Đạo Quân

Chương 670: Quốc Nạn Nhớ Lương Tướng





Chương 670: Quốc nạn nhớ lương tướng

Dịch giả: Luna Wong

Chớ nói tu sĩ Yến quốc không dám làm như vậy, tu sĩ Tây tam quốc đến hỗ trợ lại càng không thể nào, vốn đã từng nếm qua thiệt thòi như vậy trước đó.

Nhất là tu sĩ Tấn quốc, càng làm chiếu lệ, xuất công không xuất lực, lý do đưa ra chính là vì đã từng nếm qua thua thiệt, trong lòng còn sợ hãi.

Yến quốc, nhân tâm hỗn loạn, vô luận là những nhân sĩ trí thức trong triều hô hào kêu gọi như thế nào, thế nhưng có một số người vẫn chưa dứt lòng riêng, mà đâu chỉ mỗi nhân tâm loạn không thôi, đối đầu với danh tướng La Chiếu của Tống quốc, quân Yến bại lại hoàn bại, mỗi trận đánh cứ như là đi chịu chết vậy, quân tâm cũng đã dần dần hỗn loạn.

Thế nhưng trong Yến kinh vẫn đang truyền tin chiến thắng như cũ, tin chiến thắng lan truyền át đi một số ‘tin đồn’ bị đánh bại, vì ổn định nhân tâm, không để xuất hiện tình huống hỗn loạn không thể khống chế, bách tính thì mù tịt không biết gì, quả nhiên nghe tin chiến thắng liền reo hò.

Nhưng mà những trà lâu tửu quán, các loại nơi ăn chơi tiêu sài thanh lâu đồ, bỗng nhiên cảm nhận được sự vắng vẻ trước tiên, sinh ý bỗng nhiên trở nên nguội lạnh đi không ít.

“Lưu gia, hôm nay cả nhà muốn đi đâu đó?”

Cửa thành, một vị đội trưởng canh cổng trong lúc lúc kiểm tra đã sĩ nhiệt tình hỏi thăm một tên hán tử bận hoa y đang ngồi trong xe.

Hán tử hoa y ngồi ngay ngắn trong xe mỉm cười, cầm túi tiền nhỏ ném tới, cười nói: “Khí trời tốt, ra ngoài du ngoạn chút.”

Vị đội trưởng nhìn các thứ đồ vật kéo theo phía sau xe ngựa một chút, kinh ngạc nói: “Cả đại gia đình cùng nhau ra ngoài du ngoạn luôn?”

Hoa y hán tử hơi gật đầu, “Cho đông vui.”

Vị đội trưởng lặng lẽ mở túi tiền nhìn xuống, phát hiện là một túi ngân tệ, sợ là có trên trăm đồng, vội cấp tốc nắm lại che cất, một tay khác vung lên với các huynh đệ, ra hiệu không cần kiểm tra nữa, trực tiếp cho đi.

Hắn thấy, đối phương vốn là nhân vật có mặt mũi trong kinh thành, đi ra ngoài chơi cũng không đến mức có chuyện gì, mà cho dù có chuyện người ta cũng có thể gánh xuống được, chính mình cần gì đau khổ đi đắc tội người ta, huống chi người ta còn cho chỗ tốt nữa.

Đội xe tiếp tục tiến lên, đi xa khỏi thành.

Lúc này một tên tiểu binh xích lại gần vị đội trưởng, kỳ quái nói: “Đại nhân, gần đây nhất có không ít đại hộ nhân gia rời kinh, đi ra ngoài du ngoạn a!”

Lĩnh đội thở dài: “Người ta có tiền, thì đi chơi, đổi chúng ta, ai, riêng tiền thuê đội xe chở kia thôi cũng liền quá sức.” Nói rồi thuận tay vứt ra 1 đồng ngân tệ cho tiểu binh kia, đổi lấy tiểu binh luôn miệng nói tạ ơn.

Tin tức biên quân bị đánh bại truyền về thông qua đường bộ nên rất chậm, thêm nữa còn bị cố ý phong tỏa, bách tính phần lớn vô tri, nhưng đối với những nhân vật chân chính có địa vị kia mà nói, tin tức bị đánh bại sẽ không giấu được bọn họ, tất cả đều vì muốn tránh hiểm, miễn cho đến khi thế cục không thể vãn hồi được, có muốn chạy cũng không chạy được.

Có mối quan hệ ở nước khác thì chạy thẳng đến nước đó. Không có quan hệ kinh doanh tốt, tức thì kéo cả nhà chạy thẳng đến tu hành môn phái nhờ vả, một khi xuất hiện bất trắc, có thể để cho những tu sĩ có thể bay đến bay đi kia dẫn cả nhà mình cùng đi chạy nạn.

Nếu như Đại Yến có thể vượt qua được kiếp nạn này, lại quay trở về cũng không muộn, dù cho tài lực trong tay có thể sẽ bị tốn kém chút.

Với gia sản giàu có, bọn họ đã quen với việc lăn lộn trên sân chơi lợi ích, trong mắt sớm đã chỉ còn có lợi ích, năng lực càng lớn, thậm chí phai mờ luôn quan niệm biên giới quốc gia, dù ở đâu cũng đều có thể sống được tốt, không nhất định phải cứ cố thủ Đại Yến, không có mấy người nguyện ý cùng chôn cùng Đại Yến cả.

Trong phủ Đại Tư Đồ, sáng sớm, sương mù nhè nhẹ phiêu đãng, Cao Kiến Thành mới sớm ra đã đứng chắp tay ở dưới mái hiên, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt thi thoảng có chút lấp lóe.

Quản gia Phạm Chuyên đi tới, “Lão gia, có muốn kêu người đưa bữa sáng qua luôn không?”

Cao Kiến Thành hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Có không ít người muốn rời kinh thành trốn đi a?”

Phạm Chuyên gật đầu, “Đã đi hết một số, thời gian tới, đoán chừng sẽ còn vài nhà lục tục ngo ngoe muốn đi.”

Cao Kiến Thành cười lạnh nói, “Thương Vĩnh Trung cũng nên trả lại cho lão phu một ít nhân tình rồi.”

Phạm Chuyên không hiểu, dò hỏi: “Lão gia có ý là…?”

Cao Kiến Thành: “Cho người đi một chuyến, từ trong đám nhân mã thủ hạ của Thương Vĩnh Trung, điều động ra một đội nhân mã tới bố trí mai phục tại một số nơi vắng vẻ cần phải đi qua. Quốc nạn lâm đầu, không cùng chung hoạn nạn với Đại Yến, ngược lại muốn cuỗm tiền bỏ chạy, người đừng hòng chạy, tiền cũng để lại cho ta, ta đang cần sử dụng, vạn nhất có bất trắc, cũng có thể đủ cho tử tôn tiêu dùng, lần trước 1000 vạn kia thế nhưng khiến Cao gia ta hồi lâu vẫn chưa hồi lại được. Bảo người làm việc để mắt chút, những kẻ rời kinh trốn đi, có thể động thủ liền hạ thủ, không cần khách khí, làm sạch sẽ một chút.”

“Cái này. . .” Phạm Chuyên đổ mồ hôi, thử hỏi: “Lão gia, làm như vậy, thích hợp sao?”

Cao Kiến Thành hừ lạnh, khẽ nói: “Nhi tử lão phu đều vì quốc gia, vì bệ hạ mà hy sinh thân mình, hiện tại có kẻ thấy quốc nạn lại bỏ chạy không để ý, bi phẫn trong lòng lão phu khó mà phát tiết, nhìn không vừa mắt, làm chút tiền tài để bồi thường có được không? Đánh trận chi tiêu lớn, cần dùng tiền, tất nhiên phần to vẫn phải giao cho bệ hạ xử trí.”


Phạm Chuyên lại nói: “Chỉ sợ là thủ hạ của Thương Vĩnh Trung không dám làm.”

“Không dám làm?” Cao Kiến Thành liếc xéo nói: “Vậy bảo hắn cũng đừng trách những quan lại thủ hạ của lão phu ở trên triều đình nổi lên đạp hắn vào chỗ chết! Trước mắt, ta không tin Thương Vĩnh Trung hắn dám đối nghịch với lão phu!”

“Vâng, lão nô đã biết làm sao, bây giờ sẽ đi an bài.”

. . . . . .

Tiểu trấn, một thị trấn nhỏ bị chiến tranh đi qua để lại đống hoang tàn đổ nát, nguyên bản chỉ còn mấy con chó hoang, bây giờ lại đột nhiên trở nên có nhân khí, khắp nơi là quân sĩ cưỡi chiến mã lui tới tuần tra, còn có từng gian khói bếp, nhiều người tới ở làm cả tiểu trấn đều trở nên chật chội.

Đội ngũ Mông Sơn Minh suất lĩnh đột nhiên ngừng lại, đột nhiên chiếm dụng tiểu trấn hoang phế này.

Trong một gian phòng được quét dọn sạch sẽ, Mông Sơn Minh ngồi một mình trên xe lăn ở trong phòng khách, nhắm mắt an tĩnh, trên mặt đất, dấu nước cọ rửa còn chưa khô.

Thân ảnh Hoàng Liệt xuất hiện ở bên ngoài, sải bước tiến đến, kéo chiếc ghế ngồi ở đối diện Mông Sơn Minh, thử hỏi: “Mông soái, nghe nói không phải là nghỉ tạm, nghe nói ngươi hạ lệnh ở lại đây chỉnh đốn ba ngày hử?”

Mông Sơn Minh gật đầu: “Phải.”

Đã trải qua chuyện Thương Triều Tông bị bắt, hắn trầm mặc ít nói đi không ít, người cũng trông có vẻ già nua thêm một chút, hơi có vẻ tiều tụy.

Hoàng Liệt kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Không nhanh chóng chạy về Nam Châu tập họp cùng với nhân mã Nam Châu nữa sao?”

Mông Sơn Minh: “Chiến sự biên quân liên tục thất bại, ta muốn an tĩnh suy tính một chút, bước kế tiếp Nam Châu nên làm cái gì.”

Kỳ thật chuyện không phải như vậy, mà là trên đường đi bỗng nhiên nhận được mật tín của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cho biết, người tam đại phái vừa bàn bạc xong với triều đình, rất nhanh sẽ có người tới tìm hắn, bàn giao hắn một số hạng mục cần chú ý.

Thế là hắn ngừng, ngừng lại chờ khách đến.

“Ai!” Hoàng Liệt buông tiếng thở dài, “Đúng là cũng nên suy tính một chút Nam Châu nên đi nơi nào, Mông soái còn chưa có tin tức gì của Ngưu Hữu Đạo sao?”

Mông Sơn Minh lắc đầu.

Hoàng Liệt nhíu chặt lông mày, kỳ thực hắn không tin là Ngưu Hữu Đạo sẽ không có liên hệ gì với bên này.

Ngay lúc này, bên ngoài có một đệ tử Đại Thiền sơn chạy tới, bẩm báo: “Chưởng môn, bên ngoài có chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách tới, muốn gặp ngài.”

Hoàng Liệt tiếng lòng xiết chặt, đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Có bao nhiêu người?”

Đệ tử báo: “Chỉ có ba người cưỡi phi cầm tới.”

Hoàng Liệt vừa mới quay người liền lại quay đầu lại nói với Mông Sơn Minh: “Mông soái, đề phòng bất trắc, xin hay tạm thời đi ẩn nấp đi.”

Mông Sơn Minh lắc đầu, “Đại Yến đều thành ra thế này, ta còn cần tránh đi nữa sao? Tam đại phái giết ta cũng không cứu vãn được cục diện, giết cũng chỉ gây phiền toái, đã không có cần thiết giết ta nữa.”

Hoàng Liệt ngẫm lại cũng đúng, bèn cứ thế mà đi tiếp khách, bất quá sau khi rời khỏi đây, vẫn là sai người tăng cường phòng ngự cho bên này, Thương Triều Tông bị bắt, hắn cũng không muốn Mông Sơn Minh lại xảy ra chuyện, thế cục đến trình độ này, Nam Châu rất cần một thống soái năng chinh thiện chiến, cũng là duy trì lợi ích của Đại Thiền sơn hắn.

Cùng gặp mặt Cung Lâm Sách, là ở ngay trên đầu đường con phố chính trong trấn.

Trên một tòa nóc nhà, một con phi cầm cỡ lớn đậu, trên đường phố nền gạch chỗ này thiếu một khối, chỗ kia sứt một miếng, trên nóc nhà hai bên trái phải đường đi đều có một tên cao thủ Tử Kim động đứng bốn phía trong phòng.

Cung Lâm Sách không mang theo người nào nữa đi tới, cũng là sợ bên này hiểu lầm, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy cao thủ Đại Thiền sơn như ẩn như hiện theo dõi hắn.

Hoàng Liệt đi đến chào hỏi xong, Cung Lâm Sách lạnh nhạt nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày, ngắm thật kĩ gia hỏa lá mặt lá trái này.

Hoàng Liệt đọc hiểu ý trong ánh mắt hắn, nhưng hắn cũng chịu không có cách nào.

Lúc trước hắn nhận được tam đại phái uy bức lợi dụ, trên miệng mặc dù đã nhận lời, nhưng không có hoàn toàn làm theo, thí dụ như là xử lý Mông Sơn Minh!

Thật sự là bởi vì cảm thấy lời hứa của tam đại phái không quá đáng tin cậy, Yến quốc có thể giữ được hay không vẫn còn là vấn đề, đi bảo Đại Thiền sơn giết Mông Sơn Minh á? Thế cục Yến quốc hôm nay càng khiến hắn không có khả năng động Mông Sơn Minh, Yến quốc đều sắp sửa mất đến nơi, Đại Thiền sơn còn muốn dựa nhân mã Nam Châu giành một chỗ sống yên ổn, bảo đi giết thống soái đắc lực của Nam Châu, không phải tự cầm đá nện chân mình sao?


Huống chi phía sau Mông Sơn Minh còn có tên thâm trầm Ngưu Hữu Đạo đang núp, vị này cũng không phải ăn chay, tùy thời có thể làm cho nhân mã Nam Châu trở mặt với Đại Thiền sơn, để Đại Thiền sơn gà bay trứng vỡ.

“Pháp giá của động chủ đích thân tới, thế nhưng là có gì phân phó?” Hoàng Liệt lại thử lên tiếng dò hỏi.

Cung Lâm Sách mới không muốn đi làm tên chân chạy này, chuyện phía Nam Châu vốn là giao cho Long Hưu xử lý, thế nhưng Tiêu Dao cung vì Thi Thăng bị giết đi bắt Thương Triều Tông lại, đã bắt mất thống soái Nam Châu giờ lại đến khó tránh khỏi có chút xấu hổ, mà phản quân Thương Châu nguyên bản là thế lực do Tử Kim động khống chế, bây giờ làm phản, nên Tử Kim động phải gánh vác một phần trách nhiệm, vậy nên chỉ có thể là do người Tử Kim động đến làm cái chân chạy* này. (*sai vặt)

“Không có gì phân phó, ngươi làm không tệ.” Cung Lâm Sách lạnh lùng lên tiếng.

Hoàng Liệt cười gượng, kiên trì cám ơn người ta nói mát.

Cung Lâm Sách lại nói: “Không phải tới tìm ngươi, Mông Sơn Minh ở đâu, ta muốn gặp hắn, có việc muốn nói chuyện với hắn.”

Hoàng Liệt lập tức quay đầu lại nói: “Nhanh đi tìm xem, xem coi Mông soái ở đâu.” Biết rõ còn cố hỏi, kì thực là liếc mắt ra hiệu để cho người ta đi mật báo.

Đệ tự Đại Thiền sơn rất mau chóng tìm đến Mông Sơn Minh, nói rõ ý đồ Cung Lâm Sách đến, sợ gây bất lợi cho Mông Sơn Minh, bảo Mông Sơn Minh tránh đi một chút.

Nhưng mà Mông Sơn Minh lại kiên trì muốn gặp Cung Lâm Sách.

Đệ tử kia trở về lại đầu phố, thì thầm vài câu bên tai Hoàng Liệt, Hoàng Liệt hơi nhíu mày, bề ngoài lại trừng đệ tử kia một chút, nạt: “Còn không mau dẫn đường?” Đằng sau lại đưa tay xin mời Cung Lâm Sách.

Mông Sơn Minh y nguyên vẫn ngồi tĩnh tọa ở trong phòng khách, dù Cung Lâm Sách cùng Hoàng Liệt tới, hắn vẫn y nguyên ngồi đó thờ ơ, không có chút ý lên tiếng chào hỏi nào.

Hoàng Liệt hơi có vẻ lúng túng nói: “Mông soái, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là động chủ Tử Kim động nổi danh khắp thiên hạ.”

Mông Sơn Minh bình tĩnh nói: “Không cần giới thiệu, thời điểm ta biết hắn, hắn còn chưa phải là động chủ Tử Kim động.”

“Ây. . .” Hoàng Liệt nhìn hai người một chút.

Cung Lâm Sách ở trên cao nhìn xuống, bình tĩnh nói: “Mông Sơn Minh, chúng ta đã lâu năm rồi không gặp.”

Mông Sơn Minh: “Cung tiên sinh quyền khuynh Đại Yến, không biết hôm nay đấng tôn quý ngài đột ngột tới gặp lão đầu tàn phế như ta đây là có việc gì?”

Cung Lâm Sách cũng không quanh co lòng vòng, “Quốc nạn nhớ lương tướng, nghĩ đến năm đó Mông soái hổ uy uy chấn thiên hạ, bây giờ Yến quốc đứng trước ngoại địch xâm lấn, chiến sự bất lợi, ta tự mình đến đây, muốn thỉnh Mông soái rời núi chủ trì chiến cuộc!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.