Đạo Quân

Chương 650: Cũng Không Hận Nổi Nữa





Chương 650: Cũng không hận nổi nữa

Dịch giả: Luna Wong

Quản Phương Nghi đứng ở bên ngoài sơn trang chờ đợi, sau khi Hoàng Liệt ra ngoài cùng Ngưu Hữu Đạo, nàng cũng liền đi ra, một mực đứng ở bên ngoài sơn trang ngóng xem.

Đợi Ngưu Hữu Đạo xong việc đi đến, một mặt nàng đầy hồ nghi hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo vừa cười vừa nói: “Không làm gì hết!”

Quản Phương Nghi: “Vừa rồi Hoàng Liệt cúi đầu với Hắc Mẫu Đơn là sao?”

“Người đã khuất là to nhất, người ta chỉ là lịch sự một chút mà thôi.” Ngưu Hữu Đạo cười đáp, bước đi sượt qua bên người nàng.

Hai người trở lại trong sơn trang không lâu sau, lại có khách đến thăm, chính là vị khách mà Ngưu Hữu Đạo đang chờ.

Từ Kim Châu, chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ Tư Đồ Diệu dẫn người chạy đến, vừa nghe được tin tức Nam Châu sẽ xuất chinh, liền lập tức cưỡi ngựa chạy cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ đến.

Trong thủy tạ, bộ đồ dùng trà cũ được cất xuống, một bộ khác được đổi mới đưa lên đãi khách.

Tư Đồ Diệu cũng đồng dạng không có tâm tư uống trà, vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi, “Lão đệ, Nam Châu thật sự sẽ xuất binh tiêu diệt phản loạn Thương Châu sao?”

Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà mời dùng, rồi đưa lên miệng hớp một hớp, xong đặt chén trà xuống gật đầu đáp, “Đúng như vậy.”

Thần sắc của Tư Đồ Diệu căng cứng, nói: “Hàn quốc đang giằng co với đại quân Yến quốc, đã không còn lòng dạ để ngăn cản Triệu quốc, giờ đại quân Nam Châu lại phải rời Nam Châu để đi bình loạn, Kim Châu ta sẽ phải đơn độc, cục nghẹn lần trước kia Hải Vô Cực còn chưa có nuốt xuống, nay có cơ hội như thế, có thể buông tha Kim Châu ta được sao? Sợ ngay cả tam đại phái Triệu quốc cũng không ngăn được Hải Vô Cực! Hai nhà chúng ta đã kết minh, chuyện lớn như vậy, sao trước đó không thông báo cho chúng ta biết trước một tiếng gì hết thế?”

Trước đó, khi được biết Nam Châu chặn lại quân lương của Yến Đình, còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo bên này có ý định gì khác, ai ngờ chỉ chớp mắt liền mặc chung một cái khố với Yến đình, chẳng những là Vạn Động Thiên Phủ, không biết bao nhiêu người đều bị biến cố này nháo cái trở tay không kịp, phải biết Thương Kiến Hùng là người rất muốn diệt Ngưu Hữu Đạo nhất a!

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tư Đồ chưởng môn, trước đó đừng nói ngươi, ngay cả Thương Triều Tông ta cũng đều giấu giếm, sự tình liên lụy trong đó rất không thể coi thường, không thể thổ lộ chân tướng ra bên ngoài, ta bất đắc dĩ phải làm như thế.”

Tư Đồ Diệu: “Ngươi bất đắc dĩ? Một cái bất đắc dĩ của ngươi, Kim Châu ta liền sắp sửa phải đứng trước tai hoạ ngập đầu, ngươi cách làm này há là của một minh hữu nên làm sao?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay, ra hiệu hắn bớt giận, lại mời dùng trà, “Nếu như Yến quốc xong đời, thời điểm Hàn Tống vội vàng chia cắt Yến quốc, coi như Nam Châu ta không xuất binh đi nữa, ngươi cảm thấy triều đình Triệu quốc có thể buông tha cho Kim Châu được không?”

Tư Đồ Diệu đang muốn mở miệng nói, Ngưu Hữu Đạo đã đưa tay dừng lại, tiếp tục nói: “Ta biết Tư Đồ chưởng môn muốn nói cái gì, có phải là muốn nói Nam Châu còn có thể liên thủ với Kim Châu đối kháng Triệu quốc đúng không, vậy còn Yến quốc thì sao? Yến quốc xong đời, nhân mã Nam Châu chạy tới liên thủ với ngươi kháng Triệu, ngươi cảm thấy khi ấy nhân mã Hàn Tống có thể để yên cho Nam Châu ở đó mà không cần làm gì chăng? Đến lúc đó Nam Châu ta từ trên xuống dưới sẽ đi đâu, lưu lại tại Kim Châu tiếp tục kháng Triệu hử? Rồi hai mặt đều thọ địch, ngươi và ta lại có thể chèo chống được bao lâu?”

Tư Đồ Diệu: “Ta biết thế cục gian nan. . .”

Ngưu Hữu Đạo lần nữa đưa tay dừng lại, “Quả thực gian nan, lại còn là lưỡng nan, tại thời điểm này, ngươi sẽ không vì ta mà không để ý đến lợi ích của Kim Châu, ta cũng sẽ không vì ngươi mà không để ý đến lợi ích của Nam Châu, ngươi không để cho ta xuất binh, có khả năng sao?”

Tư Đồ Diệu tức giận, trầm giọng nói: “Chiếu theo thuyết pháp này của ngươi, đại nạn lâm đầu riêng phần ai người nấy chạy, liên minh giữa chúng ta cứ như vậy một đao chia đôi rồi?”

“Cũng không phải!” Ngưu Hữu Đạo khoát tay, “Việc này ta đã cùng Mông Sơn Minh thương nghị qua rồi, mặc kệ Nam Châu xuất binh bình loạn có thể thành công hay không, lần này e là Kim Châu khó thoát tai kiếp! Hy vọng duy nhất chính là có thể bình loạn thành công, chỉ có thuận lợi bình diệt hết phản loạn Thương Châu, ổn định thế cục Yến quốc, khiến cho Hàn quốc từ bỏ ý định muốn tấn công Yến, hồi sau sẽ đem lực chú ý về phía nội loạn Triệu quốc, đợi ta bình định xong, đại quân quay đầu gấp rút chạy đến tiếp viện cho Kim Châu, song phương liên thủ, mới có thể bức bách được Triệu quốc buông tay!”

Tư Đồ Diệu biết hắn nói có lý, thế nhưng người đứng trước kiếp nạn này dù sao cũng là Kim Châu của mình, biết bao nhiêu đời tâm huyết của Vạn Động Thiên Phủ, giọng nói không khỏi mang theo bi phẫn: “Thế phải đợi đến khi nào? Phản loạn Yến quốc chắc còn lâu mới có thể bình diệt đi? Kim Châu ta phải chờ bao lâu viện quân Nam Châu mới đến được? Lần này triều đình Triệu quốc sẽ dốc hết sức để tấn công, Kim Châu ta không ngăn cản được quá lâu!”

Ngưu Hữu Đạo: “Kim Châu nhất định phải hết sức nỗ lực, có thể ngăn cản được bao lâu tính bấy lâu! Nam Châu bên này cũng sẽ không xuất chinh hết toàn bộ nhân mã, vẫn sẽ lưu lại một bộ phận nhân mã phòng thủ, nếu như Kim Châu thực sự không ngăn được nữa, liền từ bỏ chống lại, cho nhân mã rút lui vào cảnh nội Nam Châu, cùng với bộ phận còn lại của Nam Châu cố thủ Nam Châu, còn có thể kéo dài thêm được chút thời gian. Nếu như nhân mã Triệu quốc dám đánh vào Nam Châu, nếu tiếp tục không ngăn cản được nữa, thì lại tiếp tục rút lui, theo nhân mã Nam Châu ta cùng lui vào Định Châu phòng thủ. . . Tư Đồ chưởng môn, với thế cục hiện nay, ta an bài như vậy đã xem như là hết lòng hết sức quan tâm giúp đỡ rồi!”

Tư Đồ Diệu trầm mặc, mấy vị cao tầng Vạn Động Thiên Phủ ở bên cạnh thần sắc cũng đều ảm đạm.

Đều biết, Ngưu Hữu Đạo nói không sai, lúc này đã không phải là chuyện của cá nhân, không phải là thời điểm có thể xử trí theo cảm tính, Kim Châu sẽ không vì Nam Châu mà chết, Nam Châu cũng sẽ không vì Kim Châu mà hi sinh, Ngưu Hữu Đạo có thể hiệp trợ đến mức độ này, đã xem như là chân chính hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Đạo lý rất đơn giản, ban đầu có lẽ Triệu quốc sẽ không tính đánh vào Nam Châu đi, thế nhưng một khi Nam Châu cho nhân mã Kim Châu vào trú ở, sẽ vô cùng có khả năng làm cho Triệu quốc vượt rào xâm phạm vào Nam Châu luôn, cái này sẽ khiến Nam Châu phải gánh chịu thêm một phần nguy hiểm to lớn nữa!

Người ta đã làm được đến tình trạng này, đã mạo hiểm chừa lại đường lui cho Kim Châu, quả thực đã xem như hết tình hết nghĩa, còn có thể nói được gì nữa?

Đổi lại là Đại Thiền sơn, chỉ sợ chưa chắc sẽ vì Vạn Động Thiên Phủ mạo hiểm như vậy, không phải chưa chắc, mà là khẳng định, may mắn Ngưu Hữu Đạo có thể làm chủ Nam Châu!

. . . . . .

Nam Châu, phủ thứ sử, trong hậu viên, khi Thương Thục Thanh vừa bước qua cổng trong sân một tòa nội viện thì sửng sốt dừng bước, nhìn thấy Phượng Nhược Nam đang ngồi một mình lẻ loi trên chiếc ghế bên trong hành lang dưới mái hiên.

Phượng Nhược Nam ốm yếu gầy gò vẻ mặt đầy mê võng, có vẻ như mỗi ngày đều ngây ngô phờ phạc như vậy.

Thương Thục Thanh có chút kinh ngạc, rảo bước, trực tiếp đi đến dưới mái hiên.

“Vương phi, quận chúa tới.” Nha hoàn bên trong lên tiếng thông báo nhắc nhở, mới khiến cho Phượng Nhược Nam lấy lại tinh thần.

Phượng Nhược Nam đứng dậy, gượng cười nhìn về phía bậc thang đón chờ nói, “Thanh nhi đến à.”

“Tẩu tử.” Sau khi Thương Thục Thanh bước lên bậc thang hành lễ, xong nhìn nàng trên dưới đánh giá một chút, có chút kỳ quái hỏi: “Đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sắp sửa xuất phát, tẩu tử sao vẫn còn chưa thay đổi y phục vậy?”

Lời này trái lại khiến Phượng Nhược Nam ngẩn người, đại quân xuất chinh với việc ta thay quần áo có quan hệ gì? Không khỏi hỏi: “Thanh nhi, là muốn ta ra tiễn đưa sao? Vương gia không có lên tiếng, ta không thể tùy ý đi ra.”

Câu cuối nói với giọng như thể đó là điều đương nhiên, nào giống nữ tướng quân năm đó hăng hái mạnh mẽ, người đầy gai kia.

Đã trải qua một chút phong ba, từng góc cạnh kia đã bị mài hết, cũng đã nhận mệnh, giống như khúc gỗ mục vậy sống qua ngày.

Nói tóm lại, nàng bây giờ đã đỡ hơn so với trước kia nhiều, từ sau khi hai mỹ thiếp của Thương Triều Tông bị Ngưu Hữu Đạo giày vò cho chuyển đi rồi, nơi này đã không ai lại dám vô lễ làm càn với nàng, không phải nể mặt mũi nàng, mà là vì mặt mũi Ngưu Hữu Đạo.

Có Ngưu Hữu Đạo làm chỗ dựa, ngay cả vương gia cũng không dám gây, ngay cả vương gia cũng đều ngoan ngoãn đưa hai mỹ thiếp kia đi, những hạ nhân này tự nhiên đều trở nên trung thực.

Thế nhưng cái này cũng không đại biểu cho Thương Triều Tông có thể thích nàng, đầu tiên là tư sắc của nàng đích xác là chẳng ra sao cả, thứ yếu có một số việc đã nháo đến tình trạng đao binh gặp nhau người chết kẻ lìa trần, Phượng gia đã giết chết huynh đệ của Thương Triều Tông, Thương Triều Tông lại giết ca ca của Phượng Nhược Nam, rạn nứt giữa hai người không phải nói có thể nói bù đắp liền có thể bù đắp. 

Lời này lại khiến Thương Thục Thanh nghe xong sóng mũi có chút cay cay, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Đạo gia lại muốn để tẩu tử mạo hiểm đi theo xuất chinh, trong đầu thậm chí hiện lên một cái ý niệm, phải chăng bất cứ mọi chuyện trong phủ thứ sử này Đạo gia đều biết rất rõ? Tạp niệm hiện lên thoáng qua, bèn tiến lên cầm lấy hai tay Phượng Nhược Nam nói, “Tẩu tử, lần này ca muốn mang tẩu theo xuất chinh đó, tẩu không biết sao?”

“Mang ta theo xuất chinh?” Phượng Nhược Nam một mặt mê hoặc lắc đầu tỏ không biết.

Thương Thục Thanh lại hỏi: “Ca chưa nói gì cho tẩu biết sao?”

Vẻ mặt của Phượng Nhược Nam đầy gượng gạo lại lắc đầu, nàng ngay cả là tình huống gì cũng không biết, cũng đã sớm ở tách riêng với Thương Triều Tông, số lần gặp mặt đều còn ít, thì đừng nói gì đến nói hay bảo cho biết cái gì.

Thương Thục Thanh không khỏi âm thầm trách cứ bản thân, thời điểm trở về nàng có đặc biệt đến bái kiến tẩu tử, chỉ là trước khi Mông Sơn Minh mở miệng, trước khi ca ca có đáp ứng hay không nàng cũng không tiện nói trước, lỡ như ca ca không đồng ý, thì sợ ngược lại gây nên mâu thuẫn giữa hai phu thê với nhau nữa.

Về sau đó, nàng tận mắt nhìn thấy Mông Sơn Minh mở miệng, cũng nhìn thấy ca ca đáp ứng, vốn cho rằng bên này cũng sẽ được biết rõ tình hình, ai ngờ nơi này thế mà còn chưa hay biết gì.

“Tẩu tử, Mông bá bá có nói với ca ca, để ca mang tẩu theo xuất chinh, ca đã đồng ý. Đây là ý của Đạo gia, lúc muội rời Nhà Tranh sơn trang về, Đạo gia cố ý nhắc chuyện này với Mông bá bá. . .” Thương Thục Thanh kể lại chuyện Ngưu Hữu Đạo cố ý dặn dò.

Phượng Nhược Nam mới nghe được một chút, đã lệ rơi ướt đẫm hết cả mặt, cuối cùng nghẹn ngào run rẩy.

Không nghĩ tới, nàng thật sự không nghĩ tới, loại thời điểm này mà Ngưu Hữu Đạo vẫn còn có thể nhớ đến nàng, còn có thể nghĩ đến tình cảnh của nàng, lần này rõ ràng là đứng ra nói chuyện giúp nàng!

Vốn cho là ngay cả thân sinh phụ mẫu*(cha mẹ đẻ) cũng đều đã không đáng tin cậy, lại không nghĩ tới, nguyên lai, trên đời này còn có người ở trong lòng luôn coi trọng nàng, một mực lo lắng cho nàng.

“Gạt ta 1 vạn kim tệ. . .” Phượng Nhược Nam nghẹn ngào nói lảm nhảm, xong lập tức khóc ngừng lại được, ngồi xổm ở trên mặt đất, khóc không biết là cao hứng hay là khó chịu nữa.

Trong đầu là cảnh người nào đó da mặt dày chạy tới lừa gạt tiền của nàng, nàng đến hôm nay mặc kệ cuộc sống có sống tốt hay không, đều không thoát khỏi liên quan với người kia.

Năm đó Ngưu Hữu Đạo tham gia vào, đã chân chính thay đổi hoàn toàn vận mệnh cả đời nàng. 

Trước đó mặc kệ Ngưu Hữu Đạo làm cái gì để đền bù, trong nội tâm nàng đều vẫn có chút hận Ngưu Hữu Đạo, nhưng sau giờ khắc này, nàng thật sự không hận nữa, cũng không hận nổi nữa.

Mặc kệ tương lai Thương Triều Tông đối xử với nàng ra sao, vận mệnh của bản thân như thế nào đi nữa, có sự việc lần này, nàng sẽ không hận nữa, dù cho có 1 vạn cái lý do để hận, nàng cũng sẽ không oán hận Ngưu Hữu Đạo nữa!


Nàng rất rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo bây giờ không phải là người từng thiếu 1 vạn kim tệ kia, cũng không phải là người không trả nổi 1 vạn kim tệ kia!

Thương Thục Thanh cũng khóc, ngồi xuống theo, an ủi nàng.

Bên ngoài viện truyền đến âm thanh tiếng bánh xe quen thuộc.

Thương Thục Thanh lau nước mắt nhìn lại, nhìn thấy Thương Triều Tông đang đẩy Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn tiến đến, trên người Thương Triều Tông đã mặc chiến giáp!

Thương Thục Thanh tranh thủ thời gian nhắc nhở Phượng Nhược Nam một tiếng, Phượng Nhược Nam cũng tranh thủ thời gian gạt lệ đứng lên, thế nhưng căn bản là không thể khống chế nổi cảm xúc, nước mắt vẫn hung hăng tràn ra bên ngoài.

Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh cùng nhìn cách ăn mặc của Phượng Nhược Nam một chút, tựa hồ không có bất cứ chuẩn bị gì.

Hai người đều không khỏi cùng nhìn về phía Thương Thục Thanh, lúc ấy khi bên này định đi tới nói việc, Thương Thục Thanh có ở đó, đều cho rằng Thương Thục Thanh sẽ đến nói cho Phượng Nhược Nam, nhưng nhìn tình huống này, tựa hồ như là vừa mới biết.

Hiện tại cũng không cần truy cứu cái này, Mông Sơn Minh khẽ thở dài: “Vương phi, đại quân sắp xuất chinh, lúc này khóc là điềm xấu, hãy suy nghĩ là vì tướng sĩ toàn quân, nhịn một chút đi!”

Phương thức khuyên bảo có chút cứng nhắc, bất quá cũng rất có hiệu quả.

“Vâng..!” Phượng Nhược Nam liên tục gật đầu, liên tục gạt lệ, nén ngừng khóc.

Thương Triều Tông như muốn nói lại thôi một hồi, hai người đã lâu không trò chuyện, có chút không biết nên bắt chuyện với nàng như thế nào, cuối cùng lấc khấc hỏi: “Còn lên ngựa, xách nổi thương chứ?”

“Ừm!” Phượng Nhược Nam lại dùng sức gật đầu, nước mắt lại không tự chủ được tuôn ra, dùng sức lau đi.

Thương Triều Tông: “Thời gian đã xác định rồi, sau nửa canh giờ nữa đại quân sẽ xuất phát, nửa canh giờ thay đổi trang phục có đủ hay không?”

“Ừm!” Phượng Nhược Nam vẫn là gật đầu.

Thương Triều Tông: “Chúng ta chờ ngươi.”

Thương Thục Thanh lập tức lôi kéo Phượng Nhược Nam trở vào phòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.