Đạo Thiên

Chương 45: Nhiều Người Căm Hận Như Vậy






Hồng Trấn Cương sau khi rời đi cũng không ngờ rằng, Dạ Vân Vũ sớm đã bị Ma giáo nắm chắc trong tay, hắn cũng không nghĩ tới cách làm của Ma Giáo quyết liệt tới vậy.
Lúc này, lại đang trên đường đi tới Xích Phong thành, thuộc về địa bàn của Thiết Vương Thiết Chính.
Nhưng có vẻ mọi chuyện không có đơn giản như Hồng Trấn Cương từng nghĩ, khi hắn đến đây, liền bắt gặp có cả Hạ Vương cùng với Mộc Vương cũng đồng thời ngồi tại đó.
Hồng Trấn Cương thầm cảm giác mọi chuyện giống như đã bị xem thấu, hắn nhưng vẫn vô tư bước vào trong.
“Tham kiến tam điện hạ!” Hạ Vương, Mộc Vương cùng Xích Vương đồng thời đi ra nghênh đón, bên trong mỗi người đều đang suy ngẫm lý do Hồng Trấn Cương đột ngột tới đây, không khỏi tập trung ánh mắt lên người Xích Vương khiến hắn thoáng giật mình.
“Không biết tam điện hạ tới Vương phủ ta là có nguyên nhân gì?” Xích Vương lúc này mở miệng hỏi.
Hồng Trấn Cương liếc mắt nhìn qua ba người, sau đó bỗng hiện lên nét cười thâm ý nói: “Phụ hoàng gần đây cảm thấy Đại Diễm xuất hiện loạn trong giặc ngoài, thế nên đích thân sai cử ta đem lễ vật đến ban thưởng cho người tin tưởng, mong Xích Vương hết lòng vị triều đình làm việc!”
Nghe được lời này, không những là Xích Vương mà cả Hạ Vương cùng với Mộc Vương đều cùng lúc giật mình.
Hành động này của Hồng Trấn Cương trước mặt bọn hắn chẳng khác nào tuyên bố rõ ràng sự thiên vị đối với Xích Vương.
Thế nhưng, vấn đề ở đây là Xích Vương lại đang cùng một chiến tuyến với bọn hắn.
Điều này lại chỉ khiến cho bọn hắn đối với Xích Vương thêm nghi ngờ sâu hơn.
Xích Vương thì nhanh chóng bình tĩnh lại, chưa vội tiếp nhận mà hỏi: “Điện hạ, không biết ý hoàng thượng nói loạn trong giặc ngoài tức là sao? Chẳng lẽ bệ hạ phát hiện ra điều gì lạ thường?”
Hắn hỏi như vậy cũng không phải thực sự muốn biết, chuyện có người tạo phản vốn dĩ đã không thể che giấu được lâu.
Cái quan trọng lạ, hắn đang muốn biết Hồng Long có biết hắn ở trong phe phản loạn đó hay không? Nếu biết rồi thì việc mang tới lễ vật này lại có ý gì?
Đến Hạ Vương cùng Mộc Vương bên cạnh khi nghe Xích Vương hỏi vậy cũng không khỏi nghi ngờ.
Chẳng lẽ thực sự Hồng Long đã sớm phát hiện ra bọn hắn, hiện tại là đang muốn vớt vát hay sao?
Chỉ nghe Hồng Trấn Cương nói: “Điều này ta vốn không biết! Chỉ là, trước đó phụ hoàng có dặn dò, Đại Diễm bao nhiêu năm giữ vững đều là do các vị Vương gia góp sức, thế nhưng không hiểu sao lại chỉ dặn mang đến một vài Vương Phủ, còn lại các vị…!” Nói đến đây thì hắn tỏ ra ngập ngừng không tiếp tục nữa.

Xích Vương trầm tư, trong lòng lúc này đang rất mâu thuẫn.
Ban đầu hắn muốn tạo phản là nguyên do triều đình bất công chiếm đoạt toàn bộ tài nguyên.
Nhưng lúc này đột nhiên chiếu cố đến hắn, khiến cho hắn không khỏi nghĩ hoàng đế muốn mở ra cho hắn một đường lui.
Thế nhưng khi nhìn sang hai người kia, Xích Vương lại không thể nghĩ tốt đẹp như vậy.
Ở đây mình hắn được nhận, chắc chắn nếu quay đầu sẽ bị các bên còn lại nhắm vào hòng bịt miệng.
Loanh quanh một hồi, cuối cùng hắn đành phải cắn răng mà nói: “Điện hạ phiền thu lại ban thưởng, ta vốn dĩ không góp được nhiều công trạng cho Đại Diễm, không xứng đáng nhận được!”
Nghe Xích Vương nói lời này, Hồng Trấn Cương lập tức tỏ ra ngạc nhiên, hắn hiện lên hàn mang quan sát lấy ba người, trong lòng đã khẳng định lấy suy đoán.
Sau đó, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức bỏ đi khỏi Xích Vương phủ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đúng lúc đó, phía sau lưng hắn, ánh mắt Hạ Vương lúc này bỗng lóe lên quang mang khác thường, rồi nhanh chóng trở lại như cũ.
“Các vị, Hồng Long có vẻ đã phát hiện ra chúng ta rồi.
Nên sớm báo tin cho phía bên kia biết, để họ sớm có chuẩn bị!” Xích Vương lúc này quay ra nói, tiếp tục cuộc bàn luận dang dở của họ.
….
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong Hạ Vương phủ xuất hiện bóng người lao ra bên ngoài, thần không biết quỷ không hay mà hướng về phía kinh thành chạy đi, tốc độ nhanh vô cùng.
Một lúc sau, bên trong tẩm cung của Hồng Long, bóng người áo đen xuất hiện ngoài cửa khiến hắn chú ý tới.
“Mau vào trong!” Hồng Long mở miệng đáp.
Bóng người lập tức đẩy cửa bước vào trong, thấy trước mắt là hoàng đế Đại Diễm đang nằm trên giường, bên tay ôm lấy mỹ nhân yêu kiều, sắc mặt đỏ hồng đang mơ mơ màng màng.
“Thu Nguyệt!” Người này nhìn thấy mỹ nhân trong tay hoàng đế, không khỏi nắm chặt hai tay trong chốc lát, cái tên cùng hình bóng đơn thuần trước kia bỗng hiện lên trong đầu hắn.
Hồng Long khẽ động người, một tay đưa lên vuốt ve thân hình nữ nhân trong lòng, đồng thời hỏi: “Hạ Vương, mọi chuyện đến đâu rồi? Mau nói ra hết cho ta!”
Người này chính là Hạ Vương, hắn tháo ra khăn che mặt, để lộ gương mặt vô vùng bình thường, chỉ là hiện tại đang có chút mất tập trung.
Khi nghe Hồng Long hỏi, hắn thoáng giật mình, đáp: “Thưa bệ hạ, hiện tại Ma giáo hành động rất kín kẽ, ngay cả thần muốn thường xuyên liên lạc cũng không được.
Chỉ có bọn hắn tự động tìm đến, còn lại đều giống như âm hồn không biết tung tích đi đâu!”
Hồng Long cau mày, chậm rãi suy tư một hồi sau đó phất tay cho nữ nhân trong lòng đi ra ngoài.
Nàng đứng dậy, bộ dáng mệt mỏi mặc lên y phục, hơi liếc mắt nhìn Hạ Vương xong lập tức đi ra ngoài.
Hồng Long dậy mặc lên cẩm bào, bước đến gần bàn ngồi xuống, sau đó nói: “Chuyện mà ta giao cho Trấn Cương đi làm, ngươi thấy thế nào?”
Hạ Vương suy nghĩ một lúc, nhanh chóng đáp: “Tam điện hạ tuy đúng là có tâm tư suy nghĩ, thế nhưng hắn vẫn còn quá coi thường Ma giáo.
Trước đến nay Ma giáo làm chuyện gì đều rất quyết liệt, dùng đến đủ mọi phương pháp lãnh huyết nhất.
Nhưng tên Vương gia kia làm sao có thể chỉ vì chút tài nguyên mà vứt bỏ mạng sống người nhà cho được.”
“Vậy còn ngươi thì sao? Trong lòng ngươi không có người thân sao? Không lẽ cũng không thèm quan tâm đến vợ con bị Ma Giáo bắt giữ?” Hồng Lòng khẽ híp mắt đánh giá, lời nói khiến cho Hạ Vương trở nên ấp úng.
Sau đó hắn vội khom lưng đáp: “Bệ hạ, cho dù có hi sinh mọi thứ, ta cũng vì Đại Diễm…”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhưng chưa nói hết câu, hắn đã bị Hồng Long tung ra một chưởng, mang theo linh nguyên nóng rực, hóa thành đầu hỏa long lao đến đánh bay ra một đoạn xa, miệng lập tức hộc máu.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu! Nếu không tra ra được tung tích địa bàn Ma Giáo, ngươi biết hậu quả sẽ là như thế nào đấy!” Hồng Long tức giận quát mắng, sau đó không nói thêm lời nào mà bước ra ngoài.
Hạ Vương chật vật đứng dậy, tay ôm lấy ngực đang bị thương nặng, ánh mắt chứa đầy hận thù, tự nhủ: “Hồng Long, có ngày ta sẽ khiến ngươi chết theo cách thảm nhất! Nhất định!”
Nói xong hắn nhanh chóng bước ra ngoài, vừa đúng lúc bắt gặp nữ nhân vừa mới được hoàng đế sủng ái, chính là Thu Nguyệt.
Hắn nhìn nàng một lúc, sau đó cắn răng mà rời đi không nói lời nào, để cho Thu Nguyệt đã đau lại càng thêm đau.
Nhìn theo Hạ Vương rời đi, trong mắt nàng chợt hiện lên đầy hồi ức, nhớ lại thời gian khi xưa, chưa bao giờ nàng dám tưởng tượng ra bản thân sẽ có ngày rơi vào tình cảnh như vậy.
Thế nhưng, thiên hạ này ai có thể chống lại quân vương, số phận đã ép nàng phải rơi vào tay Hồng Long, mãi mãi không thể thoát khỏi.
“Đáng chết! Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?” Thu Nguyệt quay về trong phòng, bỗng nhiên không kìm được mà bật khóc.
“Tiểu cô nương, ngươi có nỗi lòng cần giải tỏa sao?” Đúng lúc này, bên trong phòng có âm thanh khàn khàn phát ra khiến Thu Nguyệt giật mình, vội bật dậy, khí tức tu vi tỏa ra cẩn thận nhìn xung quanh.
“Là kẻ nào?” Thu Nguyệt khẽ quát lên, trên tay không biết đã xuất hiện bảo kiếm từ lúc nào.
Một vầng sáng kim quang lấp lánh bỗng chốc xuất hiện trước mặt nàng, bên trong không rõ thân ảnh của ai.
Thu Nguyệt chỉ nhìn thấy là một bóng dáng cao cao tại thượng, ánh mắt thâm sâu bàng bạc nhìn xuống thế gian, thấu tận mọi tâm tư của nàng.
“Ngươi là ai? Muốn đến giết ta?” Thu Nguyệt nắm chặt kiếm, linh nguyên hồng sắc hiện ra bao vây xung quanh người.
“Ha, tố chất khá tốt! Lại có Phong Hoa Thiên Mạch, thân thể sinh ra đã có sức hấp dẫn hơn người, tốt, tốt!” Giọng nói khàn khàn tiếp tục vang vọng từ bên trong vàng sáng, giống như thần âm thẩm thấu tận sâu linh hồn, khiến nàng run rẩy gần như đổ sụp xuống.
“Ta là người tốt! Vốn chỉ định đi ngang qua đây một chút, không nghĩ lại gặp được loại thể chất đặc biệt này.
Ý nghĩ muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, có muốn không?” Người bên trong vầng kim quang lại nói ra.
Thu Nguyệt lập tức sửng sốt, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng mà hỏi lại: “Tiền bối rốt cuộc là ai? Ta không nghĩ muốn bái sư, phiền ngài rời đi cho!”
“Ồ, có lẽ là ngươi e ngại tên hoàng đế đó sao? Nếu theo ta, ngươi có thể thoát khỏi hắn!” Bóng người kim quang lại nói, giọng nói mang theo lực lượng ma mị huyền ảo khiến cho tâm thức Thu Nguyệt có dấu hiệu bị thôi thúc.
“Dừng! Ta không muốn nghe những lời đó! Tiền bối làm phiền đi cho!” Thu Nguyệt cố gắng chống cự, thế nhưng càng lúc loại lực lượng kỳ lạ kia càng mạnh hơn, lập tức giống như hắc ám bao trùm lấy, che mờ đi lý trí của nàng.
“Ta đang ở đâu? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?” Thu Nguyệt khẽ biến sắc, nhìn quanh chỉ toàn là một màu u tối khiến nàng bỗng sợ hãi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đột nhiên, hắc ám xung quanh có dấu hiệu vận chuyển, ngưng tụ hình thành nên một gương mặt to lớn, nhưng lại không hề đáng sợ.

Chỉ là khi nhìn vào gương mặt đó, linh hồn của nàng giống như hoàn toàn bị nó nuốt chửng.
“Ngươi không muốn có lại cuộc sống trước kia sao? Ta có thể giúp ngươi!”
“Ngươi không muốn nhận được tất cả mọi người ngưỡng mộ sao? Ta cũng có thể giúp ngươi!”
“Ngươi không muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ sao? Ta cũng sẽ giúp ngươi!”
Giọng nói chứa sự mê hoặc vang vọng bên tai khiến cho Thu Nguyệt ôm đầu, giống như trở nên điên loạn.
Nàng liên tục la hét: “Không! Ta không muốn! Mau cút đi! Ta thực sự…”
Nhưng càng kêu la nhiều, giọng nói kia phát ra lực lượng càng mạnh, cuối cùng là hỏi nàng một câu: “Ngươi muốn giết Hồng Long sao? Ta sẽ cho ngươi cơ hội tự tay giết hắn!”
Thu Nguyệt lập tức đứng im lặng, gương mặt như đã hoàn toàn bị thôi miên, trở nên ngây dại một hồi lâu.
Sau đó nàng nhìn lên gương mặt to lớn trên kia, lập tức quỳ xuống, giọng nói chứa đầy oán hận: “Tiền bối, ta muốn tự tay giết hắn! Ta muốn có lại tất cả mọi thứ trước kia!”
Gương mặt hắc ám dần nở nụ cười tà ác, sau đó ừ ánh mắt đó chiếu xuống một tia sáng chui vào đầu nàng, hiện ra một loại tâm pháp tu luyện đặc biệt.
“Ngũ Độc Thần Công, chuyên giành cho người sở hữu Mộc hệ linh mạch đặc hữu.
Luyện thành chỉ cần ý động liền khiến cho đối phương tiếp xúc với cơ thể mình bị ngũ độc xâm nhập, ăn mòn từ huyết mạch, trái tim, xương tủy, đan điền cùng với linh hồn.
Không ai có thể phát hiện ra trừ khi cao hơn bản thân ba đại cảnh giới!”
Thu Tuyết học xong tâm pháp liền rùng mình, sau đó càng thêm nắm chặt tay, bỗng chốc tầm mắt nàng thay đổi, xuất hiện tại căn phòng như ban đầu.
“Hồng Long, nhất định ta sẽ cho ngươi nếm trải địa ngục trần gian, muốn chết không được!” Nàng âm thầm thề, sau đó không chần chờ mà tu luyện Ngũ Độc Thần Công.
Bóng dáng trong vầng kim quang biến mất từ lúc nào, ngay sau đó một bóng người xuất hiện tại trước sân, đứng nhìn vào bên trong phòng của Thu Nguyệt, khẽ cười: “Hồng Long a Hồng Long, ta không nghĩ có nhiều kẻ muốn giết ngươi như vậy.
Thế nên cũng không thể lãng phí mà bỏ qua cho được!”
Người này chính là Đạo Tà, hắn không biết đã xuất hiện trong hoàng cung từ lúc nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.