Đạo Thiên

Chương 72: Khắp Nơi Hội Tụ






Ngày hội võ diễn ra, khắp nơi đều đổ xô về kinh thành tụ họp, mong muốn được một lần vào bên trong hoàng cung chiêm ngưỡng lấy sự hùng vĩ của nó.
Khắp đất Đại Thiên hiện tại sinh ra không biết bao nhiêu anh tài, nhờ có tài nguyên đầy đủ cùng với sự khuyến khích tu luyện của triều đình, cộng thêm bốn học phủ Đế Ma thu nhận khắp bốn phương, thiên tài xuất hiện nhiều không đếm xuể.
“Ngươi biết vì sao hiện tại có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi nổi lên hay không? Tất cả là nhờ có một vị tên là Thiên công tử thần bí vô song, không gì không làm được giúp đỡ a!” Ngồi trên khán đài quan sát, một vài vị lão gia may mắn mua được một suất quan sát nói chuyện cùng nhau.
Người bên cạnh khinh thường, sau đó nói: “Chuyện này còn cần ngươi nhắc sao? Thiên công tử cùng với một nữ nhân hầu hạ theo cùng, hai người bọn họ đi khắp xung quanh đất Đại Thiên, ra tay nâng đỡ thiên tài, ban cho vô thương công pháp mà không kẻ nào có thể cướp đoạt được.
Cuối cùng hướng dẫn bọn hắn tiến tới triều đình lập công! Gần nha ta cũng là có một vị thiên kiêu như vậy a!”
“Thật sao? Vậy ngươi đã gặp qua Thiên công tử chưa?” Lão giả ngồi cạnh trợn mắt kinh ngạc, sau đó vội hỏi.
“Aiii…tất nhiên là chưa gặp được! Nhưng nghe đứa trẻ đó kể lại, vị công tử này tính khí thất thường, dáng dấp cũng không được đẹp mắt cho lắm.
Thế nhưng nha hoàn đi theo bên cạnh lại vô cùng xinh đẹp, khí chất như tiên thoát trần!”
Cùng với vô vần tiếng nói chuyện xôn xao về vị Thiên công tử kia, lúc này đột nhiên từ phía trên trời xuất hiện mấy cái phi thuyền bay, bên trên có gắn biểu tượng các thế lực bên ngoài cũng đến quan sát.
Nhưng khi phi thuyền tới gần, không dám đi tiếp mà phải hạ xuống, sau đó thu nhỏ xuất hiện trên tay từng người.
“Đó là Lãnh ma giáo giáo chủ, nhìn xem gương mặt đó, thực sự đáng sợ!”

“Phía bên kia hẳn là Tuyết Thần Cung đi! Không hổ là tông môn chuyên thu nữ nhân, ai ai cũng đều rất đẹp, đến khí chất cũng không có tầm thường a!”
“Còn có Huyền Không Sơn Huyền Không lão tổ, phía sau lưng lão hẳn là hai vị chân truyền đệ tử Viên Du và Võng Xuyên đi!”
Đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng yêu thú gầm thét, nhìn đến có thể nhận thấy là một con yêu hổ, trên lưng có hai cánh dài rộng mọc ra, toàn thân tuyết trắng tinh khôi, mà phía trên đang có một nữ tử cùng với một nam nhân trẻ tuổi ngồi.
Nữ tử một thân váy tím, quyến rũ mê người lại có thêm loại khí tức yêu dị, hấp dẫn ánh mắt mọi tên nam nhân.
Bên cạnh nàng là nam nhân đứng thẳng phía sau, ánh mắt đen kịt như mắt loài yêu thú nào đó, gương mặt cũng có mấy phần đặc điểm giống như yêu thú.
“Đó là Luyện Thú Môn sao? Vị nữ tử kia hẳn là trưởng lão trẻ nhất Luyện Thú Môn, Mị Yêu Doãn Yến đi! Còn tên ở phía sau hẳn là biểu đệ nàng ta, hắn cũng có thiên phú kinh diễm, một thân luyện hóa năm loại yêu thú huyết mạch khác nhau!” Đám người phía dưới không thiếu những kẻ cũng đến từ bên ngoài, thế nên cho dù là thế lực nào đến cũng đều có người nhận ra bọn hắn.
Tất cả thế lực lớn đều có chỗ ngồi riêng, chuyện này đã được tính đến từ trước.
Cuối cùng chỉ có Đế Ma Cung Lãnh Ma xuất hiện, theo phía sau là Lãnh Thu Sương cũng ngồi tại một vị trí cao nhất quan sát.
Lúc này, Gia Cát Bắc Lục bắt đầu xuất hiện, đứng giữa lôi đài, giọng nói như lôi vang khiến tất cả giật mình, sau đó liền im lặng: “Tất cả những ai muốn tham dự đấu võ lập tức bước lên phía trên lôi đài, đứng trước mặt ta!”
Nghe thấy vậy, rất nhiều người trẻ tuổi, thậm chí có cả mấy tên trung niên muốn có một cơ hội cũng lao lên phía trước, tranh nhau vị trí trên lôi đài.
Thế nhưng, khi bọn họ định dậm chân nhảy lên trên, thì xuất hiện một cái màn sáng ngăn lại, những ai không đủ thực lực đều bị đánh bay ngược trở lại.
“Ồ, thứ đó là gì? Ngăn cản như vậy là muốn khảo nghiệm sao” Có người ngạc nhiên hô lên.
Đúng lúc này, Gia Cát Bắc Lục bình tĩnh nói: “Các ngươi muốn bước lên lôi đài cũng cần thỏa mãn một điều kiện thì mới qua được, đó chính là căn cốt dưới ba mươi!”
Lời này nói ra khiến cho không ít người chán nản quay đầu, còn một số kẻ lại tự tin bước tiếp.
Phía trên lôi đài rất rộng lớn, cuối cùng sau khi tất cả bước lên vừa đúng một ngàn lẻ ba người, tạo thành một trận doanh hừng hực khí thế.
Trong khi đang chờ đợi quy tắc thì trên trời xuất hiện năm mươi tấm bia đá lơ lửng, bên trên khắc lấy một vài loại lực lượng huyền ảo, không ai là không tò mò về nó.
“Đây là Ngộ Đạo Bia, trong các ngươi ai có thể khiến cho bia đá chiếu xuống đạo quang liền có thể vượt qua vòng thứ nhất! Hiện tại bắt đầu!” Gia Cát Bắc Lục vừa nói xong, lập tức những người trên này nhanh chóng ngồi xuống, nhắm lại hai mắt mà cảm ngộ.
Từ khi Đại Thiên hình thành, Ngộ Đạo Bia cũng được Đạo Tà phổ biến rộng rãi từ cách dùng cho đến cách chế tạo ra sao.
Mục đích là cho tu sĩ lĩnh ngộ cùng với rèn luyện tâm tính, khiến cho con đường tu luyện thông thoáng hơn một chút.
Nhưng năm mươi tấm Ngộ Đạo Bia ở đây đều do một tay Đạo Tà khắc lên, bên trong là huyền cơ của năm mươi loại đạo, dù chỉ là một ít do hắn mượn nhờ các truyền thừa bia nhưng cũng đủ để lấy ra khảo nghiệm.
Chẳng mấy chốc đã có một tấm Ngộ Đạo Bia rung động, chiếu xuống tia sáng lên người một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn vào chỉ khoảng chừng mười bốn, mười lăm không hơn, ăn mặc giản dị, khí chất lại hơn người.
“Người đầu tiên Võ Phàm, thông qua!” Gia Cát Bắc Lục gọi hắn lại gần ghi danh, sau đó được đưa xuống bên dưới xếp hàng.
“Kẻ này khiến cho Lực Đạo Bia tán thành, xem ra tâm tính rất khá!” Ngồi trên bảo tọa, ánh mắt của Đạo Tà ẩn ẩn soi ra bên ngoài quan sát, hắn vẫn chưa có lộ diện mà cũng không cần phải lộ diện.
Tiếp sau đó, lần lượt có những tên thiên tài trẻ tuổi thành công nhận được Ngộ Đạo Bia hưởng ứng, trong đó có một vài người làm cho Đạo Tà tiếp tục chú ý.
“Một tiểu nha đầu theo Huyền Ảo chi đạo, một tiểu tử theo Hư Không chi đạo, tương lai cũng có chỗ dùng đến!” Đạo Tà ghi nhớ đến từng người có biểu hiện mà hắn muốn.
Sau đó, một tấm Ngộ Đạo Bia rung động mãnh liệt, tia sáng từ nó chiếu tới hóa thành một hỏa điểu rực rỡ, lao vào trên người một vị nữ tử khiến cho tất cả sôi trào.
“Chưa từng thấy ai được Ngộ Đạo Bia hưởng ứng kinh khủng như vậy a! Nữ nhân này là ai?” Đám người xôn xao nhìn đến, chính là Vân Nhu, hiện tại nàng đã đứng dậy, chậm rãi bước đến ghi danh.
Nhưng đột nhiên nàng đánh mắt lên trên, sau đó lại tỏ ra nghi hoặc quay đi, cảm giác như vừa rồi có một ai đó đang nhìn chằm chằm bản thân nàng, soi ra không thiếu mất một chi tiết.
Cùng lúc đó, Đạo Tà đã thu lại ánh mắt, sau đó quay sang nhìn ba người Hỏa tước tộc, nói: “Hẳn là cũng không cần kiểm tra nữa đi.
Biểu hiện đó chắc đúng là Hỏa tước tộc rồi chứ?”
Hắn nhìn hai lão giả Hỏa Tâm cùng Hỏa Thất, ngay từ ban đầu bọn hắn đã thi triển lực lượng bí pháp lên trên tấm Ngộ Đạo Bia đó, chỉ cần là người Hỏa Tước tộc nhất định sẽ theo bản năng cảm ứng là lĩnh ngộ nó, dẫn đến hư ảnh Hỏa Tước bên trong xuất hiện ra.
“Đa tạ bệ hạ, rốt cuộc chúng ta cũng có thể tìm thấy nàng ta.
Quay về cũng dễ ăn nói hơn!” Hỏa Tâm lão giả gật đầu.
Bên cạnh, lúc này Hỏa Viêm bỗng nói: “Điện hạ, liệu ta có thể tham gia góp vui một chút được không? Tiện thể thử qua bản lĩnh của nàng ta một chút, dù sao cũng là biểu muội, ta không muốn nàng có thể phát huy hết bản lĩnh!”
Đạo Tà cùng hai lão đều nhìn đến hắn, đoán chừng hẳn là đã động lòng trước nhan sắc đó rồi đi.
Bọn hắn tuy gọi Vân Nhu là biểu muội, thế nhưng vị cô cô kia mang huyết mạch cách xa không biết bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ là trên danh nghĩa gọi như vậy.

Còn chưa nói đến bên trong Hỏa Tước tộc có cho phép con cháu phía dưới kết hôn, chỉ cần không bên trong phạm vi ba đời là được, một phần cũng hi vọng duy trì huyết mạch thuần chính nhất.
“Điện hạ, ngươi nên kìm chế lại một chút a.
Với thiên phú hiện tại, quay về yêu cầu tộc chủ gả nàng cho ngươi cũng không phải chuyện gì lớn!” Hỏa Thất thở dài nói ra, một phần cũng là không muốn hắn phá hỏng cuộc thi này khiến Đạo Tà tức giận.
“Ha ha, Hỏa Viêm công tử cứ thoải mái a! Để cho đám thiên kiêu Đại Thiên ta biết được trời cao đất rộng, bớt đi chút cao ngạo cũng tốt!” Đạo Tà khẽ cười.
Trong đầu lại đang nghĩ hứng thú xem chuyện tiếp theo diễn biến ra sao.
“Diệp Vô Trần a, tình cảm của ngươi với Vân Nhu, e rằng phải trải qua gian nan biển khổ!” Đạo Tà nhìn xuống phía dưới, lúc này Diệp Vô Trần cũng đã ghi danh, bởi vì không muốn gây chú ý cho nên mới chậm chạp như vậy.
Sau đó hắn liền chạy đến đứng cạnh Vân Nhu, cả hai tình tứ thế nào, người ngoài đều có thể nhìn thấy.
“Nhưng mà nhớ lấy, đối với nữ nhân không nên dùng cách trực tiếp a.
Nhất là khi nàng đã có người mình thương, cẩn thận chậm rãi là được!” Hắn lại nói với Hỏa Viêm, như thể đang truyền dạy một số dạng kinh nghiệm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.