Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 12: Ngôi nhà hoang và những cái vong chết thảm




Đã hơn 2 tiếng đồng hồ kể từ khi tôi và chú Lâm đến được Sapa, ngay khi đến địa điểm cần đến thì trời cũng đã sụp tối.
Vì nơi đây là vùng đồi núi nên sương mù cũng dày đặc, tôi nghĩ rằng những tai nạn xảy ra ở đây chắc cũng một phần là do sương mù cản trở tầm nhìn của người đi đường nên mới gây ra nhiều tai nạn như vậy.
Men theo con lộ dọc ngọn núi, chúng tôi tìm đến một ngôi nhà bị bỏ hoang tới tận mấy chục năm trước, tôi không nhớ chính xác là bao lâu nhưng đứng trước ngôi nhà nhìn vào thì tôi nghĩ ít nhất cũng phải hơn ba chục năm rồi.
Từ bên ngoài, ông chú Lâm lấy trong túi đồ nghề ra một cái kính âm dương, ở giữa kính là hình bát giác và bên trong còn có kim chỉ hướng đang quay xuôi ngược. Ổng khẩn khấp hỏi tôi:
-Con muốn ở lại ngoài này hay là theo chú vào trong đây Long?
Tôi cũng đắng đo suy nghĩ một hồi lâu… (nếu mà mình đi theo ổng thì cũng chưa chắc giữ được mạng vì không biết thứ bên trong ngôi nhà quỷ quái này là gì, ấy nhưng mà ở lại đây cũng không phải là cách,... hầy da... mà thôi kệ! Cứ đi theo ổng luôn cho tiện, dẫu sao ông chú nhà mình vẫn có pháp lực cao cường mà)
Ông chú Lâm lại bắt đầu cười gian xảo:
-Sao rồi cu? Sợ rồi à…:3 hé he he
-Dạ… có đâu, đi với chú rồi thì con hổng có sợ con ma nào nữa đâu.
-Được! Thằng này giỏi, vậy thì đi theo sau lưng chú nghe chưa.
-Dạ!
Mặc dù ngoài miệng tôi nói hùng hồn như thế thôi chứ nhìn khung cảnh xung quanh là tôi muốn thay tả bỏ mợ rồi. Vừa mở cánh cửa mục nát bước vào là ông chú đã lấy tay che mũi lại, thấy thế nên tôi cũng bịt kín mít cái mặt theo.
-Nặng mùi âm khí quá hả chú?
-Không! Mùi chuột chết hôi quá nên bịt mũi lại thôi.
Ố mai chuối!...Tôi hơi sốc trước câu trả lời đó của chú Lâm.
-Vậy chỗ này có âm khí hay điều gì khả nghi không chú?
-Chú mày lại hỏi thừa nữa rồi! … âm khí thì nồng nặc rồi chú mày không cảm nhận được hay sao mà còn hỏi, riêng cái điều bất thường thì tao cũng đang tìm đây.
Vừa dứt lời thì bên dưới có vật gì đó chạy xọc ngang chân tôi, theo phản ứng tôi la thất thanh và liên tục vùng vẩy khỏi thứ vừa bò ngang chân tôi ngay lúc đó.
-á…á…. Con gián kìa!
Tôi nhảy phóc lên người ông chú Lâm và rung cầm cập.
-Buông tao ra coi cái thằng quỷ này, có con gián cũng sợ nữa.
Ông chú Lâm vùng vằng thả tôi cái bẹp xuống đất, cùng lúc đó mũi kim trên âm dương kính của ông chú Lâm cũng bắt đầu chỉ loạn xạ. Vẻ mặt chú Lâm bây giờ mới bắt đầu nghiêm túc lại và đi theo hướng mũi tên trên bát kính, tôi cũng luống cuống chạy theo ngay sát sau lưng ông chú không dám rời nữa bước.
Càng đi sâu vào bên trong tầm nhìn càng tối, ông chú Lâm lại ra hiệu cho tôi mở đèn pin ra để rọi về phía trước. Bước đến căn phòng ngủ bổng nhiên chúng tôi nghe tiếng cười khanh khách từ ngay trên chiếc giường cũ kỹ của căn phòng, mọi thứ tối ôm nhưng bản thân tôi vẫn cảm nhận được sự ẩm ướt của cả ngôi nhà và cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cả sống lưng. Ông chú Lâm cứ luôn dán mắt vào pháp bảo mà dò tìm, cho đến khi chân tôi bất ngờ bị lôi kéo lê lết trên nền nhà thì ông chú Lâm mới kịp thời phi đến phi vài lá bùa vào bên dưới chân của tôi, những tiếng nỗ bóp bóp đến xẹt lửa làm tôi giật mình rồi cũng ráng lê mình về hướng chú Lâm.
Lúc đó chân cũng đau rát vô cùng, không dừng lại ở đó ông chú Lâm giơ tay điểm chỉ về hướng cái bóng đen phía sau lưng tôi mà niệm chú.
“Hoả sí phong khu, biến vi ngục viện.
Xà bàn quy tẩu, phi lôi xiết điện.
Địa ám thiên hôn, càn khôn câu biến.
Thiên la địa võng, kiếm kích chu biên.
Trịnh đô lôi hoả, tật tốc vi kiến.
Đương lệnh hạ quỷ, vĩnh thụ thiên hiến.
Lôi hoả chi tư, sâm liệt truân luyện.
Củ sát quỷ thần, tung tích lập kiến.
Cấp cấp như luật lệnh.”
Lập tức xung quanh cái bóng đen đó xuất hiện một hỏa ngục giam giữ nó lại, cái bóng đen bí ẩn đấy cố thoát ra nhưng lại bị lửa của cái lồng ấy thiêu đốt khiến hắn rên la thảm thiết. Trong lúc chế ngự con ma đó thì từ đằng sau những đồ vật trong ngôi nhà tự động bay thẳng về phía tôi và ông chú, trong giây phút đó tôi chỉ biết nhắm mắt lại sợ hãi.
Vừa lúc cả một chiếc ghế bay đến chỗ tôi thì trong khoảnh khác đó ông chú Lâm nhà tôi cũng vừa kịp rút pháp khí Liệt Dương kiếm ra chém cái ghế đứt lìa làm đôi. Lúc bấy giờ thì tôi mới thở phào, nhưng cứ tưởng là hết rồi thì ai ngờ những đồ vật khác lại tiếp tục bay tới tấp về hướng chúng tôi.
Chú Lâm vội một tay giữ kết giới, một tay cầm pháp bảo mà đỡ lấy những món đồ vật phía trước mặt.
Thanh kiếm lướt đến đâu thì những đồ vật đó đều bị cắt một cách ngọt lịm.
Quả nhiên theo dự đoán của tôi! Liệt Dương kiếm thật không hổ danh là linh bảo trấn gia của họ Phạm, sắc bén vô cùng. Đến thời điểm đó, chú Lâm nhận thấy rằng cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách nên dã phóng nhanh linh phù vào hỏa ngục đang giam cầm cái bóng đen kia rồi mau chóng dùng kiếm đỡ chướng ngại vật phía trước mà kéo tôi phi nhanh ra ngoài.
Tôi thấy đau nhứt ở cổ chân từ nãy giờ nhưng lúc ở trong ngôi nhà đó tối quá không thấy gì nên giờ tôi mới có thể nhìn lại chân tôi. Tôi không khỏi bất ngờ hơn khi nhìn thấy cả một đường cắt chạy dài từ dưới ngón chân cái lên mắt cá chân, máu chảy từng chút một.
Bây giờ thì tôi mới kiệt sức và nằm gụt xuống đất.
-Này Long!... Long ơi… con có sao không?
Chú Lâm liên tục gọi tôi dậy, đến lúc những âm thanh tôi nghe được nhỏ dần lại thì cũng là lúc tôi bất tỉnh nhân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.