Thẩm Lương Tài vô cùng vui vẻ liền bắt đầu thổi phồng đối phương cho nhau, nói nửa ngày mới phát hiện ra hai người đều đứng tại chỗ không hề hé răng.
Một cái mặt đen, một cái mặt thối.
Chỉ có Bạch Mỹ Mỹ, kỳ kỳ quái quái đứng trên vai Hứa Thanh Mộc ríu rít.
Thẩm Lương Tài cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí không thích hợp, quan tâm hỏi một câu: "Hai người... biết nhau à?"
"Không biết."
"Không biết."
Thẩm Lương Tài: ...
Cùng mở miệng cùng trừng trắng mắt, nhìn qua không phải là chỉ quen biết suông, mà còn rất ăn ý.
Thẩm Lương Tài không nghĩ tới sẽ thành thế này, nhất thời hơi xấu hổ, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nói: "Hai người... Có hiểu lầm gì à?"
"Hiểu lầm gì đâu." Tống Quyết cười vô cùng khiêm tốn khéo léo, nhẹ nhàng nói, "Nhưng mà đột nhiên tôi nhớ ra có cuộc họp vô cùng quan trọng."
Thẩm Lương Tài vội la lên: "Hả? Giờ hả? Còn trị liệu thì sao?"
Hứa Thanh Mộc cũng mỉm cười, nói: "Trị gì nữa, dành thời gian muốn ăn cái gì thì ăn nhiều một chút."
Tống Quyết: ...
Thẩm Lương Tài: !!!
Khóe miệng Tống Quyết giật giật, khôi phục lại nụ cười nho nhã lễ độ, nói: "Cảm ơn tiểu đạo trưởng, được lợi không ít. Hóa đơn hôm nay cứ tính cho tôi, hình như tiểu đạo trưởng rất thích ăn nhân hạt dưa, đóng gói mấy phần mang về đi."
Hứa Thanh Mộc kinh ngạc, cái tên Tống Quyết này không giống người chịu lép vế, sao hôm nay lại...
Tống Quyết cười càng tươi, sau đó lại nói: "Nhưng nhân hạt dưa nên ăn ít thôi, tôi nghe nói nhân hạt đều là được mấy bà già dùng miệng cắn ra. Một nhóm bà lão phơi nắng tám chuyện, một buổi trưa là có thể cắn ra vài khay, giá cả còn rẻ."
Hứa Thanh Mộc: ...
Thẩm Lương Tài: ???
Tuy rằng biết người này hơn phân nửa là nói hươu nói vượn cố ý khích mình, nhưng Hứa Thanh Mộc vẫn cảm thấy đống hạt dưa vừa ăn hồi nãy có mùi vị kỳ quái...
Hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, Hứa Thanh Mộc đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tống Quyết: "Mở miệng ngậm miệng đều là tiền, đúng là chỉ có thương nhân người đầy mùi tiền. Tống tổng nhìn thì giống con người đó, đừng làm bản thân mình tục như thế. Tạm biệt."
Tống Quyết kỳ quái trả lời: "Không tiễn."
Hai người nói xong thì đều lạnh mặt, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng đi ngang qua Tống Quyết, không thèm quay đầu lại rời đi.
Vẻ mặt Thẩm Lương Tài mơ hồ, cũng không biết mình nên khuyên bên nào, hắn bất lực nhìn về phía Bạch Mỹ Mỹ, nhưng phát hiện ra Bạch Mỹ Mỹ không thèm để ý tới hắn.
Bạch Mỹ Mỹ nhìn qua vô cùng sốt ruột, nó liều mạng túm lấy ống tay áo của Hứa Thanh Mộc kéo cậu trở lại, nhưng Hứa Thanh Mộc không dao động, thậm chí còn trừng mắt uy hiếp Bạch Mỹ Mỹ.
Bạch Mỹ Mỹ bối rối ngừng lại một lát, mắt thấy Hứa Thanh Mộc sắp đến chỗ ngoặt ở hành lang, nó thả tay áo Hứa Thanh Mộc ra, lập tức xoay người bay nhanh đến bên người Tống Quyết.
Hứa Thanh Mộc dừng bước, nhíu mày nhìn chằm chằm Bạch Mỹ Mỹ.
Tất nhiên Bạch Mỹ Mỹ rất sợ Hứa Thanh Mộc nổi giận, thân thể nó run lên, nhưng nó vẫn không chịu trở lại bên ngườ Hứa Thanh Mộc, mà bỗng nhiên há cái miệng đầy răng nanh ra, cắn một cái trên mu bàn tay của Tống quyết.
Tuy Bạch Mỹ Mỹ chỉ là một thủ mộ linh nho nhỏ, nhưng nó vẫn là quỷ, người sống bị quỷ cắn một cái sẽ rất khó chịu.
Tống Quyết nhăn mày lại, cảm thấy đau đớn và âm lạnh trên mu bàn tay, anh cúi đầu nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Dù ghét Tống Quyết, Hứa Thanh Mộc cũng không thể để bé nhỏ mình nuôi làm người khác bị thương, cậu nhanh chóng xoay người, mặt âm trầm đi bắt Bạch Mỹ Mỹ.
Bé nhỏ biết rõ chuyện mình đang làm, trên mặt đều là sợ hãi, nhưng nó vẫn không nhả ra, cho đến khi Hứa Thanh Mộc nổi giận đùng đùng duỗi tay ra, nó mới linh hoạt mà né, trốn thoát từ trong tay Hứa Thanh Mộc.
Vì thế, tay của Hứa Thanh Mộc vừa vặn chạm vào tay Tống Quyết.
Trong khoảng khắc da thịt ấm áp dán vào nhau, Hứa Thanh Mộc cảm giác trước mặt mình đột nhiên hiện lên một chùm ánh sáng trắng, chói muốn mù mắt, một khắc cướp đi thị lực của Hứa Thanh Mộc.
Song song với mù, là toàn thân đau đớn vô cùng. Đó là nỗi đau cậu sớm đã quên đi, cơn đau bị lôi kiếp đánh khiến cậu hối hận vì từng sống.
Hứa Thanh Mộc cả người phát run, suýt nữa đứng không còn vững, đột ngột lui về phía sau.
Nháy mắt đó, Tống Quyết cũng nhanh chóng thu lại tay mình.
Sau khi Hứa Thanh Mộc hết mù, đau đớn cũng đã biến mất, trong đầu tràn ngập đủ loại nghi vấn. Cậu mờ mịt nhìn Tống Quyết, phát hiện Tống Quyết cũng mờ mịt kỳ quái mà nhìn mình.
Hứa Thanh Mộc chần chờ một giây, thở hổn hển hỏi: "Anh vừa rồi..."
"Đúng vậy." Tống Quyết ngắn gọn trả lời, rồi sau đó cũng bắt đầu nhẹ nhàng thở dốc.
Hai người thậm chí còn không nói rõ ràng, nhưng chính là có một loại cảm ứng từ bên trong, cảm thấy đau đớn do sét đánh vừa rồi đối phương cũng cảm nhận được.
Nhưng... cái này không thể nào lý giải được.
Hứa Thanh Mộc lắc lắc đầu, thử nhớ lại chuyện năm đó, trước mắt rõ ràng hiện lên mấy cái hình ảnh linh tinh, tuy rằng không thu được tin tức gì, nhưng đây là đoạn ký ức mới.
Càng quan trọng hơn, sau khi đau đớn, chỗ đan điền có một dòng nước ấm bắt đầu chuyển động, rồi sau đó thân thể vốn vẫn luôn mỏi mệt trầm trọng, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Đây là biểu hiện của việc linh lực khôi phục, tuy rằng rất ít, nhưng so với tự mình đả tọa tu luyện thì việc này có thể gọi là thần tốc.
Hứa Thanh Mộc vừa mừng vừa sợ, cậu vội vàng khống chế cảm xúc của mình, quay đầu hỏi Tống Quyết, "Anh... Có cảm giác gì không?"
"Hơi nóng." Tống Quyết đáp, "Dường như tôi cảm nhận được nửa thân dưới."
Thẩm Lương Tài: ...
Trong mắt Thẩm Lương Tài, những gì nhìn thấy chính là Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết chạm tay một tí, xong hai người nhanh chóng rút lại, mặt đỏ thở dốc, rồi hỏi han nói năng kỳ quái...
Jztr!
Thẩm Lương Tài nhịn không được nhỏ giọng xen vào một câu: "Hai vị... Cái kia..."
Không ai để ý đến hắn, hai người nhìn chằm chằm đối phương, đồng thanh lần nữa:
"Thử lại."
"Thử lại."
Vừa dứt lời, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết liền đồng thời vươn tay về phía đối phương, nắm lấy nhau.
Tống Quyết cảm thấy không đủ, hơi dùng sức kéo Hứa Thanh Mộc về phía mình, rồi sau đó mười ngón tay của hai người tay đan lấy nhau.
Hứa Thanh Mộc khẽ nhíu mày, không cam lòng yếu thế cong eo dựa sát vào Tống Quyết, đầu đặt lên bờ vai của anh, hơi thở phà vào cần cổ.
Thẩm Lương Tài: !!!
Chời ơi cái quần què zĩ zẫy!
Lúc này đây, hai người đã chuẩn bị bị sét đánh lần nữa, nhưng cố tình, đau đớn không có đến, chỉ có cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Linh lực khôi phục, Hứa Thanh Mộc nhắm mắt hít sâu một hơi. Thân thể và tinh thần của cậu vô cùng thoải mái, khiến cậu thậm chí còn luyến tiếc buông tay Tống Quyết ra.
Cậu không biết tình huống của Tống Quyết ra sao, nhưng cậu mơ hồ cảm giác được, cậu và Tống Quyết không khác gì mấy.
Hứa Thanh Mộc mở mắt ra, đứng dậy nhìn Tống Quyết nói: "Chỉ nhìn thôi thì không biết, chạm vào mới thấy hồn phách anh bị thiếu, mất một phách. Phách làm chủ tứ chi, cho nên khi sinh ra anh đã tàn tật, thuốc và châm cứu không thể chữa."
Tống Quyết từ nhỏ đã nghe nhiều câu "Chân này trị không khỏi", sớm không còn thất vọng rồi, vì thế chỉ đạm nhiên nói: "Tôi cũng từng nghiên cứu một chút huyền học, có nghe nói tới mấy phách sẽ dẫn tới tứ chi tàn tật. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy đã đỡ hơn trước rất nhiều."
Hứa Thanh Mộc trầm mặc.
Tuy rằng không nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng bây giờ có thể thấy cậu và Tống Quyết có ngàn vạn mối liên kết. Một người mất hồn, một người lạc phách, còn có thể chịu đau lôi kiếp cùng nhay, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định kiếp trước bọn họ có liên quan.
Cũng chẳng biết liên quan gì, nếu bọn họ chạm vào đối phương, sẽ làm hồn phách bị thương chuyển biến tốt đẹp.
Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, lại nói: "Anh có nhớ mình từng bị sét đánh không?"
"Tôi chưa từng bị sét đánh bao giờ." Tống Quyết dừng một chút, "Ít ra đời này không có."
Hứa Thanh Mộc hơi hơi nhướng mày, nói, "Vậy xem ra, chúng ta có thù từ kiếp trước."
Tống Quyết cười khẽ: "Vừa hay, tôi cũng rất vừa lòng với tình cảnh này."
"Trùng hợp quá, tôi cũng thế." Hứa Thanh Mộc cũng cười khẽ trả lời, sau đó bắt đầu tự não bổ thù oán kiếp trước của bọn họ.
Có thể là sau khi Hứa Thanh Mộc chịu lôi kiếp còn chưa có chết, người này đi lên bổ thêm một đao kết quả không cẩn thận cùng cậu bị sét đánh, sau đó bọn họ đều bị lôi kiếp làm tổn thương hồn phách, liên lụy từ kiếp trước rồi tới kiếp này.
Đơn giản mà nói, tuy rằng không rõ nguyên lý, nhưng bây giờ bọn họ giống như hút máu lẫn nhau, hút một ngụm liền thần thanh khí sảng, tinh thần gấp trăm lần, đối phương chính là thuốc dẫn của mình.
Dù vậy, lập trường "Hỗ trợ lẫn nhau vừa thấy liền ghét" cũng kiên quyết không thể đổi.
"Hợp tác đi." Tống Quyết quả là người chú ý hiệu suất, lập tức mở miệng, "Nếu bây giờ chúng ta ở càng gần thì khôi phục càng nhanh. Vì tốc chiến tốc thắng, tôi đề nghị chúng ta sống chung với nhau."
Hứa Thanh Mộc gật đầu nói: "Có thể, nhưng tôi không thể rời đi Lăng Vân Quan, muốn dọn thì anh tới dọn."
Tống Quyết nhanh chóng nói: "Tôi có thể dọn, nhưng công việc của tập đoàn Tống thị công tác một ngày cũng không thể bỏ, tôi muốn mang theo trợ lý đoàn đội công việc của mình, với lại cần có không gian an tĩnh thoải mái bảo đảm công việc của tôi không chịu ảnh hưởng."
Hứa Thanh Mộc hừ lạnh một tiếng, nói: "Lăng Vân Quan là nơi thanh tu, cho anh tới đã là phá lệ. Anh muốn tới hay không cũng kệ, dù sao chân khỏi hay què là chuyện của anh."
Tống Quyết cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi què đã quen, hơn nữa có tiền và khoa học kỹ thuật hiện đại hỗ trợ, sinh hoạt rất ư là thoải mái. Cũng không biết linh lực của tiểu đạo trưởng khôi phục có quan trọng hay không."
Nói xong hai người liếc nhau, trong lòng đồng thời cảm khái: Xem ra kiếp trước thù hận không nhỏ.
Nhưng có thể làm sao bây giờ đây? Rất vất vả mới tìm được cách giải quyết vấn đề của bản thân, bọn họ đều không muốn từ bỏ.
Vì thế chỉ có thể cắn răng, kẹp dao giấu kiếm ngươi tới ta đi, cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng hai người đều lùi một bước, đạt thành hiệp nghị.
Lăng Vân Quan sẽ cung cấp cho Tống quyết ba gian phòng, nhưng Tống Quyết chỉ có thể mang một trợ lý công tác tới ở đây. Ở thời điểm cần thiết, đoàn đội của anh mới có thể lên núi bàn chuyện công việc.
Cuối cùng thành giao, hai người đều nở nụ cười, nhưng trong mắt nhìn đối phương lại không có một chút ý cười.
Thẩm Lương Tài chứng kiến tất cả lại chẳng hiểu gì hết.
Hai người này nhìn qua thì rất ghét đối phương, nhưng lúc nói chuyện thì lại ăn ý mười phần, người khác muốn xen vào một câu cũng không lọt. Rõ ràng đang nghiến răng nghiến lợi, chẳng hiểu sao lại muốn chuyển nhà sống với nhau...
Này gọi là yêu nhau lắm, cắn nhau đau hả?
Thẩm Lương Tài hoàn toàn bị lú, cảm thấy bản thân theo không kịp thế giới thần tiên, mắt nhìn tay hai người, hoảng hốt nói: "Vậy... không còn chuyện của tôi nữa, tôi đi về trước..."
Nói xong, Thẩm Lương Tài biến mất khỏi phòng ăn.
Hai người đồng thời cúi đầu nhìn đôi bàn tay vẫn còn đang nắm chặt, sau đó đều lộ ra biểu tình ghét bỏ, nhanh chóng rời ra.
"Ngày mai dọn tới." Hứa Thanh Mộc quay đầu lại bàn ăn, vừa đi vừa nói chuyện, "Hôm nay nhìn mặt anh nhiều vậy đã đủ rồi."
Tống Quyết lấy ra một chai cồn xịt vào tay, lạnh lùng đáp: "Tôi cũng thế."
*
Ngày hôm sau, Hứa Thanh mộc khó lắm mới có một ngày dậy sớm, dựa vào khung cửa, tinh thần uể oải nhìn Tống Quyết như chó với mèo, dọn tới cách vách mình.
Bởi vì Tống Quyết chuyển đến, Bạch Mỹ Mỹ rất là hưng phấn, luôn đứng trước mặt Hứa Thanh Mộc nhảy tưng tưng.
Hứa Thanh Mộc nhìn nó thật lâu.
Ngày đó nếu không phải nó phát điên lên cắn Tống Quyết, Hứa Thanh Mộc cũng sẽ không phát hiện cậu và Tống Quyết có liên hệ kỳ diệu thế này.
"Thằng nhỏ kỳ quái này." Hứa Thanh Mộc nhéo mặt nó, nói, "Chẳng biết trong đầu nhóc suy nghĩ cái gì nữa."
Bạch Mỹ Mỹ kêu to coi như trả lời, Hứa Thanh Mộc nghe được thì phiền lòng, đơn giản thả nó ra, nó liền bay đến bên người Tống Quyết vẫy đuôi.
Chỉ tiếc Tống Quyết nhìn không thấy, nên nhiệt tình của nó đã uổng phí.
Còn đám tiểu đạo sĩ đều vây xem Tống Quyết chuyển nhà.
Đó giờ Lăng Vân Quan chỉ tiếp đãi đạo sĩ hành khất, cũng không cho người thường ngủ lại. Mà bây giờ nhìn thế trận này, vị khách này coi bộ bệnh rất nặng, muốn tới ở Lăng Vân Quan.
Nhiều tiểu đạo sĩ tò mò nhìn Tống Quyết, anh cũng không tức giận, đặc biệt ôn hòa thiện ý mỉm cười lại với bọn họ, còn cầm một bịch kẹo to bự phát cho đám nhóc nhỏ.
Hạ Tinh Sở đứng ở chỗ không xa không gần, hơi ngại ngùng tiến lên, Tống Quyết nhìn thấy, liền mỉm cười với cô bé, cố ý chọn mấy viên kẹo màu hồng cho cô.
Hạ Tinh Sở đặc biệt cao hứng, nhảy nhót đi qua, sau đó thẹn thùng nói: "Em cũng không còn nhỏ, ăn kẹo gì nữa..."
Tống Quyết mở miệng, dùng giọng nói dễ nghe mê hoặc nhân tâm của anh nói: "Vẫn còn là cô bé dễ thương mà."
Tức khắc mặt của Hạ Tinh Sở nở đầy hoa đào.
Hứa Thanh Mộc thấy hết tất cả, trong lòng khó chịu.
Nhưng từ trước đến nay cậu là người thoải mái, bản thân muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm, lấy lý do ăn kiêng để cấm nhóm tiểu đạo sĩ nhận kẹo của Tống Quyết thì không tốt lắm.
Cho nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tiểu đạo sĩ nhà mình thò tay ra ngoài hòa thuận vui vẻ với Tống Quyết.
"Lươn lẹo." Hứa Thanh Mộc hừ một tiếng.
Hạ Tinh Sở nhận kẹo, rất vui vẻ đi đến chỗ Hứa Thanh Mộc, mừng rơn nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh ơi, cái anh này muốn gia nhập đạo môn của chúng ta sao?"
"Sao có thể chứ, muốn làm đệ tử của anh dễ lắm à?" Hứa Thanh Mộc nhìn cô, nói, "Em vui lắm à?"
Hạ Tinh Sở đỏ mặt, nói: "Không phải, ảnh lớn lên tiên khí đầy mình, chắc là có tiên duyên."
Hứa Thanh Mộc "Ha hả" một tiếng.
Hạ Tinh Sở tiếp tục hỏi: "Vậy ảnh tới Lăng Vân Quan làm gì?"
Hứa Thanh Mộc cũng chẳng định giấu, nói đúng sự thật: "Anh với anh ta có ngọn nguồn, tiếp xúc với anh ta thương thế của anh lành nhanh hơn."
Hạ Tinh Sở nháy mắt yên lặng, sửng sốt một hồi lâu mới đỡ lấy cái cằm suýt rơi xuống của mình, lắp bắp nói: "Lô, lô đỉnh? Song, song tu?"