Đạo Quân

Chương 657: Ba Mươi Năm Sau Lại Là Một Trang Hảo Hán





Chương 657: Ba mươi năm sau lại là một trang hảo hán

Dịch giả: Luna Wong

Hiểu thì hiểu, trong lòng cũng hơi có ý động, thế nhưng vẫn chưa có vội vàng lộ ra, do dự dò hỏi, “Bản vương tài đức sơ cạn, sợ là không thích hợp a?”

Long Hưu: “Vương gia chính là Đại Tư mã Yến quốc, nhận lãnh thống soái đại quân bình loạn, danh chính ngôn thuận, không ai thích hợp hơn so với ngươi cả.”

Thương Vĩnh Trung cười khổ, “Cung chủ, việc này sợ là không dễ làm, trên tay bản vương không có đội quân 10 vạn thiết kỵ kia, cũng hô không ra được khẩu hiệu “Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu”, lại càng là không làm được nó. Kỳ thật, trong lòng cung chủ cũng rõ ràng, ta căn bản không thể hiệu lệnh được 5 đường chư hầu kia, bảo ta thay thế Thương Triều Tông, chính là làm khó ta.”

Long Hưu: “Cái này ngươi không cần lo lắng, mỗi thời mỗi khác, phản quân Ngô Công Lĩnh bất quá chỉ thế thôi, 5 đường chư hầu rất có lòng tin tiêu diệt bọn chúng, trước mắt chỉ là sợ bọn hắn chiến đấu chỉ vì phe cánh của mình, cần phải có người ở giữa cân bằng, mà vương gia đây vô luận là thân phận, hay là địa vị, đều là lựa chọn thích hợp nhất, Cung Lâm Sách với Mạnh Tuyên bên kia ta cũng đã nói chuyện qua rồi.”

Thương Vĩnh Trung minh bạch, cũng không phải là muốn hắn đi hiệu lệnh 5 đường chư hầu gì, mà là để cho hắn ở giữa cân đối mà thôi.

Nhưng hắn vẫn là không dám tuỳ tiện đáp ứng, chần chờ dò hỏi tiếp: “Cung chủ chuẩn bị xử trí Thương Triều Tông như thế nào?”

Long Hưu: “Trưởng lão Tiêu Dao cung không thể chết vô ích như thế, bản cung tới cho trên dưới Tiêu Dao cung một cái công đạo, đã điều nhân thủ Tiêu Dao cung ở cánh Đông đại quân tiến đến rồi, tùy thời sẽ bắt Thương Triều Tông lại, áp giải vào kinh thành giao cho bệ hạ xử trí!”

Thương Vĩnh Trung nhắc nhở: “Thế nhưng bên người Thương Triều Tông còn có 10 vạn thiết kỵ, một khi nổi dậy. . .”

Long Hưu khoát tay cắt ngang: “Cái này không cần ngươi quan tâm, mọi chuyện phía ta bên này tự nhiên sẽ làm thỏa đáng, sẽ không để cho việc ngươi tiếp nhận tạo thành rắc rối gì, hiện tại tới chỉ hỏi ngươi, có nguyện ý hay không thôi?”

Thương Vĩnh Trung lập tức chắp tay nói: “Cung chủ phân phó, sao dám không tuân.”

Long Hưu nhắc nhở chút: “Lâm trận đổi tướng, là tối kỵ của binh gia, sợ là sẽ có người phản đối, ngươi nghĩ biện pháp bãi bình người trong triều đi, còn những mặt khác, phía ta bên này sẽ phối hợp với ngươi.”

“Vâng, đã rõ.” Thương Vĩnh Trung đáp ứng.

Sau khi hai người chia tay, Thương Vĩnh Trung lập tức đi tới khu vực trung tâm trọng yếu, tìm gặp Đại Tư Không Đồng Mạch cùng Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành, nói rõ ý trong buổi gặp mặt vừa nãy, hi vọng hai người có thể giúp đỡ phối hợp đôi chút, chỉ cần hai vị này hỗ trợ, trong triều đương nhiên sẽ không có lời chỉ trích nào.

Đồng Mạch cùng với Cao Kiến Thành đối với điều này cũng thực sự không có bài xích gì nhiều, đều là người biết rõ tâm ý của Thương Kiến Hùng, nếu Long Hưu đã lên tiếng, sự tình ngược lại dễ xử lý.

Ba vị này liền cùng nhau đi tới cầu kiến Thương Kiến Hùng.

Thương Vĩnh Trung cũng không có giấu giếm Thương Kiến Hùng cái gì, biết ở trong hoàng cung này đi gặp mặt Long Hưu cũng không có khả năng giấu giếm được Thương Kiến Hùng, bèn nói thật lại hết thảy tất cả.

Kết quả không có gì ngoài ý muốn, bởi tình thế Thương Triều Tông bình loạn đã tạo thành ảnh hưởng khiến cho Thương Kiến Hùng như bị mắc nghẹn ở cuống họng.

Bất quá vị này cũng khá là cẩn thận, không có mạo muội hạ chỉ, chỉ ra ý chỉ trước cho Thương Vĩnh Trung, điều kiện tiên quyết là Tiêu Dao cung có thể bãi bình được mọi chuyện, xác nhận sau đó sẽ không gây ra nhiễu loạn gì, thì phần ý chỉ thay tướng đổi soái này mới có thể được công khai, nếu không chẳng may để cho chiến sự xảy ra nhiễu loạn, tương đương hoàng đế đi hạ ý chỉ này chính là hôn quân. . .  . . .

Tốc độ phản quân Yến quốc thất bại tan tác, hay là nói tốc độ nhân mã bình loạn Yến quốc bình định, khiến cho thế lực thiên hạ khắp nơi giật mình.

Nhân mã Ngô Công Lĩnh một đường đột kích hướng Đông, dẫn theo cơ hồ đều là bản bộ nhân mã Thương Châu, đều là những nhân mã kinh nghiệm sa trường, các châu phủ ven đường rất khó ngăn trở thế trùng kích, liền tránh né mũi nhọn chuyển sang triền đấu, nhưng mà Ngô Công Lĩnh căn bản không có cùng bọn hắn dây dưa, điều quân cấp tốc rời đi.

Về phần đại quân bình loạn đang đuổi theo phía sau, Ngô Công Lĩnh cho tập kết 50 vạn nhân mã đoạn hậu, cũng sai một tướng lĩnh mới đề bạt lên làm thống soái.

Vị tướng lĩnh mới được đề bạt này tên là Đồ Minh Quảng, vốn là bá chủ một phường chợ búa, hậu quả phản loạn nổi lên bèn tụ tập một nhóm lưu dân vào rừng làm cướp, thời kỳ cường thịnh tụ tập được lên tới 10 vạn người có dư, sau thấy phản quân Thương Châu đánh quân triều đình liên tiếp bại, dưới sự e ngại xin đầu nhập dưới trướng Ngô Công Lĩnh, đi theo công thành chiếm đất cướp bóc đốt giết, gian dâm, ăn uống nhậu nhẹt bù khú, cuộc sống quá thống khoái.

Nhưng một kẻ phường chợ búa đồ, vô luận năng lực hay kiến thức đều không phải là đối thủ của Ngô Công Lĩnh, lúc này bị Ngô Công Lĩnh rắn chắc lợi dụng.

Nghe nói mình được thăng chức lên làm thống soái thống lĩnh 50 vạn người, chân chính là khiến máu nóng của hắn xông thẳng lên đầu, phảng phất như là cơ hội trở thành chư hầu một phương đang ở ngay trước mắt, liền đập đập bộ ngực biểu thị trung thành tân tâm với Ngô Công Lĩnh, cam đoan có thể thủ vững được một ngày.

Thế là hưng phấn dẫn 50 vạn người đi trấn giữ quan ải, theo suy nghĩ của hắn, có nhiều người như vậy, có thể tùy tiện thủ vững được một ngày, sau đó lại cấp tốc rút lui về hội họp cùng đại tướng quân cũng đủ dư dả.

Kết quả gặp ngay thứ sử Phục Châu Sử Tân Mậu đích thân suất lĩnh 5 vạn đại quân chạy đến.

Trước đó giao thủ cùng Ngô Công Lĩnh, vì tự vệ thật sự chưa từng cố gắng hết sức, bây giờ dốc toàn lực, tăng thêm sĩ khí đang còn thịnh, Sử Tân Mậu làm sao coi đám ô hợp này vào mắt.

Cũng đích thực là một đám ô hợp thật, bản bộ phản quân Thương Châu cơ hồ là đều cùng đi với Ngô Công Lĩnh hết.

Bất quá kẻ địch dù sao vẫn là người đông thế mạnh, Sử Tân Mậu cũng không dám khinh địch, trước tiên giằng co quan sát một hồi.

Thế nhưng sau khi xem xét đối phương bài binh bố trận, quả thực là dốt đặc cán mai, sau khi Sử Tân Mậu xác minh lại tình huống nở nụ cười lạnh, đại quân lập tức triển khai tiến công.

Hắn phái hai đạo nhân mã chia ra 2 bên trái phải, trực tiếp lấy hỏa tiễn tiến công, đốt cháy núi rừng, lửa bốc tận trời, khiến cho từng nhóm quân phản loạn đang mai phục trong núi rừng bị cháy quỷ khóc sói gào.

Đồ Minh Quảng vốn định dựa vào rừng núi hai bên yểm hộ để chặn đánh đại quân địch tiến công, ai ngờ một mồi lửa đốt cho phe mình lộn xộn hết cả lên, quân lính hoảng loạn chạy loạn, mai phục tính giết người khác giờ giết cũng không nổi, trái lại xông loạn làm rối tung đội hình của chính hắn.

Sử Tân Mậu dẫn quân chủ lực thừa dịp đối phương rối loạn cường công, một lần xung kích công phá quan ải, đánh cho đám quân ô hợp đang lộn xộn tan vỡ.

Tu sĩ hai nước Hàn Tống bị Ngô Công Lĩnh phái tới phối hợp cũng gặp xui xẻo, đồng dạng cũng bị Ngô Công Lĩnh rắn chắc lợi dụng, tử thương không ít không nói, đại quân loạn thành một bầy hỏng bét, bọn hắn cũng vô lực xoay chuyển tình hình, đối mặt với tu sĩ đối phương công kích, chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy thục mạng.

Đồ Minh Quảng không thể chạy trốn, bị Sử Tân Mậu bắt sống.

Mấy chục vạn phản quân, phải gọi loạn dân mới đúng, ngay cả quân trang thống nhất chính thức cũng đều chẳng có, mặc đủ loại quần áo, buông vũ khí xuống, ngồi xổm một chỗ đầu hàng.

Trên vạn người bị chết thiêu trong đám cháy, còn có một bộ phận bị giết, một bộ phận khác thì chạy tứ tán, còn lại trên dưới khoảng chừng 40 vạn (400 ngàn) người, toàn bộ đầu hàng, tụ tập lại trên bãi đất trống, từng tên liếc nhìn qua lại, một mảnh rối bời, từng người mặt lộ hoảng sợ, không biết chờ đón vận mệnh của mình sẽ là cái gì.

Sử Tân Mậu cưỡi ở trên lưng con ngựa cao to, đi tới đi lui trong đám loạn dân tra xét, tâm tình nặng nề, những người này xử lý làm sao đều là vấn đề.

Giết toàn bộ? Hắn chịu không nổi cái thanh danh đồ sát này.

Thả toàn bộ? Một khi có người kêu gọi tụ tập lại nổi dậy, trách nhiệm đó hắn cũng gánh không nổi.

Giữ lại nuôi mà nói, sẽ tiêu tốn hết không biết bao nhiêu là lương thảo.

Nội chỉ phái người trong coi đám người này thôi cũng đã là vướng víu, mà cũng bởi vì mấy chục vạn người ở trước mặt này, đã kìm chân hắn lại đây không thể tiếp tục truy kích, không có cách nào đuổi bắt kịp được quân của Ngô Công Lĩnh.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, đám người này không thể so sánh được với bản bộ nhân mã của Ngô Công Lĩnh được, nhân mã chân chính của Ngô Công Lĩnh đều có kinh nghiệm sa trường, hắn không có khả năng phái ra một bộ phận nhân mã nhỏ hơn để đuổi bắt, nếu làm như thế đơn giản chẳng khác nào để cho người mình đi chịu chết.

Lúc này hắn phát hiện, tựa hồ đã trúng phải gian kế của Ngô Công Lĩnh, đám người này chính là quân cờ mà Ngô Công Lĩnh dùng để kéo dài khoảng cách với đại quân truy kích.

Lần kéo dài này, không sai biệt lắm kéo gần một ngày, đêm hôm khuya khoắt bầu trời vẫn sáng trưng, lửa trên núi vẫn chưa dập tắt được, một đường cháy lan khắp nơi.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời y nguyên bị khói bụi che mù, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, có thể bắt gặp tro tàn không ngừng bay bay rơi từ không trung xuống, cứ như là tuyết rơi vậy.

Một hồi tiếng vó ngựa phi nhanh truyền đến, Thương Triều Tông nhận được tin tức suất lĩnh kỵ binh khẩn cấp chạy tới.

Mấy chục vạn phản quân cũng không có khả năng một mực ngồi xổm mãi được, một đêm trôi qua đều đã sớm nằm lung tung vật vạ trên mặt đất, vừa sống sót qua được một đêm, lúc này đều bị tiếng vó ngựa ‘rầm rập’ làm cho bừng tỉnh.

Biết Thương Triều Tông chạy tới, trưởng lão Linh Kiếm sơn Tổ An Đức liền né tránh.

Gặp lại Thương Triều Tông, Sử Tân Mậu đầy mặt phức tạp, năm đó hắn ở dưới trướng Ninh vương, sao có thể không biết tới Thương Triều Tông, mà còn lại rất quen thuộc nữa.

Nhìn thấy Mông Sơn Minh theo quân đến đây, trông đã già hơn rất nhiều, bị Mông Sơn Minh nhìn chằm chằm, Sử Tân Mậu hổ thẹn trong lòng, cũng xấu hổ, không dám đối mắt với Mông Sơn Minh, từ từ cúi đầu, rất nhiều tướng lĩnh Phục Châu bên này đều là cúi đầu.

Cuối cùng Sử Tân Mậu vẫn kiên trì tiến lên bái kiến.

Đằng sau đó, trùm thổ phỉ Đồ Minh Quảng bị áp giải tới, một đám đầu lĩnh thổ phỉ đều bị nhấn quỳ xuống, chỉ có Đồ Minh Quảng gắng gượng đứng tại đó chết sống không chịu quỳ, cũng lớn tiếng gào thét: “Muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, ba mươi năm sau lại là một trang hảo hán!”

Thương Triều Tông ngồi thẳng trên lưng ngựa lạnh lùng nói: “Cướp bóc đốt giết, gian dâm, việc ác bất tận, cũng xứng tự xưng là hảo hán? Mang xuống, lăng trì xử tử! Đám đầu lĩnh thổ phỉ còn lại, hết thảy bêu đầu!”

Đồ Minh Quảng rống to: “Thương Triều Tông, có dám cùng gia gia đại chiến. . .”


Lời còn chưa dứt, liền bị một cây Trảm Mã đao bụp một phát vào vùng miệng, bị đánh cho rụng răng, miệng mũi trào máu, con mắt hoa lên xoay vòng vòng, thanh âm tắt ngúm, bị trực tiếp kéo xuống dưới.

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng a. . .”

Một đám đại ca thổ phỉ bị kéo đi la hét xin tha, sau đó từng tiếng kêu rên vang lên, tư vị bị lăng trì cũng không hề dễ chịu.

“Ngươi lập tức tiếp tục truy kích!” Thương Triều Tông quay đầu qua Sử Tân Mậu hạ lệnh.

“Lĩnh mệnh!” Sử Tân Mậu chắp tay lĩnh mệnh rời đi, mang theo nhân mã thuộc đội của mình cấp tốc rời đi, mấy chục vạn tù binh bàn giao lại cho Thương Triều Tông tiếp quản.

Gần nửa ngày về sau, vài đường nhân mã bình loạn lần lượt chạy tới, ngoài đội Sử Tân Mậu ra, Thương Triều Tông lại gọi thêm hai đường tiếp tục đuổi theo.

Người còn lại thì thương nghị phương án xử trí tù binh, ý kiến không đồng nhất nhau.

Lo lắng không khác gì lắm so với lo lắng trước đó của Sử Tân Mậu, ý của Thương Triều Tông là, kỳ thật đám người này cũng đều là dân chúng vô tội, vì cầu sinh thôi, không cần truy cứu trách nhiệm, cứ thả đi là được rồi, khắp nơi bị chiến hỏa quét qua, đều cần nhân khẩu đến để khôi phục cuộc sống.

Ca Miểu Thủy thì không đáp ứng, đám này đối với triều đình mà nói, đều là loạn dân, một khi thả ra lại lần nữa tụ tập tạo phản thì sao?

Nhưng nếu để hắn nói đều giết hết đi, hắn cũng không dám mở miệng nói cái này, “thanh danh” đồ sát mấy chục vạn loạn dân, ai cũng đảm đương không nổi. . .  . . .

Trong núi, một con Kim Sí nhào xuống, Quản Phương Nghi lấy tin, đi về hướng Ngưu Hữu Đạo đang đứng yên lặng dưới tán cây

“Hồng Kiểm Hầu Tử* gửi tin đến.” Quản Phương Nghi đến phụ cận đong đưa thư tín trong tay lên tiếng thông báo.

Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận thư xem xét, phát hiện chữ viết thư tín dùng chỉ có mỗi hắn với Viên Cương mới hiểu được, sau khi xem kỹ nội dung xong, mới từ từ vò nát thư tín, ánh mắt lóe lên, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.

Quản Phương Nghi biết, mỗi khi nhìn thấy loại mật tín viết kiểu chữ này, liền biết là có chuyện rất quan trọng, không khỏi lên tiếng hỏi, “Gì thế?”

Ngưu Hữu Đạo lại chống hai tay lên cán kiếm trước người, buông tiếng thở dài, “Việc giết Thi Thăng đã dẫn ra chuyện rồi, Tiêu Dao cung muốn động thủ với vương gia.”

Quản Phương Nghi lộ vẻ mặt hồ nghi, “Làm sao ngươi biết Tiêu Dao cung muốn động thủ với vương gia vậy, chẳng nhẽ ở Tiêu Dao cung ngươi còn có tai mắt nữa?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.