Đạo Thiên

Chương 64: Tế Thiên Phong Quốc






Đại điển khai quốc diễn ra tại trên quảng trường Đại Thiên, lúc này đèn hoa ngập trời, cùng với vô số hư ảnh linh thú cùng thần thú được hình thành bởi linh khí hiện lên, bay lượn khắp nơi xung quanh.
Xung quanh hoàng cung đều được bày ra thiên cấp trận pháp, hễ như có người gây rối, lập tức sẽ bị tru diệt không còn lấy một chút tàn hồn.
Xung quanh còn có thêm mười ba Vương gia, đều là nhân kiệt mới nổi được phong cho, bản lĩnh tu vi cùng thực lực đều kinh người, thiên tài khó gặp tuyển trên khắp Đại Thiên.
Bên trong, mười ba Vương hầu cũ lúc này đều đã tiến nhập ghế ngồi gần tại quảng trường, bọn họ hiện tại đều nắm giữ chức vụ trong triều, lo toan triều chính vụ sự, được hưởng lấy vinh hoa giống như trước kia từng mong, ai nấy đều mừng nhưng không bao giờ lơ đãng, phú quý có thể đến trong chớp mắt cũng có thể đi trong một khắc.
Bên ngoài, rất nhiều yêu thú tọa kỵ khủng bố kéo theo xe mà chạy tới, cùng với một vài người cưỡi trên pháp bảo bay lượn, khí thế ngập trời.
Thế nhưng khi đến gần hoàng cung, bắt gặp khí thế trận pháp tản mạn, không ai có thể không sợ mà bay tiếp, chỉ có thể hạ xuống trước đại môn đã rộng mở.
“Bắc lĩnh Lãnh Ma giáo mang đến mười viên Tâm Ma địa cấp đỉnh giai đan được! Chúng mừng Đại Thiên khai quốc!”
“Tuyết Thần Cung tặng lễ ba đóa Tuyết Thanh Liên cùng với một Thần thạch chất chứa một tia hàn băng pháp tắc!”
Thế lực Bắc Lĩnh tiến vào đầu tiên, một bên là ba trung niên nam tử dẫn theo phía sau hai tên đệ tử, mỗi bước đi đều hiện lên sự bá đạo vô vùng.
Phía bên cạnh là cung chủ Tuyết Thần cung lạnh lùng thanh khiết, đi theo sau là hai nữ trưởng lão cùng với một vị nữ đệ tử, dung mạo đều là vô song, khí chất không màng tới nhân gian bụi trần.
Tiếp sau đó, lại có thêm người tới sau, phi thiên toa hạ xuống cùng với một vị lão giả và hai thanh niên nam tử phong phạm xuất trần, ánh mắt hiện lên một vệt tinh ngân lấp lóe.
“Huyền Không Sơn đến chúc mừng! Tặng lễ gồm ba bản Huyền Không Đạo kinh, một bức Thu Thủy Đồ pháp bảo địa cấp!”
Đúng lúc đó, khí thế từ xa hừng hực kéo tới, đem theo thiên quân vạn mã xông tới trước hoàng cung, khí thế kẻ nào cũng đều hừng hừng lên phẫn nộ chi ý.
Đi đầu là một người mặc hoàng bào, thân hình to cao vạm vỡ, gương mặt chất phác khôi ngô.
Phía sau là đội thiết giáp binh lính, ai nấy đều có cơ thể to lớn hơn cả, lực lượng cơ bắp cuồn cuộn phát ra như nhiệt hỏa nóng rực.
“Chư vị Man Quốc tới, mời hạ xuống nhập tiệc!” Tên sứ giả đứng bên ngoài điềm đạm nói ra, không lộ ra chút bất thường nào khiến cho sắc mặt Man Vương cùng binh lính phía sau trầm xuống nhanh chóng.

Man Vương Hùng Ngưu đứng tại bên ngoài, hắn cũng có thể cảm nhận được lực lượng của trận pháp bao quanh, liền không động mà quát lớn: “Hoàng đế Đại Thiên, mau giao ra sứ giả Man Quốc chúng ta! Nếu không đừng trách hai bên bất hòa!”
Hắn vốn nghĩ, Đại Thiên mới thành lập, lực lượng còn chưa được bao nhiêu, sẽ không có ý trực tiếp xung đột với Man Quốc truyền thừa hàng nghìn năm như hắn.
Thế nên mới nghe theo hai vị quân sư, cho tới sử giả nhằm phô trương uy thế.
Ai ngờ được vậy mà chỉ có một tên quay về, còn đem theo vô số lời lăng nhục của Đạo Tà.
Bên trong, lúc này một người bước ra gặp hắn, gương mặt điềm đạm lạnh lùng, bỗng nói: “Man Vương, hôm nay là ngày vui của Đại Thiên chúng ta.
Phiền các ngươi chớ nên làm loạn, nếu không, đừng trách chúng ta ác độc!”
Hắn là Hồng Trấn Chu, hiện tại đứng trước mặt cũng có thể nhận ra được Hùng Ngưu khi trước.
Lúc này khí tức của hắn đã hơn xa khi xưa, nhưng Hồng Trấn Chu cũng vậy, thiên phú huyết mạch Hỏa Thần, được ban cho công pháp thiên cấp cùng nhiều loại đan dược hiếm có tu luyện, so với Hùng Ngưu thức tỉnh Man Vương huyết mạch không kém là bao.
“Hồng Trấn Chu, đường đường là người Đại Diễm lại đi làm chó cho Đại Thiên! Ngươi làm ta quá thất vọng đi!” Hùng Ngưu hiện tại cũng không còn ngây ngô như trước.
Mặc dù mưu tính thì không so bì được, thế nhưng tâm tính cùng khí chất đã hoàn toàn khác biệt.
Hai bên nhìn nhau, khí tức tăng lên nhanh chóng đối kháng, gây ra xung quanh hỗn loạn cuồng phong.
Bất chợt, giọng nói chứa theo uy lực kinh người từ một phía xa truyền đến, như ma âm của một vị ma thần coi thường chúng sinh nói ra: “Đế Ma Cung đến mừng, đem theo mười thanh thiên cấp bảo kiếm, ba mươi bình thiên cấp đỉnh giai đan dược!”
Lúc này, cả bên trong lẫn bên ngoài hoàng cung đều không chịu nổi áp lực, cộng thêm những thứ bên trong lời nói đó, khiến cho cả đám trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
“Cái gì…thiên cấp bảo kiếm mười thanh? Hắn lấy đâu ra những thứ đó?”
“Lại còn ba mươi bình thiên cấp đan dược? Không thể nào!”
Các thế lực dù là đứng đầu một vực cũng khó lòng kìm nổi rung động, nhưng khi sự thật bày ra ngay trước mắt, không muốn tin cũng không thể làm được.
Phía Đế Ma Cung cách đó không xa, một đoàn người do Cầm Tiên dẫn đầu hướng đến, mang theo phía sau đích thực là mười thanh bảo kiếm để lộ ra ngoài, khí tức cùng lực lượng phát ra khiến cho ý chí thiên địa cùng cộng hưởng, không sai vào đâu được.
Cùng với ba mươi bình đan dược cũng hiển lộ ra ngoài, đan hương bốc lên ngào ngạt, lan tỏa phạm vi trăm trượng xung quanh khiến cho bất kỳ ai ngửi thấy cũng cảm giác dễ chịu, tu vi có dấu hiệu đột phá.
“Đế Ma Cung hộ pháp tới, đám người Man Quốc mau tránh đường!” Phía đó, đứng bên cạnh Cầm Tiên là một trong ngũ ma tướng Độc Mệnh, cùng với phía sau Bát Ma Tử Lãnh Thu Sương và Đông Tà.
Khí thế ma uy, sát khí cùng với tử khí ngút trời, chỉ có vài người nhưng khí thế hơn xa đại quân Man Quốc kéo tới, khiến cho bọn hắn chưa đánh đã hạ uy.
Hùng Ngưu trông thấy vậy liền tỏ ra khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì được bởi đối phương có Cầm Tiên, tu vi lúc này thâm hậu vô cùng, chỉ có số ít người biết đã gần đạt đến Thần cảnh.
Khi đi ngang qua Man quân, Bát ma tử Đông Tà liền cười lạnh, giọng nói chế giễu: “Một đám man dân!”
“Ngươi…muốn chết!” Hùng Ngưu trừng mắt, phẫn nộ hóa thành lực lượng hồng rực như khí tức hoang cổ lao tới người đối phương, thế như thượng cổ hung thú cào xé con mồi.
Thế nhưng, Đông Tà đưa tay chắn trước mặt, hình thành một loại khí tức xanh lục quỷ dị, vừa mềm mại vừa sắc bén như tấm lưới bao trọn lấy hung thú bên trong.
Sau đó bàn tay khẽ bóp khiến cho nó tan đi, mặt lại tiếp tục chế giễu.
“Bệ hạ, chớ nóng nảy! Thực lực Đế Ma Cung này không tầm thường!” Bên cạnh, một trong hai vị quân sư, Mãnh Sơn vội đến khuyên can, ánh mắt chứa đựng sự sâu xa nhìn vào bên trong Đế Ma Cung phía kia.
Tu vi của hắn cũng là Thiên Quân lại chuyên tu bói toán chi thuật, thế nhưng khi nhìn vào trong đó, vẫn có một loại cảm giác vận mệnh khó nắm giữ tại thiên, như thể có một tồn tại đáng sợ nào đó chuẩn bị thức tỉnh.
“Hừ, đi vào trong!” Hùng Ngưu bực bội, thế nhưng vẫn nghe theo lời Mãnh Sơn mà lặng lẽ bước vào.
“Không biết hoàng đế Đại Thiên sẽ là một vị trông như thế nào đây! Ta nghĩ cùng phải là kẻ chinh chiến nhiều năm, nghi ngờ là một vị tướng nào đó trước kia!”
“Không không, ta nghe nói vị này còn rất trẻ, nhưng thực lực cùng bản lĩnh không hề tầm thường.
Ngang trời xuất thế, một tay đánh lui đại quân Ma giáo!”
Xung quanh quảng trường tụ tập lấy rất nhiều thế lực khác nhau.

Không chỉ có những thế lực đỉnh tiêm ngồi tại trên cao, mà phía dưới còn có vô số thế lực lớn nhỏ khác tỉ như Thái Vân Tông, Thiết Cơ Môn, các gia tộc Bắc Lĩnh, các thành chủ tại Đông Vực, rất nhiều nơi đều tự động đến đây để chiêm ngưỡng phong thái Đế triều.
Cũng không thiếu những ánh mắt bất phàm nhìn đến phía bên trong Đế cung.
Trong đó có Diệp Vô Trần cùng với Dã Chính, Vân Nhu đều đứng tại Thái Vân Tông.
Gần đó có cặp đôi một nam một nữ Thiết Cơ Môn, tên gọi là Huyên Vân cùng với Huyên Tô Hùng, hai người bọn họ đều là đệ tử đứng đầu trong tông môn.
Còn có, một nam tử hắc bào, gương mặt thâm sâu tà dị, đôi mắt hiện lên một quầng thâm đen, quanh người khí tức ma đạo ẩn giấu rất kỹ, chính là Diêm Huyền.
Bên cạnh hắn là thiếu nữ váy đỏ, khí chất mạnh mẽ vô song, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng, chính là Hỏa Du.
Một nơi khác, một người trùm kín bên trong áo chùm cũ kỹ, tay chống một cây gậy mộc thô sơ, bàn tay khô gầy lại đang bị bỏng rất nặng, ánh mắt đầy hận thù nhìn đến phía trên, vị trí đó đáng lẽ ra phải là của hắn.
Đúng lúc này, bên trong Đế cung có người bước ra, hai bóng hình xinh đẹp rạng ngời, một là Nhược Vân Hoa mặc trang phục nữ tế, chính là Hỏa Thần Vũ Y cao quý đoan trang.
Một bên là Hồng Bạch Y váy trắng tinh khôi, điểm lên từng bông hoa nhỏ lấp lánh giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Trong lúc mọi người còn đang ồ ạt bàn tán đến dung mạo hai vị nữ tử này, thì bên trong tiếp tục xuất hiện thêm bóng người khác, bước đi chậm rãi, khí thế bình thường không có chút gì lạ.
Hắn bước ra đứng trên đỉnh quảng trường, thân mặc kim bào lấp lánh, hoa văn như thể diễn hóa lấy đại đạo pháp tắc huyền diệu mờ ảo, hai tay chắp đằng sau lưng, gương mặt thanh tú như được tạo khắc mà nên, ánh mắt hiện lên ma quang mờ nhạt nhìn thấu tận mọi linh hồn trước mắt, bễ nghễ thiên hạ.
Hai mỹ nhân bên cạnh đồng thời bước đến cạnh hắn, một bên đưa cho bảo kiếm một bên đưa cho ngọc ấn.
Lúc này, Gia Cát Bắc Lục ở phía dưới vội và cầm theo một tấm chiếu thư đi lên bên cạnh, giọng nói hô to dõng dạc mà đọc: “Hồng Diễm đại lục trải qua ngàn năm truyền thừa, vô số thế lực hoàng triều nổi lên.
Thế nhưng hiện tại, trẫm tuyên bố xóa bỏ đi Đại Diễm Vương triều, lập nên Đại Thiên Đế triều, thống lĩnh Trung Thổ đại địa, cắt đứt mọi liên kết tới Đại Diễm trước đó.
Lúc này, Trung Thổ chỉ có người Đại Thiên, kẻ nào dám phản kháng, tru diệt!”
Tiếp sau đó, Đạo Tà bước lên trên, bảo kiếm trên tay giương lên thương khung, bắt đầu hiện ra lôi đình vạn trượng, may đen bao phủ hình thành uy áp kinh người.
“Hắn…hoàng đế Đại Thiên lại muốn làm lễ Tế Thiên? Thật điên khùng!” Đám người xung quanh, Huyền Không lão giả lập tức trấn kinh bật dậy, ánh mắt khiếp sợ nhìn đến phía trên.
“Tế Thiên, đó chẳng phải muốn nhận lấy Thiên Đạo khảo nghiệm sao? Khi xưa chỉ có Nhân Hoàng lập quốc mới có thể làm đến như vậy, còn nếu như là kẻ khác, chỉ có đường chết!” Bên cạnh, Tuyết Thần cung chủ mở miệng nói theo, ánh mắt có mấy phần thở dài nhìn phía Đạo Tà, hoàng đế này quá mức hung hăng tự đắc.
“Ha, không ngờ lại dám thực hiện Tế Thiên lập quốc, kẻ này bất phàm!” Dưới đó, ánh mắt thâm sâu của Diêm Huyền nhìn lên.

Hắn vốn là hoàng giả trọng sinh, tất nhiên biết đến nhiều thứ mà những người ở đây không biết, nhưng bất ngờ là hắn lại không tỏ ra coi thường Đạo Tà như những kẻ khác.
“Tế Thiên lập quốc, từ khi Hỗn Thế qua đi, đã không còn kẻ nào bạo gan dám làm như vậy nữa.
Rốt cuộc ngày hôm nay cũng được chứng kiến đến!” Bên cạnh Diệp Vô Trần cùng Dã Chính, ba yêu thú song son đứng cạnh nhau là Độn Không Tí, Địa Ma Xà đã tiến hóa huyết mạch trở thành Tử Ma Giao, cạnh đó nữa là Xích Viêm Hổ, thế nhưng hiện tại trên người nó có thêm loại khí chất thần thánh.
Vừa nãy là do Độn Không Tí mở miệng nói.
Ánh mắt Diệp Vô Trần cùng Dã Chính hiện lên đầy chiến ý, như thể muốn ngay lập tức xông đến một trận chiến giống như hoàng đế trước mặt này, nhưng bọn hắn cũng tự biết là chưa thể được.
Mà phía sau lưng Lãnh ma giáo chủ Tần Bá, Hiên Viên Hoàng đứng tại một nơi ít ai chú ý đến, ngồi xuống tu luyện.
Đột nhiên hắn mở trừng hai mắt, nhìn lên thiên lôi, lại nhìn xuống ngay trước mắt một cái hình thù kỳ lạ màn sáng.
Hắn nói: “Ngươi nói không thể kiểm tra được thân phận kẻ này? Sao có thể, đã nâng cấp đến cấp ba rồi mà vẫn không thể sao?”
Đổi lại là âm thanh vô hồn như thể do đồ vật tạo ra nói với hắn: “Hệ thống sử dụng máy quét thiên cơ điều tra, không thể nhìn thấy được kẻ này xuất hiện bên trong dòng sông vận mệnh.”
“Không lẽ hắn cũng giống như ta sao?” Hiên Viên Hoàng suy đoán, lúc này, hắn có một bí mật, chính là người xuyên việt đến đây.
“Ký chủ tuy là xuyên tới, vẫn nắm giữ lấy vận mệnh của thân thể này, không cách nào thoát khỏi vận mệnh trói buộc!” Giọng nói của hệ thống lại tiếp tục vang lên khiến hắn càng thêm dè chừng Đạo tà.
“Vậy ngươi nói xem ta cần bao nhiêu điểm nữa mới đến lượt mở hộp tiếp theo?” Hiên Viên Hoàng lại hỏi, lúc này tâm tình không khỏi nhộn nhạo, hắn thấy cái thế giới này ngày càng thêm đáng sợ rồi.
“Tinh tinh, thông báo, ký chủ còn cần thêm hai ngàn điểm nữa mới đủ!” Hệ thống trả lời.
“Vậy là lại phải làm nhiệm vụ sao? Cho ta xem danh sách nhiệm vụ!” Hiên Viên Hoàng lại nói.
Tiếp đó, trước mắt hắn hiện ra một dãy chữ kéo dài, ngón tay đưa lên kéo kéo một lát, ánh mắt khẽ trợn lên, sợ hãi nói: “Ngươi…hệ thống, ngươi chắc là nhiệm vụ này khả thi chứ? Tại sao lại có tiêu diệt Đại Thiên Đế Triều từ bao giờ rồi?”
“Hệ thống kiểm tra đến Đại Thiên hoàng đế bất phàm, hẳn là sẽ đem đến cho ký chủ cơ duyên không tưởng.
Nhiệm vụ liệt vào danh sách chờ, khi nào ký chủ mở được hộp quà tím tiếp theo liền có thể thực hiện!” Hệ thống trả lời khiến Hiên Viên Hoàng không biết nói gì hơn.
Nhưng nghĩ lại đến lúc mở ra hộp quà tím tiếp theo, tin chắc thực lực của hắn sẽ bạo tăng thêm một lần nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.