Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 13: Tôi không thấy, tôi không thấy gì hết!




Hứa Thanh Mộc cúi đầu, khó hiểu liếc mắt với Bạch Mỹ Mỹ một cái.
Nói cho cùng, Bạch Mỹ Mỹ tuy rằng đen xấu, nhưng nhìn vẫn thuận mắt vì xấu theo kiểu dễ thương, không đến nỗi dọa người như vậy.
Bạch Mỹ Mỹ cảm thấy bản thân lại bị vũ nhục, xông lên muốn kéo tóc người này, Hứa Thanh Mộc vội vàng bắt nó lại nhét vào trong tay áo một tấc.
Thẩm Lương Tài không có tu vi, nhưng có thể nhìn thấy Bạch Mỹ Mỹ. Điều này cũng không kỳ quái, có một số người cón đôi mắt Âm Dương trời sinh, có thể thấy rất nhiều thứ mà người thường không thể thấy. Là một người bình thường lại suốt ngày đều nhìn thấy quỷ, đây chắc là nguyên nhân mà hắn ta u buồn đến thế.
Hứa Thanh Mộc xin lỗi: "Anh nhìn thấy được à? Ngại quá, dọa anh sao? Nó không có ác ý đâu."
Thẩm Lương Tài cũng chẳng ngớ người lâu, cả người đều run rẩy, sau khi nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Mộc mới hoàn hồn, hắn đột nhiên cắn răng một cái, giọng nghẹn ngào nói: "Tôi không thấy, tôi không thấy gì hết! Cái gì cũng không thấy!"
Nói xong, Thẩm Lương Tài lập tức xoay người chạy biến, thẻ công tác cũng không thèm lấy.
"Nè, đồ của anh..." Hứa Thanh Mộc lên tiếng, chỉ thấy Thẩm Lương Tài chạy càng nhanh.
Bạch Mỹ Mỹ từ trong tay áo ló đầu ra, cảm thấy khó chịu.

Hứa Thanh Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời cất đi đồ mà Thẩm Lương Tài làm rớt, dự định tìm đồn công an hay ủy ban phường, nộp thẻ công tác của Thẩm Lương Tài ở đó.
Đi một chốc nữa, ở bờ ruộng xa xa xuất hiện một đám thôn dân, bọn họ khua chiêng gõ trống, hô to khẩu hiệu lung tung rối loạn, nghe qua giống như là nghi thức kỳ quái nào đó.
Khi Hứa Thanh Mộc tới gần thì nghe rõ, nhóm người này kêu "Tiểu Bảo Nhi mau trở lại", dẫn đầu chính là một ông già mặc trường bào, trợn trắng mắt luôn miệng niệm chú ngữ kỳ quái.
Đây là gọi hồn con nít bị bệnh, thời trước vu y thường xuyên dùng thủ đoạn này cho trẻ em bị bệnh, nếu gặp được vu y giỏi, thì có thể giải quyết được vấn đề.
Nhưng Hứa Thanh Mộc vừa thấy ông già kia liền cảm thấy không ổn, so với Liễu Dịch thì chẳng đáng tin tẹo nào.
Bây giờ cậu chỉ đi dạo xung quanh, cách núi Lăng Vân rất xa, thôn dân ở đây hẳn là tự có tín ngưỡng của mình. Bọn họ chưa từng đi Lăng Vân Quan dâng hương, cũng không quen biết Hứa Thanh Mộc, cậu có nói cái gì thì những người này đều sẽ không tin.
Cho nên Hứa Thanh Mộc cũng không tùy tiện mở miệng, chỉ là đi theo sau nhóm người này, nhìn quá trình bọn họ gọi hồn, rồi đi tới phòng khám của vu y.
Trên cửa phòng khám, một bên dán ký hiệu Chữ Thập Đỏ, một bên dán phù văn kỳ quái, sự đối lập này thật sự có chút buồn cười.
Hứa Thanh Mộc khoanh tay nhìn vào trong, quả nhiên thấy được một em bé cỡ 4 tuổi, vì bệnh mà khó chịu được đôi vợ chồng già ôm vào lòng, sắc mặt hơi hơi ửng hồng, đôi mày nhỏ nhăn chặt lại, nhìn qua rất khó chịu.
Trên người đứa nhỏ này thật ra có một ít quỷ khí, hồn phách cũng không ổn, xung quanh thân thể mơ mơ hồ hồ.
Con nít còn nhỏ thân nhược hồn yếu, dễ dàng bị thứ dơ quấn lấy, thật ra cũng chỉ là vấn đề nhỏ, rất dễ dàng giải quyết.
Vu y mở miệng, ngữ khí lại ngưng trọng: "Thằng bé này... Sợ là đang gặp nguy hiểm rồi! Phát sốt lâu như vậy thì đứa nào mà chịu nổi."
Đôi vợ chồng già đang ôm bé lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Đại sư, thầy nghĩ cách nào cứu Tiểu Bảo Nhi với, nhà tôi chỉ có một đứa cháu nội thôi, nó không thể bị gì được!"
Thôn dân hiếu kỳ bên cạnh cũng rất sốt ruột, mồm năm miệng mười mà kêu "Đại sư cứu mạng".
Vu y vuốt vuốt râu, nói: "Tuy rất nặng, nhưng chỉ cần có tôi ở đây thì không có vấn đề gì. Dù gì tôi cũng nhìn Tiểu Bảo Nhi lớn lên, có phí bao nhiêu tinh lực tôi cũng sẽ cứu nó."

Mặt đôi vợ chồng già lộ vẻ vui mừng, vội vàng cảm tạ.

Vu y mỉm cười nói: "Ba mẹ Tiểu Bảo Nhi luôn ở trong thành phố làm việc, cũng coi như đối với thôn chúng ta có tiền đồ, làm pháp sự yêu cầu một ít đồ cúng, không có vấn đề gì chứ?"
Hai vợ chồng một bên lục túi của mình một bên tỏ thái độ nói: "Chỉ cần có thể cứu tiểu Bảo Nhi, muốn bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ cố gắng trả."
Hứa Thanh Mộc nghe không nổi nữa, đang định lên tiếng giáo huấn gã thần côn này, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của một người trẻ tuổi.
"Chờ đã!"
Hứa Thanh Mộc quay đầu lại, liền thấy người thanh niên mặt mày ủ rũ kia, Thẩm Lương Tài.
Lực chú ý của Thẩm Lương Tài đều dồn vào trên người Tiểu Bảo Nhi đang bệnh, cũng không thấy Hứa Thanh Mộc và Bạch Mỹ Mỹ mới vừa nãy dọa hắn chết khiếp.
Vì tức giận, sắc mặt của Thẩm Lương Tài cũng không u buồn nữa, còn có hơi chút phiếm hồng, hắn vội vã đẩy đám người ra, đi đến bên người Tiểu Bảo Nhi và đôi vợ chồng già ngồi xổm xuống, khẩn thiết nói: "Ông Năm bà Năm, để con nhìn Tiểu Bảo Nhi một chút."
Ông bà già nhìn nhau một cái, lại nhìn vu y.
Vu y vẻ mặt khinh thường, nói: "Để nó nhìn, nó mà chữa được mới sợ."
Mặt Thẩm Lương Tài phình càng đỏ, trong mắt có chút khuất nhục, hắn mím môi, không hé răng.
Ông bà già do dự một lát, vẫn đồng ý.

Thẩm Lương Tài nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ cơ thể của em bé, lấy cái đèn pin nhỏ bên trong túi áo ra, nhìn đồng tử và yết hầu của bé, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bảo Nhi không phải bị quỷ quấn, vẫn giống như trước, là amidan bị nhiễm trùng nên mới sốt cao. Lúc trước con nói với mọi người rồi mà? Amidan của Tiểu Bảo Nhi lớn bẩm sinh, rất dễ bị nhiễm cảm, khiến bé khó thở. Bây giờ bé sốt cao không giảm, cần đi bệnh viện khám nhi khoa, nếu thường xuyên bị sốt, phải suy xét đến việc giải phẫu cắt bỏ amidan."

Hai vợ chồng trầm mặc một lát, bà Năm liền mở miệng, sắc mặt khó xử nói: "Cậu này, tôi biết cậu từ nhỏ học hành rất giỏi có văn hóa, thi đậu đại học danh tiếng. Nhưng mà... Cậu nói Tiểu Bảo Nhi không phải bị quỷ làm cho bệnh, kêu cậu kê đơn cho nó cậu cũng không chịu, chúng tôi hết cách mới tìm đại sư thôi."
Thẩm Lương Tài nói: "Bây giờ con chỉ mới thực tập, không thể kê đơn bậy bạ được, hơn nữa chuyên môn của con là ngoại khoa, thời gian trực khoa nhi rất ít, kinh nghiệm cũng không đủ. Phương diện nhi khoa yêu cầu thận trọng, nhất định phải cần bác sĩ chuyên nghiệp."
Bà Năm lại nói: "Cậu nói gì tôi không hiểu, mấy cậu không phải đều mặc áo khoác trắng à? Không chữa được gì, cậu nhìn đại sư đi, một bộ dược trị được bách bệnh."
Thẩm Lương Tài hít sâu một hơi tiếp tục nói: "Sốt cao không xử lý kịp có thể lưu lại di chứng động kinh, nhất định phải đi bệnh viện, mọi người..."
"Tôi không có nhằm vào cậu, cậu đừng có giận ." Ông Năm chặn họng Thẩm Lương Tài, sắc mặt khó xử nói, "Bệnh viện không phải toàn lừa đảo à? Đi đến đó kiểm tra một đống, xong mỗi cái kiểm tra đều tốn vài trăm, cái nào cũng có phóng xạ, không bệnh làm cho có bệnh."
Mấy thôn dân bên cạnh phụ họa, mồm năm miệng mười bắt đầu chỉ trích bệnh viện.
"Ông già nhà tôi còn không phải là bị bệnh viện hại à? Rõ ràng chỉ bị đau dạ dày, đưa đến bệnh viện, mười ngày cũng chẳng trị được gì."
"Trước kia trung y chỉ cần cầm sợi chỉ là biết bệnh gì liền, bác sĩ bây giờ còn không bắt mạch, không đáng tin gì hết."
"Lại nói, bệnh này với quỷ ám khác nhau, cậu xem bộ dáng của Tiểu Bảo Nhi đi, rõ ràng chính là dính phải thứ dơ bẩn, mấy lần trước đều là do đại sư khám."
"Thằng nhỏ còn bé như vậy sao có thể làm phẫu thuật chứ? Không duyên không cớ tự dưng mất da mất thịt coi sao được."

...

Thẩm Lương Tài nắm chặt đèn pin của mình, cánh mũi run run, nhìn dáng vẻ như tức lắm rồi. Nhưng nhìn mặt Tiểu Bảo Nhi tràn đầy thống khổ, hắn cũng không muốn cùng người khác cãi cọ, đứng lên nói: "Con đi gọi cho ba mẹ nó, bọn họ nhất định sẽ kêu mấy người đưa Tiểu Bảo Nhi đi bệnh viện."
Nghe được lời này, sắc mặt hai ông bà nháy mắt liền thay đổi, bà Năm mặt mày co rút, mở miệng liền âm dương quái khí, nói: "Lương Tài, tôi nói một câu khó nghe, cậu tự lo cho mình là được rồi. Tiểu Bảo Nhi rất tốt, tôi sẽ tự động nói chuyện với con trai con dâu tôi, tuy chúng ta là quan hệ họ hàng, nhưng cũng không tới phiên cậu lo chuyện nhà tôi đâu."
Ông Năm cũng sắc mặt bất thiện mở miệng: "Nói cho tụi nó thì sao? Con trai tôi lúc nhỏ còn chưa từng đi bệnh viện, bây giờ cũng sống tốt đó thôi. Con tôi tôi nuôi nó lớn, giờ nuôi cháu nội cũng không được à? Tụi nó không dám nghe lời tôi à?"
Những lời này nói ra, Thẩm Lương Tài tuy không bị nghẹn thở, nhưng Hứa Thanh Mộc đã sớm hít thở không thông.
Thẩm Lương Tài không thể nào nói nổi bọn họ, nắm chặt đèn pin, nói: "Con không có ý đó, tóm lại... Cần phải đi bệnh viện."
Mọi người đều không phản ứng Thẩm Lương Tài, hắn chỉ có thể đứng đó lo lắng. Đúng lúc này, Tiểu Bảo Nhi lại phát ra một tiếng thống khổ, sau đó mở mắt ra, "Oẹ" một tiếng phun ra đầy đất.
Thẩm Lương Tài sốt ruột, không ngại tiến lên, nắm lấy tay Tiểu Bảo Nhi.
Vu y cũng không vui vẻ gì, nắm lấy cái tay khác của Tiểu Bảo Nhi, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc như mày thì biết cái gì! Mau tránh ra, tao vất vả lắm mới gọi được hồn Tiểu Bảo Nhi về, bây giờ cần đuổi con quỷ quấn lấy Tiểu Bảo Nhi đi, nó sẽ khỏe lại thôi! Mày đừng làm trễ mọi chuyện!"
Thẩm Lương Tài ưỡn ngực, lớn tiếng lấy thêm can đảm cho mình, quát: "Trên thế giới này căn bản không có quỷ!"
Vừa dứt lời, trong thân thể Tiểu Bảo Nhi liền phát ra một trận cười "Hì hì hì" quái dị, một khuôn mặt hung tợn trốn từ sau lưng Tiểu Bảo Nhi chui ra, cặp mắt to đỏ máu nhìn chằm chằm Thẩm Lương Tài. Nó vươn dài đầu lưỡi, như là muốn liếm mặt Thẩm Lương Tài một cái.
Thẩm Lương Tài bị con quỷ bỗng nhiên xuất hiện này làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, khi con quỷ tới gần, hắn không khống chế được run rẩy nhanh chóng lui về phía sau, thân thể lảo đảo đứng không nổi, ngã quỵ xuống.
Hứa Thanh Mộc tiến lên một bước, đỡ lấy Thẩm Lương Tài.

Thẩm Lương Tài nắm chặt đèn pin của mình, dùng thanh âm cực thấp lẩm bẩm: "Ảo giác... Là ảo giác..."
Hắn một bên nói, một bên đấu tranh với cái suy nghĩ muốn vật lộn với con quỷ kia, nhưng hắn vừa nhìn thấy con quỷ kia hai chân liền phát run, muốn nhúc nhích cũng không được.
Tiếp đó, hắn cảm giác được thiếu niên đang đỡ mình đẩy hắn qua một bên. Hắn quay đầu nhìn, thấy thiếu niên tùy tay nhặt một chiếc lá rụng trên mặt đất, nhanh chóng vẽ lên chiếc lá vài đường, trên chiếc lá liền xuất hiện một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Thẩm Lương Tài ngạc nhiên không thôi, nhưng chuyện phát sinh tiếp theo càng làm cho hắn khiếp sợ.
Thiếu niên nhẹ nhàng bâng quơ giơ tay phóng chiếc lá kia đi, chiếc lá nhẹ nhàng đột nhiên biến thành một lưỡi dao sắc bén và đáng sợ, dùng tốc độ xé gió bay tới con quỷ.
Trong nháy mắt, chiếc lá đâm thẳng vào ngực con quỷ, con quỷ căn bản không kịp phát ra tiếng hét thảm, chia năm xẻ bảy kịch liệt giãy giụa, sau đó hóa thành một làn khói đen, im lặng không một tiếng động biến mất trong hư không cùng với chiếc lá kia.
Mà tất cả chuyện này, chỉ có một mình Thẩm Lương Tài nhìn thấy.
Hắn hơi há miệng, máy móc quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt vừa quá trẻ của Hứa Thanh Mộc, lại vừa quá mức xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.