Đạo Quân

Chương 655: Rất Có Phong Phạm Vương Giả





Chương 655: Rất có phong phạm vương giả

Dịch giả: Luna Wong

Tiếng la hét bên ngoài lập tức ngưng bặt, Thi Thăng đã ngừng gào thét, ba sư đồ đang bị áp chế đều cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm cây lệnh tiễn đang cắm ở trên thảm cỏ kia.

Tu sĩ tây tam quốc đang bắt giữ ba sư đồ cũng ngơ ngẩn, cũng nhìn chằm chằm vào cây lệnh tiễn.

Người hơi có chút kiến thức đều biết rằng sau khi cây lệnh tiễn này được ném ra ngoài sẽ có ý vị như thế nào, đó là sẽ lập tức hành quyết!

Đao phủ thủ đi theo đại quân lập tức từ hai bên vọt tới.

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

Hai tên đệ tử đắc lực kinh hãi dựng tóc gáy, liên tục hoảng hốt kêu la, nhắc nhở sư phụ hiện đang có chút mộng đơ người.

Thi Thăng thật sự có chút mộng, Thương Triều Tông dám giết hắn? Thẳng đến bên tai vang lên tiếng kêu gọi, ánh mắt mới dịch chuyển khỏi cây lệnh tiễn, phát hiện đao phủ thủ đang vọt tới.

Trước mắt xuất hiện một cặp bóng người, đao phủ thủ đã thò tay đoạt lấy người từ trong tay tu sĩ tây tam quốc.

Tu sĩ tây tam quốc cũng buông ra, sau khi buông ba sư đồ ra xong, đều là lui về sau, cũng không phải cười trên nỗi đau của người khác, mà đều kinh nghi bất định, đây chính là trưởng lão của Tiêu Dao cung a, Thương Triều Tông cũng dám giết luôn?

Trong khoảnh khắc, ba sư đồ bị nhấn quỳ gối xuống đất, đầu ba người cũng đã bị nhấn gầm xuống.

Thi Thăng rốt cục ý thức được sắp sửa sẽ xảy ra chuyện gì, hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ có một ngày này, đường đường tu sĩ lại bị chết bởi tay một đám sâu kiến, hai mắt ức như muốn nứt, rốt cục phát ra tiếng gầm thét bi phẫn, “Thương Triều Tông, tên tiểu nhân sâu kiến, ngươi muốn làm gì? Ta ra lệnh cho ngươi buông ra ngay lập tức. . .”

Tiếng kêu im bặt, quân lệnh như núi, đao phủ vung đao lên liền chém, không chút do dự, tay giơ lên chém xuống, chính là ba đạo máu nóng phun ra, máu nhuộm đỏ cỏ xanh mơn mởn, trước mắt bao người, ba cái đầu lâu rơi xuống đất.

“X.ít..!” Không biết bao nhiêu người hít sâu vào một hơi.

Tu sĩ tây tam quốc đều nhìn như mộng, từng tên đứng đần ra tại chỗ.

Trong trướng, trên mặt Hoàng Liệt không ngừng run rẩy mãnh liệt, loại nhân vật cấp bậc như Thi Thăng này, bình thường tùy tiện một vị đến Đại Thiền sơn hắn, liền có thể khiến hắn phải luôn một mực cung kính, ấy thế mà cứ như vậy bị Thương Triều Tông chém mất đầu, thật sự chém thật luôn a?

Tâm can hắn càng phát điên nhiều hơn, ai cho vị này lá gan lớn như vậy? Ngưu Hữu Đạo không có ở tại đây, quay đầu đừng nói Tiêu Dao cung sẽ cho rằng là Đại Thiền sơn hắn tại đang cung cấp chỗ dựa đó chứ?

Ca Miểu Thủy nhíu thật chặt hai hàng lông mày thật lâu chưa giãn ra được, ánh mắt dần dần dời đến trên mặt Thương Triều Tông, trước đó hắn muốn ngăn cản, hồi sau ngẫm lại thì từ bỏ, bên này xảy ra mâu thuẫn với tam đại phái đối với triều đình mà nói, không phải chuyện xấu.

Nhưng cảm giác rung động trong lòng y nguyên khó tả, hắn đang nghĩ, đổi lại bệ hạ, có dám làm thế này?

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn cụp mắt cúi đầu lặng im, thầm than một tiếng, quả nhiên là cha nào con nấy.

Phượng Nhược Nam đứng bên cạnh từ từ quay đầu qua nhìn về phía Thương Triều Tông, trái tim nhỏ nhảy thình thịch không ngừng, hôm nay nàng xem như được mạnh mẽ kiến thức cái gì gọi là sát phạt quyết đoán!

Công Tôn Bố đang đứng ở nơi hẻo lánh cũng âm thầm kinh hãi không thôi.

“Đem thủ cấp mang tới đưa cho Tô Khải Đồng!”

Thương Triều Tông nặng nề lên tiếng, khiến cho đám người lần lượt lấy lại tinh thần.

Ngoài trướng, lập tức có người tới xách ba cái đầu lâu đem đi, thi thể cũng được khiêng đi xử lý.

Trong trướng, Thương Triều Tông lại hạ đạt một đạo quân lệnh, “Mười hai đạo quân lệnh, ba canh giờ phát một lần, thẳng đến khi các đường nhân mã chấp hành mới thôi!”

. . .  . . .

Hạo Châu, trong quân trướng đại quân, ba cái khay có che vải trắng nhuốm máu được đưa đến trước mặt Tô Khải Đồng.

Nhìn xem ba tên quân sĩ đến từ Nam Châu, lại nhìn xem cái khay trong tay ba người, vừa nhìn thấy liền biết ở trong mấy khay này chứa chính là thủ cấp, chỉ là không biết là thủ cấp của người nào thôi.

Hắn cũng không phải là người dễ mất bình tĩnh, càng sẽ không biểu hiện ra bị luống cuống, từ từ đến gần, tùy tiện đưa tay bóc giở miếng vải trắng ở khay giữa.


Không bóc ra còn tốt, vừa bóc ra xem xét, nhịn không được hai mắt mở trừng to ra nhìn lại cho thật kỹ, cuối cùng hét lên “Á” một tiếng, kinh hãi liên tiếp bước lui ra sau, va đụng phải cái bàn ở đằng sau.

“Các ngươi. . .” Sắc mặt tái nhợt, đưa tay chỉ vào thủ cấp của Thi Thăng, thật sự không biết phải nói cái gì.

Hắn nghĩ thêo nào cũng đều không nghĩ đến, Thương Triều Tông thế mà lại chơi hạ mã uy*(*thị uy) với hắn kiểu như thế này, thế mà lại giết Thi Thăng luôn, Thương Triều Tông rõ ràng đang cảnh cáo hắn, đây chính là vết xe đổ!

Trước đó Thi Thăng còn to mồm nói lần này đi sẽ cho Thương Triều Tông đẹp mắt các kiểu, kết quả là chỉ còn cái đầu lâu trở về.

Không bao lâu, chưởng môn ba môn phái trấn thủ Hạo Châu đều biết được tin tức chạy tới, thưởng thức ba cái thủ cấp khiến cho người ta giận sôi kia.

Còn có mấy tên đệ tử Tiêu Dao cung ở bên này, càng là phẫn nộ hơn, không ngừng kêu gào, chạy ra ngoài la hét muốn đi tìm Thương Triều Tông tính sổ sách.

Nhưng mà sau khi chạy ra khỏi đại doanh bên này xong, chung quy lại không dám đi tìm Thương Triều Tông, người ta ngay cả Thi Thăng cũng đều giết, sao phải sợ bọn hắn?

Rốt cuộc lại, chỉ có thể là khẩn cấp báo tin tức về sư môn.

. . .  . . .

“Vương gia đã giết Thi Thăng rồi?”

Trong một sơn cốc ở cách đại quân Nam Châu một khoảng nói xa thì không xa, nói gần thì cũng không gần cho lắm, Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng dưới tán một cây đại thụ, nghe báo cáo có chút kinh ngạc quay đầu lại mở miệng hỏi lại.

Kỳ thật hắn luôn một mực đi theo phía sau đoàn nhân mã của Thương Triều Tông, chỉ bất quá là vẫn luôn duy trì một khoảng cách mà thôi, cũng không công nhiên ở cùng một chỗ với Thương Triều Tông, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.

Trong quân có động tĩnh gì, hắn cũng luôn một mực thông qua tin tức người Ngũ Lương sơn đưa về để nắm bắt, cách nhau một khoảng không xa, có thể tùy thời nắm lấy được tin tức trước tiên.

Trên mặt Quản Phương Nghi cũng có thần sắc kinh nghi bất định, chìa trang giấy trong tay ra nói, “Trong thư tín Công Tôn Bố bên kia gửi về nói như thế. Đạo gia, có phải chăng vị vương gia này hồ đồ rồi không, trưởng lão tam đại phái, là người hắn có thể động bậy sao?”

“Hồ đồ rồi?” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha hai tiếng, nhìn về phía một đầu khác của sơn cốc, buông tiếng thở dài, “Vị vương gia này của chúng ta, cũng chẳng phải là người hồ đồ gì. Có căn cứ, năm đó lúc hắn ở kinh thành vừa mới ra ngục, trên đường gặp đủ các kiểu nhục nhã, lại có thể một mực ẩn nhẫn không bạo phát, thẳng đến khi ra khỏi thành, có nhân mã tới tiếp ứng rồi, hắn lập tức quả quyết vung đao giết chết tướng lĩnh thủ thành!”

Quay đầu lại nhìn về phía Quản Phương Nghi vừa cười vừa nói: “Đó là ở kinh thành đó, ngay tại dưới mí mắt Thương Kiến Hùng luôn! Rồi biến cố Nam Châu,  Phượng Lăng Ba đoạt quyền, cũng đồng dạng là ở dưới sự khống chế của Thiên Ngọc môn, cũng ở ngay trước mắt Thiên Ngọc môn, hắn cũng không chút do dự bắn giết nhi tử của Phượng Lăng Ba, hắn chưa từng biết sợ! Lần này giết Thi Thăng thật sự có kỳ quái sao? Chẳng có chút kỳ quái nào cả, bởi hắn rất rõ ràng, dưới thế cục trước mắt, tam đại phái không có khả năng làm gì hắn, mà điều thứ nhất tam đại phái hoài nghi, là có phải ta đang làm chỗ dựa cho hắn hay không, nếu bọn họ có tìm tới cửa, thì cũng tự có ta chặn lấy rồi! Vị vương gia này của chúng ta a, thấu rõ thời thế, sát phạt quyết đoán, trong lòng sáng rõ như gương, thời điểm không cần mập mờ thì thẳng tay luôn không cần mập mờ, rất có phong phạm vương giả nha!”

Quản Phương Nghi nhíu mày: “Ý ngươi là. . .”

“Ai..!” Ngưu Hữu Đạo lại quay đầu nhìn về phương xa, “Khi Thương Kiến Bá còn sống có thể tụ tập được một đống người tài ba như vậy ở bên người cho hắn hiệu mệnh, há lại có thể không có chút thủ đoạn? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh chuột con biết đào động, xuất thân từ gia đình như thế, mắt thấy tai nghe nhiễm, làm sao có thể không chịu chút ảnh hưởng cơ chứ.”

. . .  . . .

Tấn quốc, hoàng cung, Thiệu Bình Ba mặc một thân áo khoác lông ngân hồ đi vào trong điện, phát hiện trên mặt Thái Thúc Hùng không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì, tiếp tục cất bước tiến lên hành lễ.

Thái Thúc Hùng ra hiệu miễn lễ, phất tay ra hiệu cho người phía dưới, Đào Lược bèn đem một phần tấu sớ dâng lên cho Thiệu Bình Ba.

Mắt liếc nhìn sắc mặt Thái Thúc Hùng, trong lòng Thiệu Bình Ba hồ nghi nội dung trong tấu này có gì đó chăng, mở ra quan sát, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, trong miệng thì thầm từng chữ một, “Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu. . .”

Thái Thúc Hùng thở dài: “Đúng vậy a! Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu, chiến lược này của Nam Châu thật đúng là không tầm thường, bằng năng lực chấp hành của Nam Châu, trận chiến này tất sẽ có hiệu quả, xem ra ngày bình định xong nội loạn Yến quốc sẽ không còn xa, thật không biết mấy nhà kia còn có thể đánh nổi nữa không.”

Thiệu Bình Ba khép lại bản tấu, ngẩng đầu hỏi, “Bệ hạ muốn rút tu sĩ Tấn quốc về  nước sao?”

Thái Thúc Hùng gật đầu, “Gọi ngươi tới, chính là nói chuyện này, cô vương đang có ý định đó.”

Bên này mưu đồ cũng rất đơn giản, là không thể để cho phe phản loạn Yến quốc bị bình diệt quá nhanh, nếu không sẽ không đạt được mục đích kích cho Hàn Tống xuất binh, cũng liền không đạt được mục đích dụ cho Triệu quốc tham gia, cuối cùng làm ảnh hưởng đến mục đích của Tấn quốc bên này. Bây giờ tình thế bình diệt phản loạn Yến quốc đang ngày càng mạnh mẽ, tu sĩ Tấn quốc gắng sức trợ giúp theo làm gì.

Thiệu Bình Ba lại không đồng ý làm như thế, “Bệ hạ, theo vi thần thấy, người còn chưa thể rút về.”

Thái Thúc Hùng ‘nga’ một tiếng, “Nói nghe thử ý nghĩ của ngươi một chút.”

Thiệu Bình Ba: “Hiện tại rút người trở về, như vậy sẽ dễ dàng bại lộ ý đồ của Tấn quốc, sẽ khiến cho vài phương giật mình dừng tay lại. Người hiện nay chưa nên rút lui về, nhưng có thể xuất công không xuất lực, làm dáng qua loa một chút cho có.”

Thái Thúc Hùng trầm ngâm, “Làm như vậy liền có thể không bị khám phá sao?”

Thiệu Bình Ba: “Có thể mượn cớ, nói trước đó bị vài đường chư hầu Yến quốc lừa gạt, làm hại Tấn quốc bên này bị tổn thất nặng nề, trong lòng còn sợ hãi nên tự bảo thủ là có thể gạt qua.”

“Ừm!” Thái Thúc Hùng gật đầu, “Kế này rất tốt!”

Thật tình không biết ngoài trừ ý đó ra, trong nội tâm Thiệu Bình Ba còn có ý định khác nữa, tu sĩ Tấn quốc đã lấy được tín nhiệm của Yến quốc bên kia, có một bộ phận nhân thủ liền đang ở bên người Thương Triều Tông, chỉ cần để nhân thủ lưu lại ở đó, một khi có cơ hội, có thể tùy thời diệt trừ Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh.

Lúc rời khỏi hoàng cung, Thiệu Bình Ba lẳng lặng đi bộ trên quảng trường trong cung, tâm tình hơi có mâu thuẫn, Nam Châu đột nhiên tới chiêu này, làm rối loạn kế hoạch của hắn, với hắn mà nói, tu sĩ Tấn quốc bị tổn thất vẫn là còn quá ít, thế nhưng thế cục biến hóa, lại không thể không để cho tu sĩ Tấn quốc thu tay lại.

Nhưng mà thế cục chiến trường tiếp xuống phát sinh biến hóa, khiến cho ý đồ thu tay lại của tu sĩ Tấn quốc bị thất bại, cũng có thể nói là chẳng có phát huy bất cứ tác dụng nào, thế cục biến hóa thậm chí là còn nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.

Lạc Hà lĩnh bị công phá, sau khi nhân mã Hạo Châu chính thức phát động tổng tấn công toàn diện về sau, phản quân đối mặt với thế công đột nhiên tấn mãnh thì rút lui, lui nhanh đến nỗi nói là chạy trốn cũng không đủ.

Quyết định của Thương Triều Tông cũng xuất hiện sai lầm, bởi vì mệnh lệnh cho Tô Khải Đồng đánh tới bờ sông Thiên Lý giang liền trú đóng ở đó, nên đã bỏ qua cơ hội truy kích tốt nhất.

Cục diện phản quân đột nhiên bỏ trốn, thậm chí ngay cả Mông Sơn Minh cũng không có dự kiến đến. . . . . .

Cùng lúc đó, một đội ngũ khẩn cấp phi nhanh về hướng đông, chính là đội quân do Ngô Công Lĩnh suất lĩnh, đã hạ lệnh binh lực toàn diện co rút lại.

Thời khắc nhân mã đi dọc đường nghỉ ngơi, đám người Toàn Thái Phong tiến lên dò hỏi, “Đại tướng quân, chúng ta đi về hướng đông là để làm gì?”

Ngô Công Lĩnh nói: “Tự nhiên là muốn quần nhau với địch.”

Toàn Thái Phong: “Quần nhau như thế nào.”

Ngô Công Lĩnh thở dài: “Toàn trưởng lão, nói ngươi cũng không hiểu, ngươi yên tâm, ta sẽ không chịu chết, tự sẽ có diệu kế ứng đối.”

Toàn Thái Phong im lặng, thể loại điều binh khiển tướng này hắn thật đúng là không hiểu.

Nhưng chưởng môn Đồng Tiên các tạm thời Đơn Đông Tinh quen biết Ngô Công Lĩnh lại không phải một ngày hai ngày, quen biết nhiều năm, tự nhiên có hiểu biết, nhìn ra có chút không đúng.

Thừa dịp tránh đi được đám người, Đơn Đông Tinh tới gần Ngô Công Lĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Đại tướng quân thế là có mưu đồ khác phải không?”

Ngô Công Lĩnh cấp tốc nhìn chung quanh, xong mới thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Đơn trưởng lão còn chưa có nhìn ra, chúng ta đã bị đám cẩu vật kia che đậy, cái gì mà đã ‘đè xuống’ Nam Châu rồi, cẩu thí*!” (*cứt chó)

Đơn Đông Tinh tự nhiên cũng đã nhìn ra, Nam Châu vừa xuất quân, tình hình chiến sự liền đã thay đổi rõ ràng quá rồi, thở dài: “Việc đã đến nước này, chúng ta muốn lui cũng không thể lui, lại có thể làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt trên mặt Ngô Công Lĩnh hơi hiện lên chút dữ tợn, “Hàn Tống muốn coi chúng ta là con tốt thí chết thay, nghĩ hay thật, ta sẽ không để cho bọn hắn dễ dàng khoanh tay đứng nhìn như vậy, chúng ta một đường xông thẳng hướng đông, trực tiếp xông đến nơi hai nước đang đối chọi gây rối, ta nhìn xem Hàn Tống bọn hắn còn làm sao khoanh tay đứng nhìn đây.”

Nói trắng ra chính là, hắn sợ, hắn căn bản không muốn đánh nhau với đại quân bình định của triều đình nữa, mà muốn chạy trốn!

(Luna: Ta thích anh thịt kho nhất truyện, thế nhưng mấy chương gần đây nhắc đến anh thịt kho là rất nhàn chán và mờ nhạt. Có lẽ do ổng không còn đại quyền trong tay như khi ở BC nữa. Tuy trước ở BC, bị ĐTS khống chế nhưng ổng vẫn có thể hô mưa gọi gió che mắt ĐTS, còn ăn Tấn quốc lại như con kiến nhỏ bé, chỉ được TTH xem trọng nhưng căn bản không có thực quyền, đè nhân tài ghê gớm. Haizzz)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.