Đạo Quân

Chương 674: Chuẩn Bị Một Phần Trọng Lễ





Chương 674: Chuẩn bị một phần trọng lễ

Dịch giả: Luna Wong

Chém thẳng không tha? Khóe miệng của Trương Hổ cứng đơ lại một chút, phát hiện vị lão soái này người đã già, tính tình lại không thay đổi một chút nào, sát tính trên chiến trường vẫn chưa giảm!

Nông Phong Đình lại có chút xem thường, ngươi nói chém thẳng không tha liền sẽ chém thẳng không tha à? Cũng phải hỏi xem coi bốn vị phía sau tam đại phái kia có đồng ý hay không đã hẳn nói. Mà nhắc đến chuyện chém này, hắn liền nhớ đến chuyện sư huynh đệ đồng môn Thi Thăng bị giết, nhìn thấy đồng bọn của Thương Triều Tông còn tiếp tục lấy “chém” ra dọa, trong lòng hắn ít nhiều có chút không thoải mái.

Bất quá lời ra khỏi miệng vẫn tương đối lịch sự, “Mông soái, quân Tống đã công phá Thiết Môn quan, lúc này lại đi bảo nhân mã các bộ chư hầu thoát ly khỏi va chạm với quân Tống, vậy chẳng khác nào bỏ mặc cho quân Tống tiến quân thần tốc, thế e là không được đâu!”

Nói chuyện khách khí như vậy tự nhiên là có nguyên nhân, nếu nói trước kia bình loạn là có tâm tư riêng muốn bảo tồn giữ lại, thì bây giờ lại là muốn liều mạng, không liều cũng không được, Yến quốc sắp sửa muốn xong đời đến nơi, Yến quốc vừa xong đời, tam đại phái cũng liền chơi xong, tam đại phái ngay cả địa bàn của mình cũng bị mất, hắn còn bảo tồn thực lực cái rắm gì nữa.

Bây giờ hắn không muốn bảo tồn thực lực, nhưng chư hầu tướng lĩnh phía dưới lại nổi lên tư tâm riêng, hắn cũng đã nhận ra, thế nhưng là đánh như thế nào cũng đều bại, hắn tự mình đốc chiến, tự mình nhìn chằm chằm cũng vô dụng, đánh không thắng quân địch chính là đánh không thắng, ngươi còn có thể làm gì?

Dấu hiệu đại thế đã định hắn cũng đã nhận ra, bây giờ cần cậy nhờ vào lão gia hỏa trước mắt này cho ván cược cuối cùng, không nhẫn nại chút khách khí chút cũng không được, nếu không Thương Triều Tông giết trưởng lão Tiêu Dao cung, Tiêu Dao cung làm sao có thể thả cho Thương Triều Tông rời đi như thế được?

Mông Sơn Minh cũng không biết Thiết Môn quan đã bị thất thủ, nghe báo dù sao cũng hơi kinh ngạc: “Thiết Môn quan dễ thủ khó công, lực lượng tập kết phòng ngự cũng không yếu, sao lại dễ dàng thất thủ như thế?”

“Ai, xuất hiện nội tặc đành chịu. Tướng phòng thủ Thiết Môn quan Liên An Sơn cùng với môn phái tu hành đằng sau hắn âm thầm dùng thủ đoạn hèn hạ mưu hại đệ tử tam đại phái trấn giữ, đằng sau đó mở cửa quan ải đầu hàng quân Tống. . . . . .” Nông Phong Đình giải thích lại nguyên nhân Thiết Môn quan thất thủ.

Mông Sơn Minh hơi lặng yên chút, nhưng vẫn quyết định tiếp tục kế hoạch của mình, “Ta tự có tính toán, trước tiên cứ đưa bốn vị chủ tướng bọn hắn tới đi.”

Nông Phong Đình cũng không chịu nhả ra, “Mông soái, ngươi cần phải làm rõ ràng, Thiết Môn quan vừa vỡ, đường thông hướng kinh thành cơ hồ không có địa điểm hiểm trở có thể giúp phòng thủ, phòng thủ hiện tại toàn bộ do các đường nhân mã xuất quân ra chặn đường quân Tống, nếu không kinh thành nguy rồi, bây giờ ngươi bảo nhân mã chư hầu từ bỏ dây dưa với quân Tống, không để ý an nguy trung tâm Đại Yến, quay đầu sợ là phía trên sẽ nổi trận lôi đình cho xem!”


Mông Sơn Minh: “Tình huống trước mắt ngươi cảm thấy có thể ngăn cản được sao? Chạm vào liền bại, cản hay không cản khác nhau chỗ nào? Đánh trận mơ mơ hồ hồ vô dụng, trước tiên tìm hiểu thật kỹ căn nguyên sự tình còn hơn là vội vàng hấp tấp làm việc như vậy.”

Nông Phong Đình: “Một khi xảy ra chuyện, áp lực này không phải ngươi có thể tiếp nhận.”

Mông Sơn Minh: “Nghe theo kế hoạch của ta hay không ta cũng không miễn cưỡng được, nếu như không nghe theo kế hoạch của ta mà làm, vậy liền theo kế hoạch của các ngươi đi, ta cũng không cần thiết ở trong này tự làm mất mặt. Đại An, chúng ta trở về.” Quay đầu lại gọi một tiếng, La Đại An lập tức đẩy xe lăn quay đầu.

Cái này là muốn đi rồi? Hai mắt của Trương Hổ chớp rồi lại nháy nháy, liếc nhìn hướng Nông Phong Đình.

Nông Phong Đình nín lặng, sắc mặt âm tình bất định, đoán chừng nhẫn nhịn một bụng lửa nóng, nhưng cuối cùng vẫn là cất bước đi qua ngăn lại, giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo, “Mông soái, ta không phải có ý đó, chỉ là ta muốn nhắc nhở ngươi, ta có lòng tốt suy nghĩ cho ngươi mà thôi.”

Không có cách, cứ việc cảm thấy hành vi của đối phương lúc này rất là hồ nháo, không đáng tin cậy, thế nhưng vì có việc cầu người, không thể không hạ thấp tư thái.

Cuối cùng bên này vẫn là đi xử lý theo ý Mông Sơn Minh, khẩn cấp liên hệ người tam đại phái ở các bộ đưa tiễn bốn vị chư hầu đến.

Có thể nói là áp giải tới cũng được, vài đường chư hầu ở trên chiến trường có thể chơi chiêu trò hoa dạng được, chứ khi người tam đại phái tới cưỡng ép áp giải đi, thì chẳng thể làm được trò gì.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Mông Sơn Minh, lo lắng hiệu lệnh của mình vô dụng, lo lắng chư hầu tướng lĩnh ở bên ngoài không tuân mệnh lệnh cấp trên, cho nên muốn mượn tay tam đại phái dùng một lát.

Nói đến, đây cũng là điểm có lợi duy nhất hiện tại có được, cũng chỉ có lúc này, tam đại phái mới có thể phối hợp với Nam Châu làm việc, có thể mượn ké được không ít lực lượng của tam đại phái để sử dụng.

. . .  . . .

Yến quốc lần nữa bắt đầu dùng Thương Triều Tông, tin tức bổ nhiệm Thương Triều Tông làm đại tướng quân chinh phạt lan truyền ra, lần nữa khiến cho thế lực khắp nơi trong thiên hạ chấn động.


Triều thần khắp mọi miền Yến quốc ít nhiều đều có chút cảm khái, phát hiện Thương Triều Tông thật đúng là chịu đủ mệt nhọc, bị triều đình đối đãi như thế, còn có thể buông xuống hiềm khích lúc trước, thật sự là khó có được.

Từ chuyện lần này, trong triều ngoài triều có không ít người xem như đã nhìn ra, Đại Yến đến tình trạng như thế, nếu nói còn có người nào sẽ không tiếc bản thân thủ hộ Đại Yến, thì vị Dung thân vương Thương Triều Tông này thật được tính là một vị.

Mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng biết bao nhiêu là cảm khái bội phục.

Lại so sánh hành động của triều đình, không ít người đều cảm thấy thật sự có chút quá mức, khi cần dùng đến liền đẩy người ta đi liều mạng, lúc không cần liền nhốt vào thiên lao dùng hình tra tấn, đây tính là chuyện gì?

Thời khắc Đại Yến nguy vong, để cho rất nhiều người nhìn thấy rõ hiện thực, cũng làm cho lòng người trong triều bị rung rinh ở trình độ nào đó.

Đối mặt hiện thực, mặc dù bội phục, nhưng cũng có người thầm than Thương Triều Tông ngốc, thế cục đã đến trình độ này, không bột đố gột nên hồ, quốc lực Yến quốc trải qua nhiều lần giày vò, thật sự gần như trống rỗng không sai biệt lắm, quân lương cung cấp theo không kịp, quân lương mang theo cũng sắp sửa cạn kiệt, tướng sĩ chiến đấu chết đói đến nơi, mấy trăm vạn cái mồm há đòi ăn, cuộc chiến này còn đánh thế nào?  Biết rõ không thể được mà vẫn làm, Nam Châu bên kia có lối không đi, cứ muốn chui vào tuyệt lộ, chỉ có một bầu nhiệt huyết thì làm được cái gì, là ngốc hay là ngu đây?

Vệ quốc, Thiên Vi phủ, thái úy Nam Nhân Ngọc cùng ngự sử đại phu Kim Lệnh Tán cùng nhau đi vào, bái kiến tướng công Huyền Vi.

Huyền Vi lần đầu tiên lộ diện gặp hai người, trong hiên các, khách chủ ngồi xuống, Huyền Vi hỏi ý đồ đến.

Kim Lệnh Tán xuất ra một phong thư trình lên nói, “Yến quốc lần nữa khẩn cấp cầu viện, hi vọng chúng ta có thể lần nữa cho mượn một nhóm lương thực.”

Huyền Vi tiếp nhận thư xem qua xong, thần sắc ngưng trọng, ngẩng đầu, đôi mắt sáng đảo qua hai người, “Hai vị nghĩ thế nào?”

Kim Lệnh Tán trầm ngâm nói: “Yến quốc có ý là, đã nghe theo ý kiến của chúng ta để cho Thương Triều Tông lên lại chủ trì chiến sự, lấy lý do chiến sự có thể thủ thắng để mượn lương.”

Nam Nhân Ngọc thì lắc đầu nói: “Tạo áp lực để Yến quốc cho Thương Triều Tông lên chủ trì chiến sự, chỉ là việc còn nước còn tát, lại tiếp tục cho Yến quốc mượn lương đã không còn ý nghĩa, lương thực cho mượn đi sợ là mất khả năng trả lại.”

Huyền Vi: “Thái úy có ý là, Yến quốc tất bại?”

Dự thính Đường Nghi nghe vậy hơi kinh hãi, dù sao nàng cũng xuất thân từ Yến quốc, đứng ngoài quan sát Yến quốc diệt vong trong lòng có cảm giác không đành lòng cũng là bình thường.

Nam Nhân Ngọc: “Thương Kiến Hùng ngu ngốc, lại làm ra chuyện ngu xuẩn lâm trận đổi soái, nếu sớm có Thương Triều Tông tụ tập sĩ khí, quân tâm, chế trụ được quân Tống, chúng ta còn có thể tiếp tục cho mượn lương. Hiện tại quân Tống thế như chẻ tre, chiến cuộc đã đến tình trạng này, đã muộn, sợ là Thương Triều Tông đến chỉ huy cũng vô lực xoay chuyển cục diện, không có lương, Thương Triều Tông có bản lĩnh đi nữa, cuộc chiến này cũng không có cách nào đánh. Coi như chúng ta bây giờ cho mượn lương, đợi lương thực vận chuyển đến, còn kịp sao? Chiến cuộc như vậy, lương thực đem đến nơi, quân Tống đã tung hoàng khắp cảnh nội Yến quốc, sao bọn hắn có thể tuỳ tiện để cho lương thực rơi vào tay quân Yến được?”

Huyền Vi trầm mặc một trận, cuối cùng than thở, “Xem ra Yến quốc này đã đi đến ngày tàn, Thương Kiến Hùng a Thương Kiến Hùng, ngươi là tội nhân thiên cổ của Yến quốc! Chỉ mong Vệ quốc ta coi nó làm gương, không nên bước theo gót nó!”

Đường Nghi bi thương trong lòng. . .  . . .

Tấn quốc, trong cung, một đám tướng lĩnh cùng tụ tập với Tấn Hoàng Thái Thúc Hùng ở trước địa đồ, đồng dạng cũng đang nghị luận chiến sự Yến quốc.

Cho ra kết luận đều không khác chỗ Vệ quốc là mấy, Yến quốc đã đi tới mạt lộ, đã rất không có khả năng là đối thủ của quân Tống, huống chi còn có Hàn quốc nhìn chằm chằm, sớm muộn cũng muốn động thủ nữa.

Chư tướng tán đi về sau, Thiệu Bình Ba cùng dự thính lại không có ý rời đi.

Thái Thúc Hùng thấy vậy, cười nói: “Thiệu đại nhân hẳn là còn có ý kiến gì chưa nói ra?”

Thiệu Bình Ba nhè nhàng nói, “Nếu Thương Triều Tông một lần nữa đi ra chủ trì chiến cuộc, vậy đã nói rõ đã đạt được Ngưu Hữu Đạo cho phép, nếu Ngưu Hữu Đạo cho phép, đã nói lên hắn sẽ không ngồi nhìn.”

Thái Thúc Hùng cười ha ha, “Thế cục đã đến trình độ như vậy, Ngưu Hữu Đạo hắn còn có thể chi phối thế nào? Thiệu đại nhân quá lo lắng.”

Thiệu Bình Ba hơi hạ thấp người, “Người này thủ đoạn quỷ thần khó lường, bệ hạ không thể chủ quan, cũng không thể không phòng.”

Nghe hắn nói kiểu này, Thái Thúc Hùng ngưng cười, hơi gật đầu, “Nguyện nghe cao kiến.”

Thiệu Bình Ba: “Thế cục trước mắt đang đi theo hướng đã dự đoán, tiếp xuống hẳn là Hàn quốc xuất thủ, đến tiếp theo là Triệu quốc không chịu cô đơn. Thế nhưng vạn nhất Ngưu Hữu Đạo cho ra biện pháp ngăn cơn sóng dữ mà chúng ta không nghĩ tới, kế hoạch của chúng ta liền sẽ bị phá cục, đó tuyệt đối không phải thứ bệ hạ hi vọng nhìn thấy. Huống chi bệ hạ đã có ý mời chào Ngưu Hữu Đạo, không ép hắn lên trên tuyệt lộ, hắn sẽ không dễ dàng thần phục. Bởi vậy quyết không thể để chiến sự Yến quốc bị lật bàn, nếu thật sự xuất hiện cục diện chúng ta không muốn nhìn thấy, nhân thủ lưu lại tại Tấn quốc bên kia có thể tạo ra công dụng!” (p/s: TBB có thể mưu kế – nhưng làm việc bất chấp nhân tình + bàn việc xóa tan đất nước mình thật như đúng rồi – phản quốc có gì hay để hâm với mộ.) 


Thái Thúc Hùng lập tức hỏi: “Làm gì?”

Thiệu Bình Ba bình bình tĩnh tĩnh nói: “Tùy thời ám sát Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh!”

Thái Thúc Hùng hơi híp mắt, khẽ vuốt râu gật đầu. . .  . . .

Thiết Môn quan, sau khi quân coi giữ đầu hàng về sau, quân Tống tràn vào như thủy điện xả lũ, nhanh chóng lao về khắp hướng đồng bằng Yến quốc, các đường nhân mã Yến quốc bao vây chặn đánh, từng đường bại lui, quân Tống thế công không ai có thể ngăn cản.

Cứ việc đã truyền đến tin tức Yến Đình một lần nữa bắt đầu dùng Thương Triều Tông, cũng không chịu nổi thế công của Tống cùng giúp quân Yến thay đổi thế thất bại.

Một đạo đại quân tiến lên, đại đô đốc Tống quốc La Chiếu xách ngân thương cưỡi bạch mã dẫn đoàn phía trước, rất hăng hái!

Trận chiến này, cuộc chiến diệt quốc nhằm vào Yến quốc nếu như thành, hắn sẽ lưu danh thiên cổ!

Một kỵ binh phi nhanh chạy tấp vào, cấp báo: “Đại đô đốc, tiền tuyến có chiến báo, Cung Châu, Đồ Châu, Hạo Châu, Phục Châu, Trường Châu năm đường nhân mã chư hầu Yến quốc đình chỉ dây dưa với quân ta đồng thời cũng triệt thoái về phía sau. Theo tin tức đáng tin, Thương Triều Tông đã bổ nhiệm Mông Sơn Minh làm Đông Chinh đại tướng quân, Mông Sơn Minh bây giờ đã đến trụ sở nhân mã Trường Châu, khẩn cấp gọi năm vị chư hầu đi qua gặp, dự đoán là muốn một lần nữa bố trí chiến thuật nhằm vào quân ta.”

“Mông Sơn Minh đích thân đến tiền tuyến?” La Chiếu giở ngân thương trên tay lên, đại quân lập tức đình chỉ tiến lên.

Thám tử báo: “Hồi bẩm đại đô đốc, đúng là như vậy! Lĩnh mệnh là Đông Chinh đại tướng quân, chủ trì công việc giao chiến với đại quân ta.”

Được nghe Mông Sơn Minh tới, chư tướng quay mặt nhìn nhau, người có danh, cây có bóng, ở đây há có người chưa nghe nói đến Mông Sơn Minh, nhớ năm đó vị kia gây cho Tống quốc bao nhiêu khuất nhục, làm cho Tống quốc phải gả đi mấy vị công chúa hòa thân.

Thậm chí có thể nói, phần lớn tướng lĩnh Tống quốc trên dưới đều từng trường kỳ bị bao phủ dưới bóng ma của Mông Sơn Minh, vừa nghe đến danh tự này, thần kinh cũng có chút kéo căng lên.

“Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận!” La Chiếu bỗng trầm bồng ngâm nga, ngẩng đầu nhìn lên trời, thản nhiên nói: “Mông Sơn Minh, người này ta thương nhớ* đã lâu, chỉ hận hắn thoái ẩn quá sớm, một mực cho rằng là điều hối tiếc! Bây giờ có cơ hội đạt được ước muốn, thật là chuyện nhân sinh đại hạnh, há có thể không chúc! Người đâu, tới, chuẩn bị một phần trọng lễ, giúp bản đô đốc gửi tặng để bày tỏ chút tâm ý coi nào.” Trong giọng nói mang theo mấy phần trêu tức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.