Đạo Quân

Chương 616: Chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm quỷ cũng phong lưu




Chương 616: Chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm quỷ cũng phong lưu
Quản Phương Nghi một mặt đầy nộ khí trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, khó có thể tin nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Ai!” Mặt luôn luôn nghiêm nghị Trần bá cũng không nhịn được lộ ra vẻ dở khóc dở cười, thẳng thắn ngay thẳng nói, “Đạo gia sờ soạng cái mông người ta! Người ta là một cái đại cô nương, ngươi đi làm như vậy với người ta, người ta có thể không động thủ sao? Cái này thuần túy là Đạo gia tự tìm. Cái này nếu để cho Long Hưu biết được, không phải là tự tìm phiền phức sao?”
“. . .  . . .” Quản Phương Nghi á khẩu cạn lời, chợt vẻ mặt dần dần hiện ra cổ quái, Ngưu Hữu Đạo nàng vẫn là hiểu rõ một điểm, không biết vì nguyên nhân gì, từ trước đến nay vẫn giữ một khoảng cách với nữ sắc, chưa bao giờ thấy hắn từng làm loạn qua, đây là người lý trí đến tận xương tủy, không có khả năng làm ra loại chuyện xúc động này.
Làm sơ phỏng đoán, đối tượng “phi lễ” lại là Dịch Thư, nàng đại khái đã đoán được chút gì, khua tay nói: “Đi, đi xem một chút!”
Hai người nơi này vừa rời đi, phía bên kia Dịch Thư vừa hầm hầm trở về, tìm tới sư huynh đồng môn, hô gọi hỗ trợ đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ sách.
Nói đùa cái gì vậy, nơi này là địa bàn của Ngưu Hữu Đạo, ngươi “rủ” đi bắt Ngưu Hữu Đạo, chưởng môn có biết không vậy?
Tự nhiên nảy sinh ra chuyện như vậy, lập tức kinh động đến Long Hưu, Long Hưu đi ra ngoài đứng ở dưới mái hiên nghe bẩm báo cũng kỳ quái.
Hắn an bài chuyện này là có ẩn tình khác, không nên để cho người khác biết, bèn phất tay cho toàn bộ những người khác lui xuống, gọi Dịch Thư vào trong nhà sau đó mới hỏi han, “Hắn vỗ lễ với ngươi? Không đến mức đi, thật ra ta ngược lại thấy ngươi trước nay luôn đối xử với hắn không quá khách khí thì đúng hơn, nói nghe một chút, làm cái gì mà kêu vô lễ hử?”
Khuôn mặt Dịch Thư trắng đỏ xen lẫn, thật sự là rất xấu hổ mở miệng, lắp bắp nói: “Hắn nói. . . Hắn nói hắn thích con.”
“Ây. . .” Long Hưu sửng sốt một chút, kém chút phì cười ra thành tiếng, phát hiện tên Ngưu Hữu Đạo này thật đúng là có đủ nghiêm túc, bèn giang hai tay ra nói: “Đây là chuyện tốt a! Nam nữ yêu thích nhau là chuyện rất bình thường, hắn biểu đạt tình cảm ái mộ với ngươi thì có cái gì không đúng sao? Chí ít đã chứng minh là ngươi tốt, nói rõ ngươi đã làm cho người khác ưa thích, người ta mới có thể nói ra lời nói như vậy. Ngươi không tiếp nhận có thể cự tuyệt, cần phải tức giận như vậy sao?”
“Ai nha, sư phụ, không phải chuyện ấy.” Dịch Thư tức bực giậm chân.
Long Hưu: “Đó đến tột cùng là chuyện gì? Ngươi nói cho rõ ràng đi! Tiêu Dao cung chúng ta chính là hàng danh môn đại phái, cũng không thể trắng trợn đi làm chuyện không nói đạo lý sự tình a?”

Dịch Thư lại dậm chân nói: “Người này cực kỳ vô sỉ, hắn còn nói hắn phải gặp sư phụ ngài để xin cầu hôn, muốn cưới con!”
“Ha ha. . .  . . .” Long Hưu nhịn không được nữa, trong nháy mắt bật cười vui vẻ hết sức, chỉ chỉ đồ đệ của mình, một bộ dạng không biết nói gì nàng nữa.
Dịch Thư nổi giận, “Sư phụ, đệ tử chịu nhục, ngài còn cười được? Điều này nói rõ hắn căn bản không có để Tiêu Dao cung chúng ta vào mắt gì cả!”
Nàng hiện tại xem như đã triệt để tin phục những lời mà Trần Đình Tú nói trước đó, thử hỏi ngay cả nàng mà tên này còn dám đi phi lễ, nào có một chút ý tứ coi trọng Tiêu Dao cung gì.
Long Hưu khoát tay áo, dở khóc dở cười nói: “Người ta thích ngươi, muốn cầu hôn cưới ngươi, có cái gì không bình thường sao? Đây là chuyện tốt mà! Lại nói, quyền chủ động nằm ở phía chúng ta bên này, ngươi lấy hay là không lấy nói một tiếng là được mà, đáng giá bởi vì vậy mà đi bắt người ta hay sao?”
Dịch Thư thực sự khó mà nói ra là bị người ta sờ soạng cái mông, nàng là một hoàng hoa đại khuê nữ, nhận định đây là sự trong sạch của nữ nhân, một khi bị truyền ra, sau này để nàng còn thế nào ra ngoài gặp người khác? Nàng chỉ muốn bắt lấy Ngưu Hữu Đạo đem giết đi, để tiết hết mối hận trong lòng, tiện thể diệt khẩu luôn!
Thấy sư phụ có vẻ thủng thẳng không đi, nàng có chút phát điên, “Sư phụ, không phải như ngài nghĩ, tên kia quá vô sỉ, thế mà. . . Thế mà động tay động chân với con! Hắn bị con đả thương sau đó trốn vào trong Lưu Tiên tông, tóm lại nhất quyết không thể để cho hắn chạy, con nhất định bắt hắn lôi ra thiên đao vạn quả*!”
Long Hưu sửng sốt, không cười được nữa, lạnh giọng nói: “Ngươi đi đả thương hắn?”
Thấy sư phụ không quan tâm mình bị người ta động tay động chân, ngược lại lại đi quan tâm người ta bị đả thương, Dịch Thư lập tức ủy khuất không chịu được, “Hắn vô lễ với con, con không đánh hắn, còn có thể bỏ qua cho hắn không bằng?”
“Hồ đồ!” Long Hưu trong nháy mắt trở mặt, vung tay áo chỉ về phía mặt nàng giận dữ mắng mỏ, “Ngươi có biết thế cục trước mắt hiện như thế nào không? Người Lăng Tiêu các với Thiên Nữ giáo chạy đến đây ngươi không thấy được sao? Một khi đẩy hắn vào tuyệt lộ, ngươi có nghĩ tới hậu quả ra sao chưa?”
Dịch Thư nước mắt ứa ra, rơi lã chã chực khóc nói: “Sư phụ, chẳng lẽ ở trong mắt ngài, trong sạch của đệ tử không đáng một đồng hay sao?”
Long Hưu giận dữ mắng mỏ: “Cái gì đáng mà đáng? Hắn có làm gì ngươi đâu? Hắn dám làm gì ngươi sao? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu*, nam nhân truy cầu nữ nhân có lỗi sao? Đáng giá để ngươi chuyện bé xé ra to sao? Còn đi đả thương người ta, có phải ngươi cho là ngươi là đệ tử Tiêu Dao cung liền có thể muốn làm gì thì làm trong thiên hạ này rồi? Không biết trời cao đất rộng, ta cảnh cáo ngươi, về sau còn dám làm càn như vậy, ta liền cưỡng ép gả ngươi cho hắn luôn, để cho ngươi biết cái gì gọi là đau khổ!”

Dịch Thư đứng tại đó thân thể run rẩy, không khống chế nổi tâm tình của mình nữa, nghẹn ngào rơi lệ, thương tâm gần chết.
Long Hưu đi qua đi lại một hồi, lại tiếp tục ngừng lại ở trước mặt nàng, trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo đang ở nơi nào?” Thấy nàng không nói lời nào, lập tức lại gia tăng ngữ khí, “Ta hỏi ngươi người đang ở nơi nào, ngươi không nghe thấy?”
Dịch Thư nức nở nói: “Vừa nãy mới trốn vào Lưu Tiên tông, hiện tại không biết.”
“Hồ nháo!” Long Hưu bỏ lại cho câu mắng xong phất tay áo rời đi, gọi thêm mấy tùy hành, chạy thẳng đến Lưu Tiên tông. . .  . . .
Trong Lưu Tiên tông, Quản Phương Nghi đi đến, bước thẳng tới một gian phòng, Ngô lão nhị đang canh giữ ở cửa ra vào bước đến chỉ chỉ rồi nhường lối cho nàng đi vào.
Trần bá không tiến vào, tới đứng cùng Ngô lão nhị nhìn, xong lên tiếng hỏi, “Đạo gia không có sao chứ?”
Ngô lão nhị: “Thương thế không nhẹ, nhưng không cần lo lắng cho tính mạng.”
Trần bá lắc đầu, “Sao lại phải tự làm khổ mình như thế.”
Ngô lão nhị cũng lắc đầu, nói khẽ: “Gan thật bự nha, ngay cả mông của đồ đệ Long Hưu cũng dám bóp, không biết đại tỷ có ăn dấm chua(*ghen) không nữa, ngươi không có nói cho đại tỷ chứ?”
Người trong nhà ngoài nhà, đều cho là Ngưu Hữu Đạo có một chân với Hồng Nương, dù sao năm đó ở Phù Phương viên hai người liền đã ở cùng một chỗ, ai có thể tin tưởng cô nam quả nữ ở cùng chỗ lại có thể không xảy ra chuyện gì?
Trần bá: “Hồng Nương hỏi ta nguyên nhân, ta có thể không nói sao?”

“Đừng có để đã bị thương còn bị thương thêm nữa là được.” Ngô lão nhị quay đầu ‘chậc chậc’ lên tiếng , có vẻ như lo lắng Quản Phương Nghi ăn dấm chua.
Quản Phương Nghi đẩy cửa bước vào trong cũng thuận tay đóng cửa lại, Ngưu Hữu Đạo đang nằm trên giường bên kia sắc mặt khó coi, mở đôi mắt nhìn xem nàng đến gần.
Vuốt vuốt mép váy sau mông, Quản Phương Nghi nghiêng người ngồi ở bên cạnh giường, nhìn nhìn sơ qua vết máu ở khóe miệng với trên y phục của hắn, rồi đưa tay ra bắt lấy cổ tay hắn kiểm tra.
Sau khi điều tra xong, trên mặt Quản Phương Nghi lộ ra mặt khinh bỉ, tiện tay vứt cổ tay hắn xuống một bên, châm chọc nói: “Đạo gia tu hành giới đại danh đỉnh đỉnh, vì sờ cái mông của một nữ nhân bị nữ nhân đánh cho trọng thương, truyền đi ra coi như thật sự thành trò chê cười, ngươi đây là ngay cả mặt mũi cũng không cần a!”
Ngưu Hữu Đạo nằm ở đó than thở nói: “Chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
“Mẫu Đơn a, Hắc Mẫu Đơn đã sớm chết, nếu nàng nhìn thấy ngươi trong cái dạng này, không biết có bị ngươi làm cho tức giận mà sống lại luôn không chừng.” Quản Phương Nghi càng mỉa mai hơn, hỏi lại: “Đạo gia, không nghĩ tới ngươi còn có khẩu vị này, sao, cái mông của cô nương trẻ tuổi có cảm xúc như nào?”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn, “Ta đã bị thương như vậy rồi, ngươi còn không có một chút đồng cảm nào sao?”
“Tự tìm, trách ai nha.” Đang khi nói chuyện, Quản Phương Nghi thò tay mò lên ngực Ngưu Hữu Đạo, đột nhiên dùng sức nhấn mạnh xuống, Ngưu Hữu Đạo vốn đang bị thương hai mắt đột ngột căng ra, kém chút thổ huyết, một tay đưa lên cầm tay nàng vứt ra, cũng ho khan hai tiếng.
Quản Phương Nghi cười khanh khách một tiếng, cúi người theo dõi hắn, “Ta nói Đạo gia này, bị thương đến dạng này, tình huống như thế nào vậy?”
Ngưu Hữu Đạo thở dốc một hơi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Long Hưu an bài Dịch Thư kéo ta đi dạo chơi.”
Quản Phương Nghi lập tức hiểu, quả nhiên không sai  biệt lắm so với dự đoán của nàng, nàng có biết ý đồ của Long Hưu, lúc trước khí đi Tiêu Dao cung, lúc đó Ngưu Hữu Đạo đã có nói qua với nàng, còn lấy nàng ra làm tấm chắn nữa. Bèn vừa giễu giễu vừa nói: “Đáng giá hạ vốn liếng nặng như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo ai oán thở dài: “Long Hưu cao cao tại thượng, hàng cấp cao tự mình đích thân pháp giá tới Nhà Tranh sơn trang, ta trước đó còn cảm thấy có chút kỳ quái, chờ đến khi Long Hưu an bài Dịch Thư đến, ta liền ý thức được tình huống không đúng, không xuống vốn liếng chơi cứng một chút, Long Hưu tám chín phần mười sẽ để Dịch Thư lưu lại tại Nhà Tranh sơn trang này. Ngay cả hắn sẽ dùng cái cờ gì ta đều có thể đoán được một hai nữa là, trước mắt chuyện Nam Châu hưng binh chính là cái cớ tốt nhất, nếu thật sử để cho hắn lưu nữ nhân kia lại đây giám sát, về sau sẽ có dây dưa.”
Quản Phương Nghi bật cười không ngừng nói, “Hắn vẫn có thể để cho Dịch Thư lưu lại mà, lấy lý do chiếu cố thương thế cho ngươi xem như chịu nhận lỗi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có khả năng! Nàng là đệ tử quan môn*(ruột) của chưởng môn Tiêu Dao cung, Long Hưu sẽ không đi làm chuyện mất mặt như vậy.”

Quản Phương Nghi cười khanh khách, “Vì tránh né cái “diễm phúc” này, ngươi thật đúng là đủ nhọc lòng, ngươi liền không sợ ngươi cái “sờ” kia của ngươi bị biến khéo thành vụng, không sợ Long Hưu bắt ngươi chịu trách nhiệm sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không có nắm chắc nhất định có thể hạ thủ sao? Để ý tính tình nữ nhân kia, ta cược nữ nhân này sẽ không nói ra.”
Quản Phương Nghi: “Về sau phải làm sao bây giờ? Long Hưu có thể dễ dàng tắt đi ý nghĩ này ư?”
Ngưu Hữu Đạo: “Về sau à? Về sau Long Hưu hỏi ta tại sao chuyện đã đáp ứng lại chậm chạp không có động tĩnh gì, ta có một chưởng này làm tấm mộc như vậy đủ rồi, nữ nhân này ta không thể trêu vào, ta sợ còn không được nữa sao? Có một lần này, Dịch Thư giận ta, Long Hưu cũng đừng hòng có thể tuỳ tiện thuyết phục nàng. Long Hưu muốn mặt mũi, sẽ không minh bạch hắn nghĩ gì trong lòng, hắn không dám tùy tiện làm ra chuyện bức bách đồ đệ thông gia, nếu không phải vậy vì sao ám chỉ ta cần chủ động chứ?” Nói xong thở ra một hơi làm ra vẻ như đã trút bỏ được gánh nặng vậy.
Nhìn bộ dạng của hắn như chịu ăn một chưởng này đáng giá lắm, Quản Phương Nghi buồn cười, “Trông ngươi coi, chỉ có chút tiền đồ này, đã dùng thuốc trị thương chưa đó?”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay, “Tạm thời không cần, chuyện này khẳng định sẽ phải kinh động tới Long Hưu, diễn kịch phải diễn trọn bộ.”
Quản Phương Nghi lắc lắc đầu, “Ngoài miệng ngươi dính máu không, ta chuẩn bị nước giúp ngươi lau đi.”
Ngưu Hữu Đạo lần nữa khoát tay, “Không cần, chờ Long Hưu tới rồi lại tính.”
Được rồi, Quản Phương Nghi minh bạch, vẫn là lý do kia, để cho Long Hưu nhìn.
Nơi này đang nói đến Long Hưu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Ngô lão nhị ló cái đầu vào, nhắc nhở bên trong, “Long Hưu tới.”
Chỉ chốc lát sau, một hồi tiếng bước chân truyền đến, Long Hưu cùng mấy người Tiêu Dao cung đi vào, Quản Phương Nghi lập tức đứng dậy, Ngưu Hữu Đạo cũng ráng giãy giụa tính ngồi dậy chào, “Cung chủ!”
Long Hưu nhìn miệng đầy vết máu của hắn, y phục dính bết máu đó, bèn đưa tay ngăn cản, lại phất tay ra hiệu, bảo Hồng Nương đỡ Ngưu Hữu Đạo nằm xuống.
Đợi Ngưu Hữu Đạo nằm xuống, hắn lại nói với những người khác: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Đám người Tiêu Dao cung đều đến trước giường nhìn một chút rồi cùng Quản Phương Nghi đi ra, một tên đệ tử Tiêu Dao cung tiếp thụ lấy ánh mắt của Long Hưu, sau khi ra ngoài cũng thuận tay đóng cửa lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.