Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 162: Phản Hồn Hương (2)




Xem tới đây, Hứa Thanh Mộc đã nổi trận lôi đình, ngay khi không còn nhịn được nữa muốn nhảy vào lo chuyện bao đồng, thì bên cạnh xuất hiện những người trẻ mặc đồng phục cảnh sát, cảnh sát vội vàng ngăn cản hai nhóm người chuẩn bị đánh nhau, bắt đầu tiến hành giải hoà.
Xưởng hương Liêu Ký là kinh tế trụ cột lớn nhất của cái trấn này, cho nên phía nhà nước bênh vực Liêu Anh Lan hơn. Cho nên họ đứng về phía Liêu Anh Lan, khuyên bảo những người nọ trở về. Nhưng vấn đề chính là cái chốn này bé tẹo, dường như tất cả mọi người đều có quan hệ họ hàng, nếu đắc tội những người này, làm không tốt thì nguyên cái trấn này sẽ tìm Liêu Anh Lan kiếm chuyện, bên phía cảnh sát cũng rất khó khăn.
Cho nên có gây chuyện lớn như thế nào, bọn họ đều sẽ tận lực lựa chọn hoà giải, trấn an cảm xúc của những người này là có thể tạm ổn mọi chuyện.
Bọn họ vẫn phải cho cảnh sát mặt mũi, bác Hai Liêu vẫy vẫy tay để người phía sau không nháo nhào nữa, nhưng vẫn phải giữ sự hùng hổ. Bác Hai Liêu quay đầu lại nhìn Liêu Anh Lan, cắn răng nói: "Giờ tụi tao không nói với mày nữa, hai ngày nữa là ngày giỗ của ông già, cả nhà đều có mặt, đến lúc đó nhờ trưởng làng phân xử lại."
Liêu Anh Lan không nói tiếng nào quay lại vào trong xưởng, khuôn mặt đầy vẻ mỏi mệt.
Cảnh sát an ủi Liêu Anh Lan một trận, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Hứa Thanh Mộc nhìn nhìn, yên lặng theo sau, Liêu Anh Lan phát hiện ra Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết theo tới đây, có hơi xấu hổ nói: "Hai người... thấy rồi à, thật là, mất mặt quá."
Hứa Thanh Mộc lắc đầu, nói: "Không có, cô giỏi lắm, cần chúng tôi giúp gì không?"
Liêu Anh Lan lắc đầu, nói: "Không cần đâu ạ, dù sao bọn họ cũng gây rối vô cớ, em có di chúc của ông nội nên không sợ bọn họ. Chẳng qua là mấy ngày nữa là ngày giỗ của ông nội, thật là hơi phiền phức..."
Hứa Thanh Mộc dừng một chút, hỏi: "Bọn họ nói bí phương là bí phương gì đó?"
Liêu Anh Lan thở dài, nói: "Là Phản Hồn Hương."
Hứa Thanh Mộc có hơi kinh ngạc, lặp lại: "Phản Hồn Hương?"
Liêu Anh Lan bất đắc dĩ mà cười cười, nói: "Đúng vậy, chính là Phản Hồn Hương có thể khởi tử hồi sinh mà người trong Đạo môn thường nhắc tới."
Tống Quyết không biết, Hứa Thanh Mộc liền giải thích cho anh, nói: "Nghe nói xuất xứ của Phản Hồn Hương là thần dược của sứ giả Tây Hồ Nguyệt Thị hiến cho Hán Vũ Đế. Đạo môn luôn dùng hương do chính mình chế, ngay cả Phản Hồn Hương cũng có người chế. Nhưng căn cứ vào những gì em biết, Phản Hồn Hương cũng không thật sự hồi sinh người chết, nhưng lại có thể tiết chế được một số bệnh dịch."
Tống Quyết gật gật đầu, nói: "Bệnh dịch à... Là bệnh truyền nhiễm phải không, có thể trị bệnh truyền nhiễm, xem như đã lợi hại rồi."
Liêu Anh Lan nói: "Nhưng đã chết rồi sao sống lại được? Trong tay em thật sự có một chế phương mà ông nội để lại, nghe nói mấy trăm năm trước, tổ tiên có giao hảo với một vị đạo nhân, vị đạo nhân kia liền tặng phương thuốc Phản Hồn Hương cho tổ tiên em. Em từng kiểm tra lịch sử của huyện, biết được năm đó tổ tiên nhà em dùng phương thuốc chế hương này để cứu người. Em cũng muốn phục hồi lại Phản Hồn Hương, chỉ là, em đã dựa theo phương thuốc đó để chế, nhưng làm thế nào cũng sai, phẩm chất cũng không tốt."


Hứa Thanh Mộc nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là do vấn đề nguyên liệu?"
Liêu Anh Lan gật đầu, nói: "Đúng là do nguyên liệu."
Nói xong, Liêu Anh Lan dẫn hai người đi tới một cây đại thụ to lớn, nói: "Nhìn cái cây này đi, nó gọi là cây phong, nhưng không giống với cây phong mà chúng ta hay thấy, cây này được vị đạo nhân năm đó trồng. Thành phần quan trọng nhất của Phản Hồn Hương chính là rễ cây phong, tổ tiên nhà em dùng rễ cây của nó để làm Phản Hồn Hương. Có thể là do mấy năm nay cổ thụ đã già rồi, công hiệu của rễ cây cũng yếu bớt, em dùng nó để chế hương thì phẩm chất lại không tốt. Sau đó em cũng đã mời rất nhiều nhà nghiên cứu thực vật để giúp em giám định chủng loại của cây này, dùng một cây khác cùng chủng loại cũng không thể nào làm ra được Phản Hồn Hương."
Hứa Thanh Mộc vòng quanh cái cây vài vòng, cẩn thận nhìn mấy lần, rồi sau đó phát hiện, cây này không là là cái cây bình thường, nó có linh lực, không biết năm đó đạo nhân kia kiếm đâu ra cái cây trân quý thần kỳ này.
Nhưng trên thân cây lại có một vết thương cực kỳ lớn, cũng không biết nó bị thương từ khi nào, đến giờ vẫn chưa được chữa trị, cho nên phẩm chất hương cũng không thể nào tốt lên.
Muốn chữa lành cái cây này, đối với Hứa Thanh Mộc mà nói cũng khá là đơn giản, cậu tuỳ tiện cắn ngón tay, nhỏ hai giọt máu vào gốc cây.
Một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây đung đưa trong gió đêm hình thành dáng người, Liêu Anh Lan cảm giác rất kỳ quái, cái cây giống như đang ngẩng đầu lên, trở nên cực kỳ có tinh thần.
"A, Tiểu đạo trưởng, anh vừa làm gì thế?" Liêu Anh Lan kinh ngạc nhìn chằm chằm cái cây này, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Hứa Thanh Mộc nói: "Không có gì, cô thử chế lại Phản Hồn Hương đi, lần này hẳn là có thể thành công."
Liêu Anh Lan chớp chớp mắt, Hứa Thanh Mộc lại nghiêm túc nói: "Cô âm thầm chế Phản Hồn Hương, sau đó làm mọi người bất ngờ."
Liêu Anh Lan bật cười, nói: "Em biết Tiểu đạo trưởng có rất nhiều bản lĩnh thần kỳ, thầy nói có thể thì nhất định sẽ có thể, em lập tức làm ngay đây."
Nói xong, Liêu Anh Lan đã xoa tay hầm hè, muốn nhảy vào chế hương ngay, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng không quấy rầy cô nữa, mau chóng đưa ra lời tạm biệt.
Hai ngày sau, Liêu Anh Lan cũng không xuất hiện, hẳn là vẫn còn đang chế Phản Hồn Hương, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết liền tiếp tục ở lại trong trấn tham quan chơi đùa, đợi tới ngày giỗ của ông nội Liêu Anh Lan.
Nửa cái trấn này đều mang họ Liêu, cũng theo nghề làm hương. Ngày giỗ cũng tới, hàng trăm người đông đúc tụ tập trong từ đường, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đứng ở trong đám người vây xem.
Trước nghi thức tế bái, những người này đã cùng nhau lén ăn một bữa cơm không có Liêu Anh Lan, bàn bạc xong xuôi rằng hôm nay sẽ bức bách Liêu Anh Lan như thế nào.
Chờ Liêu Anh Lan tới từ đường, nhóm người này đều hùng hổ nhìn cô nàng.
Tộc trưởng ngồi ở chủ bàn từ đường, bác Hai Liêu hùng hổ doạ người ngày hôm qua đang đứng bên cạnh ông ta, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
Liêu Anh Lan vẫn không luống cuống, chỉ lạnh lùng nhìn nhóm người này.
Tộc trưởng tằng hắng giọng, sau khi nói một đống gì mà vinh nhục gia tộc vô nghĩa, rồi bày đặt tỏ vẻ hiền từ, xong không biết xấu hổ nói ra ý đồ của mình: Bọn họ muốn bí phương trong tay Liêu Anh Lan. Thế mà còn chưa đủ, họ lại còn muốn lấy lại xưởng hương, đám chú bác còn muốn chấm mút một phần.
Ngữ khí Liêu Anh Lan thoải mái nói: "Trước đó tôi đã thử làm Phản Hồn Hương rất nhiều lần, nhưng đều thất bại, lần này tôi làm ra phẩm chất lại rất tốt. Mà cái chuyện khởi tử hồi sinh là chuyện không thể nào, nhiều nhất là chỉ có thể chữa bệnh hoặc nâng cao sức khoẻ."
Đôi mắt mọi người sáng ngời, cho dù chỉ có thể bảo vệ sức khoẻ không thôi cũng đã có mùi tiền rồi.
Liêu Anh Lan cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng tôi sẽ không cho mấy người đâu. Nếu mấy người có năng lực chấn hưng xưởng hương Liêu Ký, ông nội cũng không truyền xưởng hương cho tôi.  Còn mấy người thì chỉ biết lục đục với nhau, không xứng có được bí phương của ông nội."
Nói xong, Liêu Anh Lan bái lạy bài vị trong từ đường, sau đó xoay người đi mất.
Đám người trong từ đường như vỡ chợ, tru lên để Liêu Anh Lan đứng lại, đúng lúc này, bác Hai Liêu đột nhiên nhăn mày, sau đó chạy ra khỏi từ đường, ngồi xổm bên ven đường "Oẹ" một tiếng. Mọi người hoảng sợ, vội vàng vây lại xem, gã không dừng lại mà tiếp tục ói, ói đến nỗi mặt mày trắng bệch, sau đó ôm bụng ngã xuống đất lăn lộn kêu đau.
Tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía,  người xung quanh còn không kịp hỏi gã bị làm sao, đột nhiên lại có thêm một người ở trong góc nôn khan một tiếng, sau đó bắt đầu nôn ói.
Mùi vị tanh tưởi nhanh chóng lan ra, sắc mặt những người này tái xanh, sau đó  cũng có mấy người ôm bụng, thần sắc hoảng loạn chạy vào WC, một đám người tức khắc loạn xì ngầu, ói rồi lại ói, chật vật không nhìn nổi.
Hứa Thanh Mộc thấy trạng huống này, chán ghét nhíu mày liên tục lui về phía sau.
Liêu Anh Lan nhìn trạng huống cũng hoảng sợ, muốn tới gần hỏi han một chút, Tống Quyết lại giơ tay ngăn cản cô nàng, hỏi: "Những người này trước đó ăn cơm cùng nhau phải không?"
Liêu Anh Lan gật đầu, Tống Quyết lập tức lôi kéo Hứa Thanh Mộc và Liêu Anh Lan rời xa nhóm người này, sau đó nói: "Đừng tới gần, nhiều người nôn mửa đi tả như vậy rất có thể là ngộ độc thức ăn, cũng có thể là norovirus. Nếu là norovirus thì tính lây lan rất mạnh."
*Nhiễm norovirus có thể diễn biến đột ngột với nôn mửa và tiêu chảy dữ dội. Virus rất dễ lây và thường lây lan qua thực phẩm hoặc nước bị ô nhiễm trong khâu chế biến hoặc tiếp xúc với các bề mặt chứa virus. Bạn cũng có thể bị lây nhiễm qua tiếp xúc với người bị bệnh. (hellobacsi.com)
Thần sắc Liêu Anh Lan hoảng loạn, vội vàng hỏi: "Tại sao lại thế? Lúc nãy còn tốt mà, sao giờ..."
Có giọng trẻ con vang lên giữa đám người, tuy sợ hãi, nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Là ông nội hiển linh! Bọn họ khi dễ chị ấy, ông nội..."
Người lớn vội vàng bịt miệng đứa nhỏ lại, lôi nó đi mất.
Liêu Anh Lan có hơi mờ mịt, quay đầu nhìn bài vị trong từ đường.
"Không phải như thằng bé nó nói đâu." Tống Quyết nhìn Liêu Anh Lan, nói, "Đừng lo, để tôi gọi cấp cứu."
Liêu Anh Lan lấy lại tinh thần, nói: "Điều kiện chữa bệnh ở trấn trên không tốt, nhiều người xảy ra chuyện cùng một lúc bệnh viện chứa không nổi đâu, làm sao bây giờ..."
Hứa Thanh Mộc nói: "Không phải cô mới làm Phản Hồn Hương sao? Thử xem."
Liêu Anh Lan do dự một chút, nghĩ nghĩ dù sao dùng cũng chẳng có tổn thất gì, liền gọi điện thoại nhờ người đem Phản Hồn Hương từ xưởng hương tới.
Công nhân rất nhanh đã đưa Phản Hồn Hương tới, Liêu Anh Lan vội vàng vây quanh đám người nôn mửa đốt Phản Hồn Hương, mùi huân hương thấm vào ruột gan tràn ngập khắp nơi, những người đang thống khổ kêu rên cũng dần dần bớt lại, nôn mửa cũng ngừng hẳn.
Bác Hai Liêu chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, trừng lớn đôi mắt nhìn hương chung quanh, sau đó chậm rãi đem ánh mắt đặt ở trên người Liêu Anh Lan, trên mặt lộ ra thần sắc vừa tham lam vừa mừng rỡ, nói: "Phản Hồn Hương... Quả nhiên là có..."
Lúc này, xe cứu thương của bệnh viện cũng tới, bắt đầu đưa từng người tới bệnh viện trấn. Một vị công nhân nữ sầu lo nói bên tai Liêu Anh Lan: "Cô chủ, bọn họ sẽ còn quậy nữa đó..."
Liêu Anh Lan còn chưa nói gì, Hứa Thanh Mộc đã nói: "Bọn họ không dám đâu."
Nói xong liền nhìn về hướng từ đường, nói: "Tổ tiên Liên gia còn nhìn đó, bọn họ chẳng dám đâu."
Nói xong Hứa Thanh Mộc liền tùy tay đốt một lá bùa.
Công nhân kia méo miệng không nói nữa, mặt mày vẫn sầu lo, hiển nhiên không quá tin tưởng lời nói của Hứa Thanh Mộc. Hứa Thanh Mộc cũng không giải thích, ngáp một cái chuẩn bị về nhà ngủ bù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.