Đạo Quân

Chương 601: Ta ra giá 1 ức* kim tệ cho chuộc ngươi




Chương 601: Ta ra giá 1 ức* kim tệ cho chuộc ngươi (*100 triệu)
Nam tử áo bông lộ ra chân dung, không phải ai khác, chính là khí đồ Thượng Thanh tông Triệu Hùng Ca.
Chỉ là Triệu Hùng Ca trước mắt không có lôi thôi, người sạch sẽ, y phục sạch sẽ, bộ mặt râu ria bờm xờm cũng đã được cạo sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt tuấn dật, chỉ là trông có mấy phần chán chường, nhưng lờ mờ có thể thấy được nét đẹp trai khi còn trẻ.
“Cảm thấy gì? Ta có thể có cảm thấy gì? Một người mặt xấu quái dị thôi!” Triệu Hùng Ca xùy một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo: “Theo ta được biết, ác ban trên mặt nàng cũng không phải là trời sinh, mà là do Đông Quách Hạo Nhiên gieo xuống trên mặt nàng từ khi nàng còn nhỏ.”
Triệu Hùng Ca nhíu mày, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nữ nhân mà, cứ vác lấy khuôn mặt như thế thì đời này coi như hủy. Ta mặc dù từng dạo qua Thượng Thanh tông, nhưng ta cũng chưa từng nghe nói qua có thủ pháp gieo ác ban này, ngươi là sư huynh đệ với Đông Quách Hạo Nhiên, Đông Quách Hạo Nhiên biết, vậy chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ ít nhiều a?”
Triệu Hùng Ca trầm mặc một hồi, “Đây không phải là thủ pháp của Thượng Thanh tông, mà là một môn bí thuật của Ma giáo, gọi là ‘Quỷ Kiểm’ (mặt quỷ), người biết về nó không nhiều, là Đông Quách Hạo Nhiên cầu ta dạy cho hắn. Ai, cũng trách năm đó ta lắm miệng.”
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, làm sao cảm giác chuyện này có kỳ quặc, chợt vui mừng cười nói: “Đã là ngươi dạy, vậy chắc hẳn ngươi có biện pháp hóa giải đi, một nữ nhân cứ mang theo thứ này, quả là có đủ ủy khuất, cần gì phải làm lỡ chung thân của nàng, còn xin giơ cao đánh khẽ cho!”
Triệu Hùng Ca lắc đầu, “Ta đúng là có biện pháp hóa giải, nhưng ta không dám khẳng định ở phía sau Quỷ Kiểm này ẩn tàng thứ gì, cho nên ta không thể đi hóa giải nó đi.”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên: “Là sao?”
Triệu Hùng Ca: “Nguyện ý gieo ‘quỷ kiểm’ này lên mặt nữ nhi của mình, đó chính là lựa chọn của Ninh Vương Thương Kiến Bá đưa ra, Đông Quách Hạo Nhiên cũng không có khả năng tự tiện làm chủ việc này, cho nên lúc nào hóa giải là chuyện của người ta, ta không muốn tham dự, có lòng tốt giúp nhưng có lẽ lại bị đổi thành xấu không chừng.”
“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Ngưu Hữu Đạo đầy vẻ nghi ngờ.
“Ta cũng chỉ là suy đoán thôi, đi đây.” Triệu Hùng Ca tựa hồ không muốn nói nhiều về việc này, ôm bình rượu nhanh chân bước đi.
Một con phi cầm bay lên không, Viên Cương tự mình khống chế đưa tiễn, đưa tiễn bằng đường không trung, không muốn để cho người ngoài phát hiện.

Dễ đến dễ đi, liền chỉ mang đi theo một vò rượu, cũng không có yêu cầu thêm bất luận thù lao gì.
Lúc đến cũng dễ dàng, Ngưu Hữu Đạo liền một câu ‘ta gặp nguy hiểm’, thế là Triệu Hùng Ca liền tới.
Hai người từ đầu tới đuôi đều không có nói chuyện trả thù lao hay phải bỏ ra cái gì, có một số việc luôn không cần trả thù lao hay trả giá, có một số việc tự trong lòng song phương hiểu rõ ràng bản thân nên làm như thế nào là được, không cần nhiều lời.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở trong đình viện đưa mắt nhìn theo, trong lòng nghi ngờ trùng điệp, còn tại đang suy tư lời Triệu Hùng Ca nói vừa rồi là có ý gì.
Bóng dáng Quản Phương Nghi từ chỗ tối đi tới, đến phụ cận thấp giọng hỏi, “Khách quý đi rồi?”
Ngưu Hữu Đạo “Ừ” đáp.
Quản Phương Nghi lại nghi vấn nói: “Ta nghe nói Thượng Thanh tông có một môn tuyệt học, tên gọi là Thanh Vân Kiếm Quyết nhỉ?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng một cái, biết nàng muốn hỏi cái gì, “Từ tổ sư khai sơn Thượng Thanh tông đời thứ ba trở về sau, liền không có người có thể luyện thành chiêu này, tu luyện chiêu này đầu tiên nhất cần tu vi đạt tới một cảnh giới nhất định, thứ yếu thì chính là thiên phú tu luyện, không phải ai đều có thể luyện thành, nếu không Thượng Thanh tông cũng sẽ không trở thành nghèo túng như thế này. Mấy trăm năm qua, hắn là người thứ nhất trong Thượng Thanh tông lần nữa luyện thành tuyệt chiêu này!”
Ánh mắt Quản Phương Nghi vụt sáng: “Là Triệu Hùng Ca?”
Ngưu Hữu Đạo không có phủ nhận.
Quản Phương Nghi lập tức thổn thức không thôi, lắc đầu: “Ta liền kì quái, Thượng Thanh tông này là à sao nhỉ, một cái ngươi, một cái hắn, đều thật sự là người có bản lĩnh, ngược lại đều cùng bị đuổi ra khỏi sư môn. Bây giờ, trái lại lại cần nhờ vào hai người bị trục xuất khỏi sư môn lén lút giúp đỡ ở sau lưng, nếu không phải là hai người các ngươi, Thượng Thanh tông chắc đã sớm sụp đổ, ta cũng buồn thay Thượng Thanh tông quá.”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Thượng Thanh tông sống hay chết không có quan hệ gì đến ta.”
Quản Phương Nghi khinh bỉ nói: “Được rồi, gần không được, lại đoạn cũng không xong. Ngươi cùng Triệu Hùng Ca trình độ nào đó mà nói, đều là cùng một loại người, nếu không ngươi cũng sẽ không tìm hắn, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện rời núi vì ngươi, loại người này cũng không phải tùy tiện lợi ích nào cũng có thể đả động. Tựa như cái gì ngươi hay từng nói nhỉ, à, đúng rồi, nghĩa khí thiên thu! chút hương hỏa tình cảm này của các ngươi với Thượng Thanh tông thật khó mà đoạn. Nhận biết ngươi lâu như vậy, thật đúng là chưa có người nào có thể khiến ngươi nóng nảy được cả, Đường Nghi tính là một nhể? Vịt chết còn mạnh miệng! Ai, cũng không biết Thượng Thanh tông tích được cái phước gì.”
“Làm như ngươi hiểu rất rõ ta lắm vậy, nói nhiều nhanh già đó!” Ngưu Hữu Đạo khinh thường quay người rời đi.

“Ngươi cái tên chết bầm biến thái, lão nương chú ngươi sống cô độc hết quãng đời còn lại!”
“Bớt nói nhảm đi, kêu Đoàn Hổ tới gặp ta.”
Chỉ chốc lát sau, Đoàn Hổ đi vào phòng Ngưu Hữu Đạo, không biết lúc này tìm hắn đến là có chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ cái áo thêu bông cùng với mặt nạ trên bàn nói, “Mặc vào thử một chút.”
“Hở. . .” Đoàn Hổ không biết nói gì, nhận ra đống kia là đồ vật giả dạng của cao thủ áo thêu bông kia, bất quá vẫn là nghe lời làm theo.
Mặc xong về sau, Ngưu Hữu Đạo đi vòng quanh hắn hai vòng, cười, “Bộ dang không sai biệt lắm, chỉ là trên mặt có lẽ còn phải lót thêm một tầng phấn, đám râu ria kia cũng phải cạo. Đoàn Hổ, về sau bộ trang phục này liền do ngươi đảm bảo.”
Đang ôm vòng cánh tay ở bên cạnh, Quản Phương Nghi thờ ơ lạnh nhạt ‘xùy’ một tiếng.
Ngoài miệng với trên mặt tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng lại bội phục, không biết đầu óc người này ăn gì lớn lên, người so với người đúng là thật sự có khác biệt rất lớn.
Trước đó những gì không hiểu cũng không có ý thức được, hiện tại nàng xem như đã minh bạch, vì sao Ngưu Hữu Đạo lại muốn Triệu Hùng Ca ăn mặc một bộ váy ao thêu bông nổi bật dễ thấy như thế, thì ra chính là vì để dễ thấy, vì để tăng thêm độ nhận ra cho người ngoài khi nhìn, mặc một bộ này mà đi ra ngoài, người không biết rõ nội tình không muốn hiểu lầm cũng khó khăn. . .  . . .
Trời đã sáng, quận thành Thanh Sơn quận, bên ngoài tường thành, mấy chục tên phạm nhân đang bị treo thị chúng.
Từng người phạm nhân quần áo tả tơi, một thân đầy vết máu đã khô, trên thân bẩn thỉu, ngược lại trên mặt được tẩy rửa sạch sẽ, có thể để cho người dễ dàng nhận ra là ai.
Người không quen biết, mặt có được rửa sạch sẽ cũng không nhận ra, người nhận biết, tự nhiên là người cần được nhận biết, treo trên đó đều là những người địa vị tương đối cao của Chân Linh viện và Phi Hoa các, chưởng mônhai phái cũng ở ngay trong đó.
Xích sắt thép cứng khóa chặt cứng phạm nhân, cho dù có người tới cứu, trong một lát cũng sợ là rất khó chém đứt được xích sắt.
Phương pháp nhanh gọn là chặt đứt người bị trói, bất quá như thế thì tựa hồ đã mất đi ý nghĩa giải cứu.

Mà trên đầu thành, thì đặt một loạt trọng nỏ, đại lượng cung tiễn thủ thay phiên nhau đi đi lại lại tuần sát, tu sĩ đổi y phục của tướng sĩ cũng lấp ló như ẩn như hiên trên đầu tường.
Dưới thành một đám bách tính tụ tập chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ.
Trong dân chúng có người mặt lộ vẻ bi phẫn, còn phải tận lực cố che giấu cảm xúc không để lộ ra ngoài. . .  . . .
Nhà Tranh sơn trang, Thương Thục Thanh còn chưa đi đến tiểu viện Ngưu Hữu Đạo ở, liền gặp Ngưu Hữu Đạo dẫn theo mấy người đi ra.
Đã rửa mặt xong, tựa hồ không cần nàng đến chải đầu nữa, trên thực tế là một đêm qua Ngưu Hữu Đạo chưa đi ngủ.
“Đạo gia.” Bất quá Thương Thục Thanh vẫn là tiến lên chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Ngân nhi vẫn còn đang ngủ nướng hả?”
Thương Thục Thanh cười cũng gật nhẹ đầu.
“Ai, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sống y như đầu heo vậy, hâm mộ chết người đi chứ.” Ngưu Hữu Đạo ca thán, cũng không nhiều lời, đều là người quen, cũng không cần thiết phải quá khách khí, bắt chuyện qua liền tiếp tục tiến lên.
Thương Thục Thanh đi theo xem xem rốt cuộc là gì, một mình đi theo sau, nhìn xem bóng lưng đám người bảo vệ người chống kiếm đi phía trước kia.
Đối phương đi rất nhanh, nàng tựa hồ có chút không theo kịp, cảm giác này như tâm tình của nàng vậy, cảm thấy vị Đạo gia này tựa hồ càng ngày càng cách xa nàng.
Trước kia còn có thể nói đùa giỡn, đương nhiên hiện tại cũng có thể nói đùa giỡn, thế nhưng hương vị tựa hồ đã thay đổi, hình như nàng càng ngày càng nhìn không thấu hắn.
Trước kia hắn làm gì, nàng đều có thể thấy rõ, những chuyện phạm vi nhỏ nàng cũng rất dễ dàng hiểu rõ, bây giờ đối phương càng như thiên mã hành không*, khiến nàng không thể nào suy nghĩ kịp, vẫy tay một cái chính là một đám cao thủ khiến nàng lơ ngơ như mây tụ tập.
Trước kia Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ là Ngưu Hữu Đạo, địa vị quận chúa của nàng thấp thoáng còn cao hơn đối phương một cái đầu.
Bây giờ Đạo gia tựa hồ đã thật sự biến thành Đạo gia rồi, tựa hồ thật sự thành một mảnh bầu trời bao phủ phía trên đầu Nam Châu, cao cao tại thượng, trong lúc nói cười đuổi Thiên Ngọc môn đi, phất tay cái nhấn cái đầu cao quý của Đại Thiền sơn kia xuống, trong bất tri bất giác, ngay cả mấy người ca ca bọn họ khi nói chuyện với Đạo gia đều phải tỏ ra cẩn thận.
Mà nàng cũng cảm thấy bản thân mình khi nói chuyện với hắn cũng đã trở nên cẩn thận hơn, tựa như trước mắt, người ta sải bước tiến lên, nàng đã không theo kịp nữa rồi.

Danh hiệu quận chúa đối với người ta tính là cái gì, bản thân ngươi lớn lên lại khó coi như vậy, người ta có thể coi trọng ngươi chắc?
Nghĩ đến bản thân hôm qua nhất thời xúc động nói ra, còn có hành vi xúc động không lý trí lúc ở trên lầu các nữa, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức khó mà tha thứ được cho chính mình, trong lòng không hiểu khó chịu không thôi. . .  . . .
Trong thủy tạ, sớm đã có một đám người đến đợi, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đều ở tại.
“Đạo gia!” Ngưu Hữu Đạo vừa đến, một đám người nhao nhao chắp tay chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo đi thẳng tới trước mặt Cao Thiếu Minh bị áp giải tới, cười hỏi: “Ngươi là trưởng tử* của Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành, Cao Thiếu Minh?”
Cao Thiếu Minh hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua một bên, khinh thường không để ý tới.
Bên cạnh lập tức có người tức giận muốn thu thập hắn, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn cản, “Người ta là khách quý, không được lãnh đạm. Bất quá ta rất kỳ quái, ngươi không phải sứ thần đang trú tại Triệu quốc sao? Làm sao lại chạy đến Thanh Sơn quận để giết ta vậy?”
Cao Thiếu Minh y nguyên vẫn không lên tiếng, một bộ muốn chém muốn giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, bọn bây muốn làm gì cũng được.
Miệng hắn rất cứng, hôm qua làm sao đều không chịu mở miệng, bên này nhất thời kém chút nữa không biết rõ thân phận của hắn, hên là có mang theo người còn sống khác đến nhận diện hắn.
Ngưu Hữu Đạo: “Không nói lời nào không sao cả, chỉ cần ngươi ở trên tay ta là đủ, ta rất muốn biết Đại Tư Đồ sẽ tới cứu ngươi hay là không, tối hôm qua ta đã cho người đưa thư tới cho cha ngươi, đoán chừng sáng nay hẳn là đã đến được Cao phủ, ta ra giá 1 ức*(100 triệu) kim tệ cho chuộc ngươi, cái giá ‘bán thân’ này không có ủy khuất ngươi chứ?”
Một đám người xung quanh nhịn không được cười ra tiếng.
Cao Thiếu Minh rốt cục lên tiếng, mặt giận dữ chửi: “Cẩu tặc!”
“Có thể nói ra cái gì hữu dụng chút đi, nguyện ý đứng ra chỉ chứng xác nhận triều đình, ta liền cho ngươi một đầu sinh lộ*! Chính ngươi tự suy nghĩ cho thật kỹ.” Ngưu Hữu Đạo nói rồi phất phất tay, để cho người ta bắt hắn mang đi xuống.
Cao Thiếu Minh vừa được mang đi, Ngưu Hữu Đạo quay qua chưởng môn ba phái, cười hỏi: ” Trên người cao tầng Chân Linh viện cùng Phi Hoa các, không đến mức nghèo không xu keng nào a?”
Ba người Phí, Trịnh, Hạ trao đổi ánh mắt lẫn nhau cái, Trịnh Cửu Tiêu vội ho một tiếng, “Cũng không có nhiều, gom cả lại cũng cỡ khoảng một nghìn vạn kim tệ, đang tính cùng Đạo gia thương lượng việc phân chia đây.”
Trước trận chiến ngày hôm qua, bọn hắn cũng không có nghĩ tới, đằng sau sau khi dọn dẹp lục tìm được ngân phiếu định mức của Thiên Hạ tiền trang mới ý thức được, nghĩ tới dù sao thì Phi Hoa các và Chân Linh viện đã nắm giữ Nam Châu trong nhiều năm, vốn liếng cất giành khẳng định là có một chút. Đánh xong sau mới phát hiện, làm quả này rất là kiếm được tiền, mặc dù là tổn thất cũng lớn.
“Làm sao phân chia là chuyện của các ngươi, ta liền không tham dự vào, đó cũng là thứ sau khi ba phái bỏ ra nên có được.” Ngưu Hữu Đạo nói xong ngoắt tay cái, bảo Quản Phương Nghi lấy ba cái Chỉ Linh dùng khống chế phi cầm ra giao cho bọn hắn, “Ba phái các ngươi lĩnh một cái đi, về sau lui tới làm việc cũng thuận tiện hơn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.