Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 102:




Trương Tịch Nhan nhìn thấy Liễu Vũ sắp tự làm bản thân tắt thở chết, vội vàng nói: "Còn có thể cứu giúp một chút."
Liễu Vũ nghe vậy gắt gao bắt lấy cánh tay Trương Tịch Nhan, kích động đến cả người phát run nhìn nàng. Cô nói không ra lời, nhưng từ sức lực mà ngón tay cô dùng để bắt lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan sắp moi vào trong da thịt, cũng đủ nhìn ra cô có bao nhiêu kích động.
Trương Tịch Nhan lo lắng sẽ kích thích đến Liễu Vũ thêm lần nữa, dùng ngữ khí ôn hòa nhất, nói: "Chỗ đáng giá nhất của những đồ vật này là dính lên linh khí, hoa văn thêu phượng hoàng em đang cầm trên tay sở dĩ vẫn còn rất tốt là bởi vì có linh khí bảo hộ, ngay cả khi cổ độc dính lên trên cũng không bị ăn mòn, hoàn hảo không tổn hao gì. Những đồ vật khác trong phòng cũng giống vậy, có vài món tuy rằng ô uế, những vẫn còn hoàn hảo, rửa sạch sẽ là được. Những đồ vật bị hư tổn, đem những chỗ hư tổn sửa chữa lại, là có thể khảm lên pháp khí chế thành pháp bảo hoặc pháp khí phong thủy."
"Đa số đồ vật ở đây đều làm từ vàng, ngọc và lăng la tơ lụa, linh khí trên vàng và ngọc rất khó tán đi, trên cơ bản có thể xem như còn hoàn hảo." Trương Tịch Nhan chỉ mớ quần áo lộ ra khỏi cái rương bị hư hại, nói: "Em nhìn kỹ số quần áo kia, tuy rằng chất liệu đã bắt đầu phai màu tan rã ra, nhưng nếu tìm chuyên gia phục hồi văn vật tới, vẫn có thể giúp tu bổ trở lại, bất quá, tôi kiến nghị không nên làm như vậy, bởi vì bên trong số quần áo này vẫn còn có linh quang lưu động, những bộ quần áo này đều là dệt thêu, đường may tinh mịn hơn nữa còn dùng rất nhiều tơ vàng dệt thành, linh khí hội tụ bên trong hoa văn thêu thùa không dễ tán, tìm đại sư chuyên phục chế tháo những hoa văn này xuống chế thành đồ vật chạm trổ lên đồ đằng hoặc pháp khí pháp bảo."
Trương Tịch Nhan chợt dừng lại, hỏi Liễu Vũ: "Ngón tay của em thật sự không đau à?" Nàng nhìn mà đau thay cho Liễu Vũ.
Vẻ mặt Liễu Vũ dại ra: "Cái gì cơ?" Đại não của cô có chút trật nhịp, phản ứng hơi chậm, bất quá, nghe Trương Tịch Nhan hỏi như vậy cô theo bản năng nhìn xuống tay của mình, phát hiện mấy ngón tay chạm vào bộ quần áo giống như củi khô bốc lửa, đặc biệt là những nơi tiếp xúc trực tiếp càng có tro tàn rớt xuống, thứ bị hư không phải quần áo, mà là tay của cô. Lúc này cô mới hậu tri hậu giác nhận ra ngón tay đau đớn nóng rát, nhưng như cũ không bỏ được ném xuống quần áo. Ngón tay có thể hư, nhưng quần áo không thể ném.
Trương Tịch Nhan mạnh mẽ bẻ ra ngón tay của Liễu Vũ, cầm quần áo đặt lên cái rương gỗ bị hư tổn, nói: "Quần áo của Ô Huyền vẫn còn có một đồ án thêu phượng hoàng nguyên vẹn." Nàng dừng lại một chút, nói tiếp: "Nhìn kỹ." Nàng mở bộ quần áo ra, tụ khí vào lòng bàn tay rồi phất qua, hoa văn phượng hoàng tức khắc sống dậy tản ra kim quang, hư ảnh phượng hoàng từ hoa văn bay lên cao hơn một mét giương rộng hai cánh, nó vừa phát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe, vừa vỗ vỗ cánh, nhiệt độ trong phòng giống như tăng thêm vài độ, xác cổ trùng trên mặt đất tức khắc hóa thành tro, cả người Liễu Vũ giống như bị lửa đốt, đau đến nỗi làm cô run lập cập, cho đến khi hư ảnh phượng hoàng bay trở về hoa văn, cảm giác đau đớn bỏng rát mới biến mất.
Trương Tịch Nhan nói: "Những bộ quần áo này có giá trị nhất chính là hoa văn thêu bên trên, vải dệt hỏng rồi cũng không sao."
Liễu Vũ: Hình như có chút an ủi a. Cô khóc lóc tỉ tê: "Nhưng còn những đồ vật đã bị trộm đi thì làm sao bây giờ, thật sự không tìm lại được à?"
Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái, lấy điện thoại ra xem thử, không có sóng, nàng nói: "Tạm thời em đừng đụng vào những đồ vật này, tôi đi lên trên gọi điện thoại."
Liễu Vũ cẩn thận tránh đi những đồ vật nằm trên mặt đất, đi theo Trương Tịch Nhan trở lại phòng khách.
Trương Tịch Nhan gọi cho La Cự, hỏi anh ấy đang ở đâu.
La Cự lo lắng cho cô chủ của mình, cố ý lưu lại cùng với một nhóm tiểu nhị, thấy Trương Tịch Nhan gọi điện thoại đến liền biết cô chủ chắc chắn có chuyện cần mình đi làm, anh vội vàng đáp: "Vẫn còn ở Côn Minh." Sau đó báo vị trí hiện tại của mình, hỏi cô chủ có gì cần phân phó.
Trương Tịch Nhan nói: "Có một số đồ cổ chứa linh khí gặp phải trộm cướp cần khẩn cấp cứu chữa, anh nhanh chóng mang theo trang thiết bị đến đây." Nàng nói xong, đọc địa chỉ cho La Cự, sau đó gọi về tổ đỉnh, thỉnh chưởng giáo chân nhân xuống núi.
Liễu Vũ đầy mặt dại ra nhìn Trương Tịch Nhan: "Văn phòng nhà chị còn kiêm luôn phục hồi văn vật à? Có được không đó?" Đồ vật ở chỗ cô rất là quý giá a.
Trương Tịch Nhan biết Liễu Vũ lo lắng chuyện gì: "Đây là một trong những công việc chính của bọn họ, yên tâm đi, năng lực nghiệp vụ còn trên cả đội khảo cổ." Luận học thức uyên bác đương nhiên sẽ kém đội khảo cổ, nhưng luận năng lực hành động, ném đội khảo cổ mấy chục con phố. Rốt cuộc đội khảo cổ mà thất thủ thì chỉ có văn vật bị hư tổn, còn bọn họ phải tiếp xúc với vô số loại cơ quan ám khí và đồ vật cổ quái, có đôi khi còn làm cả thám tử tư và đội cứu hộ chuyên nghiệp nữa kìa.
Liễu Vũ "ừm" một tiếng, bộ dáng bị đả kích chịu đủ tàn phá ngồi liệt trên sofa. Cô tổn thất quá thảm trọng, nhóm La Cự có đến, cũng cứu không được bao nhiêu, bất quá, cũng còn dư lại chút cặn bã làm an ủi. Cô không còn sức hỏi Trương Tịch Nhan xem vì sao lại mời chưởng giáo chân nhân xuống núi, sống không còn gì luyến tiếc là câu nói đúng nhất về cô lúc này đây.
Trương Tịch Nhan vội vàng đi rót ly nước cho Liễu Vũ, thật không có mặt mũi đả kích cô thêm nữa: Lấy bản lĩnh mèo ba chân của em, cho dù không mất trộm lúc này thì cũng chẳng giữ được đồ vật bao lâu, nói không chừng còn điền thêm mạng nhỏ vào đó.
Tái ông mất ngựa nào biết họa hay phúc.
Những người cướp đi mấy thứ này, chắc chắn có thể biến thành bùa đòi mạng bọn chúng.
Nhóm người La Cự rất nhanh đã đến, vào cửa nhìn thấy Trương Tịch Nhan liền vô cùng kích động, cả nhóm tinh thần phấn chấn kêu: "Chào cô chủ."
Chuyện hôm nay cô chủ đến Dân Tông Hiệp bọn họ đều đã biết, các anh em vẫn còn đang rất kích động. Nhưng mà kích động thì kích động, năng lực nghiệp vụ vẫn còn, bọn họ nhìn tình huống trong nhà liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Trương Tịch Nhan khẽ gật đầu, nói: "Thứ nhất, tôi muốn truy tra ra kẻ nào đã vào đây trộm cướp, toàn lực tìm ra tất cả dấu vết bọn chúng lưu lại trong tòa nhà. Thứ hai, dưới tầng hầm có một số đồ vật rất quan trọng, mọi người đi theo tôi." Nàng lôi Liễu Vũ đang nằm liệt trên sofa dường như linh hồn đã xuất khiếu bay đi đâu mất, nói: "Em cũng đi theo."
Liễu Vũ hữu khí vô lực nhìn Trương Tịch Nhan: "Em không đi, em sợ mình nhịn không được khóc ra tới. Chị toàn quyền xử lý đi." Cô nói xong xoay người dựa vào sofa gào khóc.
La Cự và nhóm tiểu nhị đều kinh ngạc nhìn Liễu Vũ, thiếu chút nữa cho rằng mình nhận lầm người. Bà chủ Liễu bưu hãn như vậy, như thế nào lúc này lại...
Bọn họ lén lút liếc mắt nhìn cô chủ nhà mình, nghĩ thầm: Hẳn là do ở trước mặt cô chủ, cho nên bà chủ Liễu mới sẽ cầm lòng không đậu giấu đi mặt bưu hãn của mình...
Là bưu hãn, không phải cường hãn. Bà chủ Liễu ngày thường giải quyết chuyện gì đều dùng tới nắm đấm kia, dùng cường hãn là không đủ để hình dung sự hung hãn bưu mãnh của cô.
Trương Tịch Nhan vỗ vỗ lưng cho Liễu Vũ: "Chậm rãi khóc." Rồi đưa nhóm tiểu nhị đi về phía nhà kho, nói: "Đi theo tôi."
Nhóm tiểu nhị đánh giá gia cụ, vật trang trí và đồ cổ bị đập vỡ trên sàn nhà, khóe miệng bắt đầu co giật. Bọn họ đại khái có thể lý giải vì sao bà chủ Liễu lại khóc.
Sau khi bọn họ bước vào nhà kho, biểu tình càng trở nên trầm trọng.
Tay La Cự có chút run, anh bỗng nhiên cảm thấy việc tập đoàn Cửu Lê bị niêm phong cũng không nghiêm trọng bằng việc tòa nhà này bị mất trộm. Trên sàn nhà nằm la liệt đồ vật quý giá bị đập nát, rất nhiều trong số đó là đồ tốt mà bọn họ chưa gặp qua bao giờ, đám người vào nhà ăn trộm hẳn là cảm thấy không mang đi hết được nên mới đập phá hết.
Bọn họ thấy cô chủ không thèm liếc nhìn những đồ vật trên mặt đất kia lấy một cái, mà chỉ đi thẳng đến một cánh cửa ẩn đã bị phá hỏng, bọn họ nhìn thấy cánh cửa đó liền có điểm muốn quỳ.
Nhìn một cái liền biết, đồ vật bên trong gian nhà kho này khẳng định không cùng một cấp bậc với những thứ bên trong cánh cửa ẩn kia. Nhưng giá trị của những đồ vật bị đập vỡ trên mặt đất cũng không hề tầm thường, bọn họ đã không thể tưởng tượng nổi đằng sau cánh cửa ẩn kia còn có những gì.
Bọn họ mang tâm tình thấp thỏm đi theo cô chủ bước qua cánh cửa ẩn, nhìn thấy ven đường đều là cơ quan đã bị kích phát hư tổn, vết máu, cùng với những tảng lớn huyết mủ hình người bị ăn mòn, trên tường còn lưu lại dấu vết của ảo trận và huyễn phù, mặt đất nằm đầy xác cổ trùng, chủng loại cổ ở đây vô cùng thưa thớt hiếm gặp, thậm chí còn có linh cổ, hoàn toàn chết sạch. Hơn phân nửa trong số chúng hẳn là từ Cổ Sơn của bộ lạc Hoa Tế xuất ra tới.
Nhóm người La Cự cũng chưa lên tiếng hỏi xem bên dưới có cái gì.
Cầu thang đi xuống tầng hầm vô cùng khúc chiết, góc độ cũng rất quỷ dị, cho dù cơ quan tạo ra ảo trận đã bị phá, nhưng bọn họ lại suýt chút nữa bị kiến trúc độc đáo của cầu thang làm cho choáng váng, với loại thiết kế này, để cho một người bình thường đi vào, chắc chắn sẽ bị làm cho đi lòng vòng đến choáng váng, sau đó giống như bị quỷ đả tường mà vòng lên vòng xuống đi qua đi lại, muốn ra cũng không ra được.
Cầu thang cao cỡ ba tầng lầu, bọn đi theo cô chủ, biết rõ không hề đi mất bao lâu, nhưng lại có một loại ảo giác giống như đã đi hết cả một đời.
Một lúc sau, bọn họ xuống đến tầng hầm, sau đó chân của cả đám đều mềm nhũn.
Trên đỉnh của tầng hầm là một tòa Chu Thiên Tinh Trận được khảm hoàn toàn bằng đá quý, cách mấy tầng lầu độ cao mà bọn họ vẫn có thể cảm giác sự thoải mái như tắm gội dưới sao trời, giống như thể đang đứng ở đỉnh cao nhất, xuyên qua cửa sổ pha lê trên mái nhà ngắm nhìn ngân hà.
Trong phòng vô cùng hỗn độn, có thể thấy được những đồ vật bằng vàng và ngọc tỏa ra ánh sáng luân chuyển đang nằm xen kẽ bên trong mớ tàn toái. Thứ đó có tên gọi, là lưu quang.
Một tiểu nhị mang bao tay vào, cẩn thận nhặt một miếng vải vụn mỏng như cánh ve trên mặt đất: "Là Khinh Dung Sa*." Tay anh ta run rẩy không thôi. Sa này vừa mỏng vừa nhẹ bên trong còn có chỉ vàng. Chỉ vàng còn nhuyễn hơn cả sợi tóc, kỹ thuật kéo sợi và dệt may nằm ở cấp bậc điện phủ, có thể dệt thành một tấm sa vừa mỏng vừa nhẹ như vậy, kia đã không thể nói là quý hay không quý có tiền mua hay không có tiền mua nữa.
*Khinh Dung Sa: "sa" là một loại dệt phẩm có những lỗ nhỏ như hạt cát thông thấu, phải sàng lọc và dùng những sợi tơ nhỏ nhất dệt nên, những lỗ nhỏ thông thấu phân bố độ dày đều nhau, độ thông thấu cần đạt đến 75%, vì thế "sa" vô cùng mềm nhẹ và thông thoáng. Do việc sử dụng rộng rãi, cho nên đến thời Đường - Tống, "sa" đã có sự phát triển rất lớn. Vào đời Đường, Cổ Việt Châu đã sản xuất ra mấy chục loại "sa" như Ngô Sa, Khinh Dung Sa, Hoa Sa...
Bọn họ quan sát những đồ vật còn lại trong tầng hầm, đánh giá sơ lược tổn thất, chân đều mềm.
La Cự run giọng hỏi: "Cô chủ, tòa nhà này là...của Lê... Lê Vị?"
Trương Tịch Nhan "ừm" một tiếng, nói: "Làm việc đi." Nàng dừng một chút rồi phân phó: "Tìm góc độ quay chụp lại toàn cảnh cho tôi." Nàng chỉ về phía Chu Thiên Tinh Trận trên đỉnh đầu: "Cái này cũng chụp lại, chọn thêm mấy đồ vật còn hoàn hảo làm hàng mẫu đại diện chụp thật đẹp cho tôi."
La Cự và nhóm tiểu nhị phục hồi lại tinh thần, run rẩy liên thanh đáp: "Vâng, vâng."
Bọn họ phát hiện ra bà chủ Liễu thật sự trâu bò, tố chất tâm lý vô cùng cường đại, ít nhất cô còn có thể khóc ra tới, đổi lại là bọn họ phỏng chừng sẽ ngay lập tức nhồi máu não chết tại chỗ. Bọn họ biết đây là tình huống vô cùng nghiêm trọng, lập tức ổn định tinh thần, từng người lấy ra công cụ của mình bắt đầu làm việc.
Đầu tiên là dùng dụng cụ rà quét thu thập dấu vân tay lưu lại ở hiện trường, chế độ hộ tịch hiện tại khi đi làm căn cước công dân sẽ phải ấn dấu vân tay, không có căn cước công dân thì không đi được xe khách cũng không thể ở trọ khách sạn. Thu thập được vân tay, tìm người rất dễ dàng. Sau đó thu thập xác cổ trùng trên mặt đất, tính ra thời gian cổ trùng tử xong, sẽ biết được thời điểm xảy ra vụ án. Những dấu vết để lại ở hiện trường, có thể thông qua việc phân tích dấu vết, xác định đối tượng thuộc môn phái nào sử dụng công phu gì, giúp thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.
Từ nhà kho đến tầng hầm của tòa nhà này được phòng bị vô cùng kín kẽ, cơ quan pháp trận cổ trùng cái gì cũng có, đối phương muốn che lấp dấu vết là chuyện không thể nào, chỉ riêng hành lang đi thông từ nhà kho xuống tầng hầm thôi đã có năm cái xác bị phân hủy thành năm bãi huyết mủ, muốn thu đi cũng không được. Từ vết máu lưu lại hiện trường, có ít nhất ba kẻ bị thương nặng hoặc đã tử vong. Máu bắn đầy lên trên tường và những nơi khác, bọn chúng có thể rửa sạch sẽ được sao? Thu thập mẫu máu, có thể phân tích ra được rất nhiều thứ.
La Cự trải qua bước đầu thăm dò, rời tầng hầm lên trên lầu tìm cô chủ, muốn xin chỉ thị của nàng triệu hồi tất cả tiểu nhị đến đây, nhưng nhìn thấy cảnh tượng cô chủ đang ngồi trên ghế sofa, bà chủ Liễu thì nằm trên đùi cô chủ, sau đó cô chủ dùng vẻ mặt dịu dàng dỗ dành con nít đi dỗ bà chủ Liễu. Anh lập tức dừng lại bước chân, có chút xấu hổ: Nên đi qua, hay vẫn là không nên đi qua đây?
Trương Tịch Nhan ngẩng đầu, nhìn về phía La Cự: "Có chuyện gì?"
La Cự đưa máy ảnh kỹ thuật số cho Trương Tịch Nhan, nói: "Video và ảnh chụp hiện trường đều lưu trong máy. Cô chủ, tôi muốn triệu hồi tất cả tiểu nhị đến đây hỗ trợ, đẩy nhanh tốc độ điều tra." Anh nhanh nhẹn hội báo bước đầu điều tra cho Trương Tịch Nhan, nói cho nàng bước tiến hành tiếp theo cần làm những gì, cần thiết phải triệu hồi nhóm tiểu nhị đã phái ra ngoài, dùng thiết bị càng chuyên nghiệp hơn phân tích vật chứng. Anh nói: "Có mẫu máu, có thể phân tích ra tới gen và ADN của bọn chúng."
Liễu Vũ nước mắt long lanh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn La Cự: "Toàn bộ triệu hồi hết về đây, bao nhiêu tiền, cứ việc nói."
La Cự nghĩ thầm: "Ngài đều sắp thành vợ của cô chủ rồi, tiền hay không tiền gì, tôi không dám mở miệng đâu." Anh nói: "Liễu tổng, ngài yên tâm, chuyện cô chủ giao phó, anh em chúng tôi nhất định sẽ làm thật tốt, bảo đảm tra tới cái đế của bọn chúng lấy đồ vật về cho ngài."
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan, hỏi lại La Cự: "Có thể lấy trở về sao? Lỡ như đồ vật bị bọn chúng làm cho banh chành hết rồi làm sao bây giờ?"
La Cự nói: "Bắt bọn chúng đền, đồ vật không còn thì lấy tiền ra trả, hoặc là lấy đồ vật đáng giá của bọn chúng đến bồi thường cho ngài."
Liễu Vũ dùng sức hít hít cái mũi, ngồi đến thẳng tắp, mạnh mẽ "ừm" một tiếng, lúc này rốt cuộc cũng được an ủi một chút rồi. Ít nhất cô vẫn có thể nhìn thấy chút hy vọng đền bù tổn thất!
La Cự nhìn về phía cô chủ của mình.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu.
La Cự cũng gật đầu tuân lệnh, nhanh chóng gọi điện thoại cho các anh em đang đi làm việc bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.