Đạo Quân

Chương 610: Đừng làm yếu đi khí thế Nhà Tranh sơn trang của ta!




Chương 610: Đừng làm yếu đi khí thế Nhà Tranh sơn trang của ta!
Người tới là trưởng lão Lăng Tiêu các, Toàn Thái Phong, hai tên đi theo chính là tùy hành đệ tử.
Mấy người Tư Đồ Diệu tự nhiên là đã có nghe qua về vị này, nhưng cũng đều là lần đầu nhìn thấy người thật.
Hai nhóm người cùng đồng thời tới, người canh giữ cửa nói xin chờ một chút, rồi nhanh chóng đi vào thông báo.
Tư Đồ Diệu sau một lúc do dự, vẫn là tiến lên cung kính chào hỏi, “Đã nghe qua đại danh của Toàn trưởng lão Lăng Tiêu các, tại hạ Tư Đồ Diệu, chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ.”
Toàn Thái Phong vừa rồi cũng có chú ý tới đám người này, nhìn ra là người của môn phái nào đó, có điều khi nhìn xem phục sức môn phái cả đám đang mặc thì lại không nhận biết, nếu thật sự là đại phái nào đó, hắn chắc hẳn đều có lui tới, không thể có chuyện hắn không nhận ra, nên liền cũng xem như không có chuyện gì to tác.
Được nghe đối phương tự giới thiệu, Toàn Thái Phong hơi suy tư một chút, hỏi lại: “Có phải chính là cái gì Vạn Động Thiên Phủ trên Kim Châu Triệu quốc sát bên cạnh kia?”
Còn tốt, người ta còn biết tới Vạn Động Thiên Phủ, không phải vậy thì liền ‘xí hổ’. Tư Đồ Diệu lộ ra nụ cười, khách khí nói: “Đúng rồi, không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp được Toàn trưởng lão.”
Sắc mặt Toàn Thái Phong chợt lạnh nhạt xuống, lạnh lùng liếc một cái, khinh khỉnh “ừ” một tiếng, xong con mắt không còn nhìn hắn chút nào nữa, tựa hồ trong nháy mắt chẳng còn chút hứng thú nào nói chuyện, cho người ta cảm giác như kiểu muốn trở mặt liền vậy.
Hai tên đệ tử đứng ở sau lưng như có điều suy nghĩ, liếc nhìn nhau, thỉnh thoảng dò xét đám người Vạn Động Thiên Phủ.
Thái độ đối xử còn không bằng so với mấy tên thủ vệ vừa rồi nữa, Tư Đồ Diệu không nghĩ tới vẫn là bị nháo cho cái xấu hổ ở ngay trước mặt mọi người, nhưng nếu người ta đã bày ra thái độ như thế, vậy hắn cũng liền không lên tiếng nữa.
Thật vô lễ! Trong lòng một đám đệ tử Vạn Động Thiên Phủ đều không cam lòng, thế nhưng dù có giận lại cũng chẳng dám nói gì, thế không bằng người, không thể trêu vào người ta, lại có thể làm gì giờ?
Ngay lúc này, ở trên không trung lại có một con Hắc Ngọc Điêu từ trên trời giáng xuống, đồng thời có ba người cùng nhảy xuống, là ba nữ nhân mặc váy áo trắng.
Người tới là người của Thiên Nữ giáo Hàn quốc, xem xét cách ăn mặc của môn phái này, mấy người Tư Đồ Diệu liền nhận ra.

Một người giữ cửa lập tức lại chạy đi vào thông báo.
“Huệ trưởng lão, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?” Người lên tiếng là Toàn Thái Phong, vừa cười ha ha vừa hỏi.
Phụ nhân dẫn đầu chính là trưởng lão Thiên Nữ giáo Huệ Thanh Bình, ở sau lưng cũng có hai tên đệ tử đi theo tùy hành hầu hạ, cũng vừa cười vừa nói, “Ngọn gió nào thổi Toàn trưởng lão tới đây, thì tự nhiên cũng chính là ngọn gió đó thổi ta tới nà.”
Hai người mỗi người đều có mục đích quỷ quyệt riêng, bèn nhìn nhau cười.
Tư Đồ Diệu đang âm thầm cau mày nghĩ, Huệ Thanh Bình đã chú ý tới bọn hắn, thấy một đám người cũng đang đứng ở bên ngoài sơn môn cùng, còn tưởng là người của Toàn Thái Phong mang tới, bèn thử thăm hỏi một tiếng, “Mấy bằng hữu này nhìn lạ mặt vô cùng, là bằng hữu của Toàn trưởng lão à?”
Toàn Thái Phong cười nhạo một tiếng, “Không dám trèo cao, vừa mới gặp, là Vạn Động Thiên Phủ của Kim Châu Triệu quốc.” Trong giọng nói có bao hàm thâm ý.
Huệ Thanh Bình tựa hồ lĩnh hội được thâm ý trong lời nói của hắn, ‘nà’ một tiếng, lập tức cũng không thèm nhìn.
Ở ngay trước mặt một đám đệ tử bị người ta xem thường như vậy, Tư Đồ Diệu thật sự là rất xấu hổ, thế nhưng cũng chỉ có thể lẳng lặng khoanh tay đứng ở một bên, âm thầm cầu nguyện có một ngày Vạn Động Thiên Phủ cũng có thể trở nên cao cao tại thượng như thế.
Chịu phải lần kích thích này, tâm tư ‘chỉ chăm chăm giữ gìn cái đã có’ của đám người Vạn Động Thiên Phủ này đã có hơi buông lỏng ra một chút.
Bất quá cũng đều đang âm thầm giật mình với Ngưu Hữu Đạo bên này, có thể làm cho người tam đại phái Hàn quốc với người tam đại phái Tống quốc tuân thủ quy củ của nơi này, đứng chờ ở trước sơn môn, có thể nói thật sự là không đến thì không biết, đến một lần thấy giật cả mình, phát hiện năng lượng của Ngưu Hữu Đạo đã viễn siêu khỏi sức tưởng tượng của bọn hắn, cả đám đều đang nghĩ lại trước đó ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo bên này có phải hay chăng đã hơi quá tự phụ rồi.
Đợi không bao lâu, từ trong Nhà Tranh sơn trang có một con Xích Liệp Điêu bay vọt tới.
Đây là do chính Ngưu Hữu Đạo cố ý an bài, nghe nói hai người của đại phái cưỡi Hắc Ngọc Điêu tới, lập tức liền an bài một con Xích Liệp Điêu ra đón.
Người ra đón khách chính là Viên Cương với Đoàn Hổ, bởi vì Ngưu Hữu Đạo biết rõ Viên Cương là cái tính tình gì, là tên ‘thà bị gãy chứ không chịu cong’.
Hai người nhảy xuống thú cưỡi, Viên Cương đảo ánh mắt nhìn qua đám người, dù biết người tới là khách quý, cũng vẫn như cũ đứng sừng sững tại đó, mắt lạnh lẽo dò xét đám người, như thể đang kiểm tra thật kỹ vậy.

Tung ra một con Xích Liệp Điêu, trên cấp bậc tựa hồ đã ép hai con thú cưỡi của hai đại phái xuống thấp hơn một bậc, lại thêm tới đây đón là một tên mặt mũi đỏ thẫm, lại tỏ ra không có chút nể mặt mũi nào, Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình vô ý thức liếc nhìn nhau một cái, ẩn ẩn cảm thấy được sự cường thế của Nhà Tranh sơn trang!
Tư Đồ Diệu thì thầm trong bụng, Ngưu Hữu Đạo lại kiêu ngạo như vậy sao, tình huống gì đây?
Hắn tiếp xúc qua Ngưu Hữu Đạo, cảm giác tính tình rất là hiền hoà khách khí, như này cảm giác không giống như là Ngưu Hữu Đạo hắn đã từng quen biết.
Có điều sau khi nhìn thấy cái con Xích Liệp Điêu kia về sau, thì hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn cả đám cưỡi ngựa để tới đây, đột nhiên cảm giác mình ‘bèo nhèo’ quá.
Huệ Thanh Bình nhìn chằm chằm Viên Cương cười hỏi một câu: “Ngươi là người Nhà Tranh sơn trang à?”
“Viên Cương!” Viên Cương cho câu trả lời, không có ý khách khí dông dài với nàng, sau đó đưa tay ra mời nói: “Khách quý đến nhà, Đạo gia cho mời, chư vị đi theo ta. Tư Đồ chưởng môn!” Hắn cố ý mời Tư Đồ Diệu cùng cưỡi Xích Liệp Điêu với hắn, bỏ vị này tự đi đường cũng không tốt lắm.
Đến trên địa bàn Ngưu Hữu Đạo, lại thêm tình hình lúc này, Tư Đồ Diệu cũng chỉ có thể là khách theo chủ an bài, nhảy lên Xích Liệp Điêu cùng với Viên Cương.
Mấy người Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong cũng đều nhảy lên thú cưỡi cất cánh, về phần một đám người Vạn Động Thiên Phủ, thì do Đoàn Hổ vui vẻ dẫn đi vào.
Trước cổng chính Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo tự mình ra đứng trước cửa đại môn đón khách, chương môn ba phái Lưu Tiên tông các loại cũng đều có mặt.
Ba người Phí, Hạ, Trịnh vốn là vì nghe nói có chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ Tư Đồ Diệu tới thăm, bèn cố ý ra bái kiến để nhận biết một chút, muốn nhân cơ hội thử kết giao.
Sở dĩ biết Tư Đồ Diệu sắp tới, cũng không phải bởi vì Tư Đồ Diệu đưa tin thông báo cho biết, mà là vì ở trên vùng đất Nam Châu này, bất kỳ người nào đi trên đường qua dịch trạm đổi ngựa cưỡi, căn bản đều không thể giấu được Nhà Tranh sơn trang, nhất là đám người Tư Đồ Diệu lại không có ý giấu diếm thân phận như thế nữa, đại khái lúc nào đi đến vị trí nào, thì Nhà Tranh sơn trang đều biết rõ rõ ràng ràng, đây chính là chỗ tốt khi nắm giữ được quyền lực thế tục.
Ba người vốn chỉ là ra nghênh đón Tư Đồ Diệu, ai ngờ lại toát ra thêm hai đại nhân vật của tam đại phái Hàn Tống, lập tức có đôi chút khẩn trương, cảm giác loại chưởng môn tiểu môn phái như bọn hắn này thật sự không là cái đinh gì, làm không khéo có khi lại làm cho chính mình phải xấu hổ.
Quản Phương Nghi lắc cái mông vẻ vẩy quạt tròn từ trong sơn trang đi ra, oán giận nói: “Tư Đồ Diệu cũng không phải là không biết, ngươi đã tự mình ra nghênh tiếp rồi, còn cần phải long trọng như này sao?”
Nàng vừa bị Ngưu Hữu Đạo phái người gọi ra tới đây.

Ngưu Hữu Đạo: “Thiên Nữ giáo Huệ Thanh Bình cùng với Lăng Tiêu các Toàn Thái Phong tới, hai người này ngươi có quen biết chứ?”
Quản Phương Nghi sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn, “Huệ Thanh Bình trái lại là có nghe nói qua, không quen biết.”
Về phần một cái khác là Toàn Thái Phong không có đề cập tới, Ngưu Hữu Đạo hiểu ý nàng, quét mắt nhìn chưởng môn ba phái có chút bồn chồn, bèn chậm rãi nói: “Chờ một lát nữa đối mặt người hai đại phái kia, đều tỏ ra cường thế một chút lên cho ta, đừng làm yếu đi khí thế Nhà Tranh sơn trang của ta!”
Ba vị chưởng môn quay mặt nhìn nhau, Hạ Hoa thử hỏi, “Cường thế? Cường thế với bọn hắn thích hợp sao?” Trong lòng thì nói thầm, chúng ta chọc nổi sao?
Ngưu Hữu Đạo thức tỉnh bọn hắn nói: “Đại môn phái thì thế nào chứ? Chúng ta lại không phải thuộc bọn hắn cai quản! Những người này cao cao tại thượng đã quen, ngươi khúm núm cúi đầu người ta cũng cho rằng đó là điều hiển nhiên, ngươi quỳ xuống cũng chả đổi được cái gì tốt lành, ngược lại lại để cho người ta xem thường hơn nữa. Thế cục trước mắt, kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, để cho người ta cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, người ta liền sẽ không khách khí, liền sẽ từng bước ép sát, tự làm cho mình lâm vào tình thế khó xử không cần thiết. Đừng làm hỏng việc của ta, đều ưỡn thẳng lưng lên nói chuyện cho ta, giữ vững đạo đãi khách cơ bản cũng chả đắc tội người nào!”
Nghe hắn nói kiểu này, ba vị chưởng môn cũng hiểu ra, mặc dù trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương, nhưng bụng dạ thì cũng đã có nắm chắc, dù sao cũng đều không phải là con nít ba tuổi, đều biết nên làm như thế nào, thần thái tốt lên eo lưng cũng thẳng lên, tựa hồ cũng đã có được tự tin.
Quản Phương Nghi liếc liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, giờ khắc này nàng mới thật sự cảm nhận được rõ ràng, ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn này đã triệt để thần phục ở dưới chân của tên này!
Nàng cũng chân chính cảm nhận được cái gì gọi là “binh hùng hùng chỉ một binh, tướng hùng hùng cả đoàn, một con hùng sư dẫn đầu, một đám người không thể không mạnh lên.
Đương nhiên, nàng cũng thừa nhận Lão Hùng Viên Phương là một ngoại lệ.
Tóm lại nàng thật sự cảm nhận rõ ràng, Nhà Tranh sơn trang có thể đi được đến hôm nay, đã không thể nào rời bỏ được vị này.
Đang khi nói chuyện, thì phía trước có ba cái điểm đen lướt đến, khách nhân đã đến.
Thoáng cái, con Xích Liệp Điêu đáp xuống đất trước, sau đó hai con Hắc Ngọc Điêu cùng đáp theo sau, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng nhìn mỉm cười, nở nụ cười đón khách.
Tư Đồ Diệu bước lên trước chào hỏi, “Ngưu lão đệ.”
“Tư Đồ chưởng môn đường xa đến thăm, không thể nghênh đón từ xa, mong rằng lượng thứ.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp lễ.
“Khách khí.” Tư Đồ Diệu vỗ vỗ cánh tay hắn, nghiêng đầu ra hiệu một chút, biểu thị không cần để ý đến ta, ngươi trước tiên cứ chào hỏi khách quý của ngươi trước đi, ta không ngại.
Từ cử động của hai người, từ vị trí chỗ đứng trung tâm của Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong đã khóa chặt Ngưu Hữu Đạo thật kỹ, đều nhìn ra vị này là chính là chủ nhân của Nhà Tranh sơn trang này.

“Nha, vị này nhìn quen mặt nha, là Toàn trưởng lão Lăng Tiêu các sao?” Quản Phương Nghi đột nhiên mỉm cười lên tiếng.
Có người quen, không khí buổi gặp mặt cũng là không quá cứng nhắc, Toàn Thái Phong cũng mỉm cười đáp, “Hồng Nương, nhiều năm không gặp, phong hoa năm đó vẫn không giảm chút nào.”
Quản Phương Nghi bước tới, “Nhờ cát ngôn* của ngài.” (*lời tốt)
Nghe được vị này chính là Hồng Nương Tề kinh, Huệ Thanh Bình cũng không nhịn được nhìn chăm chú lâu thêm chút, trong lòng lại không có lời tốt đẹp gì, tiện nhân, lẳng lơ. . .
Quản Phương Nghi cũng nhìn ra ở trong mắt người ta có sự khinh thường đối với mình, mặc dù như thế, vẻ tươi cười vẫn không đổi, nàng sớm đã quen thái độ của nữ nhân đối với mình như thế rồi, mượn lời trước đó chủ động hỗ trợ Ngưu Hữu Đạo với hai người giới thiệu lẫn nhau.
Nàng đi theo ở bên người Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo thường thường để nàng phát huy tác dụng cũng chính là cái này, mà thứ này nàng thì rất là am hiểu rồi.
“Ngưu Hữu Đạo, nghe qua đại danh đã lâu, ha ha, tuổi trẻ tài cao a, tướng mạo đường đường, Hồng Nương, ngươi không có theo sai người nha.” Có người quen biết Toàn Thái Phong cũng nói giọng nhẹ nhàng hơn.
Có Hồng Nương ở đây, hắn cũng bày không ra nổi ta đây ngon như nào, cũng không phải bởi vì Hồng Nương có thân phận địa vị gì, mà bởi vì bản thân hắn năm đó là hạng người gì người ta cũng không phải không biết, có chút không lên mặt nổi.
Huệ Thanh Bình thì đúng quy đúng củ tương đối khách khí, Ngưu Hữu Đạo thong dong ứng đối.
Ba người Phí, Hạ, Trịnh cũng chủ động tiến lên chào hỏi, mặc dù trong lòng có khẩn trương, thế nhưng thái độ đều tỏ ra không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Huệ Thanh Bình cùng Toàn Thái Phong cảm nhận được nơi này không giống với những địa phương nhỏ bình thường khác, là nơi một đám người có khí thế lực lượng.
Tư Đồ Diệu ở một bên nhìn trái lại lại có chút buồn bực, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn cộng lại cũng không có thực lực bằng Vạn Động Thiên Phủ, nhưng nhìn xem người ta kìa, lại nhìn lại mình một chút, cảm giác mình trước đó có phải hay chăng quá hèn một chút?
“Quý khách đi đường xa đến, há có thể đứng ở cửa nói chuyện, mời vào bên trong!” Ngưu Hữu Đạo dẫn khách đi vào.
Mấy người đi một hàng phía trước chuyện trò vui vẻ, Tư Đồ Diệu mặc dù cũng được sắp xếp đi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, lại giống như vật làm nền vậy, không lên tiếng, được biết Ngưu Hữu Đạo cùng hai vị này cũng là lần đầu gặp nhau, trong lòng bèn bắt đầu suy nghĩ ý đồ đến đây của hai phái này.
Chưởng môn ba phái tiếp tục chào hỏi bốn vị đệ tử đại phái đi theo, thái độ y nguyên vẫn là không kiêu ngạo không tự ti.
p/s : Hậu covid ho hoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.