Đạo Quân

Chương 587: Bại hoài nhưng vẫn chiến




Chương 587: Bại hoài nhưng vẫn chiến
Ngay cả những người ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo lâu năm như mấy người Ngô Tam Lưỡng, cũng đồng dạng không được phép đi vào nơi này, phàm là nơi đã bị Viên Phương đóng bảng hiệu ‘Nam Sơn tự’ lên trên cửa, thì nơi đó đều sẽ là ‘cái đuôi mèo’ của Viên Phương, không thể giẫm lên được.
Nhưng cũng bởi chính là vì người ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo lâu năm, Ngô Tam Lưỡng mới hiểu được Viên Phương là cái tính tình gì, không phải liền là sợ tay nghề nấu ăn bị tiết lộ ra ngoài thôi sao?
Ngô Tam Lưỡng cũng coi như là phục bọn hòa thượng này luôn rồi, vì gìn giữ tay nghề, một đám người xuất gia lại không tiếc đi đồ sinh vặt lông mần thịt, cũng không sợ thẹn với Phật Tổ a.
Sợ bọn hắn vất vả, muốn tìm cho bọn hắn ít người giúp đỡ, thế nhưng cái đám hòa thượng này chết sống vẫn không chịu đáp ứng.
Ngô Tam Lưỡng cũng không biết Viên Phương đã rót cái bùa mê thuốc lú gì cho đám hòa thượng này nữa, lúc trước có phàn nàn với Ngưu Hữu Đạo vấn đề này, thì Ngưu Hữu Đạo có nói tới hai chữ ‘tín ngưỡng’, nói đám hòa thượng này là một đám chân chính có tín ngưỡng.
Tín ngưỡng? Cái từ này, Ngô Tam Lưỡng không lý giải lắm.
Viên Cương quay đầu nhìn lại một cái, rồi quay người ra khỏi phòng bếp.
Đi tới chỗ yên tĩnh bên ngoài, Ngô Tam Lưỡng đứng ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Ta ‘ngẫu nhiên’ gặp hắn, còn chưa có kiếm cớ hỏi thăm, hắn liền chủ động nói tới, nói là người quen biết cũ, đi ngang qua đây xấu hổ vì trong túi hết tiền, nên hắn tặng cho Bách Lý Yết kia 1000 kim tệ làm lộ phí. Nhìn rất bình thường, không có gì dị thường. Viên gia, có phải ngài hoài nghi Công Tôn Bố kia có vấn đề?”
Thần sắc Viên Cương đang suy tư nhìn hắn một cái nói, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Ngũ Lương sơn làm về vấn đề gì không phải ngươi không biết, bất luận làm gì tiếp xúc với ai ở bên ngoài, thì đều cần phải chú ý nhiều một chút, không có ý gì khác.”
“Vậy cũng đúng.” Ngô Tam Lưỡng gật đầu đồng ý.
Không có việc gì, hắn cũng liền bận bịu đi làm việc của mình.
Giữa trưa, Lôi Tông Khang từ bên ngoài trở về, lại đi vào sơn trang tìm Viên Cương, lúc này Viên Cương đang để trần ‘trồng chuối’ một tay ở trong phòng.
Lôi Tông Khang đến gần nói: “Viên gia, Bách Lý Yết kia sau khi rời khỏi sơn trang liền tiến vào quận thành, ở trong quận thành thảnh thơi ăn uống một trận xong, liền không chút hoang mang rời đi, nhìn xem rất bình thường, không có gì dị thường.”

Việc hắn phụ trách chính là cái này, người ngoài khi tiến vào bên này, sau khi rời đi thì hắn sẽ luôn là người đi theo nhìn chằm chằm.
Viên Cương ‘ừ’, biểu thị đã biết.
Đợi sau khi Lôi Tông Khang rời đi, Viên Cương cong người, hai chân hạ xuống đất, đứng dậy, mặc quần áo xong đi ra cửa.
Sau đó thì đi tìm Đoàn Hổ, hai người cùng đi ra khỏi sơn trang, dạo bước đến trước mộ Hắc Mẫu Đơn.
“Viên gia có việc gì à?” Đoàn Hổ lên tiếng hỏi thăm.
Viên Cương: “Bách Lý Yết, nghe nói là một tán tu hơi có chút danh khí trên tu hành giới, ngươi liên lạc với Lệnh Hồ Thu vị huynh đệ kết bái kia của Đạo gia. Lệnh Hồ Thu biết  tương đối nhiều thứ, hỏi hắn  thử xem biết được bao nhiêu về tên Bách Lý Yết này, bình thường làm những thứ gì, bảo hắn ghi chép tất cả những gì biết về Bách Lý Yết gửi về đây, ta muốn xem thử.”
Đoàn Hổ: “Được, ta bây giờ đi đưa tin cho hắn liền.”
Viên Cương đưa tay, ra hiệu chờ chút, lấy từ trong tay áo ra một cuồn giấy đưa cho hắn.
Đoàn Hổ mở ra xem xét, phát hiện là một phần danh sách, trên danh sách có ít người hắn cũng biết, không khỏi hồ nghi nói: “Viên gia, những người này tựa hồ đều là những đệ tử mà Ngũ Lương sơn mới chiêu thu những năm gần đây.”
Viên Cương: “Không sai, là đệ tử Ngũ Lương sơn, là người ta sắp xếp vào.”
Đoàn Hổ ngạc nhiên, không biết hắn đưa danh sách bí mật này cho mình là có ý gì.
Viên Cương: “Những người này trước mắt đều đang làm việc ở trong núi, ngươi liên hệ bọn hắn. Từ giờ trở đi, ta muốn nắm giữ thời gian ra vào của tất cả Kim Sí Ngũ Lương sơn, ngươi ghi chép lại tình huống mỗi ngày rõ ràng cho ta, việc này do ngươi phụ trách, đừng cho những người khác biết.”
Hắn đã sớm chuẩn bị làm việc này, chuẩn bị tìm hiểu quy luật liên hệ của Ngũ Lương sơn với các nơi, dùng phương thức của hắn xây dựng chải vuốt.

Phương diện nắm bắt quy luật này hắn là người trong nghề, hắn từng được huấn luyện phương diện điều tra này qua rồi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo trước đó hi vọng hắn đi ra phía sau màn.
Đoàn Hổ hơi có vẻ do dự nói: “Viên gia, ngươi hoài nghi Ngũ Lương sơn có vấn đề sao?”
“Hết thảy mọi chuyện dùng sự thật nói, cái gì mà hoài với chả nghi? Đạo gia mang theo mọi người đi đến hôm nay không được dễ dàng.” Viên Cương chỉ chỉ phần mộ của Hắc Mẫu Đơn, tỏ ý đây chính là một trong những đại giới bỏ ra, “Không phải là hoài nghi ai, mà là chúng ta cần phải chịu trách nhiệm với chính bản thân chúng ta, chúng ta ở trong nhà phải giữ lấy nhà, phải coi chừng, không thể để cho trong nội bộ xảy ra vấn đề, không phải vậy sẽ có lỗi với những người đã khuất, cũng có lỗi với những người đang sống. Người đang sống dù sao cũng phải giữ lấy thân thể hữu dụng mà làm chút gì đó vì người đã khuất chứ, Đạo gia một người tinh lực có hạn, không có khả năng ôm đồm tất cả mọi chuyện được, nên chúng ta cần phải làm cho tốt việc của mình, đây chính là điều chúng ta nên làm.”
Nhìn xem bia mộ Hắc Mẫu Đơn, gương mặt Đoàn Hổ căng ra, “Ta hiểu được, Viên gia yên tâm, ta đi làm liền đây.”
Sau khi Đoàn Hổ rời đi, Viên Cương cũng đứng nhìn chằm chằm mộ bia kia thất thần.
Bây giờ bên trong Nhà Tranh sơn trang bên này, nội bộ kỳ thật phân ra làm mấy đội.
Một đội là đám người Phù Phương viên lấy Quản Phương Nghi cầm đầu, còn Quản Phương Nghi hiển nhiên cho mình là người của Đạo gia.
Một nhóm trước kia nguyên là những người cùng Hắc Mẫu Đơn thì lại làm một đội, tự nhận là ở bên cạnh Đạo gia lâu nhất, bởi vì bản thân thường xuyên chấp hành một số nhiệm vụ bí mật, cho nên bọn hắn tự nhận bản thân bọn hắn mới chân chính là tâm phúc ở bên cạnh Đạo gia.
Nhóm Ngũ Lương sơn kia thì không cần phải nói rồi, cả môn phái đều hoàn toàn nhờ cậy vào tài lực của Đạo gia nuôi, Đạo gia tùy thời có thể nhổ bọn hắn tận gốc, bọn hắn chỉ có thể lấy Đạo gia là cầm đầu.
Một đám nữa là nhóm hòa thường Nam Sơn tự giúp Nhà Tranh sơn trang xử lý chuyện lặt vặt nội bộ, thí dụ như nấu nướng chế biến ẩm thực các loại, lúc Đạo gia ở sơn trang thì bọn hắn làm gì ăn đó. Một đám hòa thượng nhìn như đang làm việc vặt, kì thực địa vị hơi bị cao, cũng không cần tham dự chuyện chém chém giết giết nguy hiểm, ngoại trừ lời nói của Đạo gia với Viên Cương hắn ra, lời ai nói đều có thể không nghe. Nhìn như là một đám hòa thượng thế tục ngốc, trên tay cũng không có quyền lợi gì, nhưng phía sau lại có Đạo gia làm chỗ dựa, những người trong sơn trang ai cũng không làm gì được đám này, tự nhiên là cũng lấy Đạo gia làm chủ.
Thương Thục Thanh thường xuyên ở đây, là đại biểu cho Thương Triều Tông bên kia, có điều lại trở thành nha hoàn chải đầu cho Đạo gia, đó là những gì Đạo gia nói thôi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, vị quận chúa xấu này đã thích Đạo gia.
Còn ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn kia, bị Đạo gia chèn ép lại lôi kéo, lặp đi lặp lại, có thể nói là ‘hành’ đến chết đi sống lại, đã không thể rời bỏ Đạo gia được.

Một đám lớn, rõ ràng đều là người của Ngưu Hữu Đạo, lại không dung hợp được lại thành một khối, tất cả đều mạnh ai nấy làm, lại còn nhìn chằm chằm trông chừng lẫn nhau, tất cả cơ bản đều cho rằng nhìn chằm chằm người khác chính là vì Ngưu Hữu Đạo, cũng chính là vì bản thân mình, lại không phát giác ra được đã bị Ngưu Hữu Đạo nắm hết cả ở trong lòng bàn tay, đây cũng chính là thủ đoạn mà Viên Cương bội phục Ngưu Hữu Đạo nhất.
Loại thủ đoạn nhìn như cái gì cũng không làm này, lại trông như chuyện vặt vãnh này, nhưng Viên Cương tự nhận mình làm không được, chỉ dựa vào việc có thể đưa một đám người thượng vàng hạ cám này gộp thành một đoàn, đưa những ý nghĩ khác nhau của một đám người này quy về một nơi, cũng đã là không phải người nào cũng có thể làm được rồi, muốn học cũng chưa chắc có thể học được.
Núi không tại cao, có tiên thì có danh. Nước không tại sâu, có rồng thì linh. Chỉ là trong một Nhà Tranh nơi hoang sơn lĩnh dã, lại có thể đem một đám người muôn hình muôn vẻ yên yên bình bình tụ tụ lại một khối, việc ai người nấy làm, thì cũng chỉ tồn tại có một mình Ngưu Hữu Đạo mà thôi.
Về phần Viên Cương hắn, ngoại trừ mỗi Quản Phương Nghi hay đối nghịch với hắn ra, thì những đội khác hắn đều có thể nhúng tay tham gia vào, chỉ khi nào hắn lấy tên tuổi Đạo gia ra làm việc, Quản Phương Nghi mới không còn cách nào khác ngăn cản hắn nhúng tay vào.
Kỳ thật người trong sơn trang đều rất rõ ràng, Viên Cương mới là tâm phúc trong tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, thậm chí siêu việt cả tâm phúc, Ngưu Hữu Đạo chân chính coi Viên Cương là huynh đệ tay chân ruột thịt, vị này có thể làm chủ thay cho Ngưu Hữu Đạo!
. . .  . . .
Yên Kinh, phủ đệ Đại Tư Đồ, một đám lính hộ vệ theo xe ngựa dừng lại, Cao Kiến Thành từ phủ nha làm việc trở về bước xuống xe ngựa.
Vừa mới vào trong phủ, quản gia Phạm Chuyên đang chờ đợi lấy liền đi theo hầu bên cạnh hắn vào cùng, cũng phất tay cho tùy tùng hai bên lui xuống, rồi thấp giọng nói với Cao Kiến Thành: “Đại gia* gửi thư đến, xảy ra chút chuyện.” (* gọi đứa con lớn)
Mắt Cao Kiến Thành chợt lóe lên, tăng nhanh cước bộ, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, hai chủ tớ cấp tốc trở về thư phòng nội viện.
Đi đến ngồi xuống sau thư án, thấy Phạm Chuyên muốn dâng trà, Cao Kiến Thành lắc lắc tay, Phạm Chuyên đành dừng tay, lấy một phong mật tín đã được dịch ra dâng lên cho hắn.
Cao Kiến Thành xem qua về sau, ‘rầm’, tay cầm mật tín đập mạnh trên bàn một cái, hừ lạnh nói: “Không có nghe lọt lời ta, tham công sốt ruột, vừa ra tay liền bị ‘úp sọt’ cả đám.”
Phạm Chuyên: “Tổn thất nặng nề a, đại gia sợ là cũng không dễ giao nộp lên a!”
Cao Kiến Thành: “Người không ngốc, nhưng phong cách hành sự vẫn là một bộ như ở Điệp Báo Ti kia, vừa có cơ hội liền muốn đánh trúng, ta đã nói cho nó biết rồi, đây không phải là việc giết chết hay không chết Ngưu Hữu Đạo rồi, nó vẫn là quá non một chút!”
Phạm Chuyên cười nói: “Chính là bởi vì thiếu khuyết kinh nghiệm chu toàn ở trong triều a, nên không phải mới tới đây xin chỉ thị của lão gia đó ạ?”
Cao Kiến Thành: “Nó còn chưa có báo cáo chứ hả?”

Phạm Chuyên: “Tạm thời còn chưa ạ, đoán chừng trong lòng đang còn có hơi chút sợ hãi, muốn xin lão gia hỗ trợ chỉ điểm sai lầm!”
Cao Kiến Thành chỉ chỉ vào hắn nói: “Nói cho nó biết, đây không phải là Điệp Báo Ti, không thể báo cáo kiểu phân tích rõ tình huống một năm một mười lên trên được, bệ hạ không ăn bộ này. Đương nhiên, có một số việc cũng không thể gạt được, nhưng phải để ý đến phương thức báo cáo, chiến hoài những vẫn bại là khác biệt với bại hoài những vẫn chiến, ngươi cần bảo nó đề điểm đúng chỗ, có bại cũng phải để bệ hạ bại trong cao hứng, từ chuyện xấu cần phải biến thành chuyện tốt!”
Phạm Chuyên gật đầu dạ, lại hỏi: “Trận đầu đã báo cáo bại, đại gia nên ứng đối bên kia như thế nào?”
Cao Kiến Thành tựa thành ghế suy nghĩ một trận, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, hai mắt chợt nhíu lại, chậm rãi nói: “Ngoại thành, cái đại địa chủ họ Tông chúng ta đã nắm giữ ngọn nguồn kia, có thể phát huy tác dụng được rồi!”
Không hổ là người đi theo nhiều năm, Phạm Chuyên tâm hữu linh tê*, vừa nghe liền hiểu, gật đầu nói: “Giờ lão nô đi thông tri đại gia liền!”
. . .  . . .
Ngự Hoa viên, Thương Kiến Hùng đang đứng trước một cành hoa đang héo rũ, có lẽ là tức cảnh sinh tình đi, cả khuôn mặt đều đầy vẻ phiền muộn theo.
Đại nội tổng quản Điền Ngữ xuất hiện ở góc rẽ, đến phụ cận thì phất tay cho lui hết những người khác, xong nhẹ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Cao Thiếu Minh gửi tin tức về, đã thất thủ. . .  . . .”
Hắn đem tình huống kể lại một chút, Thương Kiến Hùng đang nghe trên mặt dần dần lộ ra vẻ giận dữ, “Một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vận dụng nhiều cao thủ như vậy đi đối phó, thế mà để toàn quân bị diệt? Đây chính là năng lực mà hắn nói xin chủ động đi giết giặc đó à? Đồ phế vật vô dụng!”
Điền Ngữ hơi cúi thấp người dạ dạ phải phải, đằng sau lại nói: “Có điều lão nô cảm thấy hắn làm như vậy cũng không sai.”
Thương Kiến Hùng mãnh liệt quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi thu của hắn bao nhiêu chỗ tốt rồi, lại nói đỡ cho hắn?”
Điền Ngữ lại cúi thấp người, “Cung bẩm bệ hạ, Cao Thiếu Minh gửi tin tức đến nói, Ngưu Hữu Đạo không phải là hạng người hời hợt, không dễ dàng đối phó như vậy, cùng việc ngồi đợi tên đó xuất hiện sơ hở, không bằng chủ động xuất kích. Lần này trước khi động thủ, hắn đã làm xong việc chuẩn bị hi sinh những cao thủ kia rồi, đổi lại có hai mục đích ở đây, thứ nhất nếu có thể một kích đắc thủ được thì càng tốt! Thứ hai là vì muốn thăm dò thực hư thực lực của tên đó, triều đình trước nay chưa bao giờ chính diện giao phong với tên đó qua, lai lịch của nó đến tột cùng như thế nào cũng không ai biết, trải qua lần này thì lại khác rồi, đã biết rõ lực lượng hộ vệ bên cạnh Ngưu Hữu Đạo không hề tầm thường, nếu lấy phương thức ám sát bình thường, coi như nếu không có thất bại đợt này thì cũng sẽ có thất bại đợt khác, còn hiện tại bây giờ thì đã có thể lên dự định khác!”
Thương Kiến Hùng nghe xong hơi yên lặng chút, thậm chí khẽ gật đầu, tựa hồ cũng cảm thấy có lý, thần sắc đã hòa hoãn lại, hỏi ” Vậy hắn chuẩn bị dự định khi nào tiếp tục?”
Điền Ngữ: “Hắn tuyệt đối không phải là nói ngoa, cũng đã sớm có mưu đồ rồi, đã dâng lên một sách, nhưng cần triều đình phối hợp.”
Thương Kiến Hùng ‘nha’ một tiếng, “Nói nghe thử.”
“Ngoại thành có cái đại hộ nhân gia họ Tông, người này nhìn trông như chỉ là một cái địa chủ, nhưng kỳ thật bối cảnh không phải chỉ là như vậy. . . . . .”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.