Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 52:




Trương Tịch Nhan đẩy cổng lớn ra bước vào, ánh vào mi mắt là một bức bình phong rất lớn bằng đá, nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô ả tiểu minh tinh đầu tàu gương mẫu đi đến trước cửa, nhiệt tình tiếp đón những người khác, hơn nữa còn luôn mồm đảm bảo: "Có Trương đạo trưởng ở đây sẽ không có việc gì."
Liễu Vũ khiếp sợ đánh giá cô ả kia một lượt từ đầu tới chân. Cho dù cô hơi có chút thiếu kiến thức, nhưng tốt xấu gì cũng là thần của bộ lạc Hoa Tế, tuy cô không nhận ra được những loại cổ trùng hiếm lạ cổ quái mà bên ngoài đào tạo ra tới, nhưng cô vẫn biết đó là cổ. Nơi này là nguyên một cái ổ cổ trùng, cô và Trương Thập Tam quen thuộc với nhau như vậy mà còn chưa dám nói ra loại này lời nói, cô ả kia đâu ra mặt mũi mà nói như thế!
Nhà tài trợ bước vào cổng, khách khí cười nói: "Làm phiền Trương đạo trưởng rồi."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt cười đáp: "Không phiền." Nàng chỉ về phía cô ả tiểu minh tinh rồi nói tiếp: "Cô ta mời các người tiến vào, nếu chết người thì cứ tìm cô ta tính sổ. Tôi và cô ta có chút xích mích với nhau, không có thân tới cỡ vậy đâu." Nghe thấy nàng nói như vậy, vị đại minh tinh đang muốn bước vào bên trong sân của tòa nhà lập tức dừng lại bước chân. Đại minh tinh cười với nàng rồi nói: "Chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho Trương đạo trưởng. Ngài vội xong rồi cứ thông báo cho tôi một tiếng."
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nhàn nhàn liếc nhìn cô ả tiểu minh tinh, cô ả còn có thể nổi tiếng được hay không, để xem kế tiếp như thế nào. Nàng kêu: "Lão Lỗ, anh và nhóm tiểu nhị kết thành tam tài trận đem bọn họ bảo vệ bên trong, nếu thấy tình huống không đúng thì lập tức dùng bùa lam."
Lão Lỗ kinh hô một tiếng: "Bùa lam!" Anh ta kêu lên: "Cô chủ, công việc này mà phải dùng đến bùa lam sao, cái giá này..." Cái giá này chắc có mà lỗ tụt quần!
Trương Tịch Nhan nói: "Đề phòng vạn nhất thôi. Không muốn dùng bùa lam thì lùi ra xa một chút cũng được."
Cô ả tiểu minh tinh cười hì hì nói: "Trương đạo trưởng không phải là tính giả thần giả quỷ để lừa tiền đấy chứ?" Thấy sắc mặt Trương Tịch Nhan có chút không đúng, cô ả liền quay sang nói với nhà tài trợ: "Khu tổng, bỏ ra một số tiền lớn như vậy, dù sao cũng phải nhìn xem đạo trưởng có bản lĩnh thật sự hay không nhỉ?"
Đại minh tinh lên tiếng khiển trách: "Cô câm miệng đi! Đạo trưởng là Khu tổng mời đến, nơi này có chuyện gì liên quan đến cô, có biết phiền không hả." Cô ấy quay sang nói với Trương Tịch Nhan: "Tiểu Trương đạo trưởng, bên kia phố có một trà quán, chúng tôi qua bên đó ngồi chờ ngài." Sau đó lên tiếng gọi: "Khu tổng, xin mời." Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, nơi này có vấn đề, không đứng xa một chút thì thôi, còn chui đầu vô trong làm gì, đầu óc có bệnh rồi chắc.
Trương Tịch Nhan cười cười, nói với đại minh tinh: "Cô tìm người đến xem tòa nhà này là đúng. Nơi này có chủ."
Khu tổng hỏi: "Thực sự có quỷ?"
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt đáp lại một câu: "Nếu chỉ là nháo quỷ, giá còn có thể bỏ bớt đi một con số 0." Nàng không thèm theo bọn họ nói lời vô nghĩa, lập tức đi vào bên trong tòa nhà, kêu: "Liễu Vũ, đóng cửa." Nàng dừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn về phía cô ả diễn viên vẫn còn chưa từ bỏ ý định muốn đi theo, nói: "Nếu cô trộm theo vào, sau này chính là mất tích dân cư. Đương nhiên, nếu Khu tổng muốn cho nơi này có thêm một cái tên tuổi là hung trạch, tôi cũng không có ý kiến."
Liễu Vũ mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Nhà tài trợ kìm nén sự không thoải mái xuống, giả vờ vui đùa nói: "Vị đạo trưởng này tuổi không lớn, nhưng tính tình không nhỏ chút nào."
Lão Lỗ cười cười: "Bản lĩnh lớn là được." Anh ta xoay người đi đến bên cạnh xe, hút thuốc, canh chừng đám người kia. Dù sao cô chủ cũng mới vừa xuống núi không lâu, cho dù bọn họ tin tưởng vào bản lĩnh của cô chủ nhưng cũng phải có tâm đề phòng, lưu lại bên ngoài chiếu ứng cho nàng.
Tiểu nhị tên Tiểu Vương hỏi: "Anh Lỗ, chúng ta ở chỗ này chờ hay là..."
Lão Lỗ đáp: "Nghe chút tiếng vang, dài thêm chút kiến thức cũng tốt." Anh ta hỏi: "Có nhìn ra được gì hay không?"
Tiểu Vương lắc đầu đáp: "Không có. Chuyện tối qua rất là tà môn."
Một tiểu nhị khác tên A Đạt lấy bùa vàng và bùa lam ra, vẻ mặt thịt đau chia cho bọn họ: "Vốn dĩ Trương gia đã không ở, công việc nhận được cũng ít hơn, vậy mà còn phải nhận phải công việc lỗ vốn."
Lão Lỗ nói: "Bớt nói nhảm đi." Có người ngoài ở đây, không nên nói quá nhiều. Hôm nay cô chủ cố ý mang theo Liễu Vũ, công việc làm ăn này chắc chắn sẽ không lỗ. Cô chủ tốt xấu gì cũng từng là sinh viên của đại học đứng đầu cả nước, làm sao có thể làm buôn bán lỗ vốn được. Giáo sư Mã kia là bởi vì kết thù, cho nên cô chủ mới phải tự xuất tiền túi giáo huấn ông ta, còn đám người này không thân cũng chẳng quen, không thù không oán, đương nhiên là sẽ dựa theo chuyện làm ăn bình thường tới tính.
Đại minh tinh ngồi vào trong xe, nhìn thấy nhà tài trợ và cô ả tiểu minh tinh kia còn đứng canh ở cổng không chịu đi, lên tiếng gọi: "Khu tổng?"
Cô ả tiểu minh tinh cười nói: "Còn có anh Lỗ ở đây cơ mà, chúng ta có gì phải sợ, không bằng cứ đứng đây xem náo nhiệt một chút, cũng sẵn tiện xem bản lĩnh cao cường của Trương đạo trưởng luôn."
Nhà tài trợ bỏ tiền ra, tự nhiên là hy vọng bản lĩnh của đạo trưởng phải hợp với giá tiền đã chi, chứ không phải gặp trúng băng nhóm giang hồ bịp bợm tùy tiện lừa gạt một chút đã đem tiền cuỗm đi mất, rốt cuộc đều là tiền mồ hôi vất vả mới kiếm được, không có từ trên trời rớt xuống. Anh ta uyển chuyển mà kiên quyết tỏ vẻ muốn ở lại chỗ này nhìn nhìn.
Đại minh tinh cười cười, bảo trợ lý lái xe rời đi.
Trợ lý khởi động xe, hỏi: "Chị Ngọc, chúng ta không đi xem à?"
Đại minh tinh đáp: "Những chuyện này thà tin là có, chứ không thể không tin, tránh xa một chút vẫn an toàn hơn." Từ nhỏ vận mệnh của cô ấy đã nhấp nhô, sau này thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, cũng may gặp được đại sư Trương Trường Thọ chỉ điểm, đối với những việc nguy hiểm có thể nhìn thấy trước một chút, cẩn thận tránh đi, cô ấy nhờ vậy mà đã tránh thoát được rất nhiều tai họa. Trương Tịch Nhan là con gái ruột của đại sư Trương Trường Thọ, còn kế thừa đạo quan, khẳng định sẽ có bản lĩnh thực sự. Nhìn thái độ vô cùng thận trọng của Trương Tịch Nhan, đương nhiên cô ấy biết phải tránh càng xa càng tốt.
Trương Tịch Nhan bước vào sảnh lớn của tòa nhà, đánh giá bốn phía xung quanh rồi nói với Liễu Vũ: "Mời cô ăn cơm."
Liễu Vũ nghe một câu không đầu không đuôi này, sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại, cô chỉ chỉ tòa nhà, hỏi: "Ý chị là để tôi thả Hoa Thần Cổ ra tới... ăn cơm?" Đây là lấy cô ra làm cu li miễn phí, còn dùng đồ ăn để dụ. Trông cô giống đồ tham ăn lắm à? Cô nhìn Trương Tịch Nhan, giả bộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng không nén được đắc ý: "Ai nha, ai kêu tôi thích chị làm gì, thật là không có biện pháp với chị mà." Cô lại nói tiếp: "Trương Tịch Nhan, cũng chỉ có một mình chị mới có thể đem tôi ra như cu li miễn phí mà sai sử đó nha."
Trương Tịch Nhan cũng chẳng thèm cấp một cái ánh mắt dư thừa nào cho Liễu Vũ, lãnh đạm nói: "Diệt tiểu quái trước rồi đi đánh BOSS sau." Nàng nói xong, thả ra Hoa Thần Cổ, thổi ra bốn phía tường viện, trước dùng Hoa Thần Cổ phong bế tòa nhà lại, tránh cho vật bên trong bỏ chạy ra ngoài, sau đó rửa sạch độc trùng dưới nền đất và trong góc.
Thời điểm chính ngọ ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt, những loại độc trùng thích âm u ẩm ướt đều trốn đến bên trong góc tường, khe đá hoặc chui vào trong đất ngủ đông, Hoa Thần Cổ theo khí vị tìm được chúng nó, không đợi chúng nó phản ứng lại đã từ trên người chúng nó xẹt qua, tốc độ nhanh như tia chớp, những độc trùng kia chớp mắt đã không còn tăm hơi.
Trương Tịch Nhan điều khiển Hoa Thần Cổ, gió cuốn mây tan rửa sạch độc trùng trong tòa nhà. Nếu không có Hoa Thần Cổ, việc làm ăn này chắc còn phải tốn thêm một mớ bùa đuổi cổ và phấn đuổi cổ nữa, có Hoa Thần Cổ, coi như là ăn cơm bồi bổ.
Liễu Vũ thu hồi vui đùa, giúp đỡ Trương Tịch Nhan rửa sạch độc trùng, thuận tiện ăn no nê. Cô điều khiển Hoa Thần Cổ của mình đi dây dưa Hoa Thần Cổ của Trương Tịch Nhan. Bản mạng linh cổ sau khi bị luyện hóa, đối với chủ nhân của chúng nó tới nói xem như có thêm một cái khí quan. Hoa Thần Cổ của cô dây dưa với Hoa Thần Cổ của Trương Tịch Nhan, giống như nắm nắm tay nhỏ, cào cào trái tim nhỏ. Liễu Vũ nghĩ thầm: "Để xem tôi có trêu chọc cho chị tâm viên ý mã hay không."
Trương Tịch Nhan giơ tay lấy ra một lá bùa lam từ trong túi áo, ánh mắt uy hiếp nhìn Liễu Vũ, sau đó nhìn nhìn về phía hai đoàn Hoa Thần Cổ đang quấn lấy nhau, rất có ý tứ nếu như Liễu Vũ không rút về thì nàng nhất định cho hai đoàn Hoa Thần Cổ kia chết chùm bên nhau.
Liễu Vũ nghiêm trang nói: "Trước mắt có ngoại địch, đừng nội chiến."
Bỗng dưng, một cỗ cảm giác khác thường vọt tới, phảng phất giống như có cái đồ vật đáng sợ gì đó vừa bừng tỉnh, theo sát có tiếng gào rống mơ hồ truyền đến. Liễu Vũ tức khắc cảnh giác, hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị có nghe thấy tiếng gì không?" Cô quay đầu nhìn lại thì thấy mặt Trương Tịch Nhan trắng bệch như nhìn thấy quỷ, Liễu Vũ kinh nghi bất định phân ra một đoàn Hoa Thần Cổ nho nhỏ tìm kiếm hướng về phía thanh âm kia, đồng thời mở ra công năng "lỗ sâu đục". Cái tên này là do cô tự nghĩ ra sau khi luyện hóa Hoa Thần Cổ, kỳ thật chức năng của nó chính là truyền tải hình ảnh mà Hoa Thần Cổ thấy được về cho cô, tương đương mới máy camera dò côn trùng vừa có thể công kích vừa có thể phòng ngự.
Trương Tịch Nhan nói: "Rửa sạch bên ngoài trước, rồi bọc đánh sau." Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm về phía lầu chính, đẩy nhanh tốc độ của Hoa Thần Cổ không ngừng cắn nuốt cổ trùng.
Tiếng gầm rú như có như không truyền đến, phảng phất giống như có cả một ổ sâu trùng mấy trăm triệu con đang náo động, nhưng khi cẩn thận nghe kỹ thì lại không có một âm thành nào cả.
Trương Tịch Nhan hỏi Liễu Vũ: "Cô có nghe thấy âm thanh gì không?" Nàng phát hiện biểu tình của Liễu Vũ cũng trở nên ngưng trọng: "Phát hiện cái gì?"
Liễu Vũ đáp: "Chỗ này có một cái cổ trì còn lớn hơn cái cổ trì của tôi bị ba chị thiêu hủy lúc trước nữa."
Trương Tịch Nhan: "..." Tuy rằng nàng đã đoán được nơi này có người dùng con rối cổ đi hấp thu tinh huyết của người khác để luyện công, nhưng không nghĩ tới thế nhưng còn có cả cổ trì. Có thể xây dựng cổ trì thì không thể là nhân vật bình thường. Liễu Vũ thủ thôn Hoa Tập, bị ông Trương Trường Thọ thiêu hủy cổ trì, bởi vì thiếu tiền phải chuyển qua bán dược liệu, tạm thời không thể xây lại nổi. Lê Vị đại lão xây được cổ trì nhưng còn phải đến thôn Hoa Tập mua sắm số lượng lớn cổ trùng, từ số lượng tới xem, mấy ngọn núi xung quanh thôn Hoa Tập, cho dù độc trùng nhiều thức ăn sung túc, nhưng muốn dưỡng ra đủ số lượng để xây cổ trì thì không tốn tám năm, mười năm chắc chắn không xây được. Liễu Vũ nếu muốn xây cổ trì, còn phải đi vào bên trong Phục Hi đại trận bắt cổ trùng.
Nơi này, chỉ riêng cái cổ trì kia thôi, nàng có tính thêm một con số 0 vào hóa đơn cũng không hề quá đáng chút nào.
Nếu đổi lại là trước kia khi nàng còn chưa trúng Hoa Thần Cổ, nàng nhất định quay đầu đi luôn, chẳng sợ hủy đi danh tiếng cũng tốt hơn ném mạng nhỏ ở chỗ này, còn hiện tại sao... phú quý hiểm trung cầu!
Nàng chướng mắt sắc mặt của cô ả tiểu minh tinh kia, càng không nghĩ lui ra ngoài bị bọn họ châm chọc mỉa mai, nếu nàng nhận túng, không biết bọn họ sẽ hủy đidanh tiếng nhà nàng như thế nào nữa. Trương Tịch Nhan rút kiếm ra khỏi vỏ, nắm Thất Tinh Kiếm trong tay, đồng thời hô to cho người bên ngoài nghe: "Lão Lỗ, mang mọi người tránh xa một chút, đừng để họ tới gần."
Cô ả tiểu minh tinh nghe thấy vậy liền đứng ở ngoài kêu: "Trương đạo trưởn, cô có làm được không vậy?" Sau đó xúi giục Khu tổng vào xem, còn tưởng kéo theo mấy người Lão Lỗ.
Lão Lỗ đương trường đen mặt: "Khu tổng, nếu anh tiếc số tiền này, lại không tin được chúng tôi thì chuyện làm ăn này tới đây thôi, thỉnh cao minh khác đi."
Khu tổng nhanh chóng cười làm lành: "Nào có nào có, này không phải chỉ là muốn mở mang tầm mắt chút thôi sao."
Tay tài xế tay lanh mắt lẹ, đẩy cửa ra cho mấy người kia chui vào trong.
Lão Lỗ, Tiểu Vương và A Đạt muốn ngăn cản cũng không kịp, đuổi theo phía sau bọn họ tiến vào sảnh lớn.
Trương Tịch Nhan mới vừa rút kiếm ra cầm trong tay thì nhìn thấy đám người kia theo vào bên trong, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Biểu tình của Liễu Vũ tức khắc biến thành: "Đệt mọe." Khiếp sợ nhìn đám người kia: đây là đi vào tặng đầu người à?
Lão Lỗ rối rít xin lỗi: "Cô chủ, không cản được."
Trương Tịch Nhan đạm thanh đáp: "Không sao, quỷ trạch biến thành hung trạch, chết thêm vài người mà thôi."
Cô ả tiểu minh tinh cười nói: "Nha, Trương đạo trưởng ngài đây là chuẩn bị múa kiếm à?" Cô ả vỗ vỗ bộ ngực lép của mình, trốn ra phía sau lưng nhà tài trợ: "Khu tổng, Trương đạo trưởng nói vậy làm người ta sợ hãi quá đi hà."
Trương Tịch Nhan thanh âm lạnh lùng: "Lão Lỗ, ba người các anh lui ra ngoài đi, còn lại người khác sống hay chết cứ mặc kệ."
Lão Lỗ kinh ngạc hỏi: "Mặc... mặc kệ?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Tôi tiếp chuyện làm ăn này là để rửa sạch đồ vật trong tòa nhà, không phải đi làm vệ sĩ, bọn họ sống hay chết có liên quan gì đến tôi đâu..." Nàng còn chưa dứt lời thì một cổ hơi thở lệnh người dựng cả lông tóc đánh úp lại.
Liễu Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm lên lầu chính.
Có tiếng tru vừa giống người vừa không giống người vang lên, như thể từ bên dưới tầng hầm truyền đến.
Bỗng dưng, cánh cửa lớn nguyên bản đang mở rộng đột nhiên đóng sầm lại!
Trương Tịch Nhan hô to: "Lão Lỗ, mạng quan trọng, đừng luyến tiếc bùa lam." Nàng quay sang nói với Liễu Vũ: "Hôm nay hoặc là vớt một bút lớn, hoặc là giao mệnh ở nơi này, có sợ không?"
Liễu Vũ cười tủm tỉm: "Còn sống đi ra ngoài thì để tôi hôn một cái nha."
Trương Tịch Nhan lạnh lùng mắng: "Bệnh tâm thần!" Nàng không dám lại phân tâm, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía âm thanh vừa truyền đến.
Một con quái vật giống như dã thú từ trên lầu nhảy xuống sảnh, phát ra tiếng kêu bén nhọn tựa người tựa thú. Đó là một người phụ nữ trẻ gầy trơ cả xương, trên người không mặc quần áo, làn da mọc đầy vảy màu xanh, tứ chi bò sát đất giống như động vật, nhìn chằm chằm các nàng như hổ rình mồi, nó vừa vờn quanh các nàng vừa phát ra giọng nói già nua: "Hai con nhóc vừa mới bước ra đời đã đến đây tạp bãi của bà, nếu tụi bây không muốn sống nữa, bà liền thành toàn cho tụi bây."
Liễu Vũ khiếp sợ kêu lên: "Đây là cái quỷ gì vậy?"
Trương Tịch Nhan lạnh giọng đáp: "Con rối cổ nhân."
Cô ả tiểu minh tinh sợ tới mức liên thanh thét chói tai, nhảy đến bên người Trương Tịch Nhan, duỗi tay chụp lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan cầu bảo hộ.
Trương Tịch Nhan nhấc chân đá cô ả té lăn quay trên mặt đất: Đi tặng đầu người rồi làm gậy thọc cứt chưa đủ, còn phải chạy tới ôm chân làm con chồng trước. Nếu bị cô ả túm chặt lấy cánh tay, mấy chục ký kéo chân sau như vậy, đừng nói tới chuyện đánh nhau, mạng nhỏ đều giao đãi chỗ này luôn rồi. Cô ả kia muốn chết thì đi chết một mình đi, đừng có mà kéo chân nàng.
Lão Lỗ nhìn thấy cảnh tượng này, cơ bắp trên mặt có chút co giật. Khu tổng vốn dĩ muốn chạy đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, thấy như vậy đành chạy ra phía sau Lão Lỗ, thật là nguy hiểm quá, vẫn nên đi ra ngoài thì tốt hơn, chuyện nơi này cứ để cho các đạo trưởng giải quyết. Anh ta vòng qua bức tranh tường bằng đá nhưng không tìm thấy cửa lớn đâu nữa, hoảng sợ hô to: "Cửa đâu?" Sao lại không tìm thấy cửa ra, anh ta sợ tới mức liên thanh hô to: "Đạo trưởng, cửa đâu rồi?" Anh ta cho rằng chính mình tìm nhầm chỗ, nhưng tranh tường bằng đá còn ở, nhưng cửa đối diện lại không thấy đâu nữa, không ra ngoài được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.