Đạo Quân

Chương 614: Thằng này đã có thành tựu!




Chương 614: Thằng này đã có thành tựu!
Còn cái gì đoạt đoạt nữ nhân Thương Triều Tông, giết người cướp của gì đó dẫn đến Thương Triều Tông tức giận xuất binh, những cái đó Ngưu Hữu Đạo đều không có nhắc tới.
Tất cả mọi người đều không phải người ngu, đều biết đây chẳng qua là cái cớ để danh chính ngôn thuận xuất binh mà thôi, ngay trước mặt Long Hưu, không cần thiết ‘diễn’ bộ này nọ kia làm gì.
Khóe miệng Dịch Thư giật giật, mặc dù có thành kiến với Ngưu Hữu Đạo, dù nhất quán nhìn mặt hắn không ưa, thế nhưng khi nghe được những lời ấy, cũng không nhịn được trầm mặc.
Trong nội tâm nàng cũng đang tại nói thầm, triều đình đích thật là có chút làm quá, liên tiếp hạ tử thủ, đổi ai cũng không cách nào một mực nhịn xuống mãi được, cũng khó trách dẫn đến bên này tức quá mà xuất binh, suy nghĩ thử đổi lại là bản thân mình, cứ suy bụng ta ra bụng người, nàng nhất định cũng phải hung hăng cho triều đình một bài học mới được.
Nàng cũng minh bạch tại vì sao Ngưu Hữu Đạo lại hỏi sư phụ nàng có phải luôn muốn đẩy hắn vào chỗ chết hay không, triều đình làm thế nào cũng chẳng có bị gì, sư phụ chỉ có ấn ép mỗi mình hắn, chẳng khác gì là ép hắn mặc cho người ta chém giết ư, làm như thế có thể không khiến hắn hiểu lầm sư phụ là muốn đẩy hắn vào chỗ chết mới lạ?
Đương nhiên, trong lòng nghĩ cũng chỉ là trong lòng nghĩ, nàng vẫn sẽ không nói giúp Ngưu Hữu Đạo, lý do vẫn là nhìn Ngưu Hữu Đạo không vừa mắt.
Quản Phương Nghi ở bên cạnh đôi mắt sáng vụt sáng, thầm nói trong lòng, nếu không phải biết nội tình, chỉ nghe những lời này thôi sợ là ngay cả lão nương cũng đều phải động dung.
Thấy Long Hưu im lặng không đáp, Ngưu Hữu Đạo lại giang tay ra, bồi thêm một câu, “Cung chủ, ta dừng tay, triều đình phải chăng vẫn cứ tính như thế? Ta dừng tay, sau này nếu như triều đình lại ra tay với ta thì phải làm sao bây giờ, ta tiếp tục ngồi chờ chết sao?”
Long Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi yên tâm, triều đình sau này sẽ không làm như thế nữa.”
Ngưu Hữu Đạo ép hỏi: “Nếu triều đình sau này vẫn y nguyên làm như vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Long Hưu mắt lạnh lẽo quét qua, ngữ khí đột nhiên trầm xuống, “Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như thế? Hai kẻ vừa kết bái huynh tỷ của ngươi kia?”
Ngưu Hữu Đạo lần nữa nâng kiếm chắp tay, “Không dám! Chỉ là ta rất rõ ràng, kỳ thật trong lòng cung chủ cũng rất rõ đi, chó sẽ không đổi được ăn cứt, chỉ cần có cơ hội, Thương Kiến Hùng y nguyên vẫn sẽ hạ độc thủ với ta! Cung chủ, ta không có đường sống, không phải mỗi lần ta đều có thể có được mạng lớn như vậy, có thể phòng được nhất thời, không thể phòng được cả đời, dù sao cũng phải cho ta một đầu sinh lộ* a?” (*con đường sống)
Long Hưu mặt không biểu cảm gì, “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo mạnh mồm nói không biết ngại: “Nếu cung chủ đã hỏi, vậy ta liền có chuyện nói thẳng luôn, cũng không dối gạt, ta cảm thấy Thương Kiến Hùng không thích hợp tiếp tục ngồi tại cái hoàng vị kia nữa, lại để cho hắn tiếp tục ngồi đó, toàn bộ Đại Yến đều sẽ bị hủy ở trong tay hắn, đổi người khác đi.”
Quản Phương Nghi giật cả mình, thầm nghĩ, đây là thứ ngươi có thể nói được sao?
Quả nhiên, Long Hưu biến sắc liền, “Làm càn! Đổi người? Đổi ai? Đổi tên Thương Triều Tông ngươi đang đỡ kia chắc? Ngay cả bản cung cũng không dám nói bừa phế hay lập, ngươi là cái thá gì, cho phép tới lượt ngươi nhoi ra quyết định ai là chủ nhân của Đại Yến?”
Tuỳ tiện đổi người chỉ là nói chơi, mặc dù Yến quốc có nhiều địa phương bị các chư hầu nắm ở trong tay, thế nhưng đại đa số địa bàn Yến quốc dù sao cũng đều thuộc Thương Kiến Hùng khống chế, với lại đó không chỉ là vấn đề địa bàn không thôi, mà đó là vấn đề lợi ích liên kết cả từ trên xuống dưới, liên lụy tới lợi ích quá nhiều người, không phải muốn nói đổi Thương Kiến Hùng là liền có thể đổi được liền.
Ai dám động bậy Thương Kiến Hùng, thì không chỉ mỗi Nam Châu với Định Châu loạn không thôi, địa bàn lớn như vậy, nhiều người như vậy, tam đại phái có dốc toàn bộ lực lượng ra cũng không thể nào khống chế nổi cục diện.
Ngưu Hữu Đạo đáp lời: “Cung chủ bớt giận, ta biết ta không nên nói lời như vậy, cũng không tới phiên ta to miệng nói lời như vậy, thế nhưng Thương Kiến Hùng thật sự là quá làm càn.”
“Xin hỏi cung chủ, Thương Kiến Hùng trước đó muốn hưng binh đánh Nam Châu, có từng hỏi qua tam đại phái không? Phái người đánh lén nơi đây có hướng tam đại phái nói chuyện qua chưa? Thương Kiến Hùng tựa hồ đã quên mất một điểm, thiên hạ này là thiên hạ của tu sĩ! Hắn có chút muốn thích làm gì thì làm rồi, không cho hắn chút giáo huấn, sợ là hắn không biết rõ bản thân hắn là ai! Nếu như còn dung túng hắn như vậy, lại để cho hắn bị mất khống chế như thế, thì không có Nam Châu xuất binh đánh hắn, cũng sẽ có người khác xuất binh đánh hắn mà thôi!”
Long Hưu: “Đây là chuyện ta tự suy tính, không tới lượt phiên ngươi nhoi lên khoa tay múa chân. Điều ngươi cần làm bây giờ chính là lập tức bảo đại quân Nam Châu đình chỉ tiến công ngay!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Đại quân Nam Châu đình chỉ tiến công dễ dàng, nhưng nếu Nam Châu đình chỉ, đại quân Định Châu lại không chịu dừng tay thì phải làm sao?”
Long Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi đang cò kè mặc cả với bản cung?”
“Không dám!” Ngưu Hữu Đạo hơi hạ thấp người, đứng thẳng người dậy xong, quay đầu lại nói với Quản Phương Nghi: “Lập tức liên hệ Vương gia, liền nói là cung chủ đích thân ra mặt, đại quân Nam Châu lập tức đình chỉ tiến công!”
“Vâng!” Quản Phương Nghi gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
Thấy hắn nghe lời, Long Hưu hơi tiêu bớt hỏa khí, lại hỏi: “Nghe nói Triệu Hùng Ca đang ở chỗ ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trước đó ở đây, bất quá người này xuất quỷ nhập thần, đột nhiên đến rồi lại đột nhiên biến mất, ta cũng không hiểu rõ hắn nữa.”
Long Hưu: “Là không hiểu rõ hay là không muốn nói?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Là thật sự không hiểu rõ.”
Long Hưu: “Tại sao hắn lại tới giúp ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cung chủ, ta biết ta có giải thích ngài cũng chưa chắc sẽ tin, ta quả thực là không hiểu rõ thật, ta nào có năng lực bắt hắn cúi đầu nghe lệnh a. Vấn đề này ta cũng đã có hỏi qua hắn, nhưng một mực không nhận được câu trả lời xác thực, hắn nói là đến hoàn trả nhân tình thiếu nợ sư phụ Đông Quách Hạo Nhiên cho ta, lý do này ta là không tin. . .  . . .”
Hai người ở ngay tại chỗ trò chuyện về vấn đề Triệu Hùng Ca, hàn huyên một lúc lâu, dù sao đi nữa Ngưu Hữu Đạo vẫn ở đó dẫn lanh quanh mù mờ.
Hàn huyên một hồi lâu về sau, một tên đệ tử Tiêu Dao cung bước nhanh tiến đến, đến bên người Long Hưu thì thầm nói: “Cung chủ, tình huống bên ngoài có chút không đúng!”
Hai mắt Long Hưu hơi híp híp lại, lạnh lùng quét nhìn qua Ngưu Hữu Đạo một chút, song quay người bước đi ra tự xem cho rõ ngọn ngành. . . . . .
Cửa bên hông sơn trang, đột nhiên mở ra, Viên Phương trên lưng đeo cái bao nảy vọt ra, sau lưng là bầy hòa thượng cũng cõng theo bao lớn bao nhỏ chạy theo.
Kết quả Viên Phương đang chạy đằng trước đột nhiên dừng bước, đám hòa thượng chạy theo ra phía sau kém chút đụng ập vào người của hắn.
Viên Phương trợn mắt há mồm nhìn về phía trước, chỉ thấy bốn phía ở trong núi rừng, đệ tử Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn đến vây kín, càng nhiều hơn nữa chính là lít nha lít nhít đại quân nhân mã cũng đang di chuyển hướng về bên này vây kín.
Nhân mã đến đúng chỗ cấp tốc lắp ghép bộ phận Công Thành Nỏ, động tác gọn gàng, rất nhanh liền lắp ghép xong từng dãy Công Thành Nỏ, hàn quang cương mâu lấp lóe, nhanh chóng lên dây cung.
Đại lượng nhân mã chạy tới bắt đầu dàn trận, một đội Cung Tiễn Thủ rút tên trong ống tên ra lên dây, mặt toàn bộ hướng về Nhà Tranh sơn trang.

Nhà Tranh sơn trang đã bị đại quân bao vây, một đám hòa thượng nhìn mắt trợn tròn.
Viên Phương khá là câm lặng, hắn chỉ là thấy tình huống có gì đó không đúng, muốn dẫn người lên trên núi tránh trước một chút, nếu như thật sự mà không được, vậy hắn đành phải dẫn người chạy trốn trước, không thể để cho Nam Sơn tự bị chặt đứt mất hương hỏa.
Ai ngờ vừa chạy ra khỏi cửa liền đụng phải trận thế như này.
Nếu muốn chạy cũng đã không chạy được, vậy hắn cũng chỉ đành quay đầu lại, tranh thủ thời gian ngoắc một đám hòa thượng nói: “Đi đi đi, trở về, mau trở về, mũi tên không có mắt, mau trở lại trong phòng chui xuống dưới đáy bàn trốn tránh nhanh.”
Thế là một đám hòa thượng cũng rất là vui vẻ theo hắn chạy về, đi ra nhanh, trở về lại càng nhanh, cửa sau vang “cạch” một tiếng, đóng lại kín mít.
Long Hưu từ cửa chính đi ra, đứng ở bên ngoài sơn trang mắt nhìn thấy đại quân vây kín sơn trang, trên từng dãy Công Thành Nỏ xếp thành hàng ở kia ánh hàn quang lấp lóe loá mắt, ở giữa là đại lượng tu sĩ vây tụ.
“Cái này là dùng để hoan nghênh bản cung đó sao?” Long Hưu nghiêng đầu qua nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo ở một bên lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Ngưu Hữu Đạo vội nói: “Sao có thể như vậy được? Trước đó không biết cung chủ tới thăm, đây là chuẩn bị vì người Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo, nếu bọn hắn dám làm quá mức, có thể chạy thoát hay không ta không biết, nhưng chỉ cần không có ta mà nói, ta ít nhất dám cam đoan ở dưới thế công của Công Thành Nỏ liên hợp với mưa tên, ở trong sơn trang này không có một con phi cầm nào có thể bay được ra ngoài.”
Kỳ thật cái này đúng thật là hắn chuẩn bị để cho Long Hưu, nếu hôm nay Long Hưu dám khinh người quá đáng không cho hắn đường sống, vậy Ngưu Hữu Đạo hắn cũng không tốt lành gì phải khách khí.
Chỉ cần Long Hưu làm một kích không xong hắn, vậy thì Long Hưu ngươi cũng đừng hòng có quả ngon để ăn, làm không xong Long Hưu ngươi thì cũng có thể xử lý tọa kỵ phi hành của ngươi.
Chỉ cần đại quân chặn đánh làm Long Hưu hơi bị trì trệ, là hắn có thể thoát thân, đằng sau đó sẽ tự có phi cầm tọa kỵ tiếp ứng hắn rời đi.
Chỉ cần hắn chạy trốn được, nhiều năm hắn kinh doanh tại Nam Châu cũng không phải ăn chay, dù cho Thương Triều Tông có chết rồi, hắn cũng vẫn có thể hiệu lệnh được nhân mã Nam Châu từ trên xuống dưới.
Đến lúc đó Nam Châu này nên do ai nói tính vẫn là do người đó nói tính, tam đại phái có giận cũng được, tức cũng chả sao, dưới thế cục xung quanh hiện nay Yến quốc căn bản không có thực lực đủ để bình định Nam Châu!
Người Lăng Tiêu các với Thiên Nữ giáo đang ở ngay tại chỗ này, thái độ cũng đã rất rõ ràng, một khi Long Hưu triệt để không để ý mặt mũi với hắn, còn cần lo lắng nhiều như vậy sao? Hắn không thèm để ý nữa, sẽ liên thủ cùng thế lực hai nước Hàn, Tống này.
Nội tình này đương nhiên là hắn sẽ không nói ra, thanh âm chợt hạ thấp nói, “Cung chủ, chỗ ta đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần ngài lên tiếng, ta lập tức động thủ với người hai phái kia!”

Long Hưu lập tức cảnh cáo hắn, “Ngươi chớ có làm loạn, đuổi bọn hắn đi là xong.”
Thế cục trước mắt, không đến bất đắc dĩ, hắn không muốn động đến người Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo, hai nước Hàn, Tống đưa đại quân áp cảnh, vô duyên vô cớ đi giết trưởng lão hai phái, làm không tốt thật sự đưa cớ cho hai nước tức giận phát binh, không đáng vì cơn tức nhất thời mà có thể để xảy ra phiền phức.
“Vâng, vậy ta đi đuổi bọn hắn đi.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay, quay người rời đi.
Trong sơn trang, Quản Phương Nghi đi ra truyền tin tức xong đi vào đụng phải hắn.
Ngưu Hữu Đạo tạm kéo nàng đi qua một bên, thấp giọng nói: “Lại phát bổ sung thêm một tin tức nữa cho Vương gia, nói tiến công có thể đình chỉ, nhưng địa bàn đã chiếm đóng được không có ý của ta, không cho phép nhường!”
Quản Phương Nghi kinh ngạc, “Hắn đã thống khoái đáp ứng cho ngươi những địa bàn chiếm được rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đáp ứng cái gì? Việc này ta không thể nói, ngươi cũng không thể đề cập với hắn, nói ra khỏi miệng, ngược lại sẽ không chiếm được. Có một số việc chỉ có thể làm, không thể nói, những gì nên nói trước đó đã nói hết rồi, tóm lại muốn ta đem những địa bàn đã chiếm được nhường đi ra là không có khả năng!”
Quản Phương Nghi hơi nhíu mày, tiếp theo sau mới phản ứng được là có ý gì, mở miệng sỉ vả, “Người xấu!”
Nàng quay người đi phát tiếp tin tức bổ sung, Ngưu Hữu Đạo cũng bước về phía hai vị vừa kết bái đang bị vây kia.
Có Long Hưu ở chỗ này, tìm lý do phù hợp không khó, muốn đuổi hai vị kia đi quá dễ dàng.
Không bao lâu sau, hai con phi cầm bay lên không, Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong ôm mặt buồn rầu rời đi, cũng không có cáo với từ Long Hưu gì sấp.
Cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất là vớ được cái huynh đệ kết bái tiện nghi.
Chuyện tình kết bái này, mặc kệ hai người có coi là thật hay không, nhưng thanh danh kết bái xem như đã rơi xuống, trở về cũng không biết làm như thế nào giao nộp lên tông môn nữa.
Long Hưu đang đứng ở bên ngoài sơn trang, đưa mắt nhìn hai con phi cầm rời đi.
Sau khi phục mệnh xong Ngưu Hữu Đạo lại đi ra ngoài, vung tay lên với đại quân tập kết ở bên ngoài, tu sĩ ba phái tính cả đại quân, lập tức giống như thủy triều rút lui trở ra.
Long Hưu nãy giờ cũng không có xuất hiện cử chỉ gì ngoài ý muốn, trận thế để đề phòng lỡ như này cũng đã không cần nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.