Đạo Quân

Chương 595: Cứng đối cứng




Chương 595: Cứng đối cứng
Edit: Luna Huang – mấy hôm nay, nhà ad xuất hiện f0 rồi, nên số chương ít lại càng ít, mọi người thông cảm và giữ gìn sức khỏe nha
Cùng một đạo lý, Ngưu Hữu Đạo cũng không nghĩ tới triều đình có thể phái ra được dạng cao thủ cấp bậc như gã Tông Nguyên này, thì Hoàng Liệt tự nhiên cũng càng là không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo có thể mời ra được cao thủ cấp bậc tương tự như vậy.
Từ khi từ Kim Châu trở về bị tập kích, nam tử áo thêu bông cũng không có trắng trợn ra tay gì, người Hiểu Nguyệt các vừa đến, nam tử áo thêu bông liền đã kịp thời thu tay lại, nhường việc ngăn chặn thích khách cho người Hiểu Nguyệt các, mà thích khách cũng đã rơi vào cái bẫy lấy thân làm mồi nhử của Ngưu Hữu Đạo, đã bị Hiểu Nguyệt các bao vây tiêu diệt sạch.
Hiện trường ngoại trừ đám người Ngưu Hữu Đạo ra, thì người chân chính nhìn thấy qua thực lực của nam tử áo thêu bông cũng chỉ có đệ tử Vạn Động Thiên Phủ, dưới sự bao vây của Hiểu Nguyệt các, phạm vi phía bên ngoài không có người nào của triều đình có thể nhìn thấy được tình huống nam tử áo thêu bông xuất thủ lúc đó.
Hiểu Nguyệt các lúc đó có thấy hay không thì không biết, nhưng cả Vạn Động Thiên Phủ lẫn Hiểu Nguyệt các hiện tại đều đang còn hòa hợp với hắn, nên trước mắt đều không có lý do gì để hại hắn, hẳn là sẽ giữ bí mật giúp cho hắn.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, theo lý thì trước mắt triều đình không thể biết trên tay hắn có cao thủ đỉnh cấp bảo vệ được, nhưng không nghĩ tới lúc huy động nhân lực, lại hưng sư động chúng huy động cả nhân vật như loại Tông Nguyên này luôn.
Thử hỏi như thế thì Hoàng Liệt làm sao có thể tin tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo có thể ẩn giấu bên người một nhân vật có thể giao thủ được với Tông Nguyên chứ.
Tông Nguyên? Quản Phương Nghi nghe xong thì âm thầm kinh hãi, tay liền xỏ vào trong ống tay áo, nắm lấy phù triện, chuẩn bị tùy thời khẩn cấp chống cự.
Thiên Kiếm Phù trên tay nàng, còn có nam tử áo thêu bông, chính là nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo có thể vững vàng đứng ở đây!
Đồng dạng, dáng vẻ khí định thần nhàn của bên này cũng làm cho Tông Nguyên đang đứng xem trên không trung ánh mắt lấp lóe.
“Rút lui về giữ (phòng tuyến)!”
Đang đứng ở trên đỉnh núi quan chiến, Viên Cương quát lên với Tô Nhân Kiệt, Tô Nhân Kiệt không chút do dự, lập tức hạ lệnh.
Phòng tuyến phía dưới đã rối loạn, khoảng cách mưa tên bao trùm đã tới hạn, tăng thêm đệ tử Phi Hoa các cũng đã mò ra được phương pháp, dưới sự bất đắc dĩ đã nắm lấy thi thể của đồng môn đưa ra phía trước đỡ rồi xông lên. Mặc dù nhân số còn sống xót vọt tới không còn nhiều, nhưng đều là đệ tử tinh anh của Phi Hoa các, về phần đại lượng đệ tử Trúc Cơ kỳ, thì trên cơ bản đều đã ngã xuống dưới làn mưa tên và cương mâu, những đệ tử giết ra được khỏi làn mưa tên cơ hồ đều là cảnh giới Kim Đan.

Phí Trường Lưu cùng một đám trưởng lão đều tự thân lên trận chém giết, toàn bộ đệ tử Lưu Tiên tông ra trận vây đánh, luận thực lực không phải là đối thủ của đám người Phi Hoa các còn sót lại này, dù trước đó mưa tên đã làm cho đối phương bị tiêu hao không ít pháp lực, nhưng vẫn như cũ chống cự lại rất là gian nan.
Phi Hoa các cùng Chân Linh viện trước đó có thể tọa trấn được Nam Châu, tự nhiên là không phải loại môn phái như Lưu Tiên tông có thể so sánh, dù cho Lưu Tiên tông người đông thế mạnh cùng quần ẩu, cũng phải bị tử thương thảm liệt.
Lưu Tiên tông cũng chân chính là đang liều mạng, muốn lui cũng không thể, một khi bại lui, liền có nguy cơ bị diệt môn, đã bị dồn đến tình trạng này còn không liều mạng, thì còn chờ đến khi nào mới liều?
Trước đó một đám người còn tưởng rằng là đang diễn luyện, làm sao cũng không có nghĩ đến, đảo mắt liền biến thành diễn thật luôn rồi, còn biến thành tràng diện lâm vào nguy cơ diệt môn nữa.
Phi Hoa các cũng đồng dạng không có đường lui, lực lượng môn phái đã bị tổn thất nặng nề, coi như chiếm được Nam Châu, thì đại bộ phận đệ tử cũng đã bị chết gần hết cũng rất khó quản lý được Nam Châu.
Biết rõ là như vậy, nhưng vẫn không thể rút lui, một khi bại lui, nếu triều đình mà không lĩnh tình mà nói, thì đệ tử Phi Hoa các liền chết vô ích, thực lực đại tổn hại lại còn chọc giận triều đình, Phi Hoa các còn nơi nào để sống yên ổn tại Yến quốc này nữa, chỉ có thể là liều mạng đánh ra kết quả thắng lợi, triều đình cảm thương nghĩ đến công lao, thì mới có hi vọng lại nổi lên.
Tào Ngọc Nhi máu me khắp người, tóc tai đã tán loạn, ở trong một đám người vây công la hét gầm rống không ngừng!
Trận tiễn phòng ngự bị dư ba của trận đánh phá cho rối tinh rối mù, mặc dù đều là chiến sĩ đi ra từ sa trường, thế nhưng đối mặt với tu sĩ kết thành quần tiến đánh này, căn bản là không ngăn nổi.
Mặc dầu hung hãn không sợ chết, nhưng người ta một chưởng liền đánh bay bên này một mảng lớn, một kiếm quét ngang liền một đám người huyết nhục văng tung tóe, cứ như mãnh hổ xông vào bầy cừu vậy, đại lượng binh sĩ ngã xuống đất trông cứ như thái rau chém dưa vậy.
Trong nháy mắt, e là có hơn ngàn binh sĩ bị ngã xuống, những binh sĩ này trộn lẫn ở bên trong đám người, cũng làm cho đệ tử Lưu Tiên tông bị gò bó tay chân, mà đệ tử Phi Hoa các khi công kích thì mặc kệ những người này, chỉ cần không phải người một nhà, gặp liền buông tay buông chân cuồng giết!
“Thùng thùng thùng. . .”
Tiếng trống vang lên, binh sĩ nghe hiệu lệnh chật vật lui trở ra, cấp tốc rút lên núi như thủy triều rút.
Trên núi lệnh kỳ vung vẩy, nhân mã rút lui tới giữa sườn núi thì cấp tốc kết trận lại lần nữa, toàn bộ giơ cung tiễn lên lặng yên chờ, bỏ mặc cho người Lưu Tiên tông cùng người Phi Hoa các chém giết nhau, chỉ cần có người Phi Hoa các vọt được đi lên, liền lập tức được từng từng lớp lớp mưa tên ‘chăm sóc’, ắp chế gắt gao giữ vững phòng tuyến bên này!

Viên Cương nghiêm chặt gò má ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy được một lượt phi cầm treo đầy người bay qua trên không, không khỏi quay đầu lại ngước nhìn sơn trang ở bên kia.
Đám người Trần bá cũng nhìn lại, trong lòng lo lắng.
Trên lầu các bên trong Nhà Tranh sơn trang, đám người đứng đó cũng đã phát hiện ra nhóm phi cầm quân địch lần nữa bay đến.
Một tên áo đen chợt phát ra một tiếng huýt vang, 10 con phi cầm quay về nghỉ trong sơn trang lần nữa vỗ cánh bay lên, một đám người áo đen cũng tới tấp nhảy lên, nhao nhao bay người đu theo mười con phi cầm kia, lần nữa nghênh đón phi cầm địch quân đang bay tới.
Bên này sẽ không để cho bên kia có thể tuỳ tiện đánh được vào trong Nhà Tranh sơn trang, trong sơn trang có người mà cao tầng Hiểu Nguyệt đã hạ mệnh lệnh có chết cũng phải bảo vệ!
Không trung, tu sĩ khống chế con phi cầm đang xoay vòng quanh một mình kia, cũng là tu sĩ mặc thường phục hoạn quan, quay đầu nhìn về phía Tông Nguyên, trầm giọng nói: “Tông tiên sinh, người đang chống kiếm đứng ở trên lầu các kia chính là Ngưu Hữu Đạo, không có sai, ngươi phải chăng nên xuất thủ rồi?”
Tông Nguyên mặt không biểu cảm, hắn đương nhiên muốn xuất thủ, nhưng sẽ không dễ dàng xuất thủ như vậy, triều đình động người của hắn, hắn làm sao có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra được, tình hình chiến đấu phía dưới hắn có thấy, bên kia có thực lực phòng ngự rất mạnh, hắn không để ý để cho nhân mã triều đình phải trả giá nhiều thêm một chút.
Chẳng lẽ còn muốn hắn phải bảo hộ nhân mã của Yến quốc triều đình nữa không bằng? Hắn có khoan hồng độ lượng cỡ nào cũng không khoan hồng độ lượng đến mức độ này!
Đương nhiên, nói cũng sẽ không nói như vậy, hắn chậm rãi nói: “Ngươi không thấy người ở phía dưới kia rất khí định thần nhàn sao? Nhất định là có lực lượng gì đó! Ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền muốn đắc thủ ngay, trong sơn trang còn có đại lượng nhân thủ nữa kìa, vì ngăn ngừa sự quấy nhiễu, hay là vẫn chờ thêm một chút đi!”
Người trên lầu các nhìn lên cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhất là bản thân Ngưu Hữu Đạo, nếu đến đây là vì hắn, vậy vì sao Tông Nguyên kia lại vẫn chậm chạp không xuất thủ, chẳng lẽ là đến xem náo nhiệt thôi?
Bên này cũng không biết ân oán giữa Tông Nguyên với triều đình, dù Ngưu Hữu Đạo có đầu não không tầm thường, cũng không thể biết rõ nguyên nhân được.
Không trung, cùng giống như trước, một đám người tập kích nhảy xuống bay tới lần nữa bị một đám người mặc áo đen bịt mặt chặn lại rơi xuống đất.
Thời khác song phương giao chiến rơi xuống mặt đất, thấy số lượng nhân mã quân địch lại vượt trội hơn bên này, hai tên mặc áo đen che mặt ở trong sơn trang cùng phất tay, lĩnh 200 người lần nữa bay lượn xông ra gấp rút tiếp viện.

Phe mặc áo đen bịt mặt trước sau đầu nhập vào gần 400 người, cùng gần 300 nhân số phe tập kích nộ chiến chém giết loạn thành một đoàn.
Bóng người tung hoành ngang dọc trong núi, âm thanh ‘ầm ầm’ không ngừng, đất đá bay tứ tung, cho người ta cảm giác như trời long đất lở vậy.
Thương Thục Thanh đứng trên lầu các vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện có nhiều tu sĩ cao thủ đại chiến như vậy, trong lòng hoảng sợ run rẩy.
Khóe miệng Hoàng Liệt căng cứng, ngẫu nhiên liếc Ngưu Hữu Đạo một chút, không biết vị này từ chỗ nào lôi ra được nhiều cao thủ như vậy, cao thủ trong ba phái Lưu Tiên tông cũng sẽ không có nhiều như vậy mới đúng! Với lại nếu là cao thủ ba phái, làm gì mà cần phải che mặt không dám cho người nhìn thấy như thế?
Sau lưng vị này khẳng định còn có lực lượng nào đó ủng hộ mà bản thân hắn không biết đây, hắn phát hiện bản thân mình đã coi thường lực lượng Ngưu Hữu Đạo nắm giữ rất nghiêm trọng!
Tình hình chiến đấu phía dưới tựa hồ đang bất lợi cho phía bên mình, tu sĩ hoạn quân đang cưỡi phi cầm trên không trung trầm giọng nói: “Tông tiên sinh, người trong sơn trang còn không nhiều lắm, ngươi nên xuất thủ, lại kéo tiếp, ta có lý do hoài nghi ngươi đang muốn tiêu hao thực lực của triều đình!”
Người mặc áo đen bịt mặt trong sơn trang hoàn toàn chính xác không còn nhiều lắm, có điều vẫn có chừng trăm người, Hiểu Nguyệt các tập kết 500 tên cao thủ bảo hộ Nhà Tranh sơn trang, nói xác thực ra là vì bảo hộ người nào đó đang ở trong sơn trang!
Chát! Tông Nguyên đột nhiên xuất thủ, hung hăng ‘thưởng’ cho tu sĩ hoạn quan kia một bàn tay, đánh hắn đến khóe miệng phọt máu, khi xuất thủ nhanh chóng làm cho đối phương không kịp né tránh.
“Cần ngươi ồn ào dạy ta hả?” Tông Nguyên lạnh lùng lên tiếng.
Tu sĩ hoạn quan kia giận mà không dám nói gì, quệt vết máu trên khóe miệng đi.
Tông Nguyên cũng không có thờ ơ, sau giấy lát, thân hình lóe lên, hai tay vung lên, thả người lộn nhào xuống, nhanh chóng lướt về phía Nhà Tranh sơn trang.
Trên lầu các rối loạn một trận, thấy Tông Nguyên xuất thủ, đám Hoàng Liệt cũng nhao nhao rút kiếm, như lâm phải đại địch vậy!
Mấy người mặc áo đen bịt mặt canh giữ ở chung quanh lầu các nhao nhao tung mình bay lên, hơn mười người bay lên đỉnh chóp lầu các, nhìn xem bóng người đàng từ không trung lao xuống.
Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm, y nguyên vẫn bình tĩnh, thu hồi ánh mắt nhìn không trung, quay đầu lại nhìn mắt Quản Phương Nghi, lại quay qua nhìn Thương Thục Thanh đang ngẩng đầu nhìn xem trên không trung.
Quản Phương Nghi hiểu ý gật đầu, phất tay gọi lão Thập Tam tới căn dặn, nếu có gì không đúng, lập tức mang Thương Thục Thanh đến chỗ Trang Hồng bên kia.

Mắt thấy thân ảnh Tông Nguyên từ trên trời giáng xuống như sao xẹt đến gần, trên lầu các đồng thời có hơn 10 tên áo đen bịt mặt nhảy lên không trung, liên thủ chém ra kiếm khí giao nhau như lưới, bao trùm về phía Tông Nguyên đang lao đến.
Nhưng chỉ thấy Tông Nguyên vung tay áo bay bay, mở pháp nhãn có thể thấy được tao ra vòng sáng như lốc xoáy, kiếm khí như lưới xâm nhập đến vòng sáng, lập tức lộn xộn chập chùng giống như bay múa, kiếm khí lăng lệ bỗng nhiên biến thành nhu mì, căn bản không đến gần được người Tông Nguyên.
Tông Nguyên cách không vỗ ra một chưởng, kiếm khí lượn một vòng bay ngược xuống, chém về phía hơn mười người mặc áo đen bịt mặt đang bay lên kia.
Thủ đoạn này cũng không biết là thuật pháp gì, nam tử áo thêu bông nhìn chằm chằm không trung chợt nói, “Quả nhiên kẻ đến là Tông Nguyên rồi!”
Ầm ầm! Trên không trung liên tiếp nổ tung, hơn mười tên tu sĩ đánh nổ kiếm khí của chính mình bắn ngược lại, dưới kình phong bùng nổ, thế bay lên đã hết, không thể không nhao nhao rơi xuống.
Cuồng phong trên không trung thổi tới, đám người trên lầu các như bị gió lốc xâm nhập, Thương Thục Thanh thậm chí còn đứng không yên, lung lay sắp ngã.
Ngân nhi đang ôm hộp cơm ngẩng đầu, mắt đầy vẻ giận dữ.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng mặt qua nhìn nam tử áo thiêu bông, chỉ thấy y phục  hắn phiêu đãng bay không giống như những người ở bên ngoài, người khác y phục đều bay phần phần theo cuồng phong thổi, nhưng y phục nam tử áo thêu bông thì lại chầm chậm phiêu đãng bốc lên, cho người ta cảm giác như muốn bồng bềnh bay lên, một cỗ khí tức khác khuếch tán ra trên lầu các.
Thời khắc đám người phát giác ra được quay qua nhìn, thì chỉ thấy bóng người lóa lên.
Nam tử áo thêu bông đã phóng lên tận trời dưới sức ép của cuồng phong, tốc độ kinh người.
Oành! Giữa trời một tiếng nổ vang vọng, trong nháy mắt Tông Nguyên cùng nam tử áo thêu bông va chạm vào nhau, ngay ở trên không trung Nhà Tranh sơn trang, hai người cứng đối cứng với nhau một chưởng.
Tông Nguyên trong lòng giật mình, mượn lực va chạm dội ngược, lần nữa cấp tốc đằng không bay lên, lui về phía không trung giảm bớt lực.
Đám người Hoàng Liệt càng giật mình không nhỏ, người nào vậy? Lại dám cứng đối cứng với cả Tông Nguyên luôn!
Nam tử áo thêu bông cũng văng xuống như sao chổi, vung tay phóng xuất ra từng đám khí cương như mây hồng, cấp tốc ổn định thân hình, người đã hạ xuống tới độ cao của lầu các.
Hắn cơ hồ đứng lơ lửng ở trước mắt mọi người ở đây, hai tay áo tung bay như cánh bướm, hai chân liên tục đạp, tựa như bước giữa hư không, tư thái phóng túng, thân người lần nữa nhanh chóng phóng lên tận trời.
Một màn này chân chính khiến người ở trên lầu các chấn kinh, phần lớn tu sĩ khi bay chỉ có thể là lúc càng hạ thấp, lại muốn lên cao đều phải mượn lực thêm mới được, vị này lại có thể đạp hư không bay lên, cái này đã gần như là phi hành chân chính luôn rồi, nói rõ chân khí ở trong cơ thể vị này đã đạt đến tình trạng thực chất hóa, có thể tự nhiên điều khiển ngự khí phi hành!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.