Suốt ba tháng tới nay, đây là lần ngủ ngon nhất của Thẩm Lương Tài, trong tay nắm đèn pin, hắn cảm giác bản thân có cường lực hậu thuẫn.
Nửa tháng tiếp theo, hắn vẫn nhìn thấy quỷ, nhưng bởi vì có đèn pin, hắn cảm giác rằng những con quỷ đó không dám tới gần hắn.
Sau đó, hắn tích cực tập thể hình, điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi, nỗ lực làm bản thân không sợ hãi nữa, còn chuẩn bị tốt công tác đầu nhập.
Lúc Thẩm Lương Tài thu thập hành lý chuẩn bị trở về thành phố đi làm, Tiểu Bảo Nhi lại phát sốt. Hai vợ chồng già vẫn đi theo vu y cầm quần áo của Tiểu Bảo Nhi đứng bên ruộng gọi hồn.
Thẩm Lương Tài ở cửa nhà nhìn thấy cảnh tượng này phía xa, sắc mặt tức khắc biến đổi, hành lý cũng không thu thập nữa, đuổi nhanh theo đám kia người tới phòng khám của vu y.
Thẩm Lương Tài còn chưa vào cửa đã nhìn thấy phòng khám nhỏ bị một chùm khí đen bao phủ. Trong lòng hắn hơi hồi hộp, rõ ràng cảm giác được con quỷ lần này so lần trước càng thêm lợi hại.
"Không sao hết... Mình có bùa hộ mệnh." Thẩm Lương Tài nhỏ giọng tự an ủi mình hai câu, sau đó nắm chặt đèn pin, bước vào phòng khám.
Sau đó, Thẩm Lương Tài đứng trước con quỷ quấn lấy Tiểu Bảo Nhi.
Con quỷ này có hình người, nhưng đã không còn bộ dáng của người, nửa bên mặt của nó đầy những vết sẹo dữ tợn như bị lửa thiêu, nửa bên mặt còn lại thì đầy đao thương chưa khép, máu đen sền sệt không ngừng nhỏ xuồng. Toàn thân nó trên dưới không có chỗ nào lành lặn, khawos nơi đều mưng mủ.
Thẩm Lương Tài hít sâu một hơi, siết lấy đèn pin mới không khiến bản thân xoay người chạy mất.
Vu y tiếp tục giả thần giả quỷ nhảy như điên dại, nhưng con quỷ kia vẫn cứ thờ ơ, một chút cũng không sợ, thậm chí dùng đầu lưỡi đen thui liếm môi, muốn cắn vu y một cái.
Vu y chú ý tới Thẩm Lương Tài, lập tức bất mãn mà nói: "Mày tới đây chi nữa?"
Thẩm Lương Tài mặc kệ gã, trực tiếp đi tới trước mặt Tiểu Bảo Nhi, dùng bàn tay kiểm tra trán Tiểu Bảo Nhi, nóng muốn phỏng tay.
"Nếu còn sốt nữa sẽ xảy ra chuyện!" Thẩm Lương Tài lạnh giọng nói với đôi vợ chồng già, "Cần lập tức đưa Tiểu Bảo Nhi đi bệnh viện!"
Bà Năm sốt ruột đẩy Thẩm Lương Tài ra, nói: "Đại sư sẽ chữa khỏi Tiểu Bảo Nhi ngay, cậu đừng quấy nữa!"
Vu y hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngăn nó lại."
Mấy thôn dân lập tức tiến lên giữ lấy Thẩm Lương Tài, nói vào tai hắn: "Đại sư rất linh nghiệm, sắp chữa khỏi Tiểu Bảo Nhi rồi."
"Biết cậu là người tốt, nhưng cậu cũng không thể quậy ở đây."
Thẩm Lương Tài muốn điên, trơ mắt nhìn đầu lưỡi và móng vuốt của con quỷ lướt trên người Tiểu Bảo Nhi.
"Ổng là kẻ lừa đảo! Ổng không thấy con quỷ kia!" Thẩm Lương Tài sốt ruột kêu lên, nhưng không ai để ý đến hắn, mọi người đều đang nhìn vu y đọc chú ngữ.
Chỉ có con quỷ khủng bố kia quay đầu, dùng mặt quỷ chảy mủ nhìn về phía Thẩm Lương Tài cười "Khặc khặc", rõ ràng là khiêu khích. Sau đó, bàn tay sắc nhọn của nó bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Tiểu Bảo Nhi.
Thân thể Tiểu Bảo Nhi đột nhiên cứng đờ, nằm trong lòng bà Năm điên cuồng co giật, ý thức của bé đã hoàn toàn mơ hồ, hô hấp vô cùng khó khăn, bởi vì thiếu oxy, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
Mọi người giật nảy mình, nháy mắt bùng nổ, vu y cũng ngẩn người, sau đó hoang mang rối loạn đốt một lá bùa, đem tro hòa vào trong nước, kêu la nói: "Mau cho nó uống!"
Thẩm Lương Tài quả thực muốn khóc, mãnh liệt giãy giụa khỏi xiềng xích của hai thôn dân, kêu: "Không được uống, chu sa gặp hỏa sẽ phân giải ra thủy ngân, có độc!"
Chẳng ai thèm nghe lời hắn, ông Năm bà Năm ấn Tiểu Bảo Nhi đang điên cuồn co giật ở trên mặt đất, cạy miệng bé ra, chuẩn bị rót nước bùa vu y làm.
Cái mặt quỷ dữ tợn kia toàn là ý cười, chỉ chờ chén nước bùa này rót hết, nó phải hung hăng cắn Tiểu Bảo Nhi một ngụm .
Thẩm Lương Tài luôn luôn ôn hòa, lần đầu tiên trong đời bộc phát cơn giận thấu trời xanh, cơn giận này làm hắn có sức lực đáng sợ, hắn đột nhiên tránh né khỏi thôn dân đang bắt lấy hắn, phi thân nào qua Tiểu Bảo Nhi, khi chén nước bùa kia chạm tới môi Tiểu Bảo Nhi, hắn hất một cái đổ đầy ra sàn.
Con quỷ kia thấy đồ ăn bay mất, lập tức giận tím mặt, nó há cái mồm đầy máu hướng về phía Thẩm Lương Tài phát ra một tiếng rống giận chói tai, khiến lỗ tai Thẩm Lương Tài ong ong.
"Tao không sợ mày..." Thẩm Lương Tài nắm chặt đèn pin, thấp giọng tự nói, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt quỷ dữ tợn, phát ra tiếng la tê tâm liệt phế, "Tao không sợ mày!"
Trong chớp mắt, con quỷ kia ngẩn người, rồi sau đó chậm rãi lui về phía sau nửa bước.
Thẩm Lương Tài thừa dịp này bế lấy Tiểu Bảo Nhi, đẩy mọi người ra chạy ra ngoài.
Vu y vội vàng hô: "Ngăn nó lại!".
Các thôn dân lập tức đuổi theo.
Thẩm Lương Tài biết, thôn dân và con quỷ kia đuổi theo hắn, nhưng hắn không thể dừng lại, hắn chỉ có thể chạy như điên một đường.
Hơn hai mươi năm cuộc đời này, hắn từng rất nhiều lần chạy như điên mà không hề có ý nghĩa.
Tỷ như năm chín tuổi, hắn liều mạng chạy như điên tới công trường, vẫn không thể kịp thời nhìn mặt cha mẹ lần cuối, chỉ có thể lưu lại cả đời hối hận; tỷ như năm 17 tuổi, hắn liều mạng chạy như điên tới hiệu sách, vẫn không thể mua kịp một bộ sách tham khảo cuối cùng, chỉ có thể cắn răng ăn bánh bao nửa tháng để mua lại; tỷ như khi hai mươi tuổi, hắn liều mạng chạy như điên theo xe buýt, vẫn không thể đuổi kịp chuyến xe cuối cùng, chỉ có thể đội mưa đi bộ hai tiếng về nhà, tiết kiệm được mười lăm đồng tiền xe.
Nhưng lúc này đây, hắn không thể để bản thân chạy như điên mà không có ý nghĩa nữa. Cho dù hắn có chạy chặt đứt hơi, chạy gãy chân, hắn cũng không thể khiến đứa nhỏ trong lòng này xảy ra chuyện.
Hắn cũng không biết bản thân mình chạy bao lâu, chỉ biết khi hắn sắp té xỉu, phía trước xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, hai chú cảnh sát một già một trẻ bước xuống xe, nhìn thấy hắn chạy thục mạng, khẩn trương hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Lương Tài cuối cùng cũng có hy vọng, thở cũng không kịp, vội nói: "Bé này bị sốt co giật, những người ở phía sau muốn ép bé uống nước bùa! Nhanh lên, để tôi sơ cứu cho bé trước, tôi là bác sĩ!"
Hai vị cảnh sát nhân dân vừa thấy trạng thái của đứa bé kia, cũng bị dọa sợ, nhanh chóng mở cửa xe cảnh sát cho Thẩm Lương Tài lên xe, sau đó lưu loát ngăn lại các thôn dân đuổi đến đây.
Các thôn dân nhìn thấy cảnh sát cũng không dám lại làm bậy, nhưng vẫn cứ vây quanh xe cảnh sát, bắt đầu lên án Thẩm Lương Tài.
Thẩm Lương Tài không rảnh lo đám kia người, hắn cẩn thận đem Tiểu Bảo Nhi đặt ở trên ghế, điều chỉnh tư thế, cởi áo ra, để bé dễ hô hấp hơn. Nghỉ ngơi hai phút, cơn co giật của Tiểu Bảo Nhi đã dừng, nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.
Hai vị cảnh sát nhân dân còn đang giáo huấn đám thôn dân kia, Thẩm Lương Tài đưa đầu ra từ cửa sổ xe, nói: "Cần lập tức đi bệnh viện, với lại, chú cảnh sát, chú có nước ấm không? Cho bé hạ nhiệt độ vật lý trước."
Cảnh sát nhân dân đáp lại, nhanh chóng bỏ qua đám thôn dân kia lên xe, một người nhanh chóng khởi động xe, một người khác đem bình giữ ấm và bình nước khoáng trên xe cho Thẩm Lương Tài.
Thẩm Lương Tài pha nước giúp Tiểu Bảo Nhi hạ nhiệt độ, lúc này, người cảnh sát trẻ tuổi mới chú ý tới, cánh tay bên trái của Thẩm Lương Tài có một loạt dấu răng rất sâu, đang không ngừng rướm máu.
Cảnh sát trẻ kinh hô: "Trời ơi, tay anh bị sao vậy?"
Thẩm Lương Tài nhìn thoáng qua cánh tay mình, nói: "Vừa rồi bé nó co giật, sợ bé cắn phải lưỡi, đang gấp không tìm được vật gì nên chỉ có thể để bé cắn tôi." Nói xong Thẩm Lương Tài lại vội vàng giải thích, "Yên tâm, tôi mới vừa làm kiểm tra sức khoẻ, không có bệnh truyền nhiễm, bé nó sẽ không có nguy hiểm gì."
Cảnh sát trẻ ngẩn người, sau đó trịnh trọng nói: "Cực cho anh rồi."
Thẩm Lương Tài cũng không đáp, chỉ chuyên tâm giúp Tiểu Bảo Nhi hạ nhiệt độ, đồng thời không ngừng ngó lại phía sau nhìn.
Cảnh sát già chú ý tới hành động của hắn, trấn an nói: "Tôi lái rất nhanh, an toàn lại còn không bất hợp pháp, những người đó đuổi không kịp đâu, bảo đảm dùng tốc độ nhanh nhất đem bé đến bệnh viện."
Thẩm Lương Tài cười khổ, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
Hắn làm gì sợ thôn dân, thứ hắn sợ chính là con quỷ kia.
Bây giờ nó còn đi theo phía sau xe cảnh sát, một đôi mắt cá chết không cam lòng trừng mắt nhìn Thẩm Lương Tài, nếu Thẩm Lương Tài lùi bước, nó sẽ tiến lên ngay lập tức. Rất nhiều lần, Thẩm Lương Tài đều cảm giác được mưng mủ trên người nó đang lây sang mình, lạnh đến xương tủy, khiến cả người đều nổi da gà.
"Mình... mình không sợ, mình có bùa hộ mệnh." Thẩm Lương Tài nhỏ giọng nói thầm, thường xuyên sờ đèn pin.
Đường đến bệnh viện cực dày vò, khi xe cảnh sát cuối cùng cũng dừng lại, Thẩm Lương Tài ôm tiểu Bảo Nhi nhảy xuống xe chạy tới phòng cấp cứu. Bác sĩ nhi khoa nhanh chóng bắt đầu chữa trị cho Tiểu Bảo Nhi đang nửa tỉnh nửa mê.
Sau khi Thẩm Lương Tài rảnh rồi, ngồi thẫn thờ trên ghế dài ở ngoài phòng bệnh.
Đến bây giờ, hắn vẫn có thể nhìn đến quỷ như cũ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, kỳ thật chỉ cần không phải lệ quỷ, thì tụi nó cũng giống như người sống thôi.
Dường như mình, cũng không sợ như vậy. Hắn nghĩ, khóe môi lộ ra một tia cười mỏi mệt, sau đó bụm mặt dựa vào tường nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác ngủ quên.
Không biết đã bao lâu, Thẩm Lương Tài bị một trận thanh âm thì thầm đánh thức, hắn mới vừa mở mắt, liền thấy phải khuôn mặt đen thui của Bạch Mỹ Mỹ.
Hứa Thanh Mộc xách Bạch Mỹ Mỹ về, nói: "Mày đừng chọc anh ta."
Thẩm Lương Tài tỉnh táo lại, đứng lên nói: "Tiểu đạo trưởng, sao thầy tới đây?"
Hứa Thanh Mộc cười cười, nói: "Tôi luôn ở đây, bằng không anh cho rằng tại sao cảnh sát lại xuất hiện đúng lúc như thế ?"
Thẩm Lương Tài "À" một tiếng, vẻ mặt mù mờ.
Hứa Thanh Mộc tiếp tục nói: "Tôi lo gã thần côn kia lại gây chuyện, cho nên vẫn luôn để Bạch Mỹ Mỹ theo dõi gã. Hôm nay xảy ra chuyện tôi liền chạy tới đây, nếu anh xử lý không được, tôi sẽ ra tay."
Hứa Thanh Mộc dừng một chút, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Nhưng anh thật sự rất tuyệt, ngoài dự kiến của tôi."
Sắc mặt Thẩm Lương Tài hơi phiếm hồng, không ngừng tỏ vẻ cảm kích với Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc dùng cằm chỉ chỉ cánh tay Thẩm Lương Tài , "Vừa rồi đồng nghiệp của anh sát trùng băng bó, anh mệt quá nên chưa tỉnh. Phải bảo vệ chính mình, tuy là đứa bé, nhưng lúc ý thức mơ hồ, lực cắn vẫn rất kinh người. Tay anh là tay bác sĩ ngoại khoa, không thể để bị thương được."
Thẩm Lương Tài ngây ngô cười, nói: "Tôi biết mà, cho nên mới dùng cánh tay, ngón tay vô dụng..."
Hai người nói chuyện, phòng bệnh truyền đến tiếng cười của Tiểu Bảo Nhi , Thẩm Lương Tài cũng không rảnh lo cho Hứa Thanh Mộc, lập tức vọt vào phòng bệnh.
Bé đã giảm sốt, hiện tại tinh thần rất tốt, hai ông bà và hai vị cảnh sát nhân dân đều ở đây, đang nói gì đó.
Thẩm Lương Tài chậm rãi đến gần giường bệnh, nhìn Tiểu Bảo Nhi cười, nhịn không được liền ướt hốc mắt.
Hứa Thanh Mộc nhẹ giọng trấn an nói: "Khóc gì chứ, anh cứu được bé rồi."
Thẩm Lương Tài rưng rưng nước mắt cười khẽ.
Hắn cứu đứa bé kia hồi nào, rõ ràng là hắn đã cứu chính mình đang đau đớn giãy giụa trong vũng bùn tuyệt vọng.
Cuối cùng thì hắn... đã sống lại lần nữa.