Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 6: Niệm Như Cuồng Triều Xuôi Về Biển Lớn 2





Khi rời giường, hai người đồng tử cũng thấy Lâu Cận Thần đang ngồi hấp thụ dương tinh, bọn họ chẳng thể nhận ra lúc Lâu Cận Thần hít vào có một tia lửa chui vào trong miệng hắn.Hai người chỉ xem như Lâu Cận Thần đang làm bộ làm tịch.
Lâu Cận Thần cũng không thèm để ý hai người, chỉ một lòng tu hành, trước đây hắn vốn không có pháp môn, giờ đã nhập môn rồi, hắn đương nhiên phải cố gắng hơn nữa.Mấy ngày kế tiếp cứ trôi qua như thế, quán chủ vậy mà vẫn chưa về.Mỗi ngày đều ăn uống và làm việc vặt trong quán chung với hai đồng tử, hắn cũng đã dần làm quen với bọn họ.Đồng tử ngày đó mở cửa quán cho hắn tên là Đặng Định, con trai của một bộ đầu trong Tù Thuỷ thành gần đó.
Đạo đồng còn lại tên là Thương Quy An, con của một phú thương trong Tù Thuỷ thành, có điều, mẫu thân của nó đã qua đời từ sớm, vợ kế rất được sủng ái, nên phú thương mới đưa nó đến đây học chút bản lĩnh.Ngày nếm dương tinh, đêm hút âm hoa.Trong nháy mắt, lại trôi qua hơn mười ngày.Ba người cứ vậy trải qua cuộc sống như ẩn cư trong đạo quán giữa chốn rừng sâu này.

Lâu Cận Thần ổn định tâm tình, dường như hết thảy ý niệm trong đầu đều chìm vào chân khí cuộn trào trong khí hải.Cuối cùng, vào một đêm chạng vạng, quán chủ đã trở về, có điều, ông hình như có tâm sự nào đó.Hai đồng tử và Lâu Cận Thần đến bái kiến.Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâu Cận Thần, ánh mắt của quán chủ trở nên sáng ngời, ông lập tức giữ Lâu Cận Thần lại, rồi hỏi: “Lâu Cận Thần, con đã mở khí hải, nhập môn luyện khí rồi?”"Đúng vậy, quán chủ" Lâu Gần Thần cười đáp."Rất tốt, con quả thật không phải kẻ phàm tục, bản quán chủ đang có chuyện, muốn nhờ con đi giúp một chuyến".
Quán chủ Hoả Linh Quán cười tủm tỉm, bảo.Lâu Gần Thần đương nhiên sẽ không bị những lời khen ngợi của ông ta làm cho cảm thấy bản thân rất tài giỏi.Hơn nữa, thái độ của quán chủ Hoả Linh Quán đối với Lâu Cận Thần cũng không giống hai đồng tử, mà có phần như đối xử với người làm thuê."Không biết chuyện quán chủ nói là chuyện gì?” Lâu Cận Thần hỏi.“Ta có nhờ Đỗ bà bà của Đỗ gia trang luyện dược, cần hai mươi ba ngày mới luyện xong.
Trong thời gian này, ta không thể rời khỏi đó.
Tuy bản quán không phải người khống lửa, nhưng những dược liệu kia đều do bản quán thật vất vả mới thu thập được, ta sợ bà ta đánh tráo dược liệu nên phải ở cạnh trông chừng.
Nhưng mà, hồi trưa, có người mang cho Đỗ bà bà một tin tức.""Đỗ bà bà có một đứa cháu tên là Đỗ Đức Thắng, sau khi học Nho pháp không thành, từ năm ngoái, y bắt đầu đi làm âm tiêu (1).
Mọi chuyện vốn rất thuận lợi, nhưng gần đây, có một đám âm quỷ chiếm cứ sườn núi Mã Đầu, thành lập chợ quỷ, Đỗ Đức Thắng đi ngang qua nơi này, lỡ đắc tội chủ chợ nên bị giam lại trong đó, tiêu sư đi cùng y chạy trốn về được, báo cho Đỗ bà bà hay."(1): người chuyên áp giải tài vật, đồ vật cho âm quỷ, người chết.Lâu Cận Thần nghe ông ta nói thế thì đã đoán ra mọi chuyện, bèn hỏi: “Ý quán chủ là muốn đệ tử đi cứu người kia?”"Đúng thế." Dường như có một tia lửa xuất hiện trong mắt của quán chủ, ông ta mơ hồ thấy bảo quang trên người Lâu Cận Thần không giống tu sĩ mới nhập môn luyện khí chút nào.“Thế nhưng, đệ tử chỉ mới nhập môn mà thôi, sao có khả năng cứu người thoát khỏi chợ quỷ được cơ chứ?”“Thứ như âm quỷ, chỉ là đám cỏ dại trong cống rãnh mà thôi, diệt mãi không hết, nhưng không để ý thì bọn nó lại phát triển um tùm, tích âm thành tà, gây “tắc nghẽn” một vùng.

Tuy vậy, muốn dọn dẹp chúng nó cũng không khó gì, con đã luyện khí thành công, có bảo quang hộ thân, quỷ thần khó xâm phạm.
Con chỉ cần cầm đèn của ta đi vào chợ, tiên lễ hậu binh, nếu chúng nó chịu thả người thì thôi, nếu không buông thì con cứ đốt luôn cái chợ quỷ kia đi, sẵn tiện quét dọn tà chướng”Quán chủ nói nhẹ như bỡn.Lâu Cận Thần trầm tư, hắn không dám đồng ý tuỳ tiện.Chính hắn cũng không chắc có thể đối phó bọn quỷ vật âm tà này, quán chủ nói như dễ lắm,.nhưng chỉ ông ta thấy dễ mà thôi.“Dĩ nhiên, bản quán sẽ không để con đi không công một chuyến, hơn mười năm trước, ta may mắn nghe được một đoạn kiếm quyết, nếu con đồng ý, ta sẽ truyền cho con, thấy sao?” Nói đến phần sau, quán chủ rõ ràng hết sức nghiêm túc.Lâu Cận Thần cũng hiểu, ý tứ của quán chủ đã rất rõ rôi.Trong thế giới sư phụ như cha này, hắn chỉ là đệ tử ký danh, quán chủ nói chuyện với hắn như thế này là đã rất tôn trọng rồi.“Nếu đệ tử không làm nổi...” Lâu Cận Thần còn chưa dứt lời, quán chủ đã chặn ngang: “Không làm nổi thì con cứ việc rút."“Được!” Lâu Cận Thần trả lời chắc nịch: “Vậy khi nào con di?""Chuyện không nên chậm trễ, Đỗ bà bà rất lo lắng cho đứa cháu trai duy nhất này.
Ta không muốn vì cháu trai chậm chạp không về mà bà ấy tâm thần không yên, khiến quá trình luyện dược xảy ra sơ suất."Từ lời của quán chủ, Lâu Cận Thần cảm thấy ông ấy rất gấp gáp, nếu Đỗ bà bà kia vì chuyện này mà luyện dược xảy ra sơ suất, vậy thì e rằng quán chủ sẽ rất giận dữ."Vậy đệ tử mang theo nước và hai nắm cơm, quán chủ ngài nói cho con biết chỗ đó ở đâu, con sẽ xuất phát ngay” Lâu Cận Thần nói.Sau đó, quán chủ tất nhiên chỉ cho hắn biết vị trí của chợ quỷ kia, cũng hướng dẫn hắn cách để đi vào trong đó."Nếu con đã đồng ý đi, vậy bản quán chủ sẽ truyền đoạn kiếm quyết kia cho con, nghe kỹ đây: ‘Mùa xuân trong hoang dã, mùa hè trong ánh mắt, mùa thu vào kinh mạch, đông sang giấu kiếm vào tim, chờ khi phát động, kiếm xuất từ tâm hải, chém hết quỷ thần khắp núi non. Hơn mười năm trước, ta tình cờ nghe được đoạn kiếm quyết này từ một bậc thầy kiếm thuật đi ngang qua phủ thành Giang Châu giảng pháp.

Bản quán thấy con hình như thích sử dụng kiếm nên truyền lại cho con, nếu không hiểu thì cũng đừng hỏi bản quán, bản quán cũng không rõ ý đâu?"Nghe được đoạn kiếm quyết này, Lâu Cận Thần rất vui mừng, vì chỉ vừa nghe thôi mà hắn đã có thể mường tượng được sơ sơ trong đầu rồi.Hắn xoay người rời đi, rất dứt khoát, cũng như khi quán chủ truyền cho hắn đoạn kiếm quyết này, nói cho là cho, không đợi khi xong việc mới cho mà là cho trước.
Lâu Cận Thần cũng dứt khoát, chỉ mang theo nước và hai nắm cơm, xách ngọn đèn bão quán chủ chuẩn bị cho hắn lên rồi khởi hành.
Đèn bão trong tay có Lưu Ly Tráo, chống được gió.“Đừng vội” Quán chủ vội gọi Lâu Cận Thần vừa xoay người rời đi lại, nói: “Chuyến này phải đi hơn trăm dặm, đi bộ quá chậm, ta tặng cho con một con Dạ Hành Mã, khỏi cần đi bộ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.