Đạo Quân

Chương 636: Yêu Ma Lĩnh





Chương 636: Yêu Ma lĩnh

Dịch giả: Luna Wong

Một ngọn đèn dầu, ánh đèn lay động. Một cái lư hương, khói xanh lượn lờ.

Thiệu Bình Ba ngồi xếp bằng trên giường, một tay đặt trên bàn, một tay cầm quyển sách xem đọc, phía trên bàn có một bàn cờ đang đánh dở, dưới ánh đèn chiếu sáng, dáng người ung dung nho nhã đầy vận vị*. (*quyến rũ)

Thiệu Tam Tỉnh đi vào, bước đến bên cạnh, hiện tại nhiệt độ trong phòng không thấp lắm, nên hắn đưa tay tính cởi chiếc áo khoác bằng lông ngân hồ trên người Thiệu Bình Ba xuống giúp.

Thiệu Bình Ba khẽ giơ quyển sách lên, chặn tay hắn lại, Thiệu Tam Tỉnh đành phải thôi, khẽ nói: “Bệ hạ nói sợ đại công tử tịch mịch, nên đặc biệt cho người đưa tới hai giai lệ, tư sắc khí chất đều thuộc hàng thượng tuyển, nên thu hay là không nên thu ạ?”

Thiệu Bình Ba bình thản: “Quân ân không dám chối từ, an trí xuống đây đi. Bên kia thế nào rồi?”

Thiệu Tam Tỉnh biết hắn đang hỏi về cái gì, đáp: “Tiến hành làm thống kê cùng với những tin tức từ phía đông truyền về, hai bên đông tây cộng lại đã tổn thất gần ngàn tên tu sĩ.”

Thiệu Bình Ba dời ánh mắt khỏi quyển sách, rơi xuống bàn cờ bên cạnh, chợt cho tay vào chén đựng quân cờ, bốc ra một viên cờ trắng đặt lên trên ô bàn cờ, lại thuận tay nhặt mấy quân cờ đen ăn được ném qua một bên, tiếp theo lại tiếp tục xem sách.

Đang xem sách đùng một cái lại hạ cờ, khiến cho Thiệu Tam Tỉnh như nhận ra cái gì, thử hỏi: “Đại công tử, có phải có thuyết pháp gì đó chăng?”

Thiệu Bình Ba an tĩnh đọc sách, không có trả lời hắn.

Đi theo nhiều năm, Thiệu Tam Tỉnh biết tính đại công tử, công tử không lên tiếng chính là không muốn nói nữa, cũng không cần tiếp tục hỏi, hơi hạ thấp người rồi lui xuống, không có tiếp tục quấy rầy.

Thiệu Bình Ba khẽ ngưng mắt, nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt lần nữa nhìn trở về trong cuốn sách.

Với hắn mà nói, trình độ nào đó thì hắn cũng không phải là bị thua ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, mà là bị thua bởi tay đám tu sĩ kia, đám tu sĩ kia can thiệp vào quá nhiều, dù là ở Tấn quốc hiện tại cũng như vậy, trình độ khống chế như thế, khiến cho hắn khó mà thi triển.

Nhất là đám học sinh hắn mang tới kia, giống như đụng phải một tấm màn sắt vậy, lực cản rất lớn, khó mà tham gia vào đến tầng tầng góc góc, phát huy được năng lực, nói trắng ra chính là khó mà nắm giữ được những thực quyền nhất định, mà đó cũng chính là căn cơ của hắn, căn cơ bất ổn, tương lai hắn cũng khó mà ổn được.


Thưa thớt một chút, lại thưa thớt thêm một chút nữa, càng ngày tu sĩ tham dự vào công việc quản lý càng vơi bớt đi, bắt đầu dùng thêm người trong thế tục, khi đó liền cần có người có năng lực đi ra làm việc, những học sinh kia đối với hắn, hoặc đối với tình cảnh trước mắt của bản thân hắn mà nói, đều là giống như vậy.

Cấp cho Triệu quốc ba phần lợi ích, theo tính cách nhất quán cường thế của Tấn quốc tất sẽ là không cho, mà thái độ của ba nước Tấn, Vệ, Tề khác nhau, liền sẽ không có cách nào thống nhất được hành động, thái độ của Tấn quốc buông lỏng, là do chính hắn thúc đẩy.

Lặng yên không một tiếng động cấp cho Ngưu Hữu Đạo một tai hoạ ngập đầu.

Hắn nghĩ thôi cũng có thể suy đoán ra được, tam đại phái Yến quốc sẽ không để cho Nam Châu tuỳ tiện đi ra phá cục, muốn kiềm chế Nam Châu không động đậy, thẳng đến khi nào cục diện một mực chuyển biến xấu đi, thì chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái sẽ ngã ngay, hắn muốn để cho Ngưu Hữu Đạo phải trơ mắt nhìn xem Nam Châu mà một tay hắn(NHĐ) tâm huyết xây dựng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, dưới đại thế, hắn trái lại muốn xem thử Ngưu Hữu Đạo còn có thể làm được trò trống gì.

. . .  . . .

Yêu Ma lĩnh, tồn tại cùng loại như Trích Tinh thành, Băng Tuyết các, trú đóng tại trên một dãy núi liên miên như Phiếu Miểu các, nhưng ở cách nhau rất xa.

Mặc dù cùng là tu sĩ, nhưng nhân loại luôn có độ bài xích nhất định đối với yêu ma quỷ quái, thế nên là yêu ma quỷ quái đều chỉ ưa thích tới nơi này làm giao dịch.

Trình độ nào đó, do điểm đặc biệt là một nơi hẻo lánh giống như bị lãng quên, quanh năm bị mây đen tụ tập bao phủ, khó thấy được ánh nắng.

Kiến trúc chủ đạo của Yêu Ma lĩnh được mở trên một núi đá to lớn, là một ngọn núi có hình thù giống như cái đầu lâu, tên là Ma cung, là tổng đàn lúc đầu của Ma giáo.

Chẳng qua hiện nay Ma giáo đã dần dần xuống dốc, chỉ vì nội bộ Ma giáo xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, Ô Thường!

Ô Thường, hiện tại là một trong chín đại Chí Tôn, trước khi quật khởi là Ma giáo hữu sứ, đoạn thời gian ngắn trước kia xảy ra không ít sự tình kỳ quặc, giáo chủ Ma giáo, cũng là nghĩa phụ của Ô Thường, bị chết. Ô Thường cũng không thể lên làm giáo chủ Ma giáo, sau đó Ma giáo liền không có giáo chủ, cũng không có hữu sứ Ma giáo.

Nhiều năm trước thánh nữ truyền thừa của Ma giáo, người nguyện dâng hiến chung thân của mình cho Ma giáo thế mà phát sinh tình yêu nam nữ với người, Ô Thường tức giận, thánh nữ vừa chết, vị trí thánh nữ Ma giáo này cũng đã biến mất, bây giờ Ma giáo chỉ có một vị là tả sứ làm đương gia.

Dưới thực lực tuyệt đối, Yêu Ma lĩnh tự nhiên trở thành lãnh địa của Ô Thường. Ô Thường có lẽ nể tình cũ, đúng là không có đuổi người Ma giáo đi, Ma giáo trở thành người canh giữ Yêu Ma lĩnh, trở thành thành trì cùng loại với Trích Tinh thành, thế nên tuy nói Ma giáo là người của Ô Thường, nhưng tựa hồ cũng không phải là người của Ô Thường.

Trên vách núi, Triệu Hùng Ca ngồi một chân buông thõng bên ngoài vách núi, một tay chống đất, một tay cầm bình hồ lô rượu rót vào họng.

“Gào!” Ở cách đó không xa trên sườn núi dốc, con Kim Mao Hống bỗng nhiên nhìn lên trời gầm lên giận dữ, răng nanh nhe ra um tùm, móng vuốt doạ người, cái đuôi dựng đứng mạnh mẽ như là roi thép.


Tựa hồ đang muốn nhắc nhở Triệu Hùng Ca, có người đến, có vẻ như nó cảm ứng được sự biến hóa của bầu trời.

Bóng mây đen bao trùm trên không trung biến hóa quỷ quyệt, thẩm thấu ra một tia sáng, ở trong thiên địa này trông như kỳ huyễn, tia sáng như tô thêm sắc màu cho thế giới âm trầm này.

Hồ lô rượu trong tay Triệu Hùng Ca cứng đờ, giọt rượu đọng trên mấy sợi râu mới mọc lại, mắt say lờ đờ nhìn ngắm tia sáng vừa ló ra như kỳ huyễn kia, tựa hồ như đang hồi ức về chuyện gì đó, ánh mắt như cười say mê chìm đắm trong chuyện cũ.

Cách đó không xa một người bay tới, một nam nhân trên mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt, trong ý cười mang theo sự tang thương, nhưng trên khuôn mặt cương nghị giống như đao gọt búa bổ kia lại lộ ra một cỗ ôn hòa, có một loại mị lực đàn ông khác biệt.

Một thân y phục lụa đen, bay phiêu dật như tiên lướt tới, tóc dài đón gió phần phật sau lưng, nửa đen nửa trắng, phần nửa trắng ở phía cuối tóc.

Người này chính là tả sứ Ma giáo – Nam Thiên Vô Phương.

Sau khi hạ xuống, hất hai tay áo ra đằng sau, tay áo rộng thùng thình cùng trường sam bay gọn ra phía sau, cũng cùng ngồi xuống xếp bằng bên cạnh Triệu Hùng Ca, nhìn bộ dáng tươi cười si si mê mê của Triệu Hùng Ca một chút, hỏi: “Cười cái gì vậy?”

Triệu Hùng Ca nói như mê đáp: “Thật đẹp!”

“Có lẽ đi.” Nam Thiên Vô Phương cũng quay qua nhìn chằm chằm cột ánh sáng kia một hồi, sau đó từ từ nói: “Ngươi chạy tới Nhà Tranh sơn trang đã kinh động đến vị kia, đã có tới hỏi qua về chuyện này.”

Triệu Hùng Ca: “Không có buộc ngươi xử trí ta chứ?”

“Chưa tìm thấy Ma Điển, hắn sẽ không dễ dàng giết ngươi, vật kia hữu dụng với hắn, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Nam Thiên Vô Phương thuận miệng nói trả lời, tiếp theo lại hỏi: “Ngươi là người cuối cùng tiếp xúc với thánh nữ, có thật sự đúng là chưa từng thấy qua Ma Điển chứ?”

Triệu Hùng Ca: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, thật sự chưa từng thấy qua.”

Nam Thiên Vô Phương: “Chí ít ngươi là người có khả năng biết hạ lạc của Ma Điển nhất.”

“Không biết.” Triệu Hùng Ca đáp gọn, ngẩng đầu rót rượu.

Nam Thiên Vô Phương: “Về sau nên thận trọng lại, nếu không chỉ là tự gây phiền toái cho bản thân ngươi mà thôi, hắn không thể giết ngươi nhưng lại có thể cầm tù ngươi.”

Triệu Hùng Ca: “Ta cũng không thể trơ mắt nhìn Thượng Thanh tông bị chặt đứt hương hỏa a?”

Nam Thiên Vô Phương: “Ngươi như vậy chưa chắc là đã giúp hắn, đoán chừng Phiếu Miểu các đã để mắt tới hắn rồi.”

Triệu Hùng Ca cười ha ha nói, “Ngươi đây là đang lo lắng cho hắn, hay là đang còn lo lắng cho một người khác hử?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Nam Thiên Vô Phương nhàn nhạt đáp, xuất thủ đoạt lấy hồ lô rượu trong tay hắn, cũng không chê bẩn, ngẩng đầu tu ừng ực nuốt vào.

Thống khoái uống một phen, tiêu sái ném hồ lô rượu trả lại, nói tiếp câu chuyện, “Lần này cục diện quá lớn, ngươi có muốn giúp hắn sợ là cũng không giúp được, lần này hắn gặp phải phiền toái thật sự.”

Triệu Hùng Ca bắt ôm hồ lô rượu đặt trước ngực, gật gù đắc ý nói: “Chưa hẳn, Đông Quách Hạo Nhiên thu được đồ đệ tốt.”

. . .  . . .

“Muội tử, nhìn xem có được không?”

Thương Thục Thanh đang muốn tìm Ngưu Hữu Đạo, đang đi đụng phải Quản Phương Nghi cũng đi về hướng bên này, người sau đung đưa trâm vàng cài trên đầu tóc xong lên tiếng gọi hỏi.

Thương Thục Thanh nhìn chăm chú một trận, không có phát hiện có gì đặc biệt, chính là một cây trâm vàng lại không thể vàng hơn, không có gì tô điểm, thuần vàng kim.

Giống như trang sức của những quý phụ nhân nhà địa chủ giàu có, Thương Thục Thanh không biết khi nào nàng lại thích đồ vật thường tục như thế, bất quá vẫn là gật đầu cười nói: “Thứ gì đeo trên đầu đại tỷ cũng đều đẹp cả.”

“Khẩu thị tâm phi*.” Quản Phương Nghi cười khanh khách một tiếng, chỉ chỉ trên trời, “Đúng là hơi thường tục một chút, bất quá cũng coi như là ông trời có mắt, để tên kia khai khiếu*, thế mà biết mua thứ này cho ta, chọc ta thật sự vui vẻ.” (*nói 1 đằng nghỉ một nẻo)

Thương Thục Thanh kinh ngạc, “Đạo gia tặng ư?”

Quản Phương Nghi: “Đúng nha, ngươi nghe có phải cũng không dám tin tưởng có đúng không?”

Thương Thục Thanh không khỏi nhìn cây trâm kia nhiều thêm chút, ngược lại là ẩn ẩn có chút hâm mộ.

Đúng lúc này, Ngưu Hữu Đạo từ trong nội viện xách cái túi da đi ra, nhìn thấy hai người nói nói, lên tiếng, “Lại đang nói xấu gì sau lưng ta có phải không?”

“Có tật giật mình!” Quản Phương Nghi khinh bỉ đáp lại, lắc cái mông, đong đưa quạt tròn, phất đuôi cây trâm vàng cài trên tóc đong đưa xong cái người bỏ đi.

Hai người đưa mắt nhìn theo một trận, Thương Thục Thanh bu lại, Ngưu Hữu Đạo nhìn bóng lưng Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, “Nữ nhân này a, cả ngày chỉ biết lượn lờ, cũng không biết siêng năng tu luyện, đầu óc cũng chưa nói tốt tới bao nhiêu, ta thật rất hoài nghi, nàng nhiều năm sống tại một nơi Tề kinh lang hổ, lại rêu rao như thế, sao có thể còn sống được đến tận bây giờ không biết?” Nói xong vừa đi vừa lắc đầu.

Thương Thục Thanh hé miệng cười trộm nói, “Đại tỷ là người có phúc khí.”

Kỳ thật nàng thật sự rất hâm mộ Quản Phương Nghi, nàng phát hiện Quản Phương Nghi thật hợp với Ngưu Hữu Đạo, trong từng lời nói cử chỉ của hai người cho người ta một loại ảo giác, tựa hồ như hai người là đồng lứa vậy, Hắc Mẫu Đơn nàng cũng đã tiếp xúc qua, ở trên người Hắc Mẫu Đơn khi tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo nàng cũng không cảm thấy có loại cảm giác này.

Vừa dứt lời, nàng lại có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn, hỏi: “Có việc hử?”

Thương Thục Thanh thử nhắc nhở: “Nghe nói thứ sử Hạo Châu Tô Khải Đồng suất lĩnh viện quân đi trợ giúp bình định lại bị phản quân đánh bại, đây đã là đợt viện binh thứ ba bị đánh bại.” Nói xong quan sát sắc mặt hắn, có chút nhìn mặt mà nói chuyện.

Thương Triều Tông đúng là thật gấp, chính mình lại không làm gì được, ám muội xúi muội muội ở bên này, để muội muội nghĩ biện pháp khuyên nhủ thử.

Ngưu Hữu Đạo vừa nghe liền biết chuyện gì, cho một câu xong liền đi, “Chờ đã, cần giữ vững bình tĩnh!”

Thương Thục Thanh đưa mắt nhìn hắn rời đi, có chút nhụt chí hạ thấp đầu, không còn dám nói thêm cái gì.

Ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nàng càng ngày càng có áp lực, dù Ngưu Hữu Đạo chỉ ngồi đó nhắm mắt tĩnh tọa để nàng chải đầu, cũng sẽ mang đến cho nàng một loại cảm giác áp lực vô hình. . .  . . .

Ra khỏi sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đi thẳng đến khách viện, ở trong khách viện gặp được Vân Cơ luôn mang khăn lụa trên mặt che lấy, không lộ diện mạo thật.

Sau khi hai người vào trong phòng khách ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo đặt cái túi da lên trên bàn, nói:  “Đây là Linh Nguyên đan dành cho ngươi tu luyện, hẳn là đủ cho ngươi dùng một đoạn thời gian.”

Vân Cơ hơi gật đầu cám ơn, hỏi: “Người kia điều tra như thế nào rồi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất đi.”

Vân Cơ giật mình, “Chẳng lẽ thật là. . .”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay cắt ngang, có một số việc chỉ có thể hiểu mà không nói ra, “Vân Hoan huynh đã suất lĩnh người chạy đến, còn đang trên đường đi, đoán chừng không đến mấy ngày nữa là tới. Còn có Quỷ Mẫu bên kia nữa, cũng đã suất lĩnh quỷ tu Hãm Âm sơn chạy đến, tóm lại ta sẽ làm tất cả như thật luôn, ngươi cũng cần coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết, ở lại đây an tâm tu luyện, ta đã sai người chuẩn bị sơn động cho ngươi, sẽ không để chậm trễ việc ngươi tu luyện.”

Vân Cơ chỉ có thể tỏ thần sắc ngưng trọng nhẹ gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.