Đạo Quân

Chương 581: Cẩn thận ngôn từ




Chương 581: Cẩn thận ngôn từ
Edit: Luna Wong
Đây vừa là lời thật lòng của hắn, nhưng cũng vừa không phải là lời thực lòng.
Không thực lòng ở chỗ, hắn không tin Ngưu Hữu Đạo có thể buông tha cho hắn, trái lại hắn tin tưởng là Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ nghĩ như vậy, Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn há lại sẽ bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo? Mặc kệ ai đắc thế, đều chính tử kỳ của người kia đến!
Còn thực lòng ở chỗ, hắn biết Thái Thúc Hùng chỉ là mong muốn đơn phương thôi, Ngưu Hữu Đạo không có khả năng quy thuận Thái Thúc Hùng.
Hắn nhiều lần giao thủ với Ngưu Hữu Đạo, đôi bên đều tính toán đưa đối phương vào chỗ chết, song phương giao thủ qua lại, đã có sự hiểu biết nhất định về nhau.
Trình độ nào đó, Ngưu Hữu Đạo và hắn là cùng một loại người, đều là người không muốn bị người khác khống chế, nếu hắn không phải bị bức cho không có biện pháp nào khác, làm sao lại vứt bỏ Bắc Châu đi tìm nơi nương tựa nơi này làm gì.
Đồng dạng, Ngưu Hữu Đạo kinh lược* thật tốt tại Nam Châu, bây giờ càng là trở thành người có địa vị nhất ngôn cửu đỉnh tại Nam Châu, cho nên không có khả năng sẽ từ bỏ Nam Châu để đến nơi đây cúi đầu xưng thần. (* chính sách kinh tế và quân sự)
Cho nên hắn biết, Thái Thúc Hùng nhất định mời chào không thành công, nhất định muốn không được mà quay sang giết chết, vậy hắn cần gì phải đi làm tiểu nhân chi cho mắc công xấu mặt, tự bôi đen mình ở trong lòng Thái Thúc Hùng!
Nhưng Thái Thúc Hùng lại có chút động dung, bởi vì ngôn từ thái độ chính nghĩa không chút do dự kia của hắn mà động dung, vừa vui mừng vừa vui vẻ nói: “Nếu như những đại thần trong triều kia đều có thể đại công vô tư như ngươi như vậy, ánh mắt để ý lâu dài, thì Tấn quốc ta há lại bị khốn ở đây lâu như vậy, sớm đã thành mãnh hổ xuất lồng rít gào thiên hạ lâu rồi! Có thể có được công tử, chính là may mắn của cô vương, chính là may mắn của Đại Tấn, cô vương rất may mắn, cô vương không có nhìn nhầm người, tốt, rất tốt!”
“Bệ hạ quá khen, nước lên thì thuyền mới có thể lên theo được, vi thần cũng có tư tâm ạ.” Thiệu Bình Ba chắp tay cúi đầu, cảm ơn lời tán dương.
“Đạo lý đó ai cũng hiểu, cả triều trên dưới có ai không hiểu đạo lý đó sao? Đều hiểu cả, thế nhưng để thực hiện thì lại như phượng mao lân giác, người biết không, chỉ một điều này, ngươi liền mạnh hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần.” Thái Thúc Hùng khen đáo khen để, người ta có thể đáp ứng sẽ quên hết những ân oán trước kia, hắn cũng không tiếc chi mấy lời ca ngợi.
Thiệu Bình Ba chỉ có thể lại tiếp tục cúi đầu, không dám nhận.
Thái Thúc Hùng đưa tay đỡ hắn đứng thẳng dậy, tiếp theo chắp tay nói: “Về chuyện bố cục Tề quốc với Vệ quốc, cô vương được biết ngươi còn đang do dự không quyết định, có phải nên tăng thêm tốc độ rồi hay không? Hay là Hắc Thủy Đài bên kia không hết sức phối hợp với ngươi? Ai dám làm sai lầm đại sự này, ngươi cứ việc nói lên!”

Thái Thúc Hùng nói là chỉ chuyện châm ngòi tỷ đệ Vệ quân, chỉ chuyện liên quan đến phụ tử Tề hoàng, chuyện này hắn đã giao cho Thiệu Bình Ba chủ trì.
Trước mắt Thiệu Bình Ba cũng không có chuyện gì khác, chủ yếu ở bên cạnh hắn làm tác dụng của mưu sĩ, Thiệu Bình Ba chưa có công lao cũng không an bài được cho hắn vị trí phù hợp.
Thiệu Bình Ba vừa đến, hắn hậu đãi đặc biệt, trong triều đã có chỉ trích, lại tự dưng đưa người ngoài vừa vào như Thiệu Bình Ba này lên vị trí cao cũng không thích hợp.
Bây giờ đại kế này cần âm thầm giữ bí mật, không thể để rò rỉ nửa điểm phong thanh, cũng không để người trong triều biết, cũng đã trở thành đá cho Thiệu Bình Ba hắn thử đao.
Một khi những chuẩn bị của Thiệu Bình Ba có hiệu quả, nếu có thể trợ giúp cho đại quân sau này xuất kích thắng như chẻ tre, thì đó chính là một đại công, lập được đại công như vậy, luận công ban thưởng không ai có thể nói được cái gì, có thể danh chính ngôn thuận tăng quan cho Thiệu Bình Ba.
Đạo lý đó hắn hiểu, Thiệu Bình Ba cũng biết.
Nghe hỏi, Thiệu Bình Ba lúc này bèn nghiêm mặt giải thích: “Cũng không phải là Đào tổng quản bên kia không có toàn lực phối hợp, mà là vi thần không muốn làm qua loa. Vệ quân mặc dù hoang đường, nhưng Huyền Vi Vệ quốc là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, Tề Hoàng Hạo Vân Đồ cũng không phải là hạng người bình thường, một khi đánh cỏ động rắn, bị bọn hắn phát giác dẫn tới đề phòng, sau này còn muốn dùng đến chiêu này nữa, thì sẽ không còn hiệu quả. Chiêu này không ra thì thôi, vừa ra nhất định phải một kích có hiệu quả. Trước mắt nhân tuyển mà Hắc Thủy Đài cung cấp cho vi thần còn chưa được hài lòng, còn cần cùng Hắc Thủy Đài cẩn thận tuyển chọn tìm kiếm lại, nhất định phải chuẩn bị tỉ mỉ không để sai xót, muốn tìm người được xếp vào có quá khứ không có kẽ hở, muốn để cho đối phương điều tra không ra được vấn đề gì!”
“Ừm, nói có lý, là cô vương nóng lòng rồi.” Thái Thúc Hùng liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý, “Ngươi tâm tư kín đáo, bằng năng lực của ngươi, giao cho ngươi đi làm chuyện này, cô vương rất yên tâm!”
“Tạ ơn bệ hạ đã tín nhiệm, vi thần nhất định không phụ sự phó thác của bệ hạ!”
. . .  . . .
Nam Châu, phủ thứ sử, trong Anh Võ đường, Mông Sơn Minh đang ngồi trước địa đồ, Thương Triều Tông đứng kế.
Mặc dù biết được Yến quốc đã lui binh, đã bỏ ý đồ tiến công Nam Châu, thế nhưng chuyện phía Triệu quốc bên kia vẫn chưa xong, Kim Châu y nguyên vẫn đang đứng trước áp lực cực lớn, một khi Kim Châu bị mất, Nam Châu sau này sẽ đứng trước thế hai mặt thụ địch.
Hiện tại trên bản đồ biểu thị chính là tình hình điều động binh lực của Triệu quốc, một khi khai chiến sẽ đánh như thế nào, cũng là vấn đề bên này hiện đang còn thương nghị, đề phòng xảy ra ngoài ý muốn.
Lam Nhược Đình cầm thư tín đi vào, chào hỏi qua xong, đưa thư tín cho Thương Triều Tông, “Thư tín của Đạo gia, bảo vương gia tập kết 1 vạn Anh Dương Võ Liệt vệ, tiến vào Kim Châu, đồng thời tập kết đại quân hành quân tới Kim Châu, bày ra trạng thái không tiếc hết thảy trợ giúp Kim Châu đối kháng triều đình Triệu quốc, hỗ trợ chấn nhiếp!”

Mông Sơn Minh nhìn chằm chằm địa đồ gật đầu nói: “Chuyện trong dự liệu.”
Lam Nhược Đình gật đầu: “Kim Châu với Nam Châu ta là quân hệ tương hỗ răng môi, dựa vào nhau, hiện tại ai cũng không thể ngã xuống trước được, nếu không chỉ còn lại một phương, thì rất khó ứng phó lực lượng một nước đến giày vò!”
“Bản vương giống như trở thành kẻ phụ hoạ cho Đạo gia vậy.” Thương Triều Tông chợt thốt ra một câu.
Mông Sơn Minh với Lam Nhược Đình đều cùng giật mình, đều đột nhiên quay đầu qua nhìn hắn, đều kinh ngạc không nói được gì, rồi nhịn không được cùng nhìn chung quanh, tựa hồ lo lắng có tai vách mạch rừng.
Lời này vừa thốt ra, khiến hai người hết cả linh hồn.
Thương Triều Tông thấy thế, khoát tay áo, cười khổ nói: “Không nên hiểu lầm, bản vương không có ý gì khác. Bản vương cũng biết nhất định phải hỗ trợ Kim Châu một chút sức lực, chỉ là từ đầu tới cuối Đạo gia cũng chẳng thổ lộ ra bất kỳ kế hoạch gì cho chúng ta biết cả, chỉ một miếng giấy như vậy liền muốn bên này đi điều động đại quân, không khỏi quá trẻ con đi. Đây là thế cục đã sáng tỏ rồi, nếu như thế cục chưa sáng tỏ, vậy thì bảo bản vương làm thế nào mơ hồ hạ lệnh được đây, thiên quân vạn mã tiến quân làm sao, đóng quân thế nào, điều khiển ra sao, chẳng lẽ cứ một mạch dồn một đống tới Kim Châu hay sao?”
Mông Sơn Minh từ từ nói: “Đối với phương diện này Đạo gia không hiểu nhiều lắm, khả năng mới có thể làm như vậy, có cơ hội ta sẽ cùng hắn câu thông đôi chút, hẳn là hắn có thể lý giải. Bất quá. . . Vương gia, còn xin cẩn thận ngôn từ!”
“Giấu dốt!” Lam Nhược Đình cũng đưa hai tay nhấn nhấn xuống dưới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lúc lão sư còn sống, từng nói qua với tiên vương thế này, là vương giả lòng nạp trăm sông, dùng người không thể phong mang tất lộ*, bày ra kém cỏi, mới có thể tận dụng được hết kỳ tài! Nếu như mọi thứ đều tự có chủ trương hết, một người chỉ có ngồi chờ lệnh, làm sao để cho người ta tự nhiên phát huy hết được, người khúm núm thì làm sao có thể cam tâm tình nguyện tận hết lực?” (*bộc lộ rõ tài năng)
“Năng lực của Đạo gia vương gia cũng biết được, cách làm cũng chính là thứ vương gia thiếu hụt, vương gia thiếu có thể buông tay để hắn bổ sung, những gì vương gia không nên làm chủ, vương gia mở một con mắt nhắm một con mắt, còn những gì vương gia nên làm chủ, thì vương gia có thể phong mang tất lộ! Về điểm này, Đạo gia chân chính là người thông minh, những gì không cần hắn nhúng tay bên này, Đạo gia cơ hồ liền hỏi cũng không có hỏi một câu. Vương gia, giấu dốt, giấu dốt!”
Thương Triều Tông cười khổ: “Nhớ năm đó vừa mới thoát khốn khỏi kinh thành, sau khi bản vương vung đao giết thủ tướng cửa thành, Lam tiên sinh liền chê ta quá mức phong mang tất lộ, một mực căn dặn ta giấu dốt, đã nhắc nhở qua bao nhiêu lần đếm không hết nữa. Tâm ý của tiên sinh bản vương biết được, bản vương cũng biết nên làm như thế nào, bản vương cũng chỉ là thuận miệng nói thế thôi, cũng không có ý gì khác, Mông soái với tiên sinh nghĩ nhiều rồi.”
Mặc kệ hắn là biểu lộ cảm xúc, hay là thuận miệng nói chơi, Mông Sơn Minh lại chầm chậm lên tiếng, vẫn là câu nói kia, “Cẩn thận ngôn từ!”
Đồng thời có người ở trong vương phủ này cùng nhận được tin, Đại Thiền sơn cũng nhận được thư Ngưu Hữu Đạo gửi cho.
Trong một gian sảnh, sau khi Hoàng Liệt xem qua thư xong chuyền cho chư vị trưởng lão thay phiên xem xét.
Nội dung trong thư cũng không có gì khác, bảo Đại Thiền sơn điều động đại lượng nhân viên hộ tống đại quân Thương Triều Tông tây tiến, tạo áp lực cho Triệu quốc.

Bên này cũng không ngốc, thế cục đi đến trình độ này, tự nhiên cũng minh bạch mục đích đại quân tây tiến tạo áp lực, muốn bảo trụ Kim Châu, hậu phương của Nam Châu  không để bị mất.
Đám người thay phiên nhau nhìn xem thư, Hoàng Liệt dạo bước đi ra, ra khỏi đại sảnh, đứng trên bậc thang dưới mái hiên, chắp tay sau lưng nhìn lên trời, khẽ thở dài “haiz!” một tiếng.
Thế cục đã như vậy, không tuân theo là không được, bảo đảm Kim Châu cũng là bảo đảm lợi ích Đại Thiền sơn hắn, chỉ là cảm giác bị người ta nắm mũi dẫn đi này, có chút khó chịu mà thôi.
Thế nhưng không có lựa chọn nào khác, Yến Đình rút quân, bên này ngay cả tư cách làm cỏ đầu tường cũng không có.
Vô luận là Đại Thiền sơn, hay là Thương Triều Tông, đều không có trì hoãn, theo một tiếng ra lệnh của Thương Triều Tông, đại quân nhân mã trước triệu tập để ứng phó triều đình bắt đầu chuyển hướng, xuất phát về hướng Kim Châu Triệu quốc, bày ra trạng thái không tiếc đại giới trợ giúp Kim Châu.
. . .  . . .
Triệu quốc, trong hoàng cung, Hải Vô Cực đang đứng ở trước địa đồ trầm mặc hồi lâu.
Một tên thái giám bưng theo cái khay, đưa bát canh tiến đến, đến gần khẽ nói: “Bệ hạ, buổi sáng ngài còn chưa có vào. . .”
Một tiếng leng keng vang lên, Hải Vô Cực phất tay một phát, lật cả khay, cả bát ngọc rớt xuống vỡ nát, canh bắn lung tung.
Hải Vô Cực xoay người, một mặt hậm hực, thái giám kia bị dọa đến sợ vội tranh thủ thời gian quỳ xuống, đầu không dám nhấc lên.
Hải Vô Cực mang mặt u ám đi qua đi lại trong điện, có thể nói là nuốt hết lửa giận.
Yến quốc nhát gan, thế liên thủ Yến Triệu bỗng nhiên bị phá, Nam Châu lại tiếp tục xua binh tây tiến, binh lực liên thủ hai châu, Triệu quốc không tiêu hao nổi, dễ để cho người ta thừa dịp vắng chui vào, hắn đã không còn cách nào khư khư cố chấp tấn công được nữa.
Mới đầu khí thế rất hùng hổ, giờ lập tức lại rút quân lặng lẽ.
Vấn đề ở đây là, dù không có chứng cớ, nhưng không có nghĩa là người khác không biết, hiện tại ai không biết hắn là người hạ độc thủ với muội muội ruột của mình, kết quả Hải Như Nguyệt không bị độc chết, Kim Châu cũng không dám đi đụng, gánh chịu tiếng xấu mà không mò được chỗ tốt gì, có thể nói là mặt mũi mất hết, một đống lửa giận thật sự là không chỗ để phát tiết!
“Bệ hạ!” Lại một tên thái giám đi vào, nhìn thấy tình hình trong điện, lại nhìn xem sắc mặt hắn, lập tức thận trọng nói: “Bệ hạ, có sứ thần Yến quốc Cao Thiếu Minh xin cầu kiến!”
“Hắn còn có mặt mũi tới gặp quả nhân à?” Hải Vô Cực giận không kềm được, “Đồ vô dụng, không gặp, bảo hắn lăn! Đưa tin cho Yến quốc, liền nói quả nhân không chào đón người này, bảo Yến quốc thay người đi sứ đi!”

. . .  . . .
Kim Châu, phủ thứ sử, Tư Đồ Diệu một mặt vui tươi hớn hở đầy ý cười, dẫn mấy người tiến vào tiểu viện chỗ Ngưu Hữu Đạo ở.
Quản Phương Nghi đi thông báo, Ngưu Hữu Đạo lộ diện, song phương vừa chạm mặt, Tư Đồ Diệu liền thoải mái cười lớn thông báo tin vui, “Lão đệ, triều đình đã rút quân, phong ba đã được bình ổn!”
Ngưu Hữu Đạo cũng cười nói: “Tư Đồ chưởng môn, ta không có lừa gạt ngươi chứ, đại quân Nam Châu ta phản ứng thần tốc không, không có chậm trễ chút nào chứ?”
Một tảng đá đè nặng trong lòng Tư Đồ Diệu rơi xuống, tâm tình thư sướng vô cùng, bắt tay của hắn nắm vỗ vỗ, “Không có không có, hoạn nạn gặp chân tình, lão đệ là người đáng tin cậy, có lão đệ tọa trấn tại Nam Châu, phía hậu phương Vạn Động Thiên Phủ ta có người có thể yên tâm phó thác! Ta ở ngay trước mặt mọi người cho lão đệ một cái cam đoan, Đại Thiền sơn không đại biểu cho thái độ của Nam Châu, về sau chuyện của hai châu, Vạn Động Thiên Phủ ta sẽ chỉ cùng lão đệ ngươi thương lượng!”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Không hổ thẹn tình nghĩa đồng minh hữu nghị chứ?”
Tư Đồ Diệu: “Giống như một đôi phu thê, mãi mãi đồng lòng nha!”
Phu thê? Ngưu Hữu Đạo liếc xuống nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy vỗ vỗ, kém chút nổi da gà, lập tức rụt cánh tay trở về, trêu chọc: “Nếu như là phu thê, vậy Kim Châu khẳng định là giống cái*.” ( *giống đực cái)
Tư Đồ Diệu không phục, dựa vào cái gì muốn Kim Châu thư phục, “Ta thấy Nam Châu càng giống cái hơn.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Lời ấy sai rồi, Hải Như Nguyệt là nữ, không biến thành nam được, vương gia là nam, cũng không thể thay đổi thành nữ nhân được, dựa theo bắc cầu, thì hoàn toàn chính xác như là một đôi phu thê rồi.”
Lời này vừa thốt ra, đám người Vạn Động Thiên Phủ không ai chống đỡ kịp, thần sắc Lê Vô Hoa hơi có chút run rẩy.
Quản Phương Nghi hé miệng cười trộm, phát hiện Đạo gia thật đúng là không dễ dàng chịu ăn thiệt thòi, há mồm ra thì chính là toàn đạo lý.
“Ngươi tên này, ngay cả chút tiện nghi đó cũng không chịu buông tha.” Tư Đồ Diệu trợn trắng mắt, lại vỗ vỗ bả vai Ngưu Hữu Đạo nói, “Lão đệ, lệch bối (phận) rồi.”
Ý là chỉ Hải Như Nguyệt với Thương Triều Tông không cùng bối phận.
Đám người cùng cười to ha ha, Ngưu Hữu Đạo cũng cười to theo, coi như là một trò đùa.
“Lão đệ, mượn một bước nói chuyện.” Tư Đồ Diệu cười xong lại lấy tay khỏi bờ vai Ngưu Hữu Đạo, thuận thế đưa tay mời hắn đi ra chỗ khác nói chuyện riêng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.