Đạo Quân

Chương 638: Hỏng Thê Thảm Không Chịu Nổi





Chương 638: Hỏng thê thảm không chịu nổi

Dịch giả: Luna Wong

Thật ra không có khoa trương như lời hắn nói như vậy, liền một cặp bánh xe gắn thêm mấy tấm ván gỗ, là có thể chế được một cái xe chở hàng rồi, nhưng để so với một chiếc xe ngựa chân chính, thì quả là hai câu chuyện khác nhau.

Xe ngựa có yêu cầu kỹ thuật tương đối cao hơn so với xe thồ hàng, có thể là do bánh xe dùng để chở người có khác biệt so với chở hàng.

Làm xe chở người nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt kỹ thuật, nếu không người ngồi trên xe sẽ bị xóc chết. Làm xe chở hàng thì không giống vậy, không cần lo lắng vấn đề xóc nảy chết người, chỉ cần thợ học nghề là đã có thể làm được, không phải mất công đào tạo lâu, bằng với nhân vật lực của Nam Châu, làm hai cái bánh xe cắt ghép một vài tấm ván gỗ, trong thời gian dài như vậy để chế tạo ra một số lượng xe căn bản là không thành vấn đề, liền chỉ sợ không đủ lừa ngựa để kéo thôi.

Có thể ba vị trưởng lão đã cao tuổi này lại không biết điều đó, bình thường ai mà đi chú ý mấy thứ này đâu, rất nhiều bách tính phổ thông còn chưa chú ý tới nữa là, có nhiều thứ người bên dưới còn chưa biết rành, thì người ngồi ở cao cao tại thượng bên trên kia lại càng không rành, cái này chính là nguyên nhân khiến Tiết Khiếu trước đó nghe ba người phát biểu thì kém chút tức giận đến bật cười.

Kỳ thật, coi như có biết về điều này, ba người cũng không còn cách nào khác, chuyện đã xảy ra rồi, còn có thể thế nào nữa? Với thế cục Yến quốc hiện nay, còn ai lại dám ép cho Nam Châu làm phản nữa?

Ba người rất cao tuổi, thoạt đầu bị hắn nói sửng sốt một chút.

Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc nói này nói nọ, ba người kém chút liền tin.

Mà dù sao cũng chỉ là ‘kém chút’ thôi, ba người cũng không ngốc, huống chi đã biết Nam Châu có chủ tâm bày trò quỷ rồi.

Sùng Cổ vung tay lên, “Bớt chơi trò này với chúng ta, ba người chúng ta tới đây là muốn biện pháp giải quyết, không phải nghe ngươi tố khổ.”

“Giải quyết, giải quyết ngay, sao có thể không giải quyết chứ!” Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc: “Lập tức đi giải quyết liền, ngay bây giờ sẽ triệu tập thợ thủ công lại, nghĩ biện pháp nhanh nhất giải quyết vấn đề, nếu vật liệu không đủ, cho dù phải phá hủy phòng ốc của bách tính, cũng phải lấy cho đủ, đặt chiến sự tiền tuyến làm trọng, kẻ nào dám làm chậm trễ, ta sẽ lấy đầu của hắn!”

Thái độ rất ư là kiên quyết này, khiến ba người sửng sốt không nói được gì, có lửa giận cũng không biết nên phát ra như nào nữa.


Trưởng lão Linh Hư phủ Thiên Khuyết trầm giọng nói: “Bao lâu thì có thể làm đủ?”

“Người đâu, tới!” Sao Ngưu Hữu Đạo có thể cho thời gian chính xác được, quay đầu lại quát gọi, kêu Lôi Tông Khang đi qua, nghiêm nghị nói: “Lập tức liên hệ vương gia, triệu tập toàn bộ thợ thủ công của Nam Châu, đi cả ngày lẫn đêm theo đoàn vận lương, toàn lực giúp đoàn sửa chữa xe chở lương thực.”

“Vâng!” Lôi Tông Khang lĩnh mệnh rời đi.

Ngưu Hữu Đạo lại quay đầu lại nhìn về phía ba người, dò hỏi: “Ba vị trưởng lão, xử lý như vậy đã hài lòng chưa ạ? Nếu vẫn chưa hài lòng, ba vị trưởng lão cứ việc nói ra ý kiến, bên này ta sẽ toàn lực phối hợp chấp hành, tuyệt không kéo dài.”

Ba người có thể cho ra ý kiến quỷ gì, nói nhiều quá thành ra nói nhảm, ngoại trừ dặn dò mau chóng kêu thợ đến xử lý nhanh đi, còn có thể có biện pháp gì tốt hơn nữa đâu?

Nghe Ngưu Hữu Đạo nói nãy giờ, ba người cảm giác hình như có vấn đề gì đó, nhưng lại vẫn không thể nói ra nổi đó là vấn đề gì.

Côn Tử Nguyệt âm thầm chửi mắng trong lòng, thiên hạ này có lẽ tu sĩ vẫn còn quá ít, bằng không há cho phép đám điêu dân thế tục này quá mức càn rỡ như vậy!

Nhưng mà nghĩ lại, phát hiện không đúng, Ngưu Hữu Đạo cũng là một thành viên trong giới tu sĩ bọn hắn mà.

Thiên Khuyết: “Nói cách khác, nhóm lương thực này cần phải chờ tới ngươi làm xong xe cộ mới có thể chuyển đi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhirước mắt, cũng chỉ có thể là như vậy, thật sự là do chuyện xảy ra đột nhiên, Nam Châu cũng không có quá đủ thời gian để chuẩn bị.”

Thiên Khuyết: “Chờ ngươi nơi này chuẩn bị cho xong, sợ là đã đánh xong xuôi hết cả rồi?”

Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt: “Há có thể lầm lỡ đại sự, thật ra ta có cái chủ ý, không biết ba vị trưởng lão có nguyện ý nghe không?”

Sùng Cổ: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”

Ngưu Hữu Đạo cũng không tức giận, “Không cần đợi đến xe cộ làm xong, không bằng dạng này, xe nào có thể sẵn sàng vận chuyển được, thì cứ việc cho đưa lương thực đi qua trước, như vậy sẽ không phải để tướng sĩ chịu đói bụng. Cách này còn có một chỗ tốt, vận chuyển số lượng lương thực ít, có thể tăng nhanh tốc độ vận chuyển hơn, không đến mức làm chậm trễ chiến sự, ba vị trưởng lão thấy như thế nào?”


Sùng Cổ: “Vậy số lương thực còn lại thì sao, đều lưu lại cho ngươi à?”

Ngưu Hữu Đạo bận bịu khoát tay, “Cái này làm sao có thể, tam đại phái Yến quốc cũng đã liên tục có cảnh cáo rồi, nếu ta dám cắt xén, tam đại phái sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ta. Ba vị trưởng lão yên tâm, các ngươi cứ vận chuyển số lượng lương thực kia qua trước đi, số còn lại, sau khi chỗ này của ta ơchỉnh sửa xe cộ xong, sẽ lập tức áp tải qua ngay, Nam Châu sẽ chịu hoàn toàn việc áp tải này, nếu xảy ra chuyện gì, Nam Châu sẽ gánh vác trách nhiệm. Đây là tình huống thực tế, chỉ cần Nam Châu giao nhận rõ ràng với chư vị, giải thích rõ ràng với triều đình, ba vị trưởng lão sẽ không phải gánh chịu trách nhiệm gì cả.”

Nghe nói như vậy, ba người xem như cũng chân chính bình tĩnh lại, cái này vẫn có thể xem như là một cái biện pháp.

Sau khi mọi chuyện được quyết định xong, ba người cũng không muốn ở đây ngó hắn nữa, không rảnh, cứ như vậy rời đi, chạy đến vội vàng, chạy đi cũng vội vàng.

Đưa mắt nhìn ba người rời đi, chưởng môn Lưu Tiên tông Phí Trường Lưu xích lại gần Ngưu Hữu Đạo, hỏi nhỏ, “Đạo gia, quay đầu tam đại phái tìm đến tạo áp lực thì phải làm sao bây giờ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên là thành thành thật thật chế tạo xe chuyển lương chứ sao, chỉ có đều lúc này cần phải đề cao yêu cầu chế tạo lên, dùng nhiều thời gian hơn một chút, cũng phải ráng chế tạo ra những chiếc xe tốt nhất, không thể lại để xảy ra vấn đề như trước đó nữa, nếu không sẽ không có cách nào bàn giao được với tam đại phái.”

Nâng cao yêu cầu chế tạo xe lên? Ba vị chưởng môn quay mặt nhìn nhau, triệt để bó tay rồi, xem như đã hiểu rõ được ý đồ của vị này, nói cho cùng vẫn là không muốn giao ra số lương thực đã tới tay này, từ từ chế tạo, lúc nào chế tạo xong thì chẳng biết, nếu như tam đại phái hối thúc, xe chẳng phải sẽ phải tan vỡ trên đường vận chuyển, tóm lại, chính là đừng nghĩ Nam Châu sẽ thuận lợi giao lương thực ra.

Ba vị chưởng môn xem như đã nhìn ra, vị này đây là biết ngay lúc này chắc chắn Yến quốc sẽ không dám ép Nam Châu làm phản, không có sợ hãi a.

Nếu là như thế, thì cũng kệ vậy, việc ba người quan tâm trước nhất, không phải là cái này, mà là thế cục Nam Châu trước mắt.

Hạ Hoa lo lắng nói: “Đạo gia, chúng ta cản trở như vậy thích hợp sao? Yến quốc thật sự mà sụp đổ, sợ là Nam Châu cũng đừng hòng được tốt hơn.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta làm như vậy chính là vì bảo trụ mọi người, không nên nghĩ nhiều, ta tự có tính toán.”

Thấy hắn có nắm chắc, xét thấy năng lực của hắn trong quá khứ, ít nhiều ba người cũng thả lỏng chút tâm tư, đến trình độ này, đối mặt thế cục như vậy, ba phái đã hoàn toàn bất lực, cũng chỉ có thể là trông cậy vào hắn, đã đem sinh tử tồn vong của ba phái ký thác ở trên người hắn. . .  . . .

Sau khi ba vị trưởng lão trở về lại tới đội ngũ vận lương một hồi, dần dần phát hiện tình huống càng ngày càng không thích hợp, phát hiện lượng xe cộ bị hư hỏng càng ngày càng nhiều.

Chờ đến khi đội ngũ rời khỏi cảnh nội Nam Châu, thì trên cơ bản những chiếc xe do Nam Châu chuẩn bị kia toàn bộ đều hỏng hết, chỉ còn khoảng 1 vạn xe được Tiết Khiếu mang từ Định Châu sang là còn vững chắc.

Tình cảnh này khiến ba vị trưởng lão tức giận đến chửi mắng không ngừng trên đường đi, Hai từ “cẩu tặc” trở thành cách xưng hô gọi Ngưu Hữu Đạo.

Nói cách khác, số lương thực mà Vệ quốc đưa tới lần này, đại bộ phận đều đã nằm ở lại trên địa bàn Nam Châu.

Đại quân hộ tống Nam Châu, còn có đại lượng tu sĩ Đại Thiền sơn tận mắt chứng kiến hết thảy, một đường nhìn thấy tình huống xe lương thực bị hư hỏng, ngay cả tu sĩ Đại Thiền sơn cũng đều cảm thấy có chút lạ, từng gặp qua tình huống xe cộ bị hư hỏng, cũng chưa từng thấy qua tình huống nào bị hư hỏng nhiều quá trời như vậy, không có người giở trò quỷ mới là lạ.

Sau khi tin tức truyền về đến tông môn Đại Thiền sơn về sau, Hoàng Liệt lệnh cho người phía dưới đừng quản, dù sao có vấn đề gì thì tam đại phái sẽ tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ sách đầu tiên.

Thế cục phân loạn như vậy, vậy mà Ngưu Hữu Đạo dám lên gân với triều đình, với tam đại phái như vậy, lúc này Đại Thiền sơn ước gì tránh sang một bên giả câm vờ điếc, không muốn trêu chọc vào.

Lúc triều đình Yến quốc nhận được tin báo, cũng chỉ là biết được số lượng lương thực mắc lại cảnh nội Nam Châu ước chừng ngàn xe thôi.

Thương Kiến Hùng lại mượn đề tài để kiếm chuyện, cầm trình báo đi tìm mấy chưởng môn tam đại phái đang tạm thời ở trong cung tố, muốn bọn hắn cho cái thuyết pháp.

Lúc này tam đại phái đưa tin chất vấn Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo lại đem thuyết pháp dùng để qua loa lòe bịp ba vị trưởng lão Vệ quốc kia lặp lại một lần nữa, chắn miệng phía Yến kinh bên kia, khiến bọn hắn muốn chơi cứng cũng không được, chơi mềm lại không xong, cũng chỉ có thể tiếp tục hối thúc Ngưu Hữu Đạo mau chóng chuẩn bị cho tốt xe lương thực đưa ra dùng.

Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là miệng đầy mạnh mẽ đáp ứng chắc nịch.

Chờ cho đến khi Yến kinh biết được số lượng lương thực rời khỏi cảnh nội Nam Châu chỉ có khoảng vạn xe, còn lại hơn bốn vạn xe không thể mang ra khỏi Nam Châu, lương thực Vệ quốc tài trợ cho Yến quốc, thế mà bị Nam Châu nuốt vào phần lớn, Thương Kiến Hùng bị phẫn nộ như nào là có thể nghĩ.

“Còn nói cái gì lương thực quá cảnh Nam Châu sẽ không có việc gì, còn nói cái gì Ngưu Hữu Đạo sẽ không dám làm loạn đâu, cứ yên tâm để lương thực quá cảnh Nam Châu đi, quả nhân thấy mắc cỡ thay giùm cho bọn hắn. . .” Thương Kiến Hùng đi tới đi lui trước mặt quần thần, liên tục mỉa mai ai đó không ngừng, thật sự là tức giận đến quá sức mà.

Cao Kiến Thành cụp mắt cụp mi đứng yên lặng ở phía dưới, trong lòng nói thầm, tên kia thật đúng là dám làm, tướng ăn này thật đúng là không phải khó coi bình thường, đến cùng là muốn làm gì đây?

Long Hưu nhận được tin tức, khuôn mặt cũng đen lại.


Dịch Thư ở bên cạnh căm giận bất bình nói: “Sư phụ, con đã nói rồi mà, tặc tử kia luôn tự cho là đúng, căn bản không có để tam đại phái chúng ta vào mắt. Hắn dám làm xằng làm bậy như vậy, nào có coi tam đại phái chúng ta ra gì.”

“Im miệng!” Long Hưu giận dữ mắng mỏ một trận.

Dịch Thư nhớ tới màn bị bóp mông lúc trước, liền xấu hổ giận dữ khó nhịn, đời này cũng chưa từng nghĩ tới lại bị nhục nhã như vậy, một màn kia đơn giản trở thành ác mộng của nàng, bảo nàng về sau làm sao lấy chồng giờ? Không cam lòng tiếp tục nói: “Sư phụ, chẳng lẽ cứ buông tha cho hắn như vậy?”

Long Hưu cả giận nói: “Vậy ngươi muốn như thế nào? Trên tay hắn nắm giữ mấy chục vạn tinh binh, lúc này đi bức ép hắn làm phản, thế cục Yến quốc sẽ triệt để mất khống chế, ai sẽ là người cao hứng nhất? Đợi chút xem, không phải hắn đã đáp ứng là sẽ đưa lương thực qua sao? Trước cứ trấn an đã, xem coi hắn có đem lương thực ra không, đợi việc này đi qua, xem ta trừng trị hắn thế nào!”

Lần này Long Hưu thật sự tức giận, chân chính động sát tâm với Ngưu Hữu Đạo!

Dịch Thư âm thầm cắn răng, đến lúc đó nhất định phải đem tặc tử kia ra thiên đao vạn quả mới hả!

. . .  . . .

Hai quân đối chọi cách con sông, trong đại doanh cách bờ sông ngoài 5 dặm, một tên văn sĩ cầm thư báo tiến vào trong quân trướng trung tâm.

Người này tên là Văn Du, chính là phụ tá thân tín bên người đại đô đốc Tống quốc La Chiếu.

La Chiếu đang đứng trước địa đồ suy nghĩ, Văn Du đến bên cạnh cúi chào xong, bẩm báo nói: “Đại đô đốc, Nam Châu Yến quốc bên kia, đã đem quân lương mà Vệ quốc cấp cho Yến quốc.”

La Chiếu từ từ quay người lại, kinh ngạc hỏi lại: “Ngưu Hữu Đạo kia thực sự có can đảm làm như vậy?”

Trước đó, Ngưu Hữu Đạo chủ động liên hệ Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong, hỏi thăm nếu như quân lương hắn gửi qua Nam Châu cắt xén đi, thì trả hắn bao nhiêu tiền?

Văn Du gật đầu cười nói: “Thám tử trú ở Nam Châu bên kia đã truyền tin tức về, nói hoàn toàn chính xác đại bộ phận quân lương đã bị tên kia chặn lại. Theo báo cáo, thủ đoạn của tên này âm hiểm vô cùng, thế mà động tay chân ở trên xe chở lương thực, đội xe áp tải lương thực một đường đi một đường hỏng, hỏng thê thảm không chịu nổi, trên cơ bản chỉ có khoảng 1 vạn xe mà Tiết Khiếu đem từ Định Châu tới là chở được một phần nhỏ mang đi.”

La Chiếu hỏi: “Lăng Tiêu các với Thiên Nữ giáo phản ứng ra sao?”

Văn Du: “Hai vị trưởng lão của hai phái đã cầm đủ kim phiếu chuẩn bị mang đến để khen ngợi, cũng chuẩn bị nhân cơ hội này thuyết phục Ngưu Hữu Đạo khởi binh luôn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.