Đạo Quân

Chương 90: Phải Làm Cho Hắn Hối Hận Khi Đã Cưới Ta (1)




Viên Phương đáp: "Cưỡi ngựa rong ruổi, ngựa sứt móng, cho nên té hơi mạnh…” Đột nhiên phản ứng lại, có cần giải thích với mấy người hay không? Liền trợn mắt hỏi: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Văn Lệ vui cười: "Bọn ta là nha hoàn hồi môn đi theo tiểu thư, các người là hộ vệ của vương gia, sau này có lẽ chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt đó." Ngụ ý là hiện giờ làm quen chút đi.
Lời này làm Viên Phương thấy hơi chột dạ, bây giờ từng xuất hiện ở đây, vẫn nên cố gắng đừng để đối phương ghi nhớ mình thì tốt hơn. Lúc này, tên hòa thượng vừa ra ngoài lại nhanh bước trở về, gật đầu nói với Viên Phương: "Đúng là có hai người này."
"Đi thôi!" Viên Phương phất tay, dứt khoát dẫn mấy tên đệ tử chùa Nam Sơn nghênh ngang bỏ đi.
Văn Tâm, Văn Lệ xoay người rời đi bận rộn chuyện của mình.
Ra khỏi sân nhỏ, Viên Phương phất tay để người đi theo mình về trước, còn bản thân thì chạy tới chỗ nghỉ chân của Viên Cương.
Hai người mới bắt đầu xuất hiện!
Bên này đều là thân vệ của Thương Triêu Tông, cũng không giống người trong phủ Thái Thú nên cũng không chú ý hình tượng lắm. Thương Triêu Tông xuống ngựa, dẫn tân nương từ trong kiệu hoa ra. Đám người lập tức reo hò ồn ào, chen chúc tới.
Trong quân đội quan hệ giữa thượng cấp và hạ cấp không có nhiều quy tắc như quan văn, một thống soái tốt sẽ không bao giờ kiêu căng tự đại trước mặt huynh đệ mình, có lúc cần quân đội kỷ luật nghiêm minh, thế nhưng cũng có lúc mọi người đều có thể thoải mái và vui vẻ. Khi kỷ luật nghiêm minh tức là thượng cấp và hạ cấp, khi thoải mái và vui vẻ chính là huynh đệ, ví dụ như Ninh Vương lúc còn sống đều có thể ôm vai bá cổ một tiểu binh, có thể tụ cùng một đám tiểu binh chém gió vui vẻ hoặc có thể cùng ăn cùng ở, giúp tiểu binh gắp thức ăn, đánh bạc thua cũng có thể bị tiểu binh dùng tro bôi mặt, điều này là rất bình thường, thế nhưng tình hình này ở trong mắt đám quan văn thì thật sự không thể tưởng tượng được.
Từ nhỏ tới giờ Thương Triêu Tông đều ở cùng với cha của mình nên cũng bị ảnh hưởng, đương nhiên sẽ không giả bộ cái gì với các huynh đệ của mình.
Bị các huynh đệ quấy rối thì Thương Triều Tông chỉ có thể chắp tay cười xin lỗi.
Mà một đám thân vệ cũng là lần đầu tiên được gặp tân nương, chỉ cần nhìn vào khổ người của nàng khi đứng cạnh vương gia thì cả đám đều líu lưỡi, vương phi có vóc người khỏe mạnh như này chắc chắn là chỉ có một trong thiên hạ mà thôi!
Ngưu Hữu Đạo thì đứng ở trong một đình nghỉ mát cạnh một hòn giả sơn, cười tủm tỉm khi thấy cảnh này, Viên Cương lặng lẽ đi tới cạnh hắn rồi nhẹ nhàng đút một viên thuốc vào tay hắn. Hắn quay đầu lại nhìn thì Viên Cương gật đầu, nụ cười của Ngưu Hữu Đạo càng tươi hơn, tiếp tục xem kịch vui.
"Ôm vào động phòng!" Không biết người nào hô lên ở trong đám người ồn ào này.
Mọi người liền hưởng ứng, hô to: "Ôm vào động phòng! Ôm vào động phòng!"
Lam Nhược Đình xua tay cũng vô dụng, chỉ có thể cười khổ, thế nhưng trên đường đi, các huynh đệ khó lắm mới gặp dịp vui vẻ như này nên hắn ta cũng không muốn ngăn cản mọi người.
Thương Triêu Tông xin tha cũng vô dụng, không biết làm sao cả, chỉ đành vén ống tay áo, chuẩn bị làm theo, muốn ôm Phượng Nhược Nam vào động phòng.
Ai ngờ Phượng Nhược Nam lại giơ chân ra, đạp thẳng vào bàn chân của Thương Triêu Tông giống như có thể quan sát được cảnh bên ngoài khăn trùm vậy.
Cả người Thương Triêu Tông lảo đảo, suýt chút nữa thì bị ngã sấp xuống đất, cũng may là một đám người bên cạnh đỡ được.
Rất rõ ràng đó chính là Phượng Nhược Nam không cho Thương Triêu Tông chạm vào người mình, cũng không muốn để cho người bên cạnh càng vui vẻ hơn.
Trong nháy mắt, hiện trường trở nên rất yên tĩnh, đám người vừa nãy còn ồn ào thì bây giờ đều câm như hến, mặc dù bọn họ chỉ là tiểu binh thế nhưng cũng không phải kẻ ngu, cũng đều là người nhạy cảm, cho nên đám thân vệ chậm rãi lùi lại, yên lặng mà nhường đường, trên mặt đều xuất hiện sự xấu hổ, bầu không khí náo nhiệt biến mất không thấy gì nữa.
Thương Thục Thanh thấy vậy thì cũng không nói cái gì, còn lông mày của Lam Nhược Đình thì nhíu lại.
Chân của Thương Triêu Tông bị dẫm khá đau, thế nhưng khi nhìn thấy phản ứng của đám huynh đệ xung quanh thì trái tim càng đau hơn nhiều, những người này đều bán mạng cho mình a!
Hắn ta nổi giận nhìn về phía Phượng Nhược Nam, tóm lấy cổ tay Phượng Nhược Nam rồi kéo về phía mình.
Phượng Nhược Nam chỉ hơi vùng vẫy rồi lại không phản kháng nữa, có lẽ cũng là người trong quân đội nên có thể hiểu được loại tình cảnh này, một cước kia của nàng tạo thành hiện trường yên lặng làm cho nàng cảm thấy gì đó, nên chỉ hơi giãy giụa rồi đành để Thương Triều Tông ôm ngang người.
"Đi động phòng!" Thương Triêu Tông rống lên rất khí thế, ôm Phượng Nhược Nam rồi đi.
"Úc!" Đám thân vệ hò reo, vương gia vẫn rất bá khí, hàng phục nữ nhân này dễ dàng, cũng không cần lo lắng thêm cái gì!
Một đám người đi theo Thương Triêu Tông, vỗ tay khen ngợi, còn có người huýt sáo, rất là náo nhiệt.
Chỉ là Phượng Nhược Nam bị người đàn ông này ôm có tâm trạng như thế nào thì mọi người đều không biết được.
"Cô quá xem thường vương gia, lực cánh tay của người ta vẫn rất mạnh nha!" Ngưu Hữu Đạo rất vui vẻ mà cười nhạo một câu.
Ánh mắt của Viên Cương khi nhìn về phía Thương Triêu Tông xuất hiện sự khen ngợi.
Sau khi ôm Phượng Nhược Nam vào phòng tân hôn, rồi Thương Triêu Tông lại ra ngoài, vung tay lên, tuyên bố: "Uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to, mở tiệc!"
"Úc!" Đám thân vệ lại reo hò lần nữa, đi theo Thương Triêu Tông rời khỏi nơi đây, vừa đi vừa cười toe toét để lại khoảng sân nhỏ trở nên yên tĩnh lại.
Nơi nóc nhà hoặc vài điểm cao xung quanh khu này xuất hiện mấy người tới quan sát, Bạch Diêu cũng xuất hiện ở đây, hắn ta ôm thanh kiếm trong ngực, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bốn phía...
Bữa tiệc rất vui, đám thân vệ vừa cười vừa náo, trong bữa tiệc linh đình, có người ngồi, có người đứng, có người thì làm vài hành vi phóng đãng bởi vì quá vui vẻ.
Nguyên nhân tại sao thì không cần nói nữa, Phượng Nhược Nam đã được gả đi, chuyện này cũng đã được quyết định, điều này có ý nghĩa ra sao thì mọi người đều hiểu biết, lúc trước bởi vì áp lực về tương lai còn không rõ ràng rất lớn, bây giờ thì cũng có thể buông lỏng rồi.
Đám người đi lại liên tục quanh bữa tiệc, tôi chúc anh, anh chúc tôi, tiếng nói chuyện đều rất lớn, Thương Triêu Tông đi tới nơi nào đều bị một đám huynh đệ ấn ngồi xuống bắt mời rượu.
Thật sự là không thể chối từ, cũng bởi vì hôm nay là ngày vui và Thương Triêu Tông còn áy náy với đám huynh đệ bởi chuyện lúc trước cho nên hắn ta không từ chối chén nào cả, uống rất là sảng khoái.
Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương ngồi cùng nhau trên một cái bàn, Viên Phương cũng ở đó luôn, cũng bởi vì Ngưu Hữu Đạo cố ý gọi hắn ta từ bàn của Nam Sơn tự tới. Khi được ngồi cùng bọn họ thì Viên Phương cũng cảm thấy rất là ngại, thế nhưng cũng biết được nhân cách của Ngưu Hữu Đạo rất tốt, hơn xa Viên Cương, hai người thật sự là không thể so sánh được.
Khi thấy mọi người liên tiếp mời rượu Thương Triêu Tông thì Ngưu Hữu Đạo chỉ cười cười, thỉnh thoảng còn gắp chút mồi và uống ít rượu.
Hắn cũng rất thích ăn ngon thế nhưng lại không tham, rượu chè quá độ là điều hắn không bao giờ để xảy ra, hành vi cử chỉ lúc bình thường mặc dù khá tùy tiện thế nhưng vẫn có sự cẩn thận, kể cả vui vẻ hơn thế nhưng không thể quá đáng, theo góc độ nào đó mà nói thì hắn cũng là một người tự hạn chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.