Đạo Thiên

Chương 80: Phía Trên Chiếu Cố






“Ba vị cô nương, có sao không?” Võ Phàm tiến tới hỏi thăm, vẻ mặt như rất lo lắng quan tâm.
“Đa tạ công tử cứu giúp! Ba chúng ta sau này có cơ hội nhất định sẽ trả!” Thu Sương ngẩng mặt lên mà nói, sau đó định kéo theo hai tỷ muội rời đi.
“Không trả ngay được sao?” Võ Phàm nghĩ vậy nhưng không nói ra.
Thay vào đó chỉ khẽ cười: “Ta thấy vị tiểu thư này có vẻ bị thương rất nặng, có cần ta giúp trị thương hay không?”
Hắn chú ý tới Tuyết Nhi, hiện tại nàng do cố chấp vận dụng tu vi cho nên thương thế bên trong rất nặng, không kịp thời cứu chữa có thể dẫn tới ảnh hưởng căn cơ.
Nghe hắn nói vậy, mặc dù rất không muốn, thế nhưng vì tương lai của Tuyết Nhi, Thu Sương cùng Thu Vân đành gật đầu, Thu Vân nói: “Nếu công tử có thể giúp thật tốt quá! Nhưng Tuyết Thần cung chúng ta truyền thừa ngàn năm đều có giữ gìn danh giá làm đầu, nếu công tử không tiện…”
Võ Phàm hơi lóe sáng đôi mắt, nhưng nhanh chóng khẽ nhắm lại, nói: “Ở đây ta có một gốc thượng cổ Hoàng Tiên Thảo, bên trong có một đạo tiên thiên lực, có thể giúp nàng củng cố căn cơ.”
Hắn đưa cho Thu Vân một gốc thảo dược tìm thấy bên trong, sau đó quay mặt đi chỗ khác chờ đợi.
“Tuyết Nhi đa tạ công tử! Có dịp sau này nhất định báo đáp!” Tuyết Nhi ấp úng nói ra, sau đó lập tức ngồi xuống hấp thụ.
Lại là một câu sau này, Võ Phàm đột nhiên cảm thấy bản thân dường như không có vận đào hoa trên người.
Hắn liền lắc đầu, không nói thêm gì mà cất bước rời đi, tiến về tụ họp với đám người đang đợi đằng xa kia.
“Tỷ, chúng ta làm thế có phải hơi quá đáng không? Dù sao hắn cũng cứu mạng chúng ta!” Tuyết Nhi lúc này mới mở mắt, nhìn theo Võ Phàm rời đi, lại quay sang hỏi hai người.
Thu Sương lập tức lắc đầu: “Đây cũng là lần đầu ta được nam nhân cứu, nào có biết nên làm sao? Hay cứ để lần sau đi! Chờ chúng ta có thêm nhiều kinh nghiệm, lúc đó báo đáp cũng không muộn!”
Thu Vân đứng cạnh nghe vậy, nàng cũng giống hai tỷ muội, thế nhưng không hiểu sao nghe Thu Sương nói ra lại giống như có chút cảm giác kỳ quái.
Tuyết Thần cung quanh năm bế quanh tại bên trong, mười năm ra ngoài một lần mà đón về chỉ là tiểu hài nữ.
Giống như ba người ở đây, nào có từng tiếp xúc qua nam nhân? Mặc dù có được chỉ dạy cùng đọc qua sách, thế nhưng là lần đầu, vẫn có chút không thể phản ứng kịp.
Quay lại với đám người Đoan Mộc Thanh, hắn thấy Võ Phàm tiến tới, vội cười nói: “Đối với nữ nhân có nhất thiết phải câu nệ như vậy không? Sao không trực tiếp bày tỏ?”
Võ Phàm lắc đầu, lại nói: “Đừng áp đặt suy nghĩ của ngươi lên ta.
Đường đường chính chính nam nhân, há lại ra tay cưỡng ép nữ nhân thích mình? Ta không làm được!”

Nghe thấy hai người trò chuyện, bên cạnh mấy tiểu cô nương lập tức trầm mặt, Ngọc Vũ Dạ tỏ ra coi khinh mà nói: “Các ngươi suốt ngày chỉ có nghĩ đến những thứ như vậy thôi sao? Cặn bã nam!”
“Tiểu Dạ, ngươi không nên như vậy a! Trong đó ta ít nhiều cũng là ca ca ngươi!” Đứng gần nàng, Ngọc Sở Phong bất đắc dĩ nhìn sang.
Vừa rồi nàng mắng, có cảm giác như là nói tất cả những tên nam nhân ở đây a.
“Hừ, thì sao?” Ngọc Vũ Dạ quay ra làm bộ coi thường với hắn, khiến Ngọc Sở Phong cũng không biết nói gì hơn.
“Đi thôi! Săn giết một vài yêu thú lấy tích điểm trước!” Hàn Tuyệt đột nhiên nói, sau đó dẫn đầu chạy tới hướng một khu rừng rộng lớn phía trước.
Bọn người cũng nhanh chóng đi theo, phía sau Đoan Mộc Thanh, Doãn Yến bất lực chạy theo, hiện tại nàng cũng không còn suy nghĩ trốn thoát nữa rồi.
Tu vi tuy đã Địa Quân đỉnh phong, thế nhưng đối mặt với chín kẻ như thế này, dù không bị khống chế cũng khó thoát kiếp.
“Chỉ mong hắn không phải loại người biến thái đi!” Nàng nhìn đến Đoan Mộc Thanh, trong đầu bất chợt hiện lên suy nghĩ nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra, Đoan Mộc Thanh quay xuống nhìn nàng mà cười, như thể đang âm mưu gì đó.
Nhưng cũng chỉ là dọa dẫm chút mà thôi, căn bản lúc này Đoan Mộc Thanh có thể hiểu nàng đang nghĩ gì.
Hắn căn bản không có biến thái giống như nàng nghĩ vậy.
Chín người cùng với tỷ đệ Doãn Yến tiến tới săn bắt yêu thú, bên trong khu rừng liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Với thực lực của bọn họ, trừ khi gặp phải yêu thú thập giai, nếu không chắc chắn trở thành con mồi cho bọn hắn.
Trong vòng một ngày, mùi máu tanh nồng đã lan khắp khu rừng, huyết khí bốc lên mịt mù bao phủ xung quanh, bất cứ ai nhìn vào bên trong cũng đều cảm thấy lạnh người.

Tại một bên khác, Dã Chính cùng với Tử Ma Giao điên cuồng chém giết, sát khí lúc này còn có thêm phẫn nộ ý chí, càn quét tứ phương yêu thú, giết đến đỏ hai mắt, bộ áo trắng tinh hay mặc cũng đã đỏ một màu.
“Tu La nhãn!” Dã Chính nhìn về một con yêu ngưu đang lao tới, phía trên mi tâm tách ra một khe hở, bên trong là một con mắt vàng đầy yêu dị.
Qua Tu la nhãn, hắn có thể nhìn thấy tất tần tật mọi điểm yếu của đối phương, đồng thời có năng lực bắn ra Huyết Nhận tức thời chém tới kẻ địch khi nhìn vào.
Khi yêu ngưu lao tới, nó bỗng dưng trợn mắt, cảm giác thân thể nhẹ hẳn đi, một lát sau thì đã thấy phần thân của mình chạy ở đằng trước một đoạn rồi ngã xuống, còn lại cái đầu đã rơi xuống đất từ lúc nào.
“Thánh tử hãy bình tĩnh! Chắc hắn là truyền thừa có ai đó khác lấy được cũng nên!” Đứng bên cạnh quan sát lấy cảnh này, Tử Ma Giao không thể không khuyên can cho được.
Bọn hắn đi theo chỉ dẫn của môn chủ Tu La Môn đời trước tới đây tìm kiếm một phần Tu La truyền thừa.
Thế nhưng khi đến nơi, cũng không nghĩ đến di tích còn nguyên nhưng truyền thừa đã mất tích.
Dã Chính bỏ ra bao nhiêu công sức, đi tận sâu vào nơi địa vực nguy hiểm nhất, xung quanh yêu thú toàn là bát giai trở lên, lại nhiễm sát khí cùng huyết khí nồng đậm trở nên điên cuồng hiếu chiến.
Hắn một đường chém giết để tìm đến di tích, thế nhưng hiện tại mọi thứ không còn gì, làm sao hắn có thể chấp nhận cho được?
“Kẻ nào? Rốt cuộc kẻ nào ra tay cướp đoạt truyền thừa của ta?” Dã Chính tức giận quát, kiếm trên tay huy động sát lục chân ý liên tiếp chém loạn ra xung quanh, khiến cho cây cối đổ rạp, đất đai bị đào tung hỗn độn, trộn lẫn với máu huyết yêu thú không may đi qua bị chém chết.
“Thánh tử, sát khí nếu còn nặng hơn nữa, nhất định ngươi sẽ mất kiểm soát! Mau dừng lại!” Tử Ma Giao hiện tại cũng không biết làm thế nào cho hơn.
Đúng lúc đó, bên cạnh xuất hiện một con bạch xà cửu giai, ánh mắt trắng tinh nhìn vào Dã Chính, sau đó đột nhiên lao tới tấn công chớp mắt.
Tốc độ chóng mặt há miệng cắn vào tay của hắn một cái, liền truyền vào cơ thể hắn thứ gì đó, sau lập tức chết đi không rõ nguyên nhân.
Dã Chính vội vung kiếm chém đứt thân thể nó làm hai, sau lại bình tĩnh quan sát vết cắn, một loại khí màu tím bốc lên từ đó, vô cùng quỷ dị.
“Thánh tử, cẩn thận chất độc!” Tử Ma Giao vội vàng lao tới, định cứu giúp thế nhưng lại bị khí tức bên trong cơ thể Dã Chính bộc phát đẩy lui ra xa.
Chất độc tử bên trong bạch xà đã nhanh chóng ăn sâu vào máu huyết của hắn, lan khắp mọi đường linh mạch, nhuộm một màu tím sắc.
Hắn kêu la đau đớn, ngã xuống lấy tay ôm ngực, điên cuồng vận chuyển linh nguyên muốn áp chế chất độc.
“Bạch xà…là Thượng Cổ Bạch Cốt Xà, chất động bên trong người là do hấp thụ vô số tử khí mà hình thành, ngay đến Thần Cảnh cũng bị nó giết chết! Lần này Thánh Tử chỉ sợ…” Tử Ma Giao sau khi nhận ra con rắn kia, trong mắt bỗng lộ một tia buồn chán.
Hiện tại chính nó cũng không biết làm cách nào, chỉ đành lại gần cố gắng hút ra chất độc bên trong người Dã Chính, khiến cho bản thân nó cũng dần dần bị nhiễm độc.
Nhưng khi độc dịch chạy lên đầu, bắt gặp Tu La Nhãn trấn áp, từ bên trong truyền ra lực lượng huyết sắc thôn phệ hết thảy, lại đồng thời truyền đến trên người Tử Ma Giao giúp nó trị độc.
Xung quanh hai người hiện ra màn sáng kỳ lạ, mà Tu La Nhãn cũng đã xuất hiện ra bên ngoài, hút lấy lực lượng của tử độc sau đó chuyển hóa thành năng lượng cho Dã Chính.
….
Một nơi khác, bên trong di tích nào đó, Diệp Vô Trần cũng đang tiếp nhận một dạng truyền thừa cho riêng mình.
Chỉ thấy trước mặt hắn là một bức tượng cường giả nào đó, xung quanh phát ra trọng áp nặng nề, tưởng chừng như đè ép cơ thể hắn bẹp dí.
Nhưng Diệp Vô Trần vẫn ngồi vững vàng, liên tục hấp thu lấy lực lượng này, bên trong đầu cũng đã hiện ra vài dòng chữ.
“Hóa Phù Đồ Lục! Phù văn là một loại hình thức câu thông thiên địa tự nhiên, tồn tại đa dạng thể loại, có thể dẫn động mọi loại lực lượng tồn tại bên trong thiên địa.
Lấy linh nguyên bản thân hóa thành phù văn, từ đó mỗi đòn đánh ra mang theo linh nguyên, đồng thời có được thiên địa xung quanh cùng cộng hưởng, sức mạnh vô biên!”
Đó là truyền thừa mà hắn nhận được tại nơi này, Hóa Phù Đồ Lục cùng với lực lượng mà vị cường giả kia để lại.
Sau khi hoàn toán chuyển hóa linh nguyên bản thân sang hình dạng phù văn, Diệp Vô Trần có thể ngưng tụ Chân đan, bước vào Thiên Quân cảnh.
Lúc này, hắn mở hai mắt ra, bên trong lượn lờ từng dòng chữ kỳ ảo, chất chứa thiên địa huyền bí, lại nhìn lên bức tượng khẽ than: “Phù Quân một đời thiên tài vậy mà chết tại bên trong Hỗn Thế, chưa kịp quật khởi.
Nay ta thay ngươi nhận lấy công pháp này, nhất định sẽ khiến nó vang danh thiên hạ!”
Nói xong, hắn tiếp tục tu luyện, dần dần linh nguyên trong đan điền của hắn đã chuyển hóa hoàn toàn sang phù văn.
Mà hắn lựa chọn đa phần là Long phù, mỗi một cái xuất ra có thể câu thông thiên địa long khí, hình thành nên chân long tấn công đối thủ.
Mà đan điền của hắn chứa được mười hai vạn giọt linh nguyên, mỗi giọt hóa thành một cái Long phù, vậy khi đánh ra, tương đương với lực lượng của mười hai vạn chân long, uy thế to lớn cỡ nào không cần nói cũng biết.
Sau một hồi, khí tức Diệp Vô Trần tăng lên nhanh chóng, linh nguyên bên trong cơ thể bộc phát ra ngoài, hình thành nên hàng vạn tôn chân long gào thét, kéo theo linh khí bạo động xung quanh, uy lực kinh người.
Sau đó lần lượt xuất hiện các đạo hoàng long chân ý, mỗi đạo là ngưng tụ của năm loại trong ngũ hành, cộng thên long lực mà thành.
Hoàng long chân ý cũng chính là có ngũ hành chân ý bên trong, cộng thên long chi chân ý.
Một đạo, hai đạo, ba đạo…cho đến tám đạo không ngừng nghỉ.
Tới đạo cuối cùng, Diệp Vô Trần cảm giác khó khăn gấp nhiều lần, khả năng thành công rất khó.
Thế nhưng hắn không thể bỏ cuộc, đột nhiên, chân ý xung quanh hắn cũng dần dần theo linh nguyên mà hình thành nên Long phù, sau đó bắt đầu có thể thôn phệ chân ý thiên địa vào mình.
Đạo chân ý thứ chính dần dần hình thành, từ mờ nhạt cho đến rõ ràng.

Ngay khi hoàn thành, khí tức quanh người hắn lập tức tăng nhanh chóng, tu vi đột phá Thiên Quân trung kỳ, giống như những kẻ ngưng tụ được Đế phẩm chân đan khác.
Chân đan của hắn cũng là Đế phẩm, lại còn được khắc lên phù văn, tự động hấp thu thiên địa chân ý xung quanh tu bổ, khi chiến đấu có thể đem đến hiệu quả không ngờ.
“Vân Nhu, còn tên đó, chờ ta đến tìm các ngươi!” Diệp Vô Trần mở bừng hai mắt, tự tin hiện lên vô cùng mãnh liệt.
Hắn lúc này chỉ nghĩ muốn chứng tỏ bản thân một lần nữa, đòi lại danh dự thuộc về bản thân.
Thế nhưng lại không biết, mọi hành động của hắn lúc này, phía bên trên đều bị Đạo Tà dùng Đạo Nhãn quan sát được.
“Hóa Phù Đồ Lục! Công pháp này rất thú vị!” Đạo Tà khẽ cười, sau đó lại nhớ đến khi nãy, trường hợp của Dã Chính kia cũng bị hắn bắt được, không khỏi xâu chuỗi lại với nhau.
“Hai tên này biểu hiện quá mức kỳ quái! Dù có bị đánh giết hay khó khăn cỡ nào nhưng cuối cùng vẫn được cơ duyên càng thêm lớn hơn.
Liệu có phải do ai đó sắp đặt từ trước hay không?” Đạo Tà suy nghĩ.
Đúng lúc đó, trong đầu hắn vang lên âm thanh của chính mình, thực ra là Vũ Hạo truyền tới từ bên ngoài kia.
Lúc này, quanh người Vũ Hạo đang được hắc ám khí vận che mờ, thế như đôi mắt hẳn hiện lên lại chất chứa hàng ngàn hàng vạn viên tinh thần, như thể vũ trụ ngân hà đều ở bên trong đó.
Hắn nói với Đạo Tà: “Những kẻ đó có được khí vận gia thân không ngớt, là trên kia giáng xuống, bọn hắn nếu để cho tiếp tục phát triển, sau này chắc chắn xưng bá một phương, thậm chí đứng trên tất cả!”
“Ồ, vậy là một đám người được thượng thiên chiếu cố sao? Giống chúng ta?” Đạo Tà đến lúc này vẫn còn mang suy nghĩ trước đó, nhưng chợt tự giễu, là hắn quá ngây thơ rồi.
“Ngươi cũng biết, chúng ta mang Đạo Nhãn, chứa lực lượng nằm ngoài kiểm soát.
Thế nên được thiên mệnh chiếu cố là không thể.
Nhưng đồng thời, Đạo Nhãn lại có năng lực cướp đoạt a!” Vũ Hạo tiếp tục truyền ý nghĩ, bọn hắn có thể cùng nhau tâm linh tương thông mỗi khi cần thiết.
“Vậy theo như tiến độ tu luyện Tử Vi Thâu Mệnh Thuật của ngươi, đã sắp đạt đến trình độ của Đạo Nhãn kia rồi?” Đạo Tà ngạc nhiên, do hắn gần đây không có chú tâm tu luyện Ma Tâm Đạo Hồn Chủng, thế nên cũng không rõ ràng hai loại thuật pháp này.
“Ta đã đến tầng thứ năm Vận Mệnh Thiên Bàn, sau đó tầng tiếp theo ngươi biết là gì không?” Vũ Hạo nói.
Đạo Tà lần mò lại một chút ký ức chung khi đó, bỗng nhiên thốt lên: “Tử Vi Nhãn! Cái này… năng lực chẳng phải tương tự như Đạo Nhãn sao?”
Vũ Hạo một bên gật đầu, sau nói: “Chính là như vậy, thế nên có một giả thuyết.
Đạo Nhãn trên người Nguyên Hồn vốn dĩ không hoàn chỉnh, nó chỉ chứa một phần năng lực mà thôi, Nguyên Hồn trước đó cũng đã nói với ta, Đạo Nhãn khi thức tỉnh, thì nhìn thấu cùng tước đoạt căn nguyên chỉ là một loại năng lực trong đó!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.