi dọn dẹp đồ đạc đi, trời sắp sáng rồi." Bà quay sang nói với chị dâu: "Chờ lát nữa con đi vào trong thôn, đợi đến khi nhóm khác thay ca thủ sơn thì kêu nhóm cũ thuận đường đưa Liễu Vũ xuống núi."
Liễu Vũ năn nỉ: "Bà nội ba." Cô lại cầu xin nhìn về phía Trương lão quan chủ: "Ông nội Trương."
Trương lão quan chủ nói: "Muốn cứu Tịch Nhan, không thuận tiện cho con ở đây được, con an tâm xuống núi đi."
Liễu Vũ biết chính mình không lưu lại được, cô nhìn Trương Tịch Nhan đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên đặc biệt hối hận. Nếu cô không phải tự cho là đúng, nếu không phải do chút tâm tư ác liệt của bản thân cô, Trương Tịch Nhan sẽ không bị bắt về nhà làm đạo sĩ, sẽ không chịu nhiều đau khổ trắc trở như vậy, sẽ không xảy ra chuyện hết lần này đến lần khác. Ở trong 5A Office Building đi làm cũng rất tốt, cho dù nàng cô lãnh thanh cao không hợp với mọi người, nhưng ít nhất vẫn an ổn, ông Trương Trường Thọ làm ra tiền cũng đủ cho nàng cả đời cơm no áo ấm, nàng cũng không cần phải dựa vào tiền lương sống qua ngày.
Liễu Vũ hại Trương Tịch Nhan thành như vậy, không có mặt mũi để cho người của Trương gia tiễn mình xuống núi, hướng mọi người trong phòng chào từ biệt, lập tức đi ra khỏi nhà tổ dọc theo đường mòn xuống núi.
Bà nội ba nói với chị dâu: "Tịch Nhan thức đêm viết mấy thứ kia cho con bé, con lấy đưa cho nó đi, còn có mấy quyển sách kia nữa."
Chị dâu đáp ứng, vội vàng thu thập mọi thứ đuổi theo Liễu Vũ.
Liễu Vũ không muốn mấy quyển sách kia, chỉ nhận lấy bản phiên dịch chữ giản thể của Vu Thần Bảo Điển mà Trương Tịch Nhan viết cho cô.
Bà nội ba canh giữ bên người Trương Tịch Nhan, vẫn luôn thủ đến nửa đêm hôm sau nhưng không thấy Trương Tịch Nhan phát sốt, nhiệt độ cơ thể rất thấp, tay chân lạnh lẽo, trái tim bởi vì Hoa Thần Cổ co rút lại cũng không thấy đập mạnh mẽ. Bà vốn dĩ lo lắng Trương Tịch Nhan tu luyện cổ thuật sẽ làm cho thể chất trở nên âm hàn, bởi vậy mới muốn làm cho cơ thể nàng có nền tảng vững chắc hơn, làm nàng song tu Đạo - Cổ, âm dương bổ sung cho nhau, nhưng không nghĩ rằng trạng huống cơ thể của nàng lại biến thành như thế. Nàng là dựa vào cổ giục sinh huyết nhục, trái tim bị cổ chiếm cứ, thể chất đã trở nên chí âm chí hàn, lại bị nước thuốc cố bổn hồi nguyên mạnh mẽ đẩy vào cơ thể, thuốc hay biến dở. Nếu nàng có thể phát sốt, chứng tỏ cơ thể đang bài độc, giống như người bình thường có hệ thống miễn dịch tự động bảo vệ cơ thể, nhưng nàng không sốt, vẫn luôn lạnh lẽo như vậy.
Ông Trương Trường Thọ cầm đèn pin trong tay đội sương sớm vội vàng bước vào nhà. Ông lập tức đi đến bên giường, trước sờ trán của Trương Tịch Nhan, lại sờ mạch đập, sau đó nghe nhịp tim, chỉ thấy nhịp tim giống như một mảnh tạp âm hỗn loạn, ông vạch đồng tử ra nhìn thử, cũng không khác với người bình thường khi ngủ. Ông Trương Trường Thọ thở dài nặng nề, nhìn về phía bà nội ba, nói thầm trong lòng: "Con còn có thể cảm thấy may mắn khi con gái của con không có biến thành bộ dáng của cô ba, tốt xấu gì vẫn có thể giữ được hình người và một chút nhân khí sao?" Ông nói: "Như vậy nằm hoài cũng không tốt, đều đã như vậy rồi, thôi để cho con bé tu luyện cổ đạo đi, đừng nghĩ đến chuyện Đạo - Cổ song tu nữa. Nấu cho con bé mấy chén cổ dược, uống mấy ngày hẳn là có thể tỉnh lại."
Bà nội ba đáp: "Trước cứ dùng một chút dược liệu ôn hòa, chờ con bé tỉnh lại để cho con bé tự mình quyết định."
Ông Trương Trường Thọ đáp: "Được nha, để cho con bé tự mình quyết định, con bé sẽ ngay lập tức thu tập tay nải chạy về đạo quan nhỏ của mình, cuộc sống ở đó có bao nhiêu thảnh thơi a, đâu cần ở lại đây liều sống liều chết, mới có bao nhiêu tháng đâu, đã nằm xuống hết mấy hồi rồi. Xuyên tâm thấu cốt thảo sau này đừng dùng nữa, con gái của con có bao nhiêu nũng nịu ngài cũng biết rồi, ngài đây bưu hãn ai dám nói gì, lúc ngài còn nhỏ thì xốc quan tài lão tổ tông kêu bọn họ rời giường đi nhảy đầm, ngồi xổm trong ngục tối mà cứ như là chuột lọt vào lu gạo, con gái của con sợ đau sợ tối sợ quỷ sợ khổ, không dám so với ngài. Ngài là bô lão đả kích có lớn cỡ nào cũng chịu đựng được, con gái của con gió thổi qua là đổ, đã đổ mấy lần rồi đó thôi, muốn đóng vai chính trong phim võ thuật thì để cho Trương Hi Đường đóng, còn Trương Hi Minh cũng có thể cứu trị một chút, nếu không được nữa thì còn Trương Hi Chính và Trương Tịch Nguyệt kia kìa, không tới phiên con gái nhà con. Nói tốt là để cho con bé đi học văn, chỉ là về nhà học bổ sung một khóa, thế mà cô ba lại bắt con bé đi đóng phim võ thuật."
Bà nội ba đứng dậy đi ra ngoài, mới đi hai bước thì dừng lại quay trở về, thấp giọng nói: "Con gái cưng nhát gan sợ quỷ sợ tối gió thổi qua là đổ của nhà anh hôm qua vừa xốc quan tài lão tổ tông lên chặt đầu người ta, sách mà tổ tông ôm trong ngực bị nàng lấy ra đưa cho Liễu Vũ. Bất quá Liễu Vũ cũng không cảm kích, lúc rời đi một quyển cũng không muốn. Vì việc này, phệ cốt tâm và xuyên tâm thấu cốt thảo mới đem ra cho con bé dùng tới, trừ bỏ lúc vào thau tắm la lên một tiếng, còn lúc sau đều cắn chặt răng chịu đựng qua."
Ông Trương Trường Thọ hỏi: "Liễu Vũ đâu rồi?"
Bà nội ba đáp: "Xuống núi, trời chưa sáng đã rời đi. Con gái của anh nay có tiền đồ lắm rồi, còn để cho Trương Khiếu Lâm cõng nồi dùm mình, Trương Khiếu Lâm vậy mà còn ngoan ngoãn cõng thay." Bà xoay người, đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.