Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 19: Đã cái nư gì đâu!




Có tiền còn có bệnh, Tống Quyết cầm chắc giải ứng cử viên xuất sắc nhất.
Nhưng anh không muốn, mở miệng nói: "Nhìn tôi làm gì? Không phải chuyện của tôi."
Hứa Thanh Mộc nói: "Anh không thể học tinh thần trọng nghĩa và ý thức trách nhiệm của người trẻ tuổi trước mặt à?"
"Không thể." Tống Quyết mặt không thay đổi mở miệng, "Tôi chỉ là một thương nhân tục tằng người đầy mùi tiền thôi."
Hứa Thanh Mộc dừng một chút, nói: "Nhỏ nhen quá, hơn một tháng rồi sao nhớ kỹ vậy."
Tống Quyết khẽ cười, nói: "Không phải cậu cũng nhớ rõ tôi nói cậu hợp với đầu trọc à? Mà cậu hợp thiệt."
Nói xong Tống Quyết tự điều khiển xe lăn quay đi.
Cái tên này đáng ghét quá đi!
Nhưng đúng là không có lý do gì để miễn cưỡng Tống Quyết xuất tiền xuất lực, Thẩm Lương Tài hơi sốt ruột, nói: "Thế làm sao bây giờ? Viện điều dưỡng đó bảo an kỹ lắm, không vào thám thính thì khó mà lấy được tin tức."
Hứa Thanh Mộc mắt trợn trắng, quay đầu nói với Thẩm Lương Tài: "Đi xem trước rồi bàn sau, chúng ta..."
"Đợi đã." Tống Quyết đi được một lát rồi nhíu mày, không biết vì sao quay lại, sửa lại biểu tình lạnh nhạt vô tình khi nãy, phong độ nhẹ nhàng cười bảo, "Tôi đổi ý, có thể hỗ trợ."
Thẩm Lương Tài vui mừng quá đỗi, trừng lớn mắt nói: "Thật vậy à?! Vậy tốt quá!"
Hứa Thanh Mộc hoài nghi nhìn chằm chằm Tống Quyết, nói: "Gì mà nhiệt tình vậy?"
Thẩm Lương Tài kích động nói: "Tôi đã nói mà, Tống tổng luôn là người tốt!"
Tống Quyết hơi hơi gật đầu, khiêm tốn nói: "Không dám nhận. Nhưng tôi cảm thấy cậu nói đúng, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Là một người quản lý xí nghiệp có ý thức trách nhiệm xã hội, chỉ có khả năng làm một chút việc nhỏ không đáng kể thôi."
Hứa Thanh Mộc lạnh cả người, nổi hết cả da gà.
Thẩm Lương Tài rất cao hứng, bắt đầu điên cuồng khen ngợi Tống Quyết, Hứa Thanh Mộc nghe đến nỗi màng nhĩ đều đau, cũng không biết tên Tống Quyết này tính làm cái gì, thế mà mặt không đổi sắc chấp nhận yêu cầu không đòi hỏi gì.
Sau khi khen đủ, Thẩm Lương Tài lại nói một chút về những tin tức hắn biết, nhưng vẫn rất là mơ hồ, hơn nữa nhìn không ra Ngân Hà có vấn đề gì.
Ba người bàn bạc một chút, quyết định thu xếp một chút rồi hai ngày sau đóng gói Tống Quyết vào đó, nhìn tình huống trước rồi bàn tiếp.
Có Hứa Thanh Mộc và Tống quyết hỗ trợ, cục đá trong lòng Thẩm Lương Tài cũng rơi xuống đất, trước khi xuống núi, lại khen Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết một trận.
Tống Quyết vẫn thản nhiên nhận lấy.
Tiễn Thẩm Lương Tài xong, Hứa Thanh Mộc khoanh tay nhìn Tống Quyết, cảm giác bản thân có lẽ đã hiểu lầm Tống Quyết, người này có lẽ cũng không có đáng ghét như vậy.
Vì thế Hứa Thanh Mộc nhướng mày, nói: "Ồ, nhìn không ra tinh thần trọng nghĩa của Tống tổng mạnh như thế."
"Tất nhiên là không, nghĩ gì thế." Tống Quyết mỉm cười, trên mặt viết "Một tấm chiếu mới", quay đầu gọi điện thoại cho trợ lý, nói: "Đem mấy kế hoạch xây dựng khách sạn nghĩ dưỡng ở đảo Thái Dương lúc trước sửa sang lại rồi gửi tôi, tầm quan trọng và ưu thế cạnh tranh đối lập với Ngân Hà. Hai ngày nữa tôi sẽ đi Ngân Hà khảo sát, sau khi trở về thì bàn kỹ lại kế hoạch..."
Hứa Thanh Mộc: ...
Thế đây là lý do mà ông chủ Tống đánh chủ ý lên cái này à... Nếu Hứa Thanh Mộc không cẩn thận bóc phốt Ngân Hà, vậy thì kế hoạch xây dưng khách sạn nghỉ dưỡng của Tống thị ở đảo Thái Dương có thể ké cái fame này rồi .
Tên gian thương máu lạnh này... Quả nhiên vẫn đáng ghét!

*
Hồ trung tâm ở Đảo Thái Dương, diện tích khoảng 80km vuông, là diện tích đất liền tự nhiên khá lớn của đảo. Phong cảnh trên đảo tú lệ, núi xanh biêng biếc, không khí trong lành thơm ngọt.
Viện điều dưỡng Ngân Hà được xây ở mảnh đất trung tâm có phong cảnh ưu việt nhất ở đảo Thái Dương, hoàn cảnh không hề làm thất vọng giá cả hội viện của nó.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết dựa theo giờ hẹn tới đó, vừa xuống xe Hứa Thanh Mộc đã bị phong cảnh này hấp dẫn, trêu đùa nói: "Nếu sau này Lăng Vân Quan muốn xây chi nhánh thì xây ở đây đi"
Tống Quyết tận dụng mọi thứ đả kích cậu: "Cậu nên tính toán gom góp tiền tu sửa Lăng Vân Quan trước đi, dột tới nóc rồi."
Hứa Thanh Mộc trừng anh, còn đang hờn nhau thì tiếp viên của viện điều dưỡng đã tới, một nhóm cô gái đứng ở hai bên cổng lớn nghênh đón, đón tiếp họ vô cùng long trọng.
Liếc mắt một cái, quả nhiên mỗi người đều rất xinh đẹp.
Các cô gái xinh đẹp nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đều hơi mặt đỏ.
Hứa Thanh Mộc đổi đạo bào, mặc vào một bộ thường phục, tóc đen dài ngang vài không vấn lên mà thả ra, hơi bù xù, phần đuôi uốn lọn như đã cố ý làm tóc, so với ngôi sao trên TV còn đáng chú ý hơn.
Tống Quyết càng không cần phải nói, chưa nói đến lớn lên đẹp trai, lúc nào cũng có thể duy trì được khí khái tinh anh trên người.
Hai người vừa xuất hiện, ánh mắt các cô gái đều thay đổi. Nhưng các cô rất chuyên nghiệp, mau chóng khắc chế biểu tình của mình. Cô gái dẫn đầu tiến lên, cười khanh khách tiến hành đọc diễn văn hoan nghênh, sau đó lên xe ngắm cảnh, dẫn hai người tham quan viện, giới thiệu các loại khu vực và các gói sản phẩm.
Hứa Thanh Mộc nghe xong liền sảng khoái mở miệng, nói: "Không cần nói phức tạp vậy đâu, trực tiếp lấy cái mắc nhất là được, cô nhìn xem, vị này đâu có giống thiếu tiền?"
Tống Quyết liếc Hứa Thanh Mộc.
Cô gái tiếp đón che miệng cười, nói: "Cũng không cần mắc nhất, là thích hợp nhất. Chúng tôi căn cứ vào thể trạng của khách hàng mà lựa chọn ra phương án thích hợp nhất. Như thế, gói sản phẩm bao gồm bác sĩ tư nhân và hộ sĩ chuyên nghiệp, chủ yếu có thích hợp với bệnh tình hay là khách hàng lớn tuổi, ngài Tống đây nhìn qua thân thể cũng khỏe mạnh, có lẽ cũng không cần gói mắc nhất."
Hứa Thanh Mộc liếc Tống Quyết liếc một cái.
Cái tên gian thương vô lương này, cùng Hứa Thanh Mộc tu luyện đã một tháng, tinh thần tốt lên không ít, mặt mày hồng hào.
"Nhìn thì khỏe vậy thôi." Sắc mặt Hứa Thanh Mộc ngưng trọng, chỉ chỉ đầu mình, nói, "Thật ra nơi này không ổn lắm đâu, nếu không thì sao đưa anh ta tới viện mấy người được."
Cô gái tiếp đón kinh ngạc nhìn Tống Quyết, dường như khó có thể tin được người đẹp như vậy mà đầu óc có vấn đề.
Tống Quyết lạnh lẽo nhìn thoáng qua Hứa Thanh Mộc, sau đó nói với cô gái tiếp đón: "Cô đừng để ý đến em ấy, em ấy là vợ tôi, đang giận dỗi tôi ấy mà."
Cô gái tiếp đón: !!!

Hứa Thanh Mộc: ???

Tống Quyết thong dong nói tiếp: "Trước đây chúng tôi lúc nào cũng bên nhau, như hình với bóng, mỗi ngày đều nắm tay ngắm hoàng hôn. Giờ tôi tới viện điều dưỡng, em ấy tiếc nên dỗi xíu ấy mà."
Sống cả hai đời, chưa có ai dám nói như vậy với Hứa Thanh Mộc! Cậu nhất thời ngu người, để Tống Quyết nói hết câu xong mới phản ứng lại được, hét lên: "Ai là vợ anh!"
Dù sao cũng phải giúp đỡ nhau, Tống Quyết mặt dày cũng không ngại diễn trò, còn cười thật dịu dàng với Hứa Thanh Mộc, nói: "Ngoan, đừng quậy nữa."
Hứa Thanh Mộc: ...
Muốn ói hết cơm vừa ăn tối qua!
Hứa Thanh Mộc lần đầu tiên cảm giác bị lép vế trước Tống Quyết, cậu không nghĩ ra lời nào để xoáy lại Tống Quyết, bỗng nhiên vô cùng nhục nhã, hệ thống ngôn ngữ rối nùi một cục, một câu cũng nói không nên lời.
Nếu không phải bây giờ còn dùng đến Tống Quyết, Hứa Thanh Mộc nhất định sẽ lập tức bóp chết anh.
Tức giận hơn nửa ngày, Hứa Thanh Mộc ném cái ánh mắt oán hận về phía Tống Quyết, dùng ánh mắt bảo "Sớm muộn gì tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ hội".
Tống Quyết ăn ý hiểu ngay ý tứ của Hứa Thanh Mộc, khẽ gật đầu với cậu, đáp lại bằng một cái ánh mắt "Đừng có chết vì tức trước là được".
Hứa Thanh Mộc trợn trắng mắt quay đầu, không thèm nhìn đến Tống Quyết nữa.
Ghét quá đi! Trong lòng Hứa Thanh Mộc muốn điên rồi, sao lại có thể tâm ý tương thông với đối thủ một mất một còn thế này?! Còn thiên lý hay không?!
Mặt cô gái tiếp đón đỏ bừng nhìn  bọn họ nửa ngày mắt đi mày lại, thấy hai người cuối cùng cũng ngừng lại, mở miệng nói: "Cảm tình hai người thật tốt, ha ha ha. Nếu ngài Hứa đây thật sự luyến tiếc ngài Tống, cũng có thể ở lại chăm sóc, chúng tôi có phòng đôi."
Hứa Thanh Mộc cười lạnh một tiếng, không chịu mở miệng nói một chữ.
Bận rộn cả buổi chiều, sau khi làm kiểm tra sức khoẻ và các loại đăng ký phức tạp, trước khi ăn cơm chiều, Tống Quyết chuyển vào một gian phòng xa hoa, chọn gói phục hồi chân trong vòng một tháng.
Sắp xếp xong, Hứa Thanh Mộc tức giận chạy đi, không thèm nói tạm biệt với Tống Quyết.
Cô gái tiếp đón tốt bụng phất tay sau lưng cậu hô lên: "Ngài Hứa, nếu nhớ ngài Tống thì tới thăm lúc nào cũng được!"
Hứa Thanh Mộc tức giận, chạy đi càng nhanh.
Nhưng thật ra Hứa Thanh Mộc cũng không có đi xa, cậu ra khỏi viện điều dưỡng Ngân Hà tìm một nhà nghỉ hẻo lánh cách đó không xa.
Vì để kịp thời biết rõ tình huống của nhau, Hứa Thanh Mộc đã mua di động.
Hứa Thanh Mộc cũng không dùng nhiều, rửa mặt xong rồi nằm ở trên giường mò mẫm một chút, nhưng không biết sử dụng làm sao, đành gọi điện thoại cho Tống Quyết. Lúc tiếng chuông vang lên, mặt Hứa Thanh Mộc liền trầm xuống, cậu muốn cúp máy đi nhưng không kịp, Tống Quyết đã nhanh chóng bắt máy.
Thì ra là gọi video, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng đáng giận của Tống Quyết hiện lên trên màn hình, khóe miệng Hứa Thanh Mộc kiềm không nổi mà nhếch nhếch.
Tống Quyết thiếu đánh nói: "Ồ, nhớ anh nhanh vậy hả?"
"Ha hả." Hứa Thanh Mộc mệt mỏi nói, "Hôm nay quậy đủ rồi, tạm thời ngừng chiến, nói chính sự trước —— anh có phát hiện gì không?"
Tống Quyết chậm rãi nói: "Bên này phục vụ và thiết bị rất đầy đủ, làm kinh doanh khách sạn mà nói thì năng lực cạnh tranh rất mạnh, nếu Tống thị..."
Hứa Thanh Mộc xen lời cậu: "Được rồi, đừng nói chuyện riêng của anh."

"Ồ." Tống Quyết nghĩ nghĩ, lại nói, "Tạm thời không thấy có gì khác thường, cậu có phát hiện gì không?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Nhìn thấy một chút quỷ khí, nhưng che giấu rất khá, xém nữa nhìn không ra. Không thể xác định là quỷ khí từ tự nhiên trong thiên địa, hay là có người cố ý che giấu tung tích quỷ vật."
Tống Quyết nói: "Có khả năng cần nhiều thời gian hơn để chậm rãi tra xét."
Hứa Thanh Mộc lên tiếng, đang chuẩn bị cúp máy, liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng của Tống Quyết vang lên, một giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng vang lên: "Ngài Tống ơi, em là hộ lý cá nhân của ngài ạ, em vào được hong?"
Tống Quyết đáp một câu "Mời vào", tiếp đó, Hứa Thanh Mộc từ màn hình thấy cửa phòng mở ra, bốn cậu trai trẻ tuổi đi vào.
Bọn họ đều mới đầu hai mươi, bộ dáng xinh đẹp, đôi mắt long lanh, e lệ ngượng ngùng nhìn chằm chằm Tống Quyết.
Thấu hiểu tâm lý khách hàng, thỏa mãn nhu cầu tinh chuẩn của khách hàng, viện điều dưỡng Ngân Hà lấy khách hàng làm trung tâm để đạt chuẩn nhà nghỉ an dưỡng cấp năm sao.
Tống Quyết bị bốn người đàn ông nhìn chằm chằm đến dựng hết cả lông: ...
Đây là... Tự đào hố chôn mình à?
Hứa Thanh Mộc nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Tống Quyết, tức khắc liền có một niềm vui sướng báo được đại thù, cậu không thèm nhịn bắt đầu kháy đểu, nói: "Chúc mừng nha, chúc Tống tổng hưởng dụng loại phục vụ nhân tính hóa này vui vẻ nha."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc "Cụp" một tiếng tắt điện thoại, ở trên giường vui sướng quay cuồng vài vòng.
Đã cái nư gì đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.