Đạo Quân

Chương 583: Chỉ cần hắn nguyện ý đến




Chương 583: Chỉ cần hắn nguyện ý đến
“Nhân mã Triệu quốc tụ tập nhắm vào Kim Châu cũng đã rút lui, Nam Châu và Kim Châu cùng tránh thoát khỏi một kiếp!”
Trong Thiên Vi phủ, Huyền Vi đang ngồi ở sau án, nhìn qua nội dung tình báo trong tay về sau, tiện tay ném lên trên bàn, buông tiếng thở dài nói.
Trong tiếng cảm thán ẩn giấu mấy phần tiếc hận, nàng đã từng hi vọng Nam Châu sẽ bị Yến quốc chiếm lấy, sau đó sẵn có Ngưu Hữu Đạo thiếu nợ nhân tình, nàng dễ bề thừa cơ mời chào Ngưu Hữu Đạo hơn.
Ngưu Hữu Đạo tu vi không xuất chúng, nhưng đáng ngưỡng mộ ở tài năng, hoàn toàn có thể kéo về dùng làm mưu sĩ.
Một vị mưu sĩ tốt, đủ chống đỡ cả thiên quân vạn mã, thậm chí vượt trội hơn cả mười tu sĩ đỉnh cấp cao thủ.
Triệu Hùng Ca và Ngưu Hữu Đạo, nếu như để cho nàng lựa chọn ai, nàng khẳng định không chút do dự tuyển chọn Ngưu Hữu Đạo, một Triệu Hùng Ca dù có thể biết đánh, đối mặt lực lượng giữa quốc gia với quốc gia, độ phá hoại chung quy cũng chỉ có hạn.
Thế nhưng nàng vừa lại không hy vọng Nam Châu bị chiếm lấy, tình huống trước mắt này là tốt nhất, nàng không hy vọng sự cân bằng ở phía Đông tứ quốc bên kia bị phá vỡ, không hy vọng phía Đông có nước nào lớn mạnh lên. Tại trước khi Vệ quốc chưa thể có hành động gì lớn, thì tốt nhất phía Đông tứ quốc cứ kiềm chế lẫn nhau như vậy.
Cho nên cảm xúc của nàng có hơi nhiều phức tạp chút.
Đường Nghi đứng ở một bên lên tiếng thử hỏi, “Yến quốc lần này bị tình thế ép buộc phải triệt binh, chẳng lẽ về sau liền sẽ không thể quay đầu trở lại sao?”
Đối mặt với tình huống ở Yến quốc, tương đối mà nói, nội tâm của nàng vẫn là khuynh hướng về phía Nam Châu Ngưu Hữu Đạo hơn, nàng không hy vọng Ngưu Hữu Đạo có phiền phức gì.
“Nếu không có biến cố gì lớn, trong một thời gian tương đối dài, rất không có khả năng quay trở lại.” Huyền Vi đứng lên, vòng qua trường án đi qua đi lại, nói: “Yến quốc năm đó mất đi Bắc Châu, cùng Hàn quốc tranh chấp không biết bao nhiêu năm vẫn không chịu từ bỏ phải không? Bây giờ đổi chủ, thì Hàn quốc cũng sẽ không có khả năng xem thường dễ dàng từ bỏ, nếu không sẽ không tiện bàn giao với người trong nước từ trên xuống dưới, cho dù chỉ là làm dáng một chút, cũng phải tiếp tục giằng co xuống tiếp.”

“Tống quốc được cớ, tùy thời có thể xuất binh, tuy nhiên để đơn độc đánh nhau sống chết với Yến quốc thì cũng sẽ không dám, như thế đối với quốc lực sẽ bị tiêu hao quá lớn, hao tổn không có bù đắp, không cẩn thận sẽ bị người khác thừa cơ thu thập cả Tống quốc lẫn Yến quốc luôn không chừng. Phía Tống quốc nhất định là sẽ cắn lấy cái cớ này dây dưa không thả, nhưng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, phía sau nhất định sẽ xui khiến Hàn quốc cùng động thủ. Triệu quốc không có nội loạn, ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Hàn quốc cũng sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ, cũng nhất định cũng đang xui khiến Tống quốc động thủ.”
Đường Nghi lại thử hỏi: “Hai nước đó có thể sẽ liên thủ với Triệu hay không, Tam quốc có thể cùng nhau liên thủ, chia cắt Yến quốc hay không?”
Huyền Vi quay đầu qua nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: “Thất quốc tranh chấp với nhau nhiều năm như vậy, những tính toán của nhau như nào lẫn nhau đều biết rõ ràng. Nếu như Triệu quốc dám liên kết với Hàn, Tống cùng diệt Yến, thì Vệ quốc ta và Tề quốc dù vô luận như thế nào cũng sẽ không ngồi yên nhìn. Phía Tây Hàn quốc là sa mạc mênh mông, có vô số Sa Hạt, đại quân không thể vượt qua được, chư quốc phía Đông nếu như muốn tiến quân sang phía Tây bên này, chỉ có quá cảnh qua Triệu quốc.”
“Tấn quốc phía chính diện đã đủ khiến cho người ta đau đầu rồi, thì há có thể lại để cho Triệu quốc cường tráng mạnh mẽ lên nữa? Có thể nói, Triệu quốc là vùng đệm để ngăn cản cho Vệ quốc và Tề quốc, là điểm mấu chốt giúp cho hai nước bên này chống cự lại chư quốc phía Đông, chư quốc phía Đông nước nào cũng có thể phát triển an toàn, duy chỉ có Triệu quốc là Vệ quốc ta cùng Tề quốc sẽ không để cho phát triển an toàn, đây là chiến lược trọng đại của hai nước.”
“Nếu lui một bước liền sẽ có các loại phiền phức cùng theo nhau tới. Một khi Triệu quốc phát triển an toàn, vì đề phòng Tấn quốc, sau này bên này sợ là phải quỳ gối đi nịnh nọt Triệu quốc, khi đó sẽ phải trả ra bao nhiêu đại giới mới có thể thỏa mãn được khẩu vị của người ta đây? Cống nạp nuôi người ta mập lên, người ta cũng sẽ không cảm kích ngươi, cuối cùng còn sẽ nâng đao chỉa về phía ngươi nữa!”
“Một khi Triệu quốc tham dự vào chia cắt Yến quốc, Vệ quốc ta và Tề quốc dù thế nào cũng sẽ phái ra một đạo nhân mã, tạo thành liên quân, cho Triệu quốc một chút giáo huấn. Kể từ đó, Triệu quốc hoặc là ngồi nhìn, hoặc là. . . Nếu như không muốn nhìn Hàn quốc sau khi chia cắt được Yến quốc, trở nên lớn mạnh lên uy hiếp đến nước mình, thì cũng chỉ có thể là thừa lúc Hàn quốc đem quân đi vắng, mà vào phát động tiến công. Bởi vậy Hàn quốc cũng sợ ném chuột vỡ bình, một vòng lẩn quẩn như thế, giúp cho ngăn cản được chiến tranh lớn, nếu không có như vậy, sau khi Ninh Vương Thương Kiến Bá chết đi, liền với tình huống nội bộ Yến quốc như bây giờ, chỉ sợ đã sớm bị sụp đổ rồi.”
Đường Nghi như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, sau khi cùng ở bên người Huyền Vi về sau, chính nàng cũng không thể không thừa nhận, kiến thức đã được tăng lên không ít.
Nói đến đây, Huyền Vi liếc mắt nhìn Đường Nghi, nói : “Bản thân Ngưu Hữu Đạo thì ngược lại, hiện tại mặc cho ai đều có thể nhìn ra, hắn là chỗ dựa lớn nhất ở sau lưng của Thương Triều Tông, Thương Kiến Hùng sợ là sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.”
Đường Nghi: “Hắn tay nắm nhân mã Nam Châu, Thương Kiến Hùng dám có hành động thiếu suy nghĩ sao?”
Huyền Vi cười lắc đầu, “Chiến tranh nào đều sẽ có tu sĩ tham gia, phương nào mà không có tu sĩ tùy tùng, đều sẽ không được, nếu không thượng tướng dù ở trong trăm vạn quân mã, cũng sẽ rất dễ dàng bị quân địch ngắt lấy thủ cấp, quân đội dù có cường đại tới đâu, không có chỉ huy thì làm sao mà đánh tiếp? Đại Thiền sơn nguyện ý phối hợp với nhân mã Thương Triều Tông tiến sát Kim Châu, là vì để chấn nhiếp Triệu quốc, cuối cùng cũng là vì để bảo đảm cho Nam Châu. Yến quốc đều đã lui binh, muội cảm thấy Đại Thiền sơn sẽ còn chủ động gây phiền toái sao? Lại nói. . .”
Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Chính bản thân bọn hắn không dám liều mạng với Ngưu Hữu Đạo, sợ Nam Châu rước lấy đại loạn, nhưng nếu là người khác làm thay thì. . . Chỉ sợ Đại Thiền sơn đều ước gì muốn mượn đao giết người, ước gì nhân cơ hội này mượn tay Thương Kiến Hùng diệt trừ Ngưu Hữu Đạo đi! Nếu như Đại Thiền sơn không phối hợp với Thương Triều Tông mà nói, thì đại quân của Thương Triều Tông chính là đồ trang trí, dám tự tiện tiến đánh triều đình đó chính là muốn chết, muội nói coi Thương Kiến Hùng sẽ có dám hành động thiếu suy nghĩ hay không?”

Đường Nghi trầm mặc, hơi nhíu mày, nội tâm thật sự nổi lên lo lắng thay cho Ngưu Hữu Đạo.
“Ta ngược lại thật sự nguyện ý cung cấp che chở cho Ngưu Hữu Đạo, ta cũng rất thưởng thức hắn, chỉ cần hắn nguyện ý đến Vệ quốc, giúp cho ta một chút sức lực, hết thảy những phiền phức của hắn đều có thể sẽ được giải quyết dễ dàng. Luận tài lực, trong thất quốc không có nước nào hơn được Vệ quốc, chỉ cần hắn nguyện ý đến, tài nguyên tu hành của hắn ta có thể đảm bảo bao no, cũng có thể cam đoan cho hắn càng nhiều ưu đãi hơn nữa.”
Huyền Vi đi tới trước mặt Đường Nghi, nhìn chằm chằm nàng nói: “Nếu muội có thể khuyên hắn đến đây, ta nguyện ý vì Thượng Thanh tông mà đi áp chế một môn phái khác, chi ra một châu cho Thượng Thanh tông làm địa bàn!”
Nàng đã sớm động tâm tư muốn mời chào Ngưu Hữu Đạo lâu rồi, nhưng ngay từ đầu thật sự còn chưa có muốn mời chào mãnh liệt như vậy, dù sao nàng không phải là Thái Thúc Hùng, không có từ trong miệng Thiệu Bình Ba biết được quá nhiều chuyện người khác không biết.
Bất quá nàng ngược lại là người sớm nhất có chủ ý mời chào Ngưu Hữu Đạo đầu nhập nhất, năm đó sau khi Ngưu Hữu Đạo cướp chiến mã nàng bắt gặp Viên Cương tại sa mạc thì bắt đầu, một người sau lưng người có thể thúc đẩy được Hạt Hoàng, nàng không chú ý mạnh cũng khó.
Nhưng cũng không biết đến nhiều hơn so với những người khác được bao nhiêu, trình độ nào đó mà nói, Ngưu Hữu Đạo rất điệu thấp, phần lớn thời gian đều trốn ở Nam Châu, ẩn phía sau màn không ra mặt, ngay cả đám người Thương Triều Tông cùng một phe với Ngưu Hữu Đạo cũng thường xuyên không biết rõ động tĩnh của Ngưu Hữu Đạo, thì người ngoài càng khó phát hiện ra được cái gì.
Có thể từ sau kịch biến của Nam Châu và Bắc Châu, động tĩnh làm lớn quá, nên Thiệu Bình Ba và Ngưu Hữu Đạo cùng song song đăng tràng, tiến nhập vào ánh mắt của các nước.
Lần này chuyện của Nam Châu và Kim Châu lại có thể là do Ngưu Hữu Đạo làm nữa.
Thêm Thái Thúc Hùng coi trọng Thiệu Bình Ba như thế, khiến suy nghĩ mời chào của nàng đối với Ngưu Hữu Đạo càng thêm mãnh liệt.
Thái Thúc Hùng là ai? Có thể coi trọng Thiệu Bình Ba như vậy, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ.
Mà trước mắt hiện bày ra một người, có thể nhiều lần khắc chế đánh bại Thiệu Bình Ba như vậy!

Về phần lời hứa hẹn cho Đường Nghi địa bàn một châu, chỉ cần Đường Nghi có thể khuyên người tiến đến, thì cho liền cho!
Ngưu Hữu Đạo tới có thể phát huy tác dụng, nàng tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp Thượng Thanh tông bảo trụ địa bàn một châu kia, nếu như không có tác dụng gì, địa bàn một châu bị người khác đoạt đi cũng không trách được nàng, không có ai quy định địa bàn của một môn phái vĩnh viễn sẽ thuộc về môn phái đó.
Sở dĩ nàng hi vọng Đường Nghi có thể đi khuyên, là bởi vì nàng đã từ trên tin tức Đường Nghi vội vã công bố bỏ chồng kia nhìn ra, Ngưu Hữu Đạo muốn bảo trì khoảng cách nhất định với nàng, nhìn từ một cái góc độ khác tới nói, tựa hồ là không coi trọng nàng, chỉ muốn phân biệt rạch ròi chuyện nào ra chuyện đó với nàng, không phải nàng muốn mời chào liền có thể mời chào tới được.
Ngưu Hữu Đạo không coi trọng nàng, đằng sau đó nàng chủ động mời chào Thiệu Bình Ba, kết quả Thiệu Bình Ba dù có mạo hiểm cũng muốn bỏ nàng qua một bên, đi tìm nơi nương tựa vào Tấn quốc nghèo mạt kia, cũng không có coi trọng nàng, hai đối thủ một mất một còn này lại có thái độ nhất trí lạ thường, khiến sâu trong thâm tâm nàng vừa sợ vừa giận, thậm chí ẩn ẩn có cảm giác sợ hãi.
Bây giờ phái ai đi mời chào đều là đại biểu cho nàng cả, để Đường Nghi, để Thượng Thanh tông đi khuyên, cũng đồng dạng là đại biểu cho nàng, mà còn có thể tăng thêm được một chút khả năng thành công, thì nàng tự nhiên là hi vọng Thượng Thanh tông đi khuyên hơn.
Tây Môn Tình Không ở một bên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Nghi.
Địa bàn một châu ư? Đường Nghi dù sao cũng hơi giật mình, không nghĩ tới ở trong mắt Huyền Vi, Ngưu Hữu Đạo vậy mà có thể đáng được với cái giá này!
. . .  . . .
Mặc dù khí sắc vẫn còn chưa tốt lắm, có điều Hải Như Nguyệt đã có thể xuống giường đi lại, còn lần lượt tiếp kiến một chút yếu viên của Kim Châu, để ổn định lòng người.
Nhìn Ngưu Hữu Đạo đứng trước mắt mặt mày mang theo ý cười, Hải Như Nguyệt khó mà tiêu tán những oán hận trong lòng.
Ngưu Hữu Đạo đến đây là từ giã, hắn cũng không có khả năng một mực ở lại nơi đây, nơi này dù sao cũng là địa bàn của người khác, ở đây thế đơn lực bạc, rất dễ dàng bị người ta khống chế.
“Đừng tưởng rằng ngươi ra chút chủ ý đã cứu được ta cùng nhi tử ta, ta liền có thể quên đi chuyện Thiên Chấn, liền có thể cảm tạ ngươi!” Hải Như Nguyệt cắn răng oán hận lên tiếng, Lê Vô Hoa ở bên cạnh kéo tay áo nàng cũng không thể ngăn lại được nàng nói.
Hiện tại, mấy lời hù dọa của Lê Vô Hoa đối với nàng đã không còn lực uy hiếp gì quá lớn.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Trưởng công chúa có khả năng đã quên mất một sự kiện, là mệnh của trưởng tử Tiêu Thiên Chấn kia của ngươi cũng là do ta cứu. Đương nhiên, hắn sau đó bị Quỷ Y mang đi ta cũng không thoát khỏi liên quan, có điều ta muốn nhắc nhở trưởng công chúa một điều, chính là Tiêu Thiên Chấn đang hạ lạc nơi nào, người khác có lẽ không tìm thấy, nhưng ta thì chưa hẳn là không có biện pháp tìm thấy, không biết trưởng công chúa hi vọng ta tìm thấy, hay là không hy vọng ta tìm thấy nhỉ.”

“. . .  . . .” Hải Như Nguyệt muốn nói lại thôi, rất muốn nói bớt ở chỗ nơi này ra vẻ cao siêu đi, nhưng mà nghĩ tới tên này đích xác là không tầm thường, đủ loại sự tích chưa nói, ngay cả Xích Dương Chu Quả đều có thể đến Băng Tuyết các trộm, còn có cái gì là không thể nữa?
“Trưởng công chúa bảo trọng.” Ngưu Hữu Đạo nâng kiếm ôm quyền cáo từ, quay người lại chống kiếm bước rời đi.
Hải Như Nguyệt còn muốn nói gì đó, bị Lê Vô Hoa hơi đưa tay ra ngăn lại, Lê Vô Hoa đi theo ra ngoài tiễn khách.
Thời điểm đưa đến tới gần cửa chính phủ thứ sử, Lê Vô Hoa đột nhiên đưa tay đụng đụng cùi chỏ Ngưu Hữu Đạo nói, “Lão đệ không cần chấp nhặt với nàng, tâm tư của nữ nhân không quan trọng, Kim Châu nói cho cùng vẫn là do Vạn Động Thiên Phủ ta nói tính.”
Lời nói này có chút ý vị thâm trường, còn cho Ngưu Hữu Đạo một cái ánh mắt ẩn chứa.
Ngưu Hữu Đạo minh bạch ý tứ của đối phương, vị này là sợ hắn thật sự đem Tiêu Thiên Chấn trở về, đối phương không hy vọng Tiêu Thiên Chấn lại trở về Kim Châu.
Đứng tại lập trường đối phương, có ý nghĩ này cũng có thể lý giải, nếu như Tiêu Thiên Chấn trở về, vậy thì đối phương coi như lúng túng, Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, không có bày tỏ thái độ rõ ràng.
. . .  . . .
Hai con phi cầm cỡ lớn hạ xuống trong một khu rừng núi rậm rạp, Cao Thiếu Minh được một người tu sĩ đỡ nhảy xuống mặt đất, chắp tay với Triệu Sâm đang đứng ở trên một khối đá chào: “Triệu phủ lệnh.”
Triệu Sâm ở trên cao nhìn xuống đối phương, hắn ở trên đường nhận được thư từ trong cung gửi đến, bất đắc dĩ lặng lẽ thoát ly đội ngũ, trở về lại tới một vùng sát phủ thành Kim Châu này.
Hắn ở trên cao nhìn xuống, không có ý nhảy xuống, Cao Thiếu Minh đành phải ngẩng đầu lên hỏi: “Ngưu Hữu Đạo đang ở đâu?”
Triệu Sâm lạnh nhạt nói: “Đang còn ở trong phủ thứ sử.”
Vừa mới dứt lời, từ không trung có một con Kim Sí sà xuống đậu, tin tức được lấy ra, một tên thái giám sau khi nhìn qua lập tức bẩm báo: “Phủ lệnh, Ngưu Hữu Đạo đã ra khỏi phủ thứ sử, xem bộ dáng là muốn rời khỏi phủ thành.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.