Đạo Quân

Chương 623: Dùng Xích Liệp Điêu




Chương 623: Dùng Xích Liệp Điêu
Phong mật thư này thì không đưa cho Quản Phương Nghi xem, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp trả lại cho Viên Cương đem đi xử lý.
Viên Cương liếc mắt Quản Phương Nghi cái, xong quay người rời đi.
Quản Phương Nghi lại không ngốc, biết tin tức Viên Cương mang đi kia mới thật sự là tuyệt mật, lập tức một mặt khó chịu, “Đạo gia, ngươi vẫn là không tín nhiệm ta.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Ngươi suy nghĩ nhiều, có một số chuyện ngươi bây giờ biết cũng không có tác dụng gì. Có một số chuyện càng ít người biết càng tốt, quá nhiều người biết đến, càng dễ khiến ta bị phân tâm, đến thời điểm cần cho ngươi biết, tự nhiên sẽ cho ngươi biết, cái này không liên quan đến việc có tín nhiệm ngươi hay không tín nhiệm gì cả.”
Trước mắt chuyện có liên quan đến Cao Kiến Thành, thật sự là không thể coi thường được, nên bên này tạm thời sẽ không để cho bất kỳ thêm người nào khác biết đến.
Quản Phương Nghi bĩu môi, “Nói cho cùng, vẫn là không tín nhiệm ta. Dựa vào cái gì có một số chuyện Hầu Tử có thể biết, còn ta lại không thể biết? Tốt, có một số việc càng ít người biết càng tốt cũng không sai, về sau ta vất vả chút, giấu giếm Hồng Kiểm* Hầu Tử (*mặt đỏ) mới được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Được rồi, ta cho các ngươi một cái cơ hội công bằng, cho các ngươi 1 cái sự tình đơn giản để khảo nghiệm, ai làm được, về sau liền giao cho người đó chủ trì.”
Quản Phương Nghi lườm lườm, hiếu kỳ hỏi: “Làm cái gì?”
“Hố phân!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại nói, “Ai có thể nhảy vào bên trong đó ngốc một ngày, về sau liền cho người đó chủ trì.”
Quản Phương Nghi thần sắc run rẩy, nàng mới không đi làm loại chuyện buồn nôn này, ‘xì’ một tiếng, “Biến thái!”
“Hắn chính là biến thái như vậy.” Ngưu Hữu Đạo xích mặt lại gần sát mặt nàng, “Hắn có thể nhặt đồ vật rơi vào trong hố phân đó lên đớp một miếng, thí dụ như  lá thư vừa rồi, ngươi làm được không?”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương, có vẻ như Viên Cương đã từng làm qua loại sự tình này rồi thì phải, Quản Phương Nghi lập tức bị buồn nôn quá sức, bước lui về sau một bước, kiểu giống như sợ Ngưu Hữu Đạo đang nói miệng bất chợt có thể phun ra phân ý, khá là bất mãn nói: “Ta là nữ nhân, hắn là nam nhân, so cái này không khỏi quá không công bằng, sao ngươi không bảo hắn so sinh con với nữ nhân đi?”

Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ lắc đầu, chịu không được nữ nhân chơi bộ này, thời điểm cần thì đòi nam nữ bình đẳng, đến lúc không cần thì nói kiểu mình là nữ nhân, trái phải đều có lý hết, kỳ thật chính là không nói đạo lý, bèn hỏi lại: “Một mình ngươi có thể sinh con được không?”
Quản Phương Nghi trợn trắng mắt, “Nói nhảm.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đi tìm nam nhân hỗ trợ sinh, hắn cũng đi tìm nữ nhân hỗ trợ sinh không được sao? Cùng đồng dạng điều kiện, ngươi một năm chỉ có thể sinh 1 đứa, hắn một năm có thể sinh tới 100 đứa, ngươi lấy cái gì mà so đây?”
Quản Phương Nghi nhất thời không có kịp phản ứng lại là có ý gì, chờ đến khi kịp phản ứng lại về sau, có chút câm nín, phát hiện mình ở trước mặt vị này rất khó cãi lý, bèn phang một câu, “Vô sỉ!”
Ngưu Hữu Đạo cười ‘ha ha’, chợt nghiêng đầu nhìn về phía không trung, chỉ thấy trên không có một con phi cầm chở người từ đằng xa bay tới.
Người đến không phải ai khác, là chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt chạy tới.
Hoàng Liệt còn tính là thủ quy củ, cũng không có trực tiếp xâm nhập thẳng vào Nhà Tranh sơn trang, hạ xuống trước cửa ngoài sơn môn rồi nhờ người vào thông báo một tiếng.
Được biết Hoàng Liệt muốn vào, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là cho mời, cũng tự mình đi ra sơn trang nghênh đón, bất quá khi xuống gác cao, lại kêu người gọi Đoàn Hổ tới, thì thầm bàn giao với Đoàn Hổ một phen, Đoàn Hổ sau đó gật đầu rời đi.
Đạt được đồng ý cho vào, đám Hoàng Liệt lần nữa khống chế phi cầm từ cổng sơn môn bay lên, bay tới hạ xuống bên ngoài cửa Nhà Tranh sơn trang.
Người đến gồm có ba người, Hoàng Liệt cùng với một tên trưởng lão tùy hành, còn có một tên đệ tử đi theo nữa.
Chủ khách gặp nhau không tránh khỏi hàn huyên khách sáo, khuôn mặt Hoàng Liệt rất là vui vẻ, sự tình trước đó hắn lo lắng đã không có phát sinh, lợi ích thật sự vẫn là thêm nhiều hơn địa bàn ba quận, toàn bộ thuận lợi thuộc sử hữu về Đại Thiền sơn, Ngưu Hữu Đạo cũng không nhúng chàm, làm sao có thể không cao hứng cho được.
Ngưu Hữu Đạo mời đi vào, Hoàng Liệt bảo hai tên tùy hành tiến vào trước, bản thân hắn không đi vào, mà mời Ngưu Hữu Đạo ra bên ngoài sơn trang đi dạo một chút.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ đáp ứng, cùng hắn ra giữa sơn thủy dạo mát.

Không có người ngoài, Ngưu Hữu Đạo đang chỉ chỏ địa hình chung quanh giới thiệu một lúc liền quay về chủ đề chính, hỏi: “Hoàng chưởng môn lần này đến đây thế nhưng là có chuyện gì vậy?”
Hoàng Liệt thu lại vẻ mặt tươi cười, buông tiếng thở dài nói, “Còn có thể có chuyện gì nữa, Yến quốc loạn trong giặc ngoài, đã sắp sửa đến bờ giông tố rồi, lão đệ chẳng lẽ còn không có chút lo lắng nào sao?”
Nào chỉ có mỗi mình hắn lo, chỉ sợ là toàn bộ tu hành phái trong Yến quốc này bao gồm cả tam đại phái, không có ai là không lo lắng thế cục hiện giờ cả.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục dạo bước, “Lo lắng thì có lợi ích gì, chúng ta ngay cả nội bộ Yến quốc cũng đều khó mà đả động được, chớ nói chi là đối mặt với các thế lực cường thế của các nước tham gia, việc này không phải lực lượng mỗi ngươi và ta là có thể ngăn cản. Trời sập có người ở trên cao đỡ lấy, tam đại phái đứng mũi chịu sào, trước hết để cho bọn hắn đi ứng đối trước đi, trước mắt chúng ta cũng chỉ có thể là theo dõi.”
Cũng không thổ lộ ra chuyện Đồng Mạch đang có mưu đồ bí mất với Nam Châu.
Hoàng Liệt: “Yến quốc sụp đổ, chúng ta há lại có thể có quả ngon để ăn, chư quốc cường quyền, há lại dễ dàng cho chúng ta tiếp tục chiếm lĩnh lấy lợi ích một phương cơ chứ? Đương nhiên, lão đệ ngươi thì không giống rồi, bây giờ xem ra, hay là lão đệ ngươi có tầm nhìn lâu dài, không chiếm địa bàn, cũng không cần dựa vào địa bàn đi nuôi sống nhiều người như vậy, muốn bứt ra cũng dễ dàng, đi đâu cũng đều được, nhưng Đại Thiền sơn ta có nhiều đệ tử như vậy, rời đi Yến quốc này lại có thể đi đâu? Chư quốc các thế lực nào có thể yên tâm để cho Đại Thiền sơn ta xâm nhập?”
Loại lời này, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ liền nghe nghe một chút rồi thôi, nói thì có vẻ như dễ dàng lắm, nhưng nếu hắn muốn rút người ra, cũng không có dễ dàng như vậy được, Lưu Tiên tông, Linh Tú sơn, Phù Vân tông, mấy người đó phải làm sao bây giờ, vứt bỏ ư? Nam Châu Thương Triều Tông cũng từ bỏ luôn? Thật muốn làm như vậy, nào khác gì tự cầm tảng đá lên nện chân mình, rồi từ này về sau sẽ lại không có môn phái nào nguyện ý nghe hiệu mệnh hắn, các chư hầu cũng sẽ không tiếp tục lại tín nhiệm hắn, coi như có thể bứt ra, về sau cũng chỉ có thể rơi vào hạ tràng cúi đầu nghe lệnh người ta, không nói tâm huyết nhiều năm như vậy một mồi lửa cháy rụi, mà đến lúc đó, chỉ còn có thể đi bán mạng cho người khác, như vậy thì thật sự là coi như thân bất do kỷ luôn thật rồi.
Hoàng Liệt lại nói: “Nghe nói người đích thân ra mặt tham gia vào phía Thương Châu bên kia không phải ai khác, chính là huynh trưởng kết bái Toàn Thái Phong và tỷ tỷ kết bái Huệ Thanh Bình của lão đệ ngươi, có vẻ như là do không đạt được mục đích ở chỗ ngươi mà đi vòng sang Thương Châu, kết quả lại đắc thủ được Thương Châu, thành công làm bùng lên phân tranh.”
Hai người đi lên đỉnh một ngọn núi, ngừng chân đứng song song nhau trông về phía xa, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng yên, lắc đầu nói: “Thuyết pháp này quá mức phiến diện, hiện tại xem ra, chỉ có thể nói là họ đã sớm có dự mưu, nếu không Thương Châu làm sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy bị dụ làm phản liền làm phản, có thể thấy được Yến quốc đã thủng trăm ngàn lỗ, đã sớm bị người để mắt tới những lỗ thủng này.”
Hoàng Liệt hơi suy tư chút gật nhẹ đầu, cảm thấy có lý, không có chuẩn bị chu đáo chặt chẽ trước đó, coi như Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình đến Thương Châu có thể đắc thủ được, mọi chuyện cũng không có bạo phát nhanh như vậy được, Khúc Vân Không cùng Ngô Công Sơn một người là chương môn tọa trấn môn phái tu hành tại Thương Châu, một người là đầu lĩnh chư hầu ủng binh tự lập một phương, không có kế hoạch chặt chẽ chu đáo, không phải nói muốn giết liền có thể giết, Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình trước khi tới đây, hẳn có lẽ là cũng đã sớm chuẩn bị trước ở tại Thương Châu bên kia rồi.
Từ đó, có thể thấy được mục đích của hai người này khi đến Nhà Tranh sơn trang, là muốn lợi dụng Nam Châu để làm cho nội bộ Yến quốc càng loạn thêm, Nam Châu cũng không phải là quân cờ chủ yếu.
Hoàng Liệt lần này tới đây mục đích đúng là để muốn hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị làm sao để đối mặt với thế cục hiện nay, hắn cũng biết Ngưu Hữu Đạo sẽ không cam tâm từ bỏ Nam Châu, lúc này song phương không tồn tại bất cứ mâu thuẫn gì, mục đích là nhất trí, đều muốn bảo trụ Nam Châu.

Từ góc độ nào đó mà nói, thì là Đại Thiền sơn đã công nhận năng lực của Ngưu Hữu Đạo, gửi hi vọng vào Ngưu Hữu Đạo có thể có biện pháp hóa giải.
Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo trước mắt đích thật là không có biện pháp gì, triều đình Yến quốc bên kia còn chưa tới lượt hắn chui ra khoa tay múa chân, càng không cần phải nói tới là đả động được tới ý chí của Hàn Tống.
Chư quốc chiến tranh, cục diện quá lớn, tình huống nắm giữ được cũng có hạn, không cách nào cho ra phán đoán hữu hiệu, trước mắt với thực lực hiện tại của hắn còn chưa thể đả động được cái gì.
Không nhận được đáp án mình muốn, Hoàng Liệt cũng chưa vội vã rời đi, Ngưu Hữu Đạo xã giao giữ khách, hắn cũng liền đáp ứng ở lại tạm một đêm rồi đi.
Lúc cùng Ngưu Hữu Đạo quay trở lại Nhà Tranh sơn trang, con ngươi Hoàng Liệt bỗng nhiên co rút lại, chú ý tới ở trên gác cao có thân ảnh quen thuộc kia, nam tử áo thêu bông dạo nọ đang đứng dựa vào một chỗ lan can. . . . . .
Lúc chạng vạng tối, một con Kim Sí xà xuống lao vào trong một khu nhà cửa.
Trong phòng, Công Tôn Bố đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía con Kim Sí đang đậu trên bệ cửa sổ kia, con Kim Sí kêu “ục ục”, ánh mắt nhìn ngó trong phòng tìm kiếm.
Thần sắc Công Tôn Bố biến ảo.
Nghe được động tĩnh, bên ngoài có một tên đệ tử đi tới, đang muốn ôm lấy Kim Sí đem đi, Công Tôn Bố lên tiếng ngăn lại, phất phất tay, ra hiệu cho đệ tử kia lui ra.
Đệ tử kia lĩnh mệnh thối lui, cũng không nghĩ ngợi gì, có lẽ là cơ mật không nên cho nhiều người biết, Ngũ Lương sơn bây giờ chuyên phụ trách về phương diện này, nên quy củ đều hiểu.
Không có trải qua tay những người khác, Công Tôn Bố tự mình đi đến ôm lấy con Kim Sí trên bệ cửa sổ đi vào. . .  . . .
“Viên gia, lại xuất hiện.”
Đoàn Hổ nhanh chóng chui tọt vào gian phòng của Viên Cương, gặp được Viên Cương, cấp tốc chỉ chỉ hướng Ngũ Lương sơn nói, lời nói có ý riêng.
Hắn vừa cải trang sau đó trở về được không lâu, thì đột nhiên nhận được tin tức khẩn cấp từ Ngũ Lương sơn bên kia, lập tức chạy tới gặp Viên Cương đầu tiên.
Viên Cương đang còn ngồi lau Tam Hống Đao, con mắt đột nhiên lộ ra tinh quang, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhanh, theo kế hoạch đã dự định, lập tức cho Ngô Tam Lưỡng và Lôi Tông Khang đuổi theo, dùng Xích Liệp Điêu!”

“Vâng!” Đoàn Hổ cấp tốc quay người chạy như bay.
Viên Cương nâng đao, để nằm ngang ở trước mắt, nhìn xem bóng mình phản chiếu trên thân đao sáng loáng, tâm tình nặng nề.
Đoạn thời gian trước, không lâu sau khi hắn khởi động tai mắt được sắp xếp vào trong nội bộ Ngũ Lương sơn, tiến hành chải vuốt tin tức Ngũ Lương sơn lui tới, liền phát hiện ra dị thường.
Ngay tại thời điểm Nhà Tranh sơn trang bị tập kích không lâu sau, liền có một con Kim Sí đi riêng tới chỗ Công Tôn Bố bên kia.
Cái này vốn không có cái gì, ai mà có thể không có chút chuyện riêng tư của mình chứ, vốn cũng không có gì đáng phải để tâm, thế nhưng Công Tôn Bố đang nằm ở vị trí không thể coi thường, Ngưu Hữu Đạo đem toàn bộ vốn liếng phó thác cho Viên Cương hắn, hắn không thể không cẩn thận nhiều hơn mấy phần.
Đằng sau đó hắn âm thầm tiến hành loại trừ tất cả Kim Sí của Ngũ Lương sơn, căn cứ thời gian Kim Sí có ở hay không tiến hành chải vuốt, vậy mà phát hiện Kim Sí liên hệ cùng Công Tôn Bố không thuộc trong hàng ngũ Kim Sí của Ngũ Lương sơn nuôi.
Nhưng mà cơ hội đã bỏ lỡ, Kim Sí kia đã rời đi, không có manh mối để truy tra ra đường đi.
Nhưng hắn tin tưởng Kim Si liên hệ với Công Tôn kia sẽ không chỉ xuất hiện một lần, nhất định trả sẽ có lần thứ hai, thế là hắn cấp tốc bí mật triển khai bố trí, một khi Kim Sí liên hệ lại xuất hiện, lập tức tiến hành khóa chặt nó trước tiên.
Kết quả bố trí chưa được bao lâu, nó liền lại xuất hiện. . .  . . .
Dưới trời chiều, một con Kim Sí mới từ tông viện Ngũ Lương sơn cất cánh bay lên, ở phụ cận trong núi rừng lập tức có một con Xích Liệp Điêu bay ra đuổi theo.
Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng vội nằm sát trên lưng Xích Liệp Điêu, hai mắt nhìn chằm chằm điểm đen đang bay đi xa kia. . .  . . .
Nam Sơn tự, phòng bếp đang còn bận rộn, Hoàng Liệt tới, khẳng định phải thiết yến khoản đãi, Ngưu Hữu Đạo muốn đích thân làm tiệc.
Thời điểm này Quản Phương Nghi nhập “khẩu”* ở gian phòng Ngưu Hữu Đạo luôn, loại trường hợp này bình thường nàng nhất định phải bồi cùng rồi.(* miệng ăn)
Lúc hai người đi ra mái hiên, Quản Phương Nghi có vẻ như tùy ý hỏi, “Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng đột nhiên muốn một con Xích Liệp Điêu rồi lặng lẽ cưỡi rời đi, có phải ngươi lại an bài bọn hắn đi xử lý sự tình gì đó lén lút mờ ám rồi phải không?”
Ngưu Hữu Đạo ‘nha’ một tiếng, ngược lại là có chút ngoài ý muốn, chuyện Viên Cương âm thầm đi bí mật bố trí hắn cũng không rõ ràng cho lắm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.