Đạo Thiên

Chương 50: Hoàng Hậu Khanh Huyền






Ba ngày sau, trong cung của thất công chúa Hồng Vũ Ngân, Đạo Tà lúc này đang đứng im lặng quan sát.
Hỗng Vũ Ngân ngồi bên trong bồ đoàn tại một tòa đình viện cạnh hồ nước, xung quanh tu vi linh lực đang dần dần tăng lên, mang đến loại cảm giác nóng bức như liệt hỏa.
Đạo Tà nhìn thấy được, bản thân nàng có trong mình hỏa hệ vương mạch, tức là thiên phú cao hơn thiên mạch một tầng, lại thêm vào vô số tài nguyên hoàng tộc cung cấp, tu vi lúc này đã là Pháp Tướng đỉnh phong, tuổi của nàng thì mới chỉ mười bảy, kém hắn hai tuổi lận.
Nhưng không phải vì thế mà cho rằng thiên phú của nàng ta cao hơn, thiên tài không chỉ nhìn vào mỗi việc tăng lên tu vi.
Có những lúc, dừng lại để cảm ngộ, đột phá một bích chướng cao hơn cũng cần phải có thiên tư cao mới làm được.
Đột phá cảnh giới cũng giống như là nhảy qua một bức tường chắn ngay phía trước.
Thế nhưng, không phải bức tường nào cũng cao và chắc chắn như nhau.
Đối với Đạo Tà hay nói cách khác là Đế Đạo Thiên, thứ hắn cần nhảy qua là bức tường to lớn vô cùng, giống như ngọn thiên sơn che chắn trước mặt, cao chạm tới nóc thương khung.
Mà hắn không vượt qua được, hắn cần làm chính là đánh vỡ nó, hình thành một lối đi riêng cho bản thân.
Đột nhiên Hồng Vũ Ngân dừng lại, lúc này tu vi ổn định ở Pháp Tướng đỉnh phong, bắt đầu củng cố linh nguyên cùng hồn linh, sau đó nàng có thể đột phá tiếp tục đến Hợp Thể cảnh, thân thể cùng Pháp Tướng hợp làm một, tăng lên loại cảm giác thân cận với tự nhiên.
Sau đó có thể bắt đầu lĩnh ngộ Chân ý, bước vào Địa Quân cảnh.
Nàng quay ra nhìn hắn, miệng nhỏ nói: “Ngươi thấy bản cung ra sao? Chưa từng gặp qua thiên tài nào như ta đúng không? Nếu vậy thì ngoan ngoãn là theo hầu ta, sau này khi trở thành đế hậu, ngươi cũng sẽ được hưởng phần nào!”
Lời nói của nàng là tự cao vô đối, hoàn toàn là tự đánh giá cao bản thân, Thế nhưng, nếu suy xét đến việc nàng ta là con của hoàng hậu, lại được hoàng đế hết sức nuông chiều, có khi lại thực sự ngồi lên chức Đế Hậu được.

Nhưng Đạo Tà thầm lắc đầu, người như Hồng Vũ Ngân có lên làm hoàng đế, Đại Diễm không quá ba ngày liền sẽ loạn, thậm chí có thể sụp đổ bất cứ khi nào.
Hắn nói: “Nhờ hồng phúc của điện hạ!” Sau đó, lại thấy nàng ta vui vẻ đứng lên, đi theo ra khỏi cung.
Nàng đến sâu bên trong những tòa cung điện kia, cuối cùng tìm đến một nơi cung điện xa hoa lộng lẫy, bên trong người hầu ra vào không đếm xuể, lại thỉnh thoảng có tiếng nhạc cụ cùng ca hát vang lên.
“Đây là…” Đạo Tà dùng hồn lực cảm nhận bên trong, hắn thấy được một thân ảnh cao quý nằm dài trên ngọc ỷ, thân hình quyến rũ tỏ ra mệt nhọc, mắt nhắm hờ nhìn đến phía trước là rất nhiều tên nam nhân bạch ngọc đang biểu diễn.
“Nhi thần đến thỉnh an mẫu hậu!” Đúng lúc này, Hồng Vũ Ngân đứng bên ngoài, lời nói truyền vào khiến cho nữ nhân lập tức mở mắt, gương mặt hiện lên nụ cười hiền hậu, mau nói: “Tiểu Ngân, mau lại đây ta xem! Ngươi tu luyện đến đâu rồi?”
Đạo Tà có chút ngẩn người, hóa ra đây chính là hoàng hậu Khanh Huyền, trong hoàng tộc chỉ đứng sau hoàng đế Hồng Long.
Nhìn qua thì có vẻ chỉ là nữ nhân bình thường dựa vào sắc đẹp, thế nhưng Đạo Tà lại nhận thấy được tu vi của nàng cũng đến Địa Quân cảnh, xung quanh người ẩn ẩn hiện ra Chân ý như hoa đào đua nở, mang theo sinh cơ mãnh liệt.
“Hử, hắn là ai?” Bỗng nhiên, Khanh Huyền nhìn ra phía sau nữ nhi, ánh mắt tập trung lên người Đạo Tà, không khỏi có chút sáng lên.
“Mẫu hậu, hắn là người hầu ta mới thu nhận! Người từ bỏ ý đồ a!” Hồng Vũ Ngan bĩu môi, nói như thể sợ Đạo Tà bị mẫu hậu cướp mất.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Cặp mẹ con này, có chút quái lạ!” Trong đầu Đạo Tà liền có suy nghĩ như vậy.
Hoàng hậu đương triều, mặc dù là quyền cao chức trọng nhưng lại tỏ ra bình thản, trang phục thiếu kín kẽ nằm trước mặt một đám năm tử thế này, đồng thời xem bọn hắn diễn nghệ, cũng không khỏi quá mức thiếu đoan chính.
Còn chưa nói đến, tại sao Hồng Long không quản chuyện này? Chớ nói là hắn không biết? Nhưng khả năng này cực kỳ thấp, thậm chí là không thể xảy ra.
Cũng có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó, Hồng Long không thể quản chuyện của hoàng hậu.
“Hắn tên là gì?” Khanh Huyền nhìn Đạo Tà, giọng nói là đang hỏi Hồng Vũ Ngân.
“Cái này, thực ra ta cũng quên chưa có hỏi.” Hồng Vũ Ngân gãi gãi đầu, tỏ ra xấu hổ, sau đó quay ra vội nói: “Nô tài, mau nói tên ngươi là gì?”
Đạo Tà đứng đó, không tỏ ra chút sợ hãi nào, bộ mặt hiển nhiên như thường mà đáp: “Đạo Tà!”
“Người…to gan! Dám trả lời ta như vậy?” Hồng Vũ Ngân lập tức giận, dường như đang nghĩ đến cách răn dạy hắn một trận.
Thế nhưng, bên cạnh nàng, sắc mặt Khanh Huyền đột nhiên lộ ra dị sắc, nàng khẽ cười nói: “Vũ Ngân, hay là để hắn lại chỗ ta một thời gian a! Ta giúp con dạy bảo hắn, khi nào thành thục sẽ đem tới trả!”
Lời nói của nàng tuy mang theo biểu cảm hiền hậu, thế nhưng đến tai Hồng Vũ Ngân lại khiến nàng khẽ nhíu mày, giống như đang âm thầm ấm ức.
Nhưng sau đó, cũng không thể làm gì hơn, đành phải nói: “Được, vậy nhờ mẫu hậu giúp ta trừng trị hắn!” Nói xong, Hỗng Vũ Ngân nhanh chóng bước quay đi, khi đi qua còn đối với Đạo Tà một ánh mắt khó chịu mới xong.
“Không ổn chút nào!” Đạo tà thầm nghĩ, Sau đó, hắn nghe Khanh Huyền đuổi hết tất cả người bên trong ra ngoài, lại bắt đầu chỉnh trang lại ý phục, đội lên một cái vương miện lộng lẫy.
Đạo Tà cố ý tỏ ra hồn nhiên, định lẫn vào trong đoàn người bước ra ngoài nhưng lại nghe: “Bản cung cho ngươi đi sao?”
Nghe được lời này, đám người hầu kia không ai dám quay lại mà chỉ có đi nhanh hơn, để lại một mình Đạo Tà đứng ở đó, thần sắc bình tĩnh nhìn lên nàng.
“Hoàng hậu nương nương có gì sai bảo?” Hắn chậm rãi nói ra, nhiều lúc nghĩ đến mà lại thấy quả thật sai lầm khi bước vào trong cung thế này.
Khanh Huyền lập tức lộ ra nét cười đầy mị hoặc, gương mặt của nàng vô cùng xinh đẹp, công thêm khí chất của một nữ nhân trưởng thành, có thể khiến bao nhiêu nam nhân đành lòng ngã xuống.
Nàng ta vẫy vẫy tay ý bảo hắn bước lại gần mình, một bên lại ngồi lệch sang, như muốn nhường một chỗ cho hắn.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Hoàng hậu…?” Đạo Tà ấp úng hỏi, cố tình như thể không hiểu ý nàng.
“Mau lại đây, ngồi cạnh bổn cung! Ngươi dám cãi lời?” Khanh Huyền chớp chớp ánh mắt, nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt giống như sắp không kìm nổi.
“Người vẫn nên giữ lấy tự tôn của mình đi! Ta sợ chuyện này truyền ra ngoài, khó tránh cái danh hoàng hậu đó không giữ nổi!” Đạo Tà trầm ngâm, sắc mặt lúc này không còn bình thản nữa mà thay vào đó là lạnh lùng.
Khanh Huyền nhìn hắn, bỗng chốc lộ ra sự giễu cợt, nói: “Vậy ra ngươi cũng có ý đồ nào đó? Muốn thông quan Ngân nhi để gặp ta mà nói những lời này sao?”
Trong mắt Khanh Huyền, có thể Đạo Tà là một tên không biết sống chết nào đó được mấy hoàng phi kia sai xử tới, tóm lấy nhược điểm của bản thân.
Thế nhưng, ai lại không biết sau lưng nàng ta có thế lực như nào chống lưng?
Đạo Tà không hiểu, hắn suy ngẫm một hồi sau đó nói: “Vậy là ngươi cũng đã nhận ra từ đầu! Nhưng thế thì sao? Hiện tại hoàng hậu muốn giết ta?”
Khanh Huyền lắc đầu, miệng vẫn hiện lên ý cười mà nói: “Bổn cung đã nói, sẽ giúp Ngân nhi dạy dỗ ngươi, thế nào lại chuyển sang ý nghĩ giết chóc rồi? Còn không mau lại gần đây?”
Đạo Tà thấy vậy, lập tức hướng đến phía nàng mà từng bước đi tới.
Đồng thời, hắn thôi thúc đế nguyên trong cơ thể, hình thành một loại khí thế cao thượng đang tăng dần lên, cùng với bước đi tạo cảm giác như thể một thân ảnh quân vương cao thượng đang bước tới.
Trước mắt Khanh Huyền, trông thấy bộ dạng của hắn như vậy, gương mặt nàng ta dường như ngày càng ửng hồng, hơi thở mỗi chốc lại hiện ra rõ ràng hơn, đến mức không chịu được mà đưa tay lên đặt trước ngực, cố bình tĩnh lại.
“Nữ nhân này…không lẽ lại thuộc dạng như vậy?” Đạo Tà chỉ đang muốn thử xem biểu hiện của nàng ra sao mà thôi.
Cùng lắm nếu nàng ta ra tay thì hắn vẫn có khả năng đối đầu được, Chân ý trong người có thể hiện ra bất cứ lúc nào.
Thế nhưng biểu hiện của Khanh Huyền lại khiến hắn nghĩ đến một loại khả năng, lại nhớ đến bản thân Nguyên Hồn thời gian qua thong dong tại những nơi hoa lâu phong lưu, gặp qua không ít loại nữ nhân sau đó truyền ý nghĩ cho hắn, lúc này Đạo Tà dường như đã đoán được Khanh Huyền là loại nào trong số đó.
Hắn bước tới gần nàng, nhưng đột nhiên ngừng lại trước mặt ba bước, khí tức đế vương lúc này tỏa ra mãnh liệt, kim sắc quang mang chói lóa để cho Khanh Huyền lập tức sững sờ.
“Người…” Nàng ta không nói được gì, tuy rất muốn phản kháng lại, thế nhưng tận sâu bên trong thâm tâm lại có gì đó muốn ngăn cản bản thân.
“Hoàng hậu, mau quỳ xuống!” Đạo Tà khẽ mở miệng nói, ánh mắt thâm sâu nhìn vào mắt nàng.
Khanh Huyền giật mình, ngước lên trừng mắt nhìn hắn: “To gan, ngươi vừa mới nói gì? Có tin bổn cung…”
Nhưng đúng lúc đó, hồn lực cường bạo mà tác ác xuất ra từ bên trong mắt Đào Tà, lao đến tấn công bên trong hồn hải của nàng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Khanh Huyền lập tức bật dậy, hồn lực bản thân cũng tỏa ra, bên trong hồn hải, hồn linh của nàng là một gốc đào rực rỡ, tỏa ra vô tận ý chí mê hồn chống lại sự tà ác của hắn.
Đồng thời, tu vi Địa Quân sao có thể coi thường, Khanh Huyền hiện ra Chân ý của bản thân, loại lực lượng chất chứa sinh cơ nồng đậm, hiển hóa ra những cánh hoa đào hồng sắc, bay tới quấn quanh cơ thể Đạo Tà.

Sau đó, hắn chỉ cảm giác khi những cánh hóa chạm lên người, liền có một chút sinh lực bên trong cơ thể bị hút mất.
“Mộc chi Chân ý thật đáng sợ! Nhưng đối với ta cũng không thể ảnh hưởng!” Đạo Tà liền xuất ra Ma đạo chân ý, sau đó hóa thành một dòng huyết hải bao bọc quanh người.
Ma đạo chân ý của hắn bao hàm là tất cả các loại ý chí tà ác diễn hóa mà thành, cũng tức là bao hàm rất nhiều loại Chân ý do tự thân sinh ra.
Mà dòng huyết hải này, là do các loại chân ý giết chóc, sát phạt hình thành, có khả năng tước đoạt đi sinh cơ vạn vật trong thiên địa.
Hai bên chân ý đối chọi lẫn nhau, tuy mộc chân ý của Khanh Huyền đạt đến tầng cao hơn, thế nhưng là do hạn chế bởi thiên địa tự nhiên, không thể kéo dài được so với loại tự thân sinh ra, bất hủ bất diệt như của Đạo Tà, nó nhanh chóng có xu thế yếu đi.
“Sao lại có thể? Thứ lực lượng của hắn rốt cuộc là gì?” Khanh Huyền trừng mắt, sau đó linh nguyên bên trong sôi trào, lao ra khỏi cơ thể, hóa thành vô số lưỡi kiếm bay đến,
Linh nguyên Địa Quân cảnh cực kỳ hùng hậu, lại được Chân ý tiến hành tôi luyện, khiến cho bên trong cũng có một loại cảm giác gần gũi với thiên địa tự nhiên, có thể tự động hấp thu lấy lực lượng xung quanh tăng cường chiêu thức.
Đạo Tà cũng xuất ra đế nguyên, kim quang vạn trượng bao phủ tứ phía, hiển hóa ra vô vạn loại hình thần binh pháp bảo, giống như thế phía sau lưng hắn là một tòa bảo tàng thần binh.
Vô số kim sắc thần binh đồng thời lao lên, cùng nhau ma diệt đi những thanh kiếm linh nguyên hồng sắc của Khanh Huyền.
Xét về thực lực, Đạo Tà có được đan điề khủng bố, chất chứa lượng đế nguyên không thể nói là ít, so sánh với Địa Quân cảnh như Khanh Huyền thì không chênh lệch quá xa.
Chất lượng đế nguyên thì khỏi cần bàn, loại linh nguyên như thế đã không cần cảnh giới đến đo lường nữa rồi.
Bỗng nhiên, hai bên kim hồng hắc thi nhau giằng co, đột nhiên trong đan điền Đạo Tà khẽ động, xuất ra một tia Ngũ Sắc Thiên Lôi bồi dưỡng bấy lâu nay.
Một tia bạch sắc thiên lôi hóa hình nên thanh lôi kiếm hòa vào đám thần binh của hắn, sau đó trực tiếp xuyên qua hết thảy lực lượng của Khanh Huyền, đâm tới tại bụng của nàng ta.
“Hả, đây là…sao có thể?” Khanh Huyền không kịp phản ứng, bản thân bị bạch sắc lôi kiếm đâm trúng, khiến cho đan điền toàn bộ tê liệt, loạng choạng lùi về phía sau.
Nhân lúc đó, Đạo Tà tụ tập tất cả thần binh, hóa thành phương thiên kích cực đại phóng tới, phá hủy hết thảy linh nguyên của Khanh Huyền, sau đó dừng ngay trước cổ họng của nàng.
Hắn chậm rãi bước tới, trên tay xuất hiện ra một hắc sắc lôi tỏa, phóng tới phong bế hoàn toàn đan điền cũng linh mạch của Khanh Huyền, lúc này mới cười lạnh: “Hoàng hậu, hiện tại có thể quỳ xuống rồi chứ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.